Trans + Edit: Bluepumkin
◇ ◈ ◇
Chương 2
Rời khỏi cái tổ đội chết tiệt ấy, tôi giờ đang một mình hướng tới làng Yang. Nó ở một vị trí khá thuận lợi khi được bao quanh bởi biển và những rặng núi.
Dù cho dân số chỉ vỏn vẹn có vài trăm nhưng nó không hề bị cô lập và tạo nên cảm giác tù túng. Thực tế, ngôi làng là một điểm dừng chân khá thoải mái cho những nhà du hành.
Những người dân rất thân thiện và luôn chào đón bất kì ai, từ nhà du hành, mạo hiểm giả tới người di cư.
Mua vài món đồ khô làm thức ăn dọc đường và cứ thế tôi cứ rảo bước khỏi thị trấn.
Tôi đã tự hỏi rằng liệu mình có thấy hối hận khi giờ đây chỉ còn một mình đơn côi hay không?
Nhưng thú thật tôi chẳng thấy hối hận tẹo nào cả. Hay đúng hơn tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm và thoải mái.
Cứ thế tôi tiếp tục rảo bước trên những con đường, đêm đến thì thuê trọ để ngủ. Thời gian cứ thế trôi đi, đường đi ngày càng hẹp dần và lượng người qua lại dần vơi đi.
Chỉ cần băng qua khu rừng này thì làng Yang sẽ ở ngay trước mắt.
Tiến bước vào rừng, tôi vừa đi vừa nhâm nhi thanh thịt khô.
Đột nhiên, một ánh nhìn sát khí hướng vào tôi.
Có quái vật trong rừng nhỉ? Mà cũng chẳng có gì lạ cả, lúc tôi đến khu rừng này vẫn còn rất yên bình, nhưng đó đã là chuyện của vài năm trước.
Nếu có sự thay đổi đột ngột trong môi trường sống như thế này thì có vẻ một dungeon đã xuất hiện ở đây.
Tôi chẳng có bất cứ một trang bị nào trên người cả nên không thể nào cầm vũ khí chống trả. Mà đó chẳng phải vấn đề gì lớn cho lắm.
Tôi từng đảm nhiệm vị trí trinh sát trong tổ đội vì vậy tôi khá tự tin vào kĩ năng phát hiện các dấu hiệu.
Tôi tiến lên cẩn trọng để phòng tránh việc bị tập kích bất ngờ. Tôi vừa cố gắng mở rộng tầm nhìn vừa cất bước đi. [note35189]
Nếu tôi để nó chạy thoát, tính mạng của các nhà du hành khác sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên dù khá phiền phức nhưng tôi phải giết nó ngay tại đây.
Tôi ngồi dựa vào một gốc cây nhằm hạn chế điểm mù. Khi lấy túi da ra để bù lại lượng nước đã mất thì tiếng loạt soạt vang lên và ba con Goblin xuất hiện. Chúng được trang bị gậy, giáo và kiếm. Sâu thẳm trong đôi mắt của chúng là sự thù hận.
Tôi cũng chẳng hiểu tại sao bọn quái vật lại căm thù con người nữa.
Nhưng nội cái việc chúng là kẻ thù của tôi đã là quá đủ động lực để tôi xử lý chúng rồi.
Giơ tay về phía bọn Goblin và chuyển đổi mana trong cơ thể.
“Tên ma thuật”
Hơn chục mũi tên trôi nỗi xung quanh tôi bay thẳng về phía bọn Goblin.
Bọn Goblin chẳng hề có cơ hội né tránh khi chúng đã hạ thấp cảnh giác vì đã đánh giá thấp một người không hề có vũ khí như tôi.
Người chúng bị đục nhiều lỗ, chúng la lên những tràng âm thanh cuối cùng và ngã xuống.
Tôi là một ma kiếm sĩ. Theo lẽ hiển nhiên, tôi có thể sử dụng thành thục cả kiếm lẫn ma thuật. Nói một cách dễ hiểu thì tôi là một mạo hiểm giả khá đa năng vì tôi có rất nhiều cách để chiến đấu.
Đây chính là lí do vì sao mà tôi lại chẳng phàn nàn gì khi trả lại toàn bộ trang bị cho tên Licht.
Kiếm của bọn Goblin thì….. tệ thật chúng đều rỉ sét hết cả rồi.
Chúng chả còn công dụng nào cả thậm chí còn chẳng thể mang bán được.
Cái xác sẽ là nguồn thức ăn cho bọn quái vật trong rừng nên tôi chẳng cần phải đụng vào chúng.
Sau đó tôi cũng có vài cuộc đụng độ với bọn quái vật nhưng tôi đều xử lý hết tất cả bọn chúng bằng ma thuật nên có thể nói mỗi việc vẫn đang rất suôn sẻ.
Cuối cùng khi hoàng hôn buông xuống, tôi đã có thể thấy được bóng hình của ngôi làng bên dưới.
Trái tim tôi cảm thấy thật nhẽ nhõm khi ngôi làng chẳng hề đổi thay và vẫn thanh bình như ngày nào.