“Xin lỗi, tôi không có ý nghe lén, là do hai người không biết lựa chỗ kín tâm sự.” Ryan cười tít mắt, xong lại hất cằm nhìn Long, sảng khoái nói, “Tôi muốn khuyên anh đừng phá bĩnh họ, biết vì sao không? Bởi vì Michelle từng bị tai nạn giao thông suýt chết, các anh có biết không?”
Long cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chừng Ryan, hỏi, “Ý anh muốn nói gì?”
Ryan nhướn mày nở nụ cười, “Tôi muốn nói, Trần Gia Kiệt chính là nguyên nhân gián tiếp của vụ đụng xe đó.”
“Xin anh nói rõ chút? Có phải là vụ xe đụng năm năm trước?” Thắng nghiêm mặt hỏi.
Ryan gật đầu, “Lúc đó, là tôi lái xe, chở cô ấy ra sân bay. Chuyến bay gấp vào nửa đêm, về Sài Gòn.”
Cả Thắng và Long lặng người. Ryan đút tay vào túi, chậm rãi nói, “Chuyến bay đó, dự định đáp ở Sài Gòn ngày tháng bảy, trước đám cưới của Trần Gia Kiệt một ngày. Là chuyến bay do tôi đặt gấp cho Michelle.”
Long nghe thế, ngồi xụp xuống ghế đá trong sân, cảm thấy đầu óc mờ mịt. Thắng cũng không ngờ sự tình còn có uẩn khúc như thế. Lại nhìn Ryan vẫn một vẻ bình thản ung dung, anh hỏi, “Anh là gì của Mỹ?”
“Cậu nhìn tôi và Michelle mà còn chưa hiểu sao?”
“Cô ấy nói anh là bạn thân.” Long ngẩng đầu nghiến răng.
“No, no, no!” Ryan giơ một ngón tay lắc lắc, “Giữa chúng tôi có một mối ràng buộc mà người khác không thể xen vào được. Tôi chỉ có thể nói thế.” còn ‘mối ràng buộc’ đó, há há, còn lâu tôi mới cho các người biết chúng tôi là bạn nhậu!
Cao Thắng nghe xong mà nhức đầu, lại một lần nữa khẳng định, Phan Mỹ chính là một loại bom hạng nặng có sức công phá hủy diệt trên diện rộng, hơn nữa lại còn có chế độ hẹn giờ. Chậc, Trần Gia Kiệt, tôi chân thành gởi tới cậu một lời chia buồn thương tiếc, chiến sĩ ra đi không có ngày về đây...
“Ding Dong!” lúc này, tiếng chuông cửa reo lên cắt ngang màn giương cung bạt kiếm ở sân sau.
Luật sư nhỏ vội vàng chạy ra cổng, nhanh chóng dẫn vào một người đàn ông đầu tuổi ba mươi. Mặt mày sáng sủa, khóe môi đậm ý cười, đôi mắt sau gọng kính vàng quắc quắc lấp láy tinh quái. Anh ta xách thùng thuốc tiến vào, dừng một chút nhìn ra đám người ngoài sân sau, ánh mắt lướt qua Ryan thì khẽ giật mình, đẩy gọng kính cười, “Ồ, nhà hôm nay có không ít người đến chơi nhỉ?”
Ryan cũng hơi giật mình, chẳng ngờ ở chỗ này sẽ gặp lại ‘chiến hữu’ cũ, sảng khoái bước tới nở nụ cười, “Trái đất tròn, trái đất tròn!”
Người đàn ông thân mật bắt tay Ryan, nhe hàm răng trắng bóng cười, “Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Còn tưởng anh đã quên tôi rồi!”
“Ha ha, làm sao quên được!”
Luật sư Cường nhìn hai người đàn ông bắt tay, mờ mịt cười, “Thì ra các anh quen nhau à?”
Lê Cao Thắng vừa cười vừa đi vào, “Bác sĩ Quân, chờ anh nãy giờ.”
“Ầy, đừng gọi bác sĩ, cứ gọi Quân là được!” bác sĩ Quân cười xòa, xong lại hưng phấn bừng bừng xoa xoa hai tay vào nhau, mắt nhìn láo liên về phía cửa phòng nghỉ, phun vài câu thể hiện ‘y đức’ dạt dào, “Nào nào, dẫn tôi đi xem vết thương mới nào! Tôi đang chán chết trong bệnh viện, lâu vậy rồi mà cái thằng chó chết này mới bị lụi dao, làm tôi chán quá chừng! Lần này là mấy dao vậy? Có lòi ruột luôn không?”
