Hành trình mới
Buổi trưa Ngày //
Trước cổng kinh thành...
Đã một tuần kể từ khi đánh thức Hảo Xuân, anh Bon và hai người bạn đồng hành lúc này đã có mặt trước cổng lớn phía nam kinh thành, đây là lối đi chính dẫn vào khu vực đông dân nhất vùng đất Trắng. Hầu hết dân tập trung tại đây, lý do họ kéo về ngày càng đông có lẽ là do chiến tranh ở vùng biên giới, và cuộc sống an toàn gần như tuyệt đối. Phần dân cư còn lại là các làng sống nhỏ lẻ và rải rác khắp nơi trên vùng đất trắng. Mỗi làng có không quá người, với làng nhỏ hoặc bộ tộc thì con số chỉ lên đến người. Ngoài ra còn một số kẻ sống phiêu bạt nay đây mai đó, sống lang thang qua ngày.
Kinh thành được chia làm ấp, mỗi ấp có Trưởng quản và quân đội riêng biệt. Các Trưởng quản mỗi ngày đều phải báo cáo tất cả mọi chuyện xảy ra cho Đức vua Hảo Chiến bằng chim đưa thư. Sáng nào cũng vậy, Hảo Chiến ngồi ở đài nước Thiên Bình chờ năm chú chim đưa thư tới. Ông ta xử lý nhanh mọi chuyện trong buổi sáng và để những chú chim trở về với chủ. Cuộc sống của Hảo Chiến thường ngày chỉ có vậy, ông ở trong một toà cung điện khá lớn. Bao quanh cung điện một bên là con sông Ngọc Nữ,một bên là ngọn núi Lạc Anh. Sông Ngọc Nữ bắt nguồn từ núi Lạc Anh và ôm trọn cung điện của Hảo Chiến sau đó con sông hợp dòng cùng với sông Phúc Giang ngay khu vực mà anh Bon đang đứng.
-Kinh thành bây giờ lớn quá nhỉ? - Hảo Xuân trầm trồ khen ngợi
- Lớn hơn xưa rất nhiều! - Anh Bon nói
- Ta đến đây chơi là rất hợp đó!
- Xin lỗi nhé! Nhưng ta không đi chơi! - Anh Bon nói và tiếp tục đi qua bức tường cao ngút
Hảo Xuân vội chạy theo hỏi:
- Vậy ta đến đây làm gì???
- Để...gặp cha cậu! - Anh trả lời
- Bố tôi á? Gặp ông ấy làm cái gì? - Hảo Xuân ngạc nhiên hỏi
- Để thông báo là chúng ta đã trở lại! - Anh trả lời cùng một nụ cười ranh mãnh
- Tôi không thích gặp ông ta! Tôi chờ ở ngoài này được không?
- Tôi nghĩ cậu nên tới gặp ông ấy! Gần năm rồi đấy!
- Được rồi! Bực mình quá đi!
- Để xem thái độ của ông ấy sao đã chứ!
- Vốn dĩ ông ta ghét bỏ tôi! Bao lâu cũng vậy thôi! - Hảo Xuân nói với vẻ bực dọc
- Anh Chị đang nói chuyện gì vậy ạ? - Nhất Vũ cất tiếng hỏi
- Chuyện từ rất lâu rồi nhóc ạ! Từ khi anh và cô ấy còn sống cơ! Anh sẽ kể cho em sau! Bây giờ tập trung làm việc đã! - Anh nói và rẽ vào một con ngõ vắng
Anh dừng lại ở nơi vắng vẻ và ít người qua lại. Sau đó anh và người đồng hành bàn kế hoạch đột nhập cung cấm. Khi mặt trời đã xuống núi khá lâu, cả kinh thành đang sáng trong ánh đèn. Anh Bon cùng hai người đồng hành xuất hiện ở một con ngõ tối ngay gần bức tường vào cung điện. Sau khi quan sát kỹ các tốp lính đi tuần, anh Bon đã biết nên hành sự như thế nào. Không rõ từ đâu mà anh có được một bộ quân phục giống hệt của bọn lính. Khi một tốp vừa đi qua cổng anh liền nhẹ nhàng di chuyển ra sau họ và đi nối vào cuối hàng mà không ai hay biết. Cùng đó, Hảo Xuân tung người bay về hướng ngược lại với hướng tốp lính đang di chuyển. Thấy tiếng động, đám quân lính quay lại nhìn, họ chỉ thấy được cái bóng của Hảo Xuân cố tình để lại. Đám lính hô hoán rồi đuổi theo, chỉ có anh Bon là không đuổi theo mà đứng đó chờ đợi. Lát sau có một tốp lính khác chạy tới, anh Bon trong vai trò người ở lại chỉ đường đã dẫn chúng theo hướng khác. Vài phút sau, anh Bon Hảo Xuân và Nhất Vũ cùng nhau lẻn qua cổng chính trống trơn vì chúng còn bận đuổi theo cái bóng của Hảo Xuân.
