Trans: Bluepumpkin
Edit: ᵛᶰシεʆεƘ Ƙεզίηɡ❤༻꧂
◇ ◈ ◇
Chương 13
Sau khi đã giặt giũ xong xuôi, tôi cuốc bộ đến gặp Olle, người đảm nhận việc tổ chức đội cảnh binh trong làng.
Tòa nhà ở ngay trung tâm làng luôn có các đội cảnh binh túc trực sẵn. Để đề phòng khi co chuyện bất trắc diễn ra, cảnh binh hoàn toàn có thể cơ động để ứng phó với tình hình.
Ngay khi tôi bước vào, tôi đưa bức thư giới thiệu của ngài trưởng làng cho một cậu thanh niên trẻ tuổi gần đó.
Tuy nhiên, cậu ấy chỉ thoáng nhìn qua bức thư và ngay lập tức ném nó đi.
Tôi đơ cả người ra trước hành động của chàng thanh niên ấy.
“Một ông chú béo ú mập mạp muốn tham gia vào đội cảnh binh sao? Trưởng làng chắc lú lẫn do tuổi già rồi. Nhìn là đủ hiểu ông không làm được đâu. Thế nên giờ thì cút về nhà đi.”
Cậu trai trẻ vừa cười cười vừa ném cái nhìn khinh thường về phía tôi.
Tôi đã khá quen với lối nói hỗn hào của giới trẻ ngày nay.
“Hây dà, chuyện này hoài niệm ghê.” Nhưng nếu cứ làm ngơ việc này sẽ để lại hậu quả khó lường. Uốn nắn lại cậu nhóc này nào.
“Lâu lắm rồi mới giáo huấn một thằng nhóc, kể cũng không tệ.”
“Hả? Ngon thì nói lại lần nữa đi ông già!”
Ôi trời, chỉ mới khiêu khích nhẹ thôi mà đã cắn câu rồi à?
Tôi hơi lo lắng về trình độ của đội cảnh binh rồi đấy. Mà hiện tại không tiện nên chắc vấn đề đó để sau vậy.
“Có vẻ cậu không hiểu nhỉ, đáng lẻ tôi nên nói rõ ràng hơn mới phải. Thôi được rồi nếu cậu thích thì nhào vô kiếm ăn này.” – tôi thủ thế và thì thầm
Khuôn mặt của cậu thanh niên lập tức đỏ bừng và cậu ta lao tới.
Túm lấy tay cậu ta, lấy thân mình làm điểm tựa, tôi vật cậu ta xuống nhờ tận dụng động lực.[note39827] [note39828]
“Gaahh!”
Cậu thanh niên chỉ kịp kêu lên như con ếch bị đạp vậy. [note39829]
Tôi lấy chân đạp thẳng vào mặt cậu ta, tiện “chân” dồn thêm một ít lực. Và thế là tôi có thể nghe thấy tiếng rắc phát ra từ hộp sọ cậu ta. [note39830] [note39831]
Thực sự thì tôi không thích việc đơn phương áp đặt thế này đâu. Dù muốn bỏ chân ra lắm nhưng như thế sẽ khiến tôi bị đánh giá là trông khá là dễ dãi mất. Chỉ cần nhường một tẹo thôi thì cậu ta sẽ đánh giá tôi là một người mềm lòng và dễ dàng tha thứ cho cậu ta vậy.
Thật ra thì trong giới mạo hiểm giả, nơi mạng sống hoàn toàn phụ thuộc vào việc đánh giá tình hình thì sự đề cao bản thân một cách mù quáng như thế này chính là sai lầm chết người. Sẽ chẳng có ai đi theo một người như thế cả.
Và điều tương tự cũng đúng với đội cảnh binh vốn cũng vô cùng gian khó.
Nhiều người chỉ đơn thuần hành động theo bản năng mà quên đi cái nhìn toàn diện. Chính vì thế việc cần thiết bây giờ là cho cậu ta thấy ai đang ở thế thượng phong.
“C-cứu với!! Tôi xin lỗi mà!!!”
“Cậu không chỉ không có khả năng đánh giá được năng lực của đối thủ mà thậm chí còn chẳng vận dụng được những đòn võ cơ bản. Bên cạnh đó cậu quá dễ bị khích tướng. Bộ cậu trong đội cảnh binh thật à?”
“Vì ông với đống trang bị ấy trông yếu quá….”
“Thật ngu ngốc khi chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài mà không chú ý đến hành động của đối thủ.”
Có rất nhiều cánh để đánh giá năng lực của một người như là cách họ bước đi, vóc dáng và độ chai ở bàn tay, nhưng cậu chẳng chú ý được điểm nào cả….
Thậm chí một nữ mạo hiểm giả với thân hình mảnh mai cũng có thể nâng được một tảng đá to lớn bằng một tay bằng cách cường hóa bằng ma lực cơ mà.
Đánh giá người khác chỉ vì vẻ bề ngoài khác quái nào đi tự sát đâu?
“Lần sau cẩn thận hơn đi.”
Tôi nhấc chân khỏi mặt cậu ta. Cuối cùng cậu ta cũng đã có thể thả lỏng.
“Xin lỗi, có vẻ như người của tôi đã được anh chăm sóc kĩ rồi nhỉ?”
Tôi quay lại, chủ nhân của giọng nói đang đứng ở đó là một người đàn ông nghiêm nghị với vết sẹo lớn chạy dọc trên mặt.
Anh ta cúi nhẹ cầu và chỉ đạo những cảnh binh vẫn đứng quan sát nãy giờ mang cậu thanh niên xuống bệnh xá.
Anh ta chắc là người mà tôi đang cần gặp, Ole, đội trưởng đội cảnh binh.