Hình dạng của Phong ngữ bốc giống cái mai rùa, dùng nguyên một tảng ngọc quý trắng tinh, ấm áp, nhẵn mịn, khắc thành.
Trên đó có tổng cộng bảy đường tương ứng chỉ về bảy phương hướng khác nhau.
Lý Do Hỉ luôn nghe Thập Dương kể lúc trước Xích Huyết giới rất nghèo, có lẽ bây giờ cũng thế.
Năm đó khi Kê Vô Trần là Ma tôn đương nhiệm, yêu cầu mỗi giới lớn bắt buộc phải tiến cống năm trăm đấu gạo và bột mì.
Mỗi quý còn phải dâng tặng hoa quả, rau xanh theo mùa, nếu không sẽ phái yêu ma gây sự bốn phương, quấy nhiễu thế giới tu chân gà bay chó sủa, khắp nơi oán thán.
Mặc dù Kê Vô Trần đã bị bắt lại theo pháp luật và bị cầm tù cả nghìn năm, nhưng những con dân của Xích Huyết giới vẫn luôn nghĩ đến cái tốt của Ma Vương.
Những năm Kê Vô Trần làm Ma tôn, mọi người được ăn no, mặc ấm, chỉ số hạnh phúc được nâng lên rất cao.
Một thiên cổ ma đế, tuyệt thế minh quân như thế có thể tìm được ở đâu cơ chứ?
Lý Do Hỉ xoay đi lật lại Phong ngữ bốc nhìn mấy lần, nàng tìm được kí tên ở mặt sau: Thúy Nguyên tiên sinh.
Quả nhiên, đúng thật là món đồ tốt thế này do cướp về được, cón nói gì mà tự luyện chế chứ.
Không biết cái tên này cướp Thúy Nguyên tiên sinh hay là cướp pháp bảo người ta luyện chế đây.
Hai tay Kê Vô Trần cầm cái Phong ngữ bốc, nhắm mắt định thần cảm nhận, Lý Do Hỉ đợi hồi lâu chẳng có việc gì làm, lấy một cái cuốc ra rồi bắt đầu cuốc đất ở thảm cỏ bên cạnh.
Đợi đến khi Kê Vô Trần bốc quẻ xong, Lý Do Hỉ đã cuốc được một mảng lớn.
Nàng đặt từng cây giống một vào hố rồi đắp đất lên.
Kê Vô Trần ngồi ngay ngay ngắn ngắn trước nấm mồ, yên lặng nhìn nàng bận rộn, giống một tiểu nữ nhân hạnh phúc được trượng phu yêu thương, bất giác khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt.
Lý Do Hỉ làm xong thì phủi tay, quay lại bên cạnh hắn, thấy trên cái mai rùa đã hiển thị một phương hướng đại khái, trong đó, vị trí góc đông nam còn biến thành màu xám nhạt.
Lý Do Hỉ vuốt vết rộp do cái cuốc gây ra ở kẽ giữa ngón tay trỏ và ngón tay cái, hỏi: “Ở phía đông nam có phần thân thể cách chúng ta gần nhất à?”
Lúc nàng xắn tay áo lên, trên cánh tay mảnh dẻ vẫn còn mấy vết xước bị Lệ Vô Tịch mổ mấy hôm trước.
Mấy vết đó đã kết vảy, có hơi ngứa, nàng không nhịn được nhẹ nhàng cạy ra.
Kê Vô Trần nhìn mấy vết xấu xí trên cánh tay như ngó sen của nàng, tâm tư nặng nề -- Nếu là hắn của trước đây, ít vết thương nhỏ như đầu ngón tay thế này sẽ không lưu lại chút sẹo nào cả.
Hắn muốn trị thương giúp nàng, nhưng nếu dùng uế khí bừa bãi, thần hồn sẽ càng suy yếu hơn, đến lúc đó chỉ sợ càng làm nàng lo lắng.
Lý Do Hỉ ngứa tay, cứ cạy rồi không nhịn nổi bóc vảy vết thương ra, muốn bóc cả tảng xuống.
Kê Vô Trần thấy bèn vội giữ cổ tay nàng lại, tiếng nói trầm thấp: “Đừng bóc.”
Một động tác này lại chạm phải vết thương trên tay nàng, Lý Do Hỉ bị đau, kêu khẽ một tiếng.
Kê Vô Trần nhanh chóng thả tay, rủ mi mắt: “Xin lỗi.”