Cung điện của Hảo Chiến tuy rất rộng lớn nhưng anh Bon biết rõ ông ta đang ở đâu vào những đêm như đêm nay. Chẳng mấy chốc, anh đã có mặt ở trên nóc một ngôi nhà. Đó không hẳn là một ngôi nhà, mà chỉ là nơi được dựng lên giữa hoa viên rộng lớn, có mái che và được dựng lên bằng gỗ rất chắc chắn. Dưới khoảng sân, Hảo Chiến đang ngồi ở một chiếc bàn bằng đá, trên bàn chỉ có độc một chén trà.
- Ông ta làm gì ở đây vào lúc khuya khoắt thế này chứ? - Hảo Xuân lầm bầm
- Shhh! - Anh Bon khẽ nhắc cô im lặng - Đó là thói quen thường lệ của ông ta!
- Giờ ta làm gì hả anh? - Nhất Vũ thì thào
- Anh sẽ hành động! Hai người ngồi im đây!
Nói xong,anh Bon dùng khăn bịt mặt và nhẹ nhàng tung người lên không. Hảo Chiến lập tức nhận ra có tiếng động, ông ta quay phắt lại để tìm kiếm kẻ lạ mặt. Anh Bon từ trên cao ném ngay một lưỡi dao vào ông ta. Hảo Chiến tuy bị bất ngờ nhưng cũng nhanh tay gạt mũi dao đó ra mà không gặp khó khăn gì. Vừa đặt chân xuống đất, anh Bon di chuyển về phía ông ta nhanh như chớp và liên tục ra đòn tấn công. Hảo Chiến lúc này không còn ở thế bị động nữa,ông ta tuy chưa nhận ra ai tấn công mình nhưng mọi đòn đánh của anh đều bị vô hiệu hoá. Sau một hồi giao chiến khá lâu, anh Bon chủ động lùi lại và thủ thế. Hảo Chiến cũng dừng lại, dường như ông ta nhận ra gì đó rất quen ở tên thích khách này. Ông ta đang định cất giọng hỏi thì anh Bon lên tiếng trước:
- Đức vua của tôi! Bấy lâu nay ngài vẫn sống trong nguy hiểm thế này sao?
- Ngươi là ai? - Ông ta hỏi
- Tôi là thuộc hạ của ngài!
- Thuộc hạ của ta đâu có ai như ngươi! Mưu đồ ám sát ta sao?
- Ngài không còn nhớ tôi sao? - Anh Bon vừa nói vừa gỡ mảnh vải bịt mặt ra.Vừa thấy rõ khuôn mặt anh,Hảo Chiến giật mình lùi lại, ông ta tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
- Ngài không tin vào mắt mình sao? - Anh hỏi
- Cậu...
- Đừng lo thưa ngài! Thuộc hạ đã trở về rồi đây! Và thuộc hạ không trở lại một mình đâu!
Anh nói ra hiệu cho Nhất Vũ và Hảo Xuân nhảy xuống.Trên mái nhà, hai bóng đen cùng nhau nhảy xuống đất thật nhẹ nhàng và bước lại gần nơi anh Bon đang đứng. Ánh sáng từ những ngọn đèn đá tuy không quá sáng nhưng anh nhận ra vẻ ngỡ ngàng trên gương mặt Hảo Chiến. Chắc chắn không phải chỉ vì sự trở lại đột ngột của đứa con gái. Đứa con đã được coi là chết từ vài trăm năm trước.
- Chào Cha! - Hảo Xuân nói với giọng cáu kỉnh như bao lần cô đã nói
- Thuộc hạ đã bảo vệ công chúa thành công thưa chủ nhân! - Anh Bon nói
- Hảo Xuân...con của ta đấy ư??? - Hảo Chiến nói như phỏng đoán
- Vâng! Chứ chả lẽ là ai khác! - Hảo Xuân đáp gọn lỏn
- Ta..ta cứ nghĩ là con...con đã...
