Giấc Mơ Tỷ Phú

chương 827: người nhà họ bàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Triệu Phong nói vài chuyện thường ngày với Lý Hoành Đạt xong thì rời khỏi ngân hàng, chạy tới nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân luôn.

Lúc lấy tên cho nhà thi đấu, Lý Mạc và Tiêu Đại Dũng còn xảy ra tranh chấp nữa.

Tiêu Đại Dũng cảm thấy lấy tên là Nhà thi đấu quyền anh Mạc Sói rất hay, Lý Mạc lại cảm thấy tương lại nhất định sẽ thành lập một tập đoàn lớn, mà tên của tập đoàn mới xứng được đặt là tập đoàn Mạc Sói, cho nên bác bỏ đề nghị của Tiêu Đại Dũng.

Cuối cùng hai người không ai nhường ai, bèn giao cho Triệu Phong quyết định, Triệu Phong rất công bằng, lấy thẳng tên cho nhà thi đấu là Nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân.

Thiên hạ nhân hòa, là mục tiêu lớn nhất của giới võ giả, cái tên này thật sự có ý nghĩa.

Lúc này Nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân khai trương, Lý Mạc muốn tổ chức thật lớn.

Từ xa, Triệu Phong đã nhìn thấy hai cái cần cẩu to lớn, đứng thẳng lên phải cao gần bằng tòa nhà năm tầng, ở cửa bày la liệt pháo hoa.

Đi vào cửa nhà thi đấu, lẵng hoa xếp đầy, chỗ lẵng hoa này không đến một nghìn thì cũng có tám trăm.

Sau khi xuống xe, Triệu Phong cầm tiền mặt đi vào nhà thi đấu.

Trong nhà thi đấu, Lý Mạc hoàn toàn bày ra dáng vẻ ông chủ, vừa tiếp đón chào hỏi người qua đường, vừa nhận lấy thẻ hội viên được cấp dưới mang tới phát cho khách hàng.

Những người này đều là ông chủ nhỏ có chút cơ ngơi ở thành phố Giang Nam, hoặc là một ít đại biểu công ty, đương nhiên còn có một vài người ở cả hai giới đen trắng.

Biển những người này trở thành khách hàng của chính mình, chuyện này tuyệt đối có lợi với nhà thi đầu, đây sẽ là nguồn thu chủ yếu của nhà thi đấu sau này.

Nhìn thấy Triệu Phong đến đây, Lý Mạc vội vàng chà xát hai tay, vui vẻ bước đến.

"Thần tài à, thế mà đúng như cậu tính, cậu chưa đến tôi cũng không biết nên làm gì với đội võ thuật đấy!”

Lý Mạc cười nói.

Triệu Phong nhún vai, xem thường liếc nhìn ông ta một cái, sau đó tùy tay ném nghìn tệ vào ngực Lý Mạc, nói: “Nhớ kỹ vào, chỗ tiền này tôi tính lãi đấy!”

Lý Mạc cười khà khà, vội nói: “Đâu có đâu có! ”

Triệu Phong thấy Lý Mạc vội vàng đi tiếp khách thì tùy tiện tìm một góc ngồi xuống.

Về phần Lý Mạc, ông ta lấy được tiền rồi, bèn sai người chia làm hai mươi phần, bỏ vào từng cái phong bì.

Gửi cho từng người ở đội võ thuật vừa mới biểu diễn võ thuật xong.

Ngày thường đội võ thuật này cũng nhận không ít hoạt động biểu diễn thương nghiệp, nhưng người ra tay hào phóng, mỗi người một cái phong bì mấy nghìn tệ như vậy thì không gặp được nhiều lắm.

Người đứng đầu đội võ thuật liên tục cảm ơn Lý Mạc: “Ông chủ Mạc thật sự ra tay hào sảng, lát nữa chúng tôi lại biểu diễn một màn võ thuật chỗ này, xem như quà mừng tặng cho ông chủ Mạc khai trương nhà thi đấu!”

Nếu người đứng đầu đã nói như vậy, Lý Mạc đương nhiên vui lòng nhận lấy.

Chỉ chốc lát sau, người đến nhà thi đấu đã gần đông đủ, Lý Mạc đưa những người này đi thăm thú xung quanh, sau đó dẫn họ đến trước sân khấu, chuẩn bị biểu diễn một vài bài học quyền anh của nhà thi đấu và một ít võ thuật cơ bản.

Dù sao cái chính của nhà thi đấu quyền anh chính là mấy thứ này, anh mở nhà thi đấu mà không có huấn luyện viên tốt thì sẽ không ai đến chỗ này.

“Lát nữa mọi người nhất định phải đưa ra ý kiến góp ý cho nhà thi đấu quyền anh của tôi đấy!”

Lý Mạc khiêm tốn nói với mọi người.

Nhóm huấn luyện viên này là huấn luyện viên được Lý Mạc bỏ số tiền lớn mời từ vùng khác về, không nói nhóm người này đều là cao thủ quyền anh, nhưng để làm huấn luyện viên thì hoàn toàn cao cấp.

Mọi người ngồi xuống, nhìn thấy nhóm huấn luyện viên biểu diễn trên sân khấu vô cùng chuyên nghiệp.