Mấy người còn lại trên trán nổi gân xanh, gương mặt có dấu hiệu co rút dữ dội. Lê Cao Thắng muốn bại liệt cơ mặt, âm thầm xỉ vả không thôi.
Mẹ nó, anh không thể nói chuyện bình thường một chút được à? Tôi mà là ông già anh, chắc chắn tôi sẽ cho người cột anh lên giường, cắm cho một mũi thuốc tiễn anh cho trâu ngựa đem đi cải tạo lại rồi mới cho đầu thai! Con mẹ nó, người như anh cũng là bác sĩ, biến thái như anh mà cũng là trưởng khoa được sao?
Trong khi mọi người rất hoài nghi về trình độ cũng như y đức của bác sĩ Quân, thì Ryan lại treo lên cái cười như có như không. Cảm thán rồi lại cảm thán, chậc chậc, sau bao nhiêu năm gặp lại, trình độ biến thái cũng được nâng cao hơn rồi.
Mặc kệ những chuyện ồn ào có liên quan đến hạnh phúc tương lai của mình đang diễn ra rất sôi nổi ở bên ngoài, Kiệt tiên sinh của chúng ta sau một mũi an thần của bác sĩ Quân thì đã ngủ say như chết suốt một ngày trời. Trong mơ hồ nghe có tiếng ai khóc thút thít, gắng gượng muốn mở mắt, nhưng cũng không cưỡng lại được cơn buồn ngủ ập tới.
Kiệt tiên sinh ngủ một ngày, cuối cùng bị ồn mà tỉnh. Trong bóng tối lờ mờ, Kiệt nhận ra đây là phòng ngủ của mình, sau lại nghe thêm tiếng ồn ào bát nháo từ bên ngoài vọng vào.
“A, nồi cơm vẫn chưa nhấn nút! Ai nấu cơm kì vậy?” giọng này rất quen, là ông anh Lê Cao Thắng hay cằn nhằn.
“Ông xã, đưa giùm em chai nước mắm!” giọng này là của vợ Cao Thắng, Hồng Thắm đây.
“Fck! There’s a worm! There’s a real worm! Mommy!” Kiệt nhíu mày, giọng này sao là lạ?
“Ê! Đừng có vung lên! Bay rồi! Con sâu bay vô nồi lẩu rồi!” giọng này, hình như là của Hoàng Kim Long thì phải. Anh ta làm gì ở đây? Thả sâu vào nồi?
“Này này, mấy người trong bếp, đừng làm ồn, tôi đang xem hội thảo y khoa đấy nhá!” giọng lười nhác chảy thây này còn có thể là ai ngoài tên bác sĩ biến thái Nguyễn Quốc Quân. ‘Hội thảo khoa học’ cái khỉ, trăm phần trăm đang dùng wifi nhà mình coi phim cấm!
“Chị Mỹ! Cái đó là rượu, không phải dấm! Aaa, cháy rồi! Cháy chảo rồi! Chị Mỹ!!” đây là tiếng khóc thất thanh của nhóc Cường. Cậu nhóc đang gọi ai vậy?
Mỹ?... Phan Mỹ?!
‘Đinh,’ hai mắt Kiệt tiên sinh mở trừng, từng hình ảnh ở sân bay tua lại trong đầu. Anh bật dậy, lại cảm thấy vết thương đau buốt. Chiếc khăn trên trán rơi xuống, nhất thời khiếp sợ không tin được. Mặc dù vẫn còn mơ hồ không rõ, nhưng ngay khi nghe tiếng bước chân đến gần cửa phòng, Kiệt tiên sinh lập tức nằm xuống, chộp cái khăn đắp lên trán, hai mắt nhắm lại.
Đối với những gì vừa xảy ra bên trong vào một giây trước khi mở cửa phòng ngủ, Phan Mỹ không hề hay biết. Cô ló đầu vào phòng, nương theo ánh sáng từ cửa sổ nhìn vào, thấy Kiệt vẫn còn ngủ, chân tay nhẹ nhàng tiến vào, chậm rãi đóng cửa lại.