- Thưa cha! Con chỉ ngủ một giấc thật dài thôi! Không phải chết!
- Ta...không hiểu!
- Thưa chủ nhân! Trong tình thế cấp bách, thuộc hạ đã không còn cách nào khác là để công chúa trốn trong lớp băng tích bất khả xâm phạm của thuộc hạ! - Anh Bon cất lời giải thích - Còn bản thân thuộc hạ đã bỏ chạy ra biển và tự vẫn.
- Vậy... - Hảo Chiến nói - Ta hiểu rồi! Ngươi đã tự vẫn để chúng không truy đuổi nữa. Nhưng sao giờ đây...
- Khi thuộc hạ chết, linh hồn không may bị chia làm hai. Và đầu thai làm hai anh em sinh đôi. Nhưng ký ức thì chỉ có cậu anh là thuộc hạ ghi nhớ, còn cậu em thì đang đứng trước mặt ngài đây! Thêm nữa cậu ta lại là người của dòng họ Mạc Nhất
- Ta đã hiểu! Và ta rất vui mừng khi ngươi trở lại! - Hảo Chiến mừng rỡ nói - Ta đang đau đầu suy nghĩ để tìm một thủ lĩnh! Nay ngươi trở về thì ta sẽ lập tức chọn ngươi!
- Có chuyện gì vậy thưa chủ nhân?
- Theo ta vào trong rồi nói! Ta sẽ chỉ địa điểm ấy trên bản đồ! Tất cả theo ta nào
Hảo Chiến quay người bước đi, anh Bon nhìn sang Nhất Vũ gật đầu và cùng nhau bước theo. Anh mới đi được vài bước thì có tiếng của Hảo Xuân nói từ phía sau:
- Gặp lại cha như vậy là đủ rồi! Xin từ biệt tại đây!
Anh vội vàng quay lại, nhưng những gì anh thấy chỉ là khoảng sân mờ mờ do ánh sáng của mấy ngọn đèn gần đó. Còn Hảo Xuân đã bỏ đi từ lúc nào.
- Đi đâu không biết nữa!- Anh nói
- Ta và nó không hợp nhau! Nó vốn không thích ta đó thôi! Nào! Theo ta!
Anh Bon và cậu em đi theo Đức vua qua mấy dãy nhà lớn để đến một khu hoa viên khác. Giữa khu hoa viên là một đài phun nước lớn. Hảo Chiến ngồi xuống một chiếc ghế đá và ra hiệu cho anh ngồi xuống đối diện. Anh ngồi xuống nhẹ nhàng và bắt đầu nói:
- Ngài hãy bắt đầu đi!
- Bấy lâu nay ngươi đã đi đâu?
- Linh hồn thuộc hạ ngủ yên cho đến khi được chuyển thế thành anh em nhà cậu nhóc kia! - Anh nói và chỉ tay vào Nhất Vũ
- Vậy cậu bé này cũng mang một phần linh hồn ngươi sao?
- Đó không chỉ là một nửa linh hồn của thuộc hạ! Mà còn là một nửa sức mạnh của thuộc hạ! - Anh khẳng định
- Hãy kể chi tiết cho ta những gì ngươi đã trải qua bấy lâu nay đi!
- Bắt đầu từ cuộc truy đuổi của đội quân tinh nhuệ thưa chủ nhân
Anh Bon bắt đầu hồi tưởng những gì còn đọng lại trong trí nhớ và kể lại cho Hảo Chiến từng chi tiết. Câu chuyện của anh kết thúc khi anh vào ngôi đền đổ nát để phá băng tích và hồi sinh cho Hảo Xuân. Hảo Chiến chỉ có gật đầu và ậm ừ suốt câu truyện. Còn riêng Nhất Vũ, cậu đã biết từ trước nhưng cho đến lúc này cậu mới hoàn toàn tin tưởng vào cái kẻ đã từng là người anh song sinh với mình.
