Bước ra ngoài thư viện, Lydia vươn mình.
Nắng hôm nay đẹp và dễ chịu quá đi!
Lydia đang diện bộ quần áo giáp lưới đi mô tô màu đen. Chúng đều được làm từ vật liệu có tính phòng thủ cao.
Vì thời tiết bắt đầu ấm lên kha khá, thế nên Lydia cảm thấy có chút nóng khi mặc vào bộ quần áo quen thuộc này.
"Chà, cũng lâu rồi chưa được lái Noah nhỉ?"
Lẩm bẩm, Lydia bước đến nhà để xe.
Ấy thế mà, khi đến nơi, cô lại chẳng thấy Noah đâu.
“Ủa-? Đâu rồi ta-? Hay là mình lại lỡ quên tắt nguồn em nó rồi nhỉ-?”
Quay người bỏ đi, Lydia bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Và,
“Haha—! Lũ thiểu năng kia, làm việc đê! Nhanh xây cho ta một cung điện tráng lệ nào!”
Giữa công trường xây dựng nhà máy, nơi các AD Sản Xuất đang miệt mài làm việc, cô thấy Noah đang đứng và la hét cái gì đó.
“Em đang làm gì vậy?”
Lydia rảo bước đến bên Noah với nụ cười gượng gạo.
“Ồ-, Lydiko đó à? Nà, chán quá chẳng có gì để làm cả, thế nên em giả thành độc tài chơi thôi ấy mà.”
“Vui không?”
“Không, không vui chút nào cả."
“Thế sao?”
“Đúng-. Chị biết không, em chán mà muốn chết luôn đó.”
“Xin lỗi-. Chị xin lỗi vì đã tắt nguồn em suốt thời gian qua.”
“Vậy là cố ý à?”
“…Không, phải…”
Lydia nhìn đi chỗ khác.
“Hừm, thôi không sao. Lần đầu tiên sau hai tuần nhỉ?”
“Ừ. Khoảng tầm đó.”
Lydia không có để ý mấy đến ngày tháng.
Trong thế giới úa tàn này, khái niệm thời gian đã không còn quá quan trọng nữa rồi.
Thích thì làm, không thích thì thôi. Đó là cách Lydia sống.
“Yuuyami-san đâu rồi?”
“Cậu ấy sẽ đến sớm thôi.”
“Vậy chúng ta sẽ tiếp tục đi khám phá à?”
“Không,” Lydia lắc đầu. “Hôm nay chỉ dạo chơi loanh quanh thôi.”
“Đổi gió chăng?”
“Cũng không hẳn. Chỉ là, do mới làm làm xong việc này nên tự dưng chị muốn đi hóng gió chút thôi, chắc vậy.”
“Chị đang làm gì thế? Mà, hóng gió có nghĩa là lái em đi vòng vòng nhỉ?”
“Chị đang tạo ra một đứa con. Còn vế hóng gió thì đúng rồi đó.”
Lydia và Yuuyami đã hoàn thành xong đứa con của cả hai.
Chỉ là họ chưa bật nguồn của đứa bé lên thôi.
“Con? Nhưng trông chị có giống đang mang thai chút nào đâu nhỉ-?”
“Nhầm nặng rồi,” Lydia vẫy vẫy tay. “Con của bọn chị là AD.”
“À, ra là thế.”
“Yup. Bọn chị sẽ tổ chức một bữa tiệc đó. Noah có muốn tham gia chung luôn không?”
“Tiệc gì vậy ạ?”
"Tiệc ăn mừng cho sự hoàn thành của đứa bé, và cũng là tiệc cưới của chị với Yuuyami luôn. Chị định giới thiệu đứa bé với mọi người ngay trong bữa tiệc."
“Hểee-. Nghe vui thế. Thế tổ chức bên ngoài à chị?”
“Không. Trong thư viện. Noah nhớ phải rửa bánh xe trước khi bước vào đó. Nếu em làm dây đất khắp sàn, Yuuyami sẽ nổi cơn tam bành là cái chắc.”
"À, cũng phải ha. Lydiko rửa cho em nhé. Em không tự làm được đâu.”
“Được thôi. Không vấn đề."
"Giao lại hết cho chị đó.”
Noah vừa dứt lời, thì Yuuyami bước đến.
“Tiến độ xem ra đã được 70% rồi đấy.”
Yuuyami nhìn vào công trình và cất lời.
“Ừ. Khoảng chừng đấy.”
Lydia cũng nhìn theo luôn.
“Yoo, Yuuyami-san.”
”Vâng. Lâu không gặp, Noah.”
”Nhanh nào, em muốn được cảm nhận bờ mông của chị.”
”Không cần phải hối, chúng sẽ khởi hành ngay bây giờ.”
Giọng Yuuyami đều đều.
Bên ngoài bộ đồng phục hầu gái quen thuộc là một chiếc ba lô. Yuuyami đã chuẩn bị xong hết hành lý rồi.