Trong bóng tối, Kiệt cảm giác được bên nệm hơi lún xuống, tiếp đó là có ai đó lấy đi cái khăn đắp trên trán anh, lại có một bàn tay mát lạnh áp lên. Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, “May quá, bớt sốt rồi…” tiếng nói này, khiến tim Kiệt lỡ mất mấy nhịp. Cảm nhận đầu ngón tay nho nhỏ khẽ vuốt chân mày anh, trong phòng tối, giọng nói nghẹn ngào như từng đợt búa bổ, nện vào lòng, “Chắc là đau lắm…”
“Ừ, anh đau.” Kiệt khàn giọng đáp lời khiến Mỹ kinh hãi rụt tay về. Anh mở mắt, đôi mắt trong bóng tối sáng rực nhìn chằm chằm cô gái đang ngồi bên giường mình.
Đối với ánh mắt của Kiệt, Mỹ rất lúng túng. Muốn yêu một người thật dễ, nhưng để hiểu người mình yêu lại thật khó. Chẳng những cần thời gian chung sống, còn cần hết lòng quan tâm chú ý, từng thói quen nhỏ nhặt, từng cái nhăn mày chớp mắt… Cô là người vô tâm, thật rất vô tâm, càng không có được kiên nhẫn như anh. Cô biết mình còn thương anh, nhưng cô vẫn sợ phải tiến thêm một bước. Cô bây giờ, đã không còn trẻ trung đầy nhiệt huyết như năm mười sáu tuổi, cô sợ ánh nhìn hoặc xa lạ, hoặc giận dữ, hoặc ghét bỏ của anh. Bất giác, Mỹ đưa tay sờ đuôi mắt mình, cảm giác ảo não thất bại len lỏi khiến cô lại theo bản năng muốn trốn. Chẳng ngờ vừa bật dậy lại bị anh kéo ngã xuống giường.
“Coi chừng…” Mỹ hoảng hốt nhìn từng vòng băng gạc quấn trên bụng Kiệt, lại nhất thời không nhận ra tư thế mập mờ của hai người, đến khi ngẩng đầu lên mới biết, cự ly giữa anh và cô chỉ cách nhau vài phân. Hơi thở nóng ấm của anh chạm nhẹ vào chóp mũi cô.
Anh thì thào, “Anh mơ phải không?”
“Mơ?” mơ cái gì? Ý là anh đang mộng du à? Chết pà rầu, có phải mê sảng rồi không? Phan Mỹ bối rối, chả biết làm sao.
Bàn tay Kiệt chậm rãi chạm vào má cô, xoa nhẹ. Đầu ngón tay thon dài luồn vào gáy, run run. Anh khẽ khép mi mắt, “Thì ra là mơ… lại là mơ…”
Đầu óc Mỹ trống rỗng nhìn đôi mắt khép hờ của anh càng lúc càng gần. Đôi hàng mi dài như cánh quạt khẽ run, trên môi vẫn còn lưu lại vết tích ngày hôm trước. Môi chạm môi, vết cắn trên môi đã khô, nhưng lại mang theo nóng bỏng châm chích. Đầu lưỡi anh chậm rãi vẽ theo bờ môi cô, từng chút một liếm láp, chậm rãi lách qua cánh môi, mò mẫm trên hàm răng trắng muốt. Bàn tay đặt trên gáy cô vuốt nhẹ khiến cô vô thức thả lỏng người, ngửa đầu đón lấy anh. Tay còn lại vốn dĩ đặt trên eo cô, thong thả ma sát, vuốt ve từng đường cong của cô qua lớp vải áo, chẳng biết trượt vào trong da thịt của cô từ lúc nào.
Vốn dĩ cô không dám động mạnh, sợ lại làm rách vết thương của anh.
Vốn dĩ anh không dám quá khích, chỉ sợ sớm tỉnh mộng.
Anh đã bao đêm mơ thấy cô, nhưng vĩnh viễn luôn là hình ảnh cô bỏ anh mà đi, cô tay trong tay cùng người khác, cô trao mình cho ai đó không phải anh, thân thể lõa lồ, hơi thở gấp gáp, lần đầu tiên của cô, lần cuối cùng của cô… Anh luôn kinh sợ mà tỉnh dậy.
Anh phải làm gì? Anh nên làm sao đây?