- Vậy thì chắc chắn ngươi không biết chuyện ở vùng biên giới rồi - Hảo Chiến bắt đầu lên tiếng lại sau một lúc im lặng khá lâu - Bọn quân lính của chúng vẫn thường xuyên sang đất ta để quấy phá. Vì vậy nên ta mới lập ra một số ngôi làng nhỏ gồm toàn chiến binh và quân lính để đánh đuổi bọn chúng. Khu vực rừng Bạch Dương và rừng tre sát biên giới là nơi chúng hay xuất hiện nhất. Ngoài ra còn một số điểm khác nữa mà chúng có thể đi qua biên giới dễ dàng và tiến sâu vào lãnh thổ của ta. Tất cả các điểm đó ta đều cho lập làng ấp để ngăn chặn xâm nhập. Tất cả có điểm, nhưng chúng không thể ở trên đất ta quá một ngày được nên đó là lí do bấy lâu nay vùng đất Trắng vẫn còn an toàn.
- Thánh địa mà chúng cũng xâm nhập ư? - Anh Bon nói
- Chúng muốn chiếm nốt vùng đất của ta. Nhưng nơi đây không dễ dàng cho chúng chiếm đâu.
- Thuộc hạ có thể giúp gì?
- Ngôi làng ở khu rừng Bạch Dương vừa mất đi vài chiến binh. Ta muốn cậu, nhóc kia và cả cô con gái của ta tới đó ở cùng họ. Được chứ?
- Để bảo vệ vùng đất này, thuộc hạ không tiếc mạng sống! Dù điều ấy bây giờ không còn hiệu lực nữa!
- Vậy ý ngươi thế nào???
- Tất nhiên thuộc hạ luôn nghe lệnh của chủ nhân!
- Được rồi! Mai ta sẽ đưa ngươi sẽ tới đó!
- Thuộc hạ sẽ làm gì ở đó thưa chủ nhân?
- Sống ở đó, tham gia chiến đấu, giúp đỡ mọi người...Có rất nhiều việc! Cụ thể sẽ được nói vào ngày mai!
- Vậy bây giờ...
- Muộn rồi! Ta muốn một giấc ngủ! Theo ta! Ta sẽ sắp xếp chỗ cho!
Hảo Chiến đứng dậy và đi về một ngôi nhà khá lớn, ông ta lệnh cho mấy tên lính dẫn anh và Nhất Vũ tới một khu nhà khác cũng sang trọng không kém. Anh thấy gần đó có một cái biển đề dòng chữ ""khách điếm"" anh mới rõ nơi này giành cho khách nghỉ. Anh Bon được tên lính dẫn tới một căn phòng khá rộng lớn.
Đợi cho mấy anh lính đi xa, anh Bon mới quay lại nói với cậu em:
- Nhóc! Mai em cùng đi với anh chứ?
- Em cũng được đi sao anh?
- Anh em mình phải ở bên nhau chứ! Quên lời hứa rồi sao?
- Em quên sao được! Người thân của em bây giờ chỉ còn có anh. Em không đi cùng anh thì đi cùng ai chứ!
- Ôi!...Thôi bỏ đi! Nhắc lại làm gì! - Anh Bon nói ngay sang chuyện khác, dường như anh không muốn Nhất Vũ nhắc lại điều ấy - Sau này anh sẽ giúp em vượt qua mọi nguy hiểm. Cứ yên tâm khi em còn có anh.
- Vâng! Anh sẽ dạy cho em võ của anh chứ?
Anh Bon nghe cậu em nói vậy thì mỉm cười buồn buồn và đi vào trong giường, anh nói:
- Anh làm gì có võ vẽ đâu!
- Anh cứ nói! Em thấy anh giao chiến nhiều rồi! Lại còn giả vờ!
- Anh nói thật đấy! - Anh thở dài và tiếp tục - Vào đây nghỉ đi! Vào đây rồi anh kể cho mà nghe!
Nhất Vũ quay đầu lại nhìn anh và hỏi:
- Em cứ nghĩ là anh kể hết rồi chứ?
- Cuộc đời của anh tuy ngắn nhưng kể hết cũng không nhanh vậy được đâu! - Anh Bon bật cười - Em muốn nghe chuyện gì?
- Em đang tò mò chuyện này! - Cậu vừa nói vừa đặt lưng nằm cạnh anh - Anh nói anh không có võ! Nhưng em thấy anh giỏi lắm mà!
- Anh được học những thứ để trở thành một thích khách em ạ! Tốc độ! Sức mạnh! Phản xạ! Là các yếu tố khiến anh mạnh như vậy. Anh đánh không theo bài nào cả! Nên thực sự rất khó đoán! Đó chính là điểm mạnh. Nhưng cũng chính là điểm yếu chết người khi gặp phải một cao thủ nào đó!