Hắn không dừng được việc thở dài trong lòng, phát hiện ra bản thân đúng là càng ngày càng thích xin lỗi rồi.
Nếu là ở Xích Huyết giới nghìn năm trước, nào ai có bản lĩnh cao cường bắt ma tôn xin lỗi? Nếu thủ hạ năm đó của hắn ở đây, chỉ sợ sẽ bị dọa đến ngất xỉu.
Ma tôn hắn giết người vô số, giết người không chớp mắt, giết người như thái rau, động một tí làm cho người ta thành tro bụi, đốt giết cướp giật, không việc ác nào không làm.
Lúc nào thì phải nhẫn nhịn oan ức thế này chứ?
Kê Vô Trần lại không cảm thấy oan ức, hắn thấy rất ấm áp, rất hạnh phúc, hạnh phúc đến sắp ngất xỉu rồi.
Suốt đoạn thời gian này, bởi vì bản thân hắn, nàng đã trải qua mấy lần nguy hiểm, trước sau trong lòng đều hơi áy náy, nhưng lại không khỏi nghi ngờ.
Hắn hỏi: “Tại sao chưa bao giờ nhìn thấy nàng tu luyện?”
Lý Do Hỉ sờ một miếng vảy to như ngón tay cái, quay đầu cười, thành thật khai báo: “Tôi không biết cách.”
“Không biết? Thế sao nàng lại có tu vi luyện khí kì?”
Lý Do Hỉ nói: “Không biết nữa, sinh ra đã có rồi.” Thấy nàng không muốn nói nhiều, Kê Vô Trần cũng không hỏi nữa, đề nghị: “Thế, ta dạy nàng chút pháp thuật, có thể giết người trong vô hình mà không động tay.
Nếu sau này gặp phải hiểm cảnh cũng có thể tự bảo vệ.”
Lý Do Hỉ thở dài một hơi, “Những người trong ma giới các anh thích nói đánh nói giết, dùng ít trí tuệ đi mà, như tôi vậy!” Nói xong, nàng dùng ngón trỏ gõ đầu, “Dùng trí tuệ!”
Kê Vô Trần nói: “Nhưng mà trước nay chưa bao giờ nhìn thấy nàng biểu hiện ra dáng vẻ rất trí tuệ.”
Lý Do Hỉ cười gằn hai tiếng, nhổ một cọng cỏ trên đất ném hắn: “Sao lại vạch trần ra thế, tôi không muốn tu luyện đâu.
Không phải còn có Thập Dương à, sau mà gặp nguy hiểm gì cứ để cậu ta lên trước là được.”
Nàng tiện thể nằm nghiêng trên thảm cỏ cạnh hắn, nâng cánh tay chống đầu, “Tôi không muốn học, tu luyện thì vất vả lắm.
Muốn thành tiên sao? Tôi không muốn thành tiên, người sống một đời là phải thong dong một đời.
Nếu chỉ vì thành tiên lại lãng phí thời gian tốt đẹp này thì sống còn có ý nghĩa gì đâu.
Ngoài kia có núi, có cây, có cỏ, đẹp đẽ biết bao, tôi muốn đi khắp mọi nơi ngắm nhìn.”
Kê Vô Trần cau mày.
Đời người vừa khổ vừa ngắn, như sương mai trong gió vậy.
Phàm là người đặt chân vào con đường tu luyện, bất kể thành tiên hay thành ma, mong muốn cũng chỉ là trường sinh.
Dù là người bình thường không có tư chất, cũng khát vọng mạnh khỏe sống lâu.
“Nếu nàng không tu luyện, với tu vi hiện tại, tuổi thọ không quá hai trăm năm.” Kê Vô Trần tốt bụng nhắc nhở nàng.
Lý Do Hỉ hít vào một hơi lạnh, Kê Vô Trần tưởng nàng sợ, không ngờ nàng lại tiếp tục nói: “Cái gì? Hai trăm năm! Thế tôi còn tu luyện làm quái gì? Hai trăm năm quá đủ rồi!” Nàng vốn là người đoản mệnh chết yểu, có thể đến nơi này, có thể có cơ hội sống thêm hai trăm năm, sợ là tối nằm mơ cũng vui cười đến mức tỉnh dậy!
“Nàng không muốn sống lâu hơn nữa sao?” Kê Vô Trần hết sức nghi ngờ, cho đến nay hắn đã tu luyện hơn ba nghìn năm.