“Mỹ, Mỹ ơi…” Tay anh mang theo hơi lửa nóng bỏng lần mò trên từng tấc da thịt của cô, áp lên bầu ngực nhỏ xinh của cô. Cô gầy, nhưng da thịt của cô mềm rất mềm, ngay cả xương quai xanh trên cổ cũng khiến anh mê mẩn liếm mút như kẹo đường. Cảm xúc mềm mại khiến anh quá đỗi kinh ngạc, không thể tin mơ mà lại tựa như thật vậy.
“Ưm…” một âm thanh khe khẽ bật ra từ khóe môi cô khiến anh bừng tỉnh. Mở mắt nhìn vẻ mặt mê mang mất hồn của cô, cảm nhận non mịn khi đầu lưỡi anh quấn lấy cô. Bàn tay đặt trên ngực cô không thừa một giây nào, ra sức cảm thụ mềm mại của cô.
Anh không mơ, không phải mơ…
Chỉ là, Kiệt tiên sinh của chúng ta đã quá nôn nóng rồi, quá tay rồi. Chân mày cô nhíu lại, đôi mắt mấp máy sắp mở ra. Anh lập tức nhắm chặt mắt, quyết tâm ‘được ăn cả, ngã về không,’ đẩy cô nằm xuống dưới thân mình. Tựa như vô tình, lại như cố ý, đặt cậu nhỏ đã sớm cương cứng của mình vào giữa đùi cô, cách lớp quần áo cọ xát. Mỗi một lần cọ trúng, anh không khỏi hút mạnh một hơi từ trong cái miệng ngọt ngào của cô.
Choáng váng ban đầu qua đi, Mỹ từ từ thanh tỉnh, đặc biệt khi vật cưng cứng bên dưới của anh cọ vào bụng mình, cô lập tức ‘xoẹt’ cái tỉnh rụi. Mỹ trừng mắt nhìn con sâu to tướng đang đè trên người mình ra sức quấy phá, tay vung lên, ‘chát’ một phát đánh tỉnh Trần Gia Kiệt.
Chỉ thấy anh trơ ra, đôi mắt sương mù nhìn cô không chớp. Khi sương trong mắt chậm rãi tán đi, anh mới có vẻ tỉnh táo thường ngày. Mặc dù dấu tay chình ình bên má cũng không làm anh giảm phong độ chút nào, chậc, Mỹ muốn cảm thán một câu, cái gọi là ‘mặt người dạ thú’ không chỉ đơn giản ở gương mặt không thôi.
Anh hỏi bằng giọng khàn đặc, “Thì ra không phải mơ?”
Phan Mỹ tức nổ đom đóm, rít lên, “Mơ cái đầu anh! Tránh ra!”
Kiệt há mồm sững sờ khi bị ăn mắng, sau đó rất thức thời bò dậy, ôm chăn gối ngồi chỉnh tề trên giường, mắt cụp xuống không dám nhìn lên. Mỹ nhảy xuống giường, sửa sang lại quần áo.
Phù, thật là nguy hiểm, quá nguy hiểm!
Với tay bật sáng đèn, Mỹ chống hông nhìn ‘tội phạm hụt’ đang ngồi ngoan ngoãn như con mèo con trên giường, một bụng tức mà mắng không ra hơi, chỉ đành thở hổn hển. Kiệt tiên sinh chậm rãi dời tầm mắt, thoạt nhiên là e dè liếc nhìn, sau đó là trắng trợn nhìn gương mặt đỏ hồng, đôi mắt tóe lửa, cánh môi sưng mọng, bộ ngực nhỏ phập phồng lên xuống, quần thun bó sát ôm lấy cặp đùi thon dài.
Mới tức thì, người còn nằm trong tay anh có biết bao nhiêu mềm mại thơm mát, chỉ cần nhớ tới thôi mà anh đã run rẩy rồi. Nhưng hình ảnh một năm kia khi anh đứng trước cửa nhà cô khiến anh giật mình sợ hãi. Anh không phải, không phải người đàn ông của cô! Anh không phải là người duy nhất, vừa nghĩ đến đó, cõi lòng liền như đá rơi xuống giếng, càng rơi càng sâu, chìm nghỉm vô vọng.