- Em hiểu điều ấy! Anh hãy dạy cho em như vậy đi! Em sẽ làm đệ tử đầu tiên của anh!
- Khá lắm nhóc! Nhưng sẽ rất cực khổ đấy! Nhưng anh nghĩ mọi chuyện sẽ ổn cả! Vì em không phải chỉ là một nửa của anh! Em còn là hậu duệ của một dòng tộc anh hùng!
- Em chưa tròn ! Em chưa được đọc gia phả! Em không biết rõ về dòng tộc mình! Tiếc là...
- Vậy mà anh biết không ít đâu! - Anh Bon ngắt lời cậu - Trước kia Nhất Viên thường lẻn vào phòng cha đọc trộm sách mà!
- Em công nhận khoản này thì em với anh ấy khác nhau! Nhất Vũ cười nhạt - Hà hà! Cứ nhìn thấy mấy trang sách kín chữ là em hoa hết cả mắt!
- Anh cũng vậy đấy! Hà hà! - Bon cười xoà - Với lại cuộc đời sẽ dạy cho chúng ta hết! Đọc những điều trong sách không phải là việc của chúng ta!
- Anh nói y như ông nội em ấy! Mọi người bảo em giống ông! Còn Nhất Viên thì giống bà nội!
- Vậy thì bà không phải chiến binh rồi! - Anh buột miệng nói
- Sao anh biết hay vậy? - Nhất Vũ ngạc nhiên hỏi
- Có lý do khiến anh đoán như vậy. là có rất rất ít chiến binh chịu ngồi yên một chỗ đọc sách. Và số ít ấy là các tướng quân. Bà nội em thì khó có thể nằm trong số ấy. nữa là khi anh chưa thể vượt qua giới hạn để làm chủ cơ thể này, anh cảm thấy sức mạnh của Nhất Viên ngược lại hoàn toàn với anh. Cậu ấy có tiềm năng lớn làm phù thủy.
- Tức là người dùng phép đúng không anh?
- Đúng đấy! Mẹ anh cũng là người dùng phép nên anh có chút hiểu biết!
- Ơ! Hôm trước anh nói anh chưa gặp mẹ lần nào mà! Sao...
- Là khi anh biết toàn bộ sự thật về gia tộc ấy! Linh hồn sói có thể kết nối với người thân thuộc Minh giới mà em! Vì vậy nên anh mới hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện chứ!
- Hiểu rồi! Thì ra là như vậy! Vậy em hỏi anh chuyện này được không?
- Em cứ hỏi đi!
- Sau đêm ấy mẹ anh ra sao?
- Mẹ anh? Mẹ anh chính là cụ tổ của họ nhà em đấy nhóc ạ!
- Anh nói sao? Cụ tổ á? - Nhất Vũ giật nảy lên
- Cụ tổ đời thứ đã cứu mẹ anh lên từ nơi bà anh giấu mẹ. Sau đó mẹ được gả cho cụ tổ đời thứ . Em là đời thứ rồi nhóc ạ!
- Em không hề biết đến điều này đấy! Vậy thì dòng máu của chúng ta...
- Anh cũng chẳng biết tả ra làm sao nữa! Nhưng đại khái là sức mạnh đang quy về một mối! Dòng máu được bảo toàn! Tóm lại dù mối quan hệ phức tạp này vẫn kéo chúng ta lại là anh em thân thiết!
- Em cũng thấy phức tạp thật đấy! Nhưng thôi kệ! Không cần nghĩ nhiều mệt đầu anh ạ! Anh vẫn là anh của em! Còn em vẫn là em của anh! Anh em mình sẽ mãi mãi như vậy!
Anh Bon mỉm cười và không nói gì nữa, nhưng trong lòng anh chưa bao giờ có một cảm giác ấm đến vậy. Một cảm giác ấm áp vì được tình thân, yêu thương bao lấy. Đó là cảm giác của gia đình, của anh em trong nhà yêu thương lẫn nhau. Bây giờ anh mới biết cảm giác ấy hạnh phúc biết chừng nào.
Nhưng trong anh nhanh chóng hiện ra viễn cảnh trong tương lai. Sẽ có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập, bao nhiêu cạm bẫy đang chờ anh. Hay tất cả chỉ chực để cướp đi người thân duy nhất của anh. Một đứa em trai với anh bây giờ là quá nhiều.