Dù lúc mắc kẹt trong tuyệt vọng cũng không hề từ bỏ việc giúp bản thân sống lâu.
Lý Do Hỉ nói: “Hai trăm năm, bao nhiêu ngày ngày đêm đêm nhiều như thế.
Bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ xa đến vậy, việc sau này thì để sau này lại nói đi.”
Kê Vô Trần không nói, trước sau gì thì hai trăm năm vẫn là quá ngắn.
“Tôi bây giờ ý mà, chỉ muốn cứu anh ra trước đã.” Lý Do Hỉ cười nói: “Thời gian nghìn năm, bãi bể cũng thành nương dâu, thế giới bên ngoài trời xoay đất chuyển.
Tôi nghĩ nhất định là anh cũng rất tò mò, những nơi đã từng sống, những nơi đã từng đi qua đã biến thành hình dáng thế nào rồi, đúng không? Nếu tôi bị nhốt nghìn năm, chỉ sợ đã chán chết từ sớm rồi.”
Lý Do Hỉ cầm lấy cái Phong ngữ bốc, đứng dậy, “Nếu đã có phương hướng rồi thì chúng ta mau xuất phát thôi.”
Hắn gật đầu, thấy bóng lưng nàng biến mất trong tầm mắt, trong lòng lại có chút trống vắng.
Ba nghìn năm, ngày tháng qua, thời gian trôi, lại cũng thành uổng phí.
Tảng sáng ngày hôm sau.
Lý Viên Viên trở lại cái gùi dành riêng cho nó, được Thập Dương đeo sau lưng.
Bách Lý Lộ Lộ và Bách Lý Minh Minh đã chuẩn bị sẵn sàng chờ xuất phát, bốn người một hổ chính đốn thích hợp, xuất phát từ cửa Đông của Tứ Hà thành.
Bách Lý Lộ Lộ rất hưng phấn cho dù nàng ấy không biết Lý Do Hỉ muốn đi đâu, làm gì.
Lý Do Hỉ không nói, nàng ấy cũng không hỏi, cứ đi theo thôi.
Mặc dù không phải là lần đầu ra ngoài chơi, nhưng cảm giác khi đi cùng Lý Do Hỉ khác biệt với những lần trước.
Không nói được là vì cái gì, dù sao thì nàng ấy rất vui vẻ.
Phần màu xám trên Phong ngữ bốc khi càng đi đến gần thì càng đậm hơn.
Ba ngày sau, phần hoa văn mai rùa góc đông nam của Phong ngữ bốc biến thành màu đen sậm hoàn toàn.
Vừa qua giờ Thân (-h), ngày hè lại nóng nực, mọi người đã đi cả một buổi chiều, vừa mệt vừa khát, trốn dưới một gốc cây to bên đường nghỉ ngơi.
Trong số mấy người, Bách Lý Minh Minh có tu vi cao nhất, đi nhanh nhất, có thể ngự kiếm mà đi, tự hắn đi phía trước dò đường.
Lý Do Hỉ tỉ mỉ vuốt ve Phong ngữ bốc, nói: “Rất gần rồi, nhưng mà không có vị trí cụ thể, phải tìm thử xem.”
Thập Dương cầm túi nước uống ừng ực mấy ngụm lớn, nói: “Nơi chôn cất uế khí dễ sinh ra tà khí.
Nhưng tôi vẫn chưa cảm thấy gì khác ở xung quanh đây cả.”
Bách Lý Lộ Lộ nghe họ nói chuyện, dù rất tò mò, nhưng vẫn chưa bao giờ hỏi nhiều.
Tuy nàng ấy hơi bướng bỉnh và đơn thuần, nhưng thân là thiên kim Tứ Hà thành, từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, là một người thông minh.
Hơn nữa, tâm tư nàng ấy không đặt ở việc này.
Lý Do Hỉ chỉ lo giết mà không quan tâm hậu sự.
Suốt đường đi, Bách Lý Lộ lộ đều đang suy ngẫm, cái gì là đau khổ trong tình yêu.
Qua không bao lâu, Bách Lý Minh Minh quay lại: “Hai mươi dặm phía trước có một trấn, gọi là Cửu Phu trấn, tương đối phồn hoa, có thể đến kịp trước khi trời tối.”
“Vất vả rồi, uống chút nước nghỉ ngơi đi.” Lý Do Hỉ nói.
Bách Lý Minh Minh gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Thập Dương.
Mấy ngày này mọi người ở chung đã quen, đều xưng hô như bằng hữu.