Phan Mỹ nào có hiểu được dòng cảm xúc lên xuống của Trần Gia Kiệt, chỉ thấy Kiệt tiên sinh đeo lên bộ mặt cá chết ngàn năm, gai nhím của cô lập tức bung ra. Cô trừng mắt, “Anh, tôi còn chưa bảo anh xin lỗi, anh lại trưng bản mặt chết bằm đó ra làm gì?”
Kiệt ngẩng đầu liếc Mỹ một cái dữ tợn, “Mắc gì phải xin lỗi?!”
“Anh, rõ ràng là anh…”
“Tôi làm sao?”
“Sàm sỡ tôi!”
“Vậy thì sao?”
“Anh…” Mỹ tái mặt, “…anh coi tôi là loại con gái dễ dãi à?”
Kiệt trừng mắt nhìn Mỹ, từng chữ thốt ra rõ ràng, “Tôi không cần biết em là loại con gái gì! Nếu muốn ôm em, hôn em, làm tình với em là phạm tội, thì tôi đã bị bỏ tù mọt gông từ lâu rồi!”
Mỹ ngẩn ra, nhất thời không hiểu rõ ý của Kiệt, nhưng từng chữ đều như từng nồi nước sôi đổ xuống đầu, trụng cho cô nàng đỏ bừng từ đầu ngón chân đến ngọn tóc.
Nhìn phản ứng ngây ngốc của Mỹ, Kiệt càng hăng tiết, càng nói càng không ngại miệng, “Từ ngày yêu em, chưa khi nào tôi không nghĩ tới chuyện hôn em, cắn em, liếm từng tấc da thịt của em, thậm chí dùng tay mình mà nghĩ đó là em. Sao? Không ngờ chứ gì? Ghê tởm tôi sao? Em nghĩ tôi là thần thánh hay là sắt đá?”
Kiệt bật cười chua chát, “Từ ngày đầu tiên gặp em, tôi đã bắt đầu chờ đợi một ngày em là vợ tôi, cùng tôi qua hết đời người. Tôi chỉ cầu em như thế, đời này chỉ cần em. Còn em thì sao? Haha!” nói tới đây, anh lại phá ra cười thê lương, cười đến độ vết thương bị động mà cũng không dừng.
“Chuyện gì vậy?” Quốc Quân mở cửa phòng, kéo theo sau là mấy người Thắm, Ryan và Long. Mọi người sửng sốt nhìn Mỹ hai mắt đỏ ngầu mà đứng như trời chồng, lại nhìn Kiệt ngồi trên giường cười như điên.
Thắng nhìn vết băng trên bụng Kiệt có điểm đỏ, vội tới can, “Cậu bình tĩnh! Bình tĩnh lại xem nào! Khéo lại chảy máu nữa bây giờ! Bác sĩ Quân, anh mau coi một chút!”
Tên bác sĩ nào đó lững thững đi vào, mồm cắn kẹo mút, chậc lưỡi nói, “Chảy có chút huyết nhằm nhò gì, chưa chết liền đâu…”
“Anh…” Thắng trừng mắt, mặt sưng lên như muốn nhào tới làm thịt tên bác sĩ cầm thú nọ.
Thế nhưng Kiệt tiên sinh não bị hấp nóng, chẳng thèm bận tâm đến chuyện khác, hướng Mỹ lớn tiếng hỏi, “Em thì sao? Em chỉ cần một cước đá phăng tôi như đá một con chó! Phủi sạch tất cả! Ngày ấy tôi đã nói thế nào? ‘Đừng để cho tôi gặp lại em lần nữa!’ Em còn quay về làm gì? Khiến cho tôi còn tưởng em đã hồi tâm chuyển ý… Chơi tôi như vậy vui lắm sao? Tôi không biết đau à?” nói tới đây liền gục xuống thở hổn hến, vết thương chậm rãi thấm màu đỏ, tựa như những cánh hoa râm bụt lan nhanh trên nền vải trắng.
Lê Cao Thắng thét lên, “Con mẹ nó, cậu nằm im ngay cho tôi! Bác sĩ Quân, anh làm gì mà trơ ra đó?”
Quốc Quân văng tục, “Con mẹ nó, con mẹ nó! Cậu ngoài mắng con mẹ nó bộ không còn chữ gì khác hả?”
