Sáng sớm ta đã chuẩn bị ít quế hoa và trà long tĩnh,Ta k chắc ĐC Lãnh Hàn tới nhưng mà vẫn cứ chuẩn bị,bánh quế hoa ta tự làm bởi vì nhà bếp k phục vụ ta,nhưng mà bất quá hương vị k tệ lắm.Ta dây dưa ở đây đã tháng,đối với hắn tâm tình khác lạ hơn trước,cự nhiên nhớ hắn,lại muốn cùng hắn chỗ dây dưa.
Tâm tình trầm xuống,Hoàng Ngọc Dung hiện đang ở Vô Tình Cốc của Vô Tình sư thái,lão bà này đối với nam nhân thập phần căm giận,ta sợ rằng hắn trở về mà còn lành được.Dẫu sao nên tác khỏi hắn để ta k dẫm phải vết xe đổ của Lãnh Thiên Kim.Tiếng bước chân hữu lực mà vô lực đến gần,ta cười nhạt chậm rãi mở miệng:
_Vương tới rồi sao?sớm hơn ta nghĩ.
Hắn lãnh đạm nhìn ta,rồi nhìn những thứ trên bàn,trong thoáng vài tia có lỗi,chỉ thoáng qua khiến người ta tưởng nhìn lầm.Ta an nhàn rót một ly trà,đặt ghế trống đối diện,khẽ sắc mặt hắn,k nóng k lạnh mở miệng:
_Vương gia k ngồi sao?
Hắn k nói gì,sắc mặt lạnh lẽo tiêu sái ngồi xuống bàn,âm thanh lạnh lùng phát ra từ khoé môi bạc:
_Nói.
Ta tiếu phi tiếu nhìn hắn,giọng nói k chút nằng nề nói:
_A....nóng vậy sao?bất quá ta có điều kiện.
_Nói.
Ta nhíu mày,k có nói chuyện nhẹ nhàng được sao.Ta trầm lặng nói:
_Hưu thư.
Sắc mặt hắn vài tia biến,rất nhanh k thấy nữa:
_Được.
Ta nhếch môi:
_Hảo....sảng khoái,thành giao.
T a nhìn hắn,vẻ mặt thản nhiên nhưng đáy mắt xuất hiện vài tia nôn nóng,ta cười nhạt,trầm ổn nói:
_Vô Tình Cốc,Vô tình sư thái.
Hắn sắc mặt khẽ biết,nhíu mày k tin tưởng thực sự:
_Làm sao ngươi biết?
_Phía nam có nơi nào ám vệ ngươi chưa vào.chỉ có Vô Tình Cốc thôi đúng k?
Ta lãnh đạm nói,trầm lặng nhìn hắn,hắn k nói gì nhìn ta như muốn tin tưởng:
_Tìm được nàng về rồi giao hưu thư cho ta.Ta về sau với ngươi đoạn tuyệt.
Hắn gật nhẹ rồi xoay lưng đi ra khỏi cửa,ta nhìn đĩa quế hoa trên bàn,bất tri bất giác trong tâm mạnh mẽ dâng lên một cảm giác chua xót,hắn căn bản k động tới.
_Bánh quế hoa ngon như vậy mà k ăn thực phí nha.
Chất giọng ma mị,nhẹ nhàng vang lên.Ta cười nhẹ:
_Hoàng đế,dạo này người thật nhàn dỗi nha.
Tiếng cười thâm thúy vang lên,giọng có mấy phần trêu đùa:
_Tiểu nữ nhân của ta,ta rất nhớ nàng nha.
Khoé miệng ta kịch liệt co giật,ngước nhìn ĐC Lãnh Thiên đang an nhàn ăn bánh hung hăng mắng chửi:
_Chết đi tên cẩu hoàng đế.
ĐC Lãnh Thiên cười ha ha:
_Ta rất thích bộ dáng đanh đá này a.
Ta bất đắc dĩ thở dài,quên đi,ai bảo hắn là hoàng đế.Bất quá gần đây hắn luôn xuất hiện bầu bạn với ta,mà tên vương gia tảng băng kia lại rất ít tới,mà mỗi lần tên vương gia tảng băng kia đến thì ta ngày ta k dậy nổi.(tg:hàn ca mạnh dữ.ĐCLH:"liếc".tg:Ách.em im).Ta nằm trên ghế dài,nhàn nhã nhìn hắn,mặt lạnh như không.Ta trầm trầm lên tiếng:
_Tìm ta có chuyện gì?
_Thăm nàng.
Ta nhướng mày,phun ra mấy chữ:
_nhảm nhí.
Hắn tà tà nhìn ta:
_Tại sao?
_Cửu ngũ chí tôn đến thăm ta,chuyện này hoang đường quá không?
Hắn cười ôn nhu,tiến vuốt tóc ta:
_Làm hoàng qúy phi của ta.