Trong đội chỉ có hai nam nhân, niệm tình Thập Dương vẫn còn vết thương trên người, dò đường, tìm nước… mấy việc khổ sai đều do Bách Lý Minh Minh ra sức đảm nhận.
Hắn ta làm việc rất đáng tin cậy, lại có trách nhiệm, đến Thập Dương cũng rất thích hắn ta, cười hi hi đưa túi nước cho hắn ta.
Bách Lý Minh Minh quay lưng, gỡ mặt nạ uống nước.
Bỗng Thập Dương nhảy đến trước mặt hắn ta, Bách Lý Minh Minh không ngờ được, bị dọa nhảy cẫng lên, ngơ ngác nhìn hắn: “Huynh làm gì thế!”
Thập Dương quét mắt nhìn mặt hắn ta, hỏi: “Huynh không xấu, mặt cũng không có sẹo, tại sao phải đeo mặt nạ?”
Bách Lý Minh Minh vội nâng tay áo lên che đi, một lần nữa đeo mặt nạ xong xuôi mới nói: “Người nhìn thấy mặt thật của tôi không nhiều, trừ tiểu thư, phu nhân ra, huynh là người thứ ba.
Từ khi tôi mười ba tuổi đến Bách Lý gia, đi theo tiểu thư thì đã đeo mặt nạ rồi.”
Thập Dương vội nhảy ra xa vài bước, hai tay che trước ngực, căng thẳng nói: “Tôi đã nhìn mặt huynh rồi, huynh sẽ không bắt lấy thân báo đáp đấy chứ?”
Bách Lý Minh Minh lắc đầu, không muốn nói chuyện với cái tên thiểu năng này.
Quả thật là trước nay chưa bao giờ Bách Lý Minh Minh cởi mặt nạ xuống trước mặt người khác, đến ăn cơm cũng bưng bát đi tìm một góc không người.
Thập Dương bỉ ổi, lần nào cũng đi vồ hắn ta, nhất định phải nhìn bằng được khuôn mặt dưới mặt nạ của hắn ta.
Cuối cùng bây giờ đã nhìn được rồi, hắn lại không nhịn nổi hỏi: “Thế việc đó có quan hệ gì đến mặt nạ của huynh?”
Bách Lý Minh Minh quay đầu nhìn một cái, thấy Bách Lý Lộ Lộ đang bận vuốt lông hổ, không để ý đến bên này.
Hắn ta thần thần bí bí sáp đến tai Thập Dương nói: “Tôi xem huynh là huynh đệ mới nói cho huynh biết đấy, huynh không được nói ra ngoài đâu.”
Thập Dương không khỏi hưng phấn, dựng ba ngón tay chỉ lên trời thề: “Nhất định, nhất định, tôi đảm bảo sẽ không nói.”
Bách Lý Minh Minh mới nói: “Lúc tôi mười ba tuổi làm hộ vệ bên người tiểu thư, nhưng mà tiểu thư nói nàng không cho phép một tên nam nhân còn đẹp hơn nàng, còn suốt ngày lắc lư trước mặt nàng.
Cho nên bảo tôi đeo mặt nạ lên.”
Thập Dương cau mày: “Cho nên? Huynh đã đeo mặt nạ suốt ngần ấy năm?”
Bách Lý Minh Minh cười nhạt, gỡ chiếc mặt nạ màu đen đang che nửa mặt hắn ta xuống, hai ngón tay gõ nhẹ.
Mặt nạ phát ra tiếng kỳ ảo, như viên ngọc rơi xuống đĩa ngọc, “Điều này thì huynh không hiểu rồi, chiếc mặt nạ này là dùng Kim tinh thiết () chế tạo ra, đáng giá năm trăm linh thạch tứ phẩm cơ đấy!”
Thập Dương không nhịn được giơ tay ra sờ thử, “Oa, thế thì mua được bao nhiêu đồ ăn ngon cơ chứ!”
Bách Lý Minh Minh rất đắc ý: “Lẽ ra tôi còn muốn một cái mũ giáp cơ, nhưng mà tiểu thư bảo tôi cút.”
Thập Dương: ……….
~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: Kê Vô Trần: “Những ngày tháng không có nàng, ta rất cô đơn.”
~~~~~~~~~~
Ngát
() Dịch Nôm là vàng, thủy tinh, sắt, nhưng chắc ở đây là một loại vật liệu luyện khí nên mình để nguyên Hán Việt..