Không nói đến chuyện gì khác, ít nhất ở thành phố Giang Nam không có sân vận động hay nhà thi đấu quyền anh nào có thể thuê nhiều huấn luyện viên quyền anh như vậy.

Cuối cùng là đội võ thuật biểu diễn, ngay tại khi đội võ thuật sắp kết thúc biểu diễn, đột nhiên hai người mặc quần áo màu đen nhảy lên sân khấu.

Sau khi hai người này nhảy lên sân khấu, người đang biểu diễn hơi sửng sốt, tưởng rằng là diễn viên hậu trường sốt ruột nên lên sân khấu trước nên cũng không để ý mà tiếp tục diễn.

Người dưới sân khấu nghĩ đó là người biểu diễn nên cũng không chú ý nhiều.

Ngay tại lúc này, hai người kia đột ngột ra tay, một người tung nắm đấm, một người đá chân, mục tiêu là người đang biểu diễn, ngay lập tức, hai người đang biểu diễn kia ngã lăn ra đất.

Đội biểu diễn trợn tròn mắt, cái này không có trong kịch bản biểu diễn.

Không để cho đội biểu diễn kịp nói cái gì, hai người này lại nhanh tay tấn công người biểu diễn, không đến nửa phút, người của đội biểu diễn không bị đánh rơi khỏi sân khấu thì là nằm trên sân khấu rên "A! "

“Đây là đánh thật!”

“Biểu diễn quá chân thật, anh xem, chảy cả máu mũi kìa!”

Mọi mọi nghĩ đây là kịch bản có sẵn, đều đứng dậy hứng khởi hô to.

Lý Mạc chau mày, ông ta không gọi hai người này tới, hơn nữa vừa ra tay là đả thương người, khẳng định không phải người của đội.

“Gọi người đi xem, mang người xuống sân khấu trước!”

Lý Mạc nghiêng người nói với cấp dưới đứng bên cạnh.

Mấy cấp dưới lập tức đi đến trước mặt hai người, nói: “Hai vị, đừng gây sự ở đây, xuống cùng chúng tôi trước rồi nói sau!”

Hai người hừ lạnh một tiếng, không nói lấy nửa lời mà chỉ bước về phía trước.

Cấp dưới cũng không phải là người của đội biểu diễn, nhìn thấy dáng vẻ không có ý tốt của hai người này thì đồng loạt rút gây ra.

“Muốn chết à!”

Bảy tám cấp dưới rút gây lao về phía hai người kia.

Râm! Râm! Râm! Các chiêu thức của hai người này nhìn như nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, tiếng đánh nặng nề vừa vang lên là lập tức kéo theo một loạt tiếng kêu rên.

Mỗi một đấm tung ra sẽ có một người bay ngược ra ngoài, kết quả là không đứng dậy được nữa.

Hai người này giống như được bọc thép, không ngừng đáng bay mấy người cấp dưới của Lý Mạc.

Trước sau chỉ hơn hai mươi giây, bảy tám gã cấp dưới cầm gậy trong tay đã bị đánh nằm bẹp dưới đất.

Lúc này, người dưới khán đài mới nhận ra đây không phải biểu diễn mà là có người gây chuyện.

Nhưng hôm nay cũng có người dám gây chuyện.

tại địa bàn ở Giang Nam của Lý Mạc, thật sự làm cho người ta khó hiểu, rốt cuộc người đến cho mục đích gì? Lúc này Lý Mạc mới thấy tình huống không đúng, vội vàng gọi điện thoại cho Tiêu Đại Dũng, nói ông ta nhanh chóng dẫn người vào trong.

Hai người kia không tiếp tục công kích nữa mà đứng yên ở một bên sân khấu.

Đang lúc Lý Mạc chuẩn bị đứng dậy hỏi hai người đến đây làm gì thì một người đàn ông trung niên đi lên sân khấu.

“Bàng Hồng!”

“Tôi nói ai dám gây chuyện ở đây, thì ra là người nhà họ Bàng!”

“Có lẽ là nhà thi đấu quyền anh này của ông chủ Mạc đoạt khách hàng của võ đường của nhà họ Bàng đây mà! ”

Mọi người thấy người đàn ông trung niên xuất hiện thì đều nhỏ giọng nghị luận.

Lúc trước khi Lý Mạc đi khảo sát thị trường quyền anh cũng từng gặp Bàng Hồng, võ đường nhà họ Bàng sừng sững nhiều năm tại Giang Nam, nhưng đều là lừa khách, phần lớn chỉ dạy chút công phu mèo cào, thậm chí huấn luyện viên của một môn võ cũng có thể dạy hơn mười loại võ khác nhau.

Vì nguyên nhân này mà Lý Mạc cảm thấy nhà thi đấu quyền anh của mình phải chia nhỏ ra từng loại, thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp, nhưng về điểm này, Nhà thi đấu quyền anh Thiên Nhân càng hút khách hơn Thượng Võ Đường của nhà họ Bàng kia.

“Mọi người không cần kinh hoàng, tôi tin rất nhiều người ở đây biết tôi, hôm nay tôi đến đây chính là muốn cho ông ta biết võ thuật chân chính là gì, võ thuật không phải mấy động tác đánh cho đẹp mắt này!”

Lúc nói ra lời này, Bàng Hồng khinh thường chỉ vào mấy người đội biểu diễn bị đánh gục trên sân khẩu.

.

Truyện Chữ Hay