Chúng tôi tiếp tục rút lui, nhưng phía sau lại là một bức tường khác.
Bức tường này dường như cho chúng ta nhìn thấy mọi thứ trước mắt.
Thầy Cao dường như không để ý đến con trên tay cô bé, từng bước một đi đến chỗ cô bé.
Cô nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: "Tiểu Ái à, sao em lại ở đây một mình? Người nhà của em đâu?"
Tiểu Ái càng khóc to hơn khi nghe thầy Cao hỏi mình.
Cô bé khóc nức nở trong vòng tay của thầy Cao, ánh đèn xung quanh không ngừng nhấp nháy theo tiếng khóc của Tiểu Ái.
Cuối cùng, tất cả các bóng đèn phát ra tiếng động lớn và phát nổ.
Chúng tôi che mặt một cách vô thức. Khi tôi quay lại nhìn thì thầy Cao đã biến mất.
Một màu đỏ tươi xuất hiện ở cầu thang.
Tiểu Ái đang ngồi trên cầu thang, không kìm được nước mắt.
Nhìn kỹ, hai con đang “mọc” ở lòng bàn tay Tiểu Ái.
Lúc khóc, Tiểu Ái dùng tay lau nước mắt.
Hai con cứ cào vào mặt Tiểu Ái đến rỉ máu.
Vì dùng lực quá mạnh nên con đã vào mắt con bé.
Một con mắt cứ như vậy bị móc ra, nhưng cô cũng không quan tâm chút nào.
Cô ấy ngồi trước mặt chúng tôi, vừa khóc vừa mếu máo: "Tiểu Ái không biết phải làm sao, bố Tiểu Ái đang đánh mẹ Tiểu Ái." "Mẹ Tiểu Ái sắp bị bố đánh chết. Tiểu Ái đến thuyết phục nhưng lại bị đuổi ra ngoài." "Bố dùng mẹ, thậm chí còn móc mắt mẹ ra. Mẹ đau đớn lắm!”
Sau đó chúng tôi mới biết Tiểu Ái đang gặp nạn.
Những vết thương không ngừng chảy trên người, cũng như đôi mắt của cô, chính là hiện thân của vết thương trên người mẹ cô.
Ngay lúc chúng tôi đang bối rối, Tiểu Ái bất ngờ đứng dậy và nhìn chúng tôi.
Cô tiến lên một bước rồi bỗng dưng ngã xuống đất như một vũng bùn.
Tay chân dường như đã bị một lực vô hình nào đó trực tiếp bẻ gãy.
Tiểu Ái khóc và nhìn chúng tôi: "Mọi người.. mọi người có thể giúp Tiểu Ái cứu mẹ được không?"