Ánh đèn lại biến mất, giọng hát của cô bé vang lên: "Ném, ném, ném chiếc khăn tay và nhẹ nhàng đặt nó ra sau lưng đứa trẻ..."
Tiểu Ái cầm con và kéo nó dọc theo hành lang.
Con cọ xát xuống đất và phát ra âm thanh xèo xèo.
Chúng tôi kinh hoàng nhưng không ai dám cử động.
Dựa trên kinh nghiệm vừa rồi, ánh sáng đen là thời điểm an toàn và là cơ hội để có thể sống sót.
Nhưng khi quay lại, chúng tôi phát hiện Tiểu Kiều và Diệp Diệp đã biến mất.
Ba người chúng tôi nhìn nhau, và cuối cùng, chúng tôi quyết định bỏ lại bọn họ.
Trên hành lang vẫn còn vang lên tiếng hát của Tiểu Ái và tiếng kẽo kẹt ở gần đó.
Chúng tôi không dám thở phào nhẹ nhõm cho đến khi âm thanh đó đã đi rất xa.
Chị Lệ biểu hiện rất khó coi, chị thở dài một hơi: “Hai người biết không, mỗi lần đến một nơi như thế này, tôi sẽ luôn chuẩn bị trước cho mọi tình huống.” “Nhưng tôi không ngờ rằng, nơi này thực sự rất kỳ lạ.”
Chị Lệ nói rằng, tòa nhà này trước đây đã từng xảy ra vụ tử vong.
Nhưng các hồ sơ liên quan khá ít, chỉ nói rằng tổng cộng có năm người chết.
Theo phân tích của chúng tôi, có lẽ Tiểu Ái, bố của Tiểu Ái và thầy Cao đều là những nạn nhân.
Hai nạn nhân còn lại là ai, chúng tôi không thấy, cũng không thể đoán được danh tính của họ.
Không gian ở đây có lẽ đã bị bóp méo bởi sự oán hờn.
Ở đây liên tục lặp lại khung cảnh về vụ người cách đây vài năm.
Tiểu Ái, thầy Cao và người đàn ông đó đều là chìa khóa để chúng tôi có thể ra ngoài.
Suy nghĩ kĩ, thầy Cao là người có khả năng giải quyết mọi vấn đề.
Lúc Tiểu Ái Mỹ An, tôi đã cảm thấy rùng mình.
Ngay sau đó, chúng tôi nhận ra một điều khác.
Danh tính của hai người đã còn lại cũng có thể là chìa khóa.
Chị Lệ cười khổ: “Người đã khuất có thể... là... em gái R?”