Kiệt ôm bụng, thở hào hển. Đôi con ngươi đỏ ké, tránh khỏi tay Thắng, từng bước về phía Mỹ, rít ra từng câu chữ, “Cô làm ơn… thương tôi thì thương cho trót… Còn không thì biến! Thằng Kiệt này không cha không mẹ, không cần ai thương, không cần ai vướng bận! Sống cũng được, chết cũng chả sao… Cô, chỉ có cô là không được, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi… coi tôi là cái gì… Cô, biến… ” nói rồi chỉ tay về phía cửa, gầm lên, “BIẾN! BIẾN CHO KHUẤT MẮT TÔI! CON MẸ NÓ! CÚT!!”
Vừa dứt câu, hai con mắt đỏ ké của Kiệt trợn lồi, thân hình run rẩy ngã xuống bất tỉnh. Nguyễn Quốc Quân đứng phía sau vung ống tiêm, lắc đầu, “Con mẹ nó, con mẹ nó! Cái đám nhóc các cậu ngoài mấy chữ này ra chẳng lẽ hết sạch vốn rồi à? Mười mấy năm đèn sách đáng lẽ phải học được nhiều lắm chứ!”
Lời nói của bác sĩ biến thái mặc dù không hợp với tình huống, thế nhưng lại làm không ít người thở phào nhẹ nhõm. Ryan rất không phúc hậu mà vừa đỡ Kiệt tiên sinh lên giường vừa khụt khịt cười, cả cậu luật sư nhỏ cũng ngượng ngùng cười cười.
Phan Mỹ miệng vừa lầm bầm mắng nhiếc, nhưng tay chân cũng nhanh lẹ giúp Kiệt tiên sinh đắp chăn chỉnh gối, động tác lưu loát liền mạch. Bác sĩ Quân đứng bên giường cất kim tiêm, cười cười hỏi, “Cô bé, nói các anh nghe xem, có phải thằng nhóc này vừa rồi làm gì em không, hửm?”
Mỹ giật mình, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng, hai mắt luống cuống nhìn Quân, lại nhìn Ryan đang thu lại nụ cười. Ryan đảo ánh mắt nhìn chằm chằm Kiệt tiên sinh đang nằm bất tỉnh trên giường, gân xanh trên trán nảy lên bùm bụp, giống như có thể nhào tới cắn đứt cổ ‘tội phạm’ bất cứ lúc nào. Lê Cao Thắng liếc nhìn con rồng nào đấy cũng đang bắt đầu xù vẩy lên, xoa bụng nói, “Tôi đói rồi, gọi đồ ăn đi.”
Bác sĩ biến thái đứng dậy, vừa phủi áo vừa lười biếng nói, “Trong bếp đang nấu đấy thôi!”
Ryan đi khỏi phòng, vẻ mặt ‘anh tự hiểu’ ném cho Quân cái cười như có như không. Luật sư Cường trước những nhân vật có level cao như vậy bỗng dưng trở nên nhỏ bé, ngoan ngoãn rút di động, vừa đi vừa gọi cho nhà hàng nào đó. Thắm vỗ vỗ vai bạn hiền hai cái, cuối cùng cũng theo chồng rút quân, để lại gian phòng cho đôi trẻ.
Phan Mỹ đứng bên giường, nhìn đăm đăm gương mặt tái nhợt yếu ớt của Kiệt. Nói không cảm động là giả, nhưng được tỏ tình theo cách này, thật sự… quá kinh hãi. Kinh hãi đến độ ngu người luôn. Mỹ chợt muốn khóc, vừa muốn hung hăng trèo lên người anh, đánh cho anh tỉnh dậy để hỏi cho rõ, đồng thời lại xót anh, đau anh.
Cứ tưởng mình đơn phương, ai ngờ, lặn lội một vòng xa như vậy, dài như thế, mới vỡ lẽ ra cả hai đều đang hướng về nhau, lại cách một tầng sương mù quá dày. Anh bắt không được em, em lại nhìn không thấu anh. Cứ như thế chật vật tìm nhau.
May mà chưa quá trễ. Mỹ nghĩ, may mà, hai chúng ta đã tiếp tục kiên trì. Cũng chẳng rõ là kiên trì vì cái gì. Vì một câu nói, ‘ngoài anh, không còn ai, không có một ai khác’ vẫn luôn thổn thức trong đáy lòng chăng?