“Noah,” Lydia nói, “ Chị đã nói trước đó rồi mà nhỉ? Thân dưới Yuuyami thuộc về chị, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.”
”Vậy thì em chỉ lấy mặt bên phải thôi được không?”
”Không-, nó cũng là của chị nốt.”
Lydia cười tươi rồi trèo lên Noah.
Nhưng,
“Hôm nay để mình lái đi.”
Nghe vậy, Lydia trèo xuống.
“Cảm ơn nhé.”
Yuuyami mỉm cười rồi ngồi lại vào chỗ của Lydia.
“Haha-, thua rồi nhé.”
”Như vừa nói trước đó, tất cả vẫn thuộc về chị.”
Vừa nói, Lydia vừa ngồi lên yên sau.
“Về cơ bản, mông mình là của mình. Và cả mông của Lydia nữa.”
Yuuyami nói với giọng điệu đầy nghiêm túc.
“Cơ mà, cả hai hiện đều đang ngồi lên em!”
“Rồi rồi.”
Đáp xong, Yuuyami vặn tay ga.
Noah từ từ tiến lên trước.
Yuuyami cố định vận tốc di chuyển ở 40km/giờ.
Lydia nhanh chóng nhận ra Yuuyami làm vậy là để cả hai có thể thoải mái nói chuyện.
“Mà này, Noah.”
“Vâng, có gì thế Lydiko?”
“Làm sao em quen Mika được hay vậy?”
“Lần ở Thụ Hải đó. Thiên Thần-chan nói đến để gặp Lydiyami-san. Cơ mà do đến nhầm lúc, nên cô ấy bảo đến gặp em chơi. ”
“Lydiyami-san?”
Yuuyami nghiêng đầu.
“À. Một cách gọi Lydiko với Yuuyami-san cùng lúc thôi ạ.”
“Ể-? Nó là thế-”
Lydia cất tiếng, nhưng,
“Không sao. Không sao. Nó thật sự rất tuyệt vời đó. Lydia và mình đang quấn lấy nhau.”
Yuuyami xem chừng có vẻ rất hài lòng với điều này.
“Thật luôn à?”
“Đúng.”
Nhìn Yuuyami tự tin đến vậy, Lydia nghĩ chắc nó cũng không tệ lắm.
“Vậy chúng ta có nên đổi Lyu・Industry thành Lydiyami・Industry không?”
“Không. Mình nghĩ Lyu vẫn là tuyệt nhất.”
“Vậy thì thôi.”
“Mà dù sao, Lydiyami, bộ hai chị cũng gặp Thiên Thần-chan rồi à?”
“Yup. Em ấy bảo thích Noah lắm đấy.”
“Hiểu hiểu. Dù gì cả hai cũng đã đi chơi với nhau đến sáng lận mà. Em muốn gặp lại Thiên Thần-chan quá.”
“Đi chơi đến sáng?” “Em sẽ không còn cơ hội gặp nữa đâu.”
Yuuyami đồng thanh nói.
“Thì là đi chơi đến sáng thôi. Em đèo cô ấy đi chơi đến tận sáng rồi quay về. Thế, tại sao em lại không được gặp Thiên Thần-chan lần nữa?”
Noah đáp lại chính xác từng câu hỏi.
“Em ấy nói sẽ phải đi đến một nơi thật xa.”
“Xa đến nỗi mà em cũng không thể đi tới?”
“Yup. Mika đã nói thế đó.”
“Vậy à. Buồn thật. Mà, chắc cô ấy phải trở về bên Chúa rồi.”
“Tại sao lại là Chúa?” Lydia nghiêng đầu.
“Ủa? Chỗ duy nhất mà Thiên Thần-chan có thể quay về, thì chỉ có thể là về bên Chúa thôi, không phải sao?”
Noah vừa dứt lời thì có một tia sáng lóe lên trong đầu Lydia.
Những mảnh ghép rời rạc nay đã xếp lại hoàn hảo với nhau.
Một cảm giác thật tuyệt vời, như thể vừa nhìn thấu mọi thứ. Trái tim Lydia đập thình thịch.
“Đúng rồi-!”
Lydia la toáng lên.
“Sao vậy?” Yuuyami hỏi.
“Ehehe, mình biết danh tính của Diên Vĩ là gì rồi.”
“Có thật không? Bằng cách nào mà cậu biết được?”
“Gợi ý là Thần.”
“Thần...Thần...”
Yuuyami lục tung nhật ký hành động lên.
Cô tìm mọi khoảng khắc Lydia có nhắc đến từ ngữ này. Từ lúc Lydia tỉnh giấc tại thư viện, cho đến khi cô thức dậy ở Căn Cứ Ngầm.
Lydia hẳn đã nói về nó trong một cuộc trò chuyện nào đó với cô.
Sau một hồi im lặng.
“Mình nghĩ mình cũng nhận ra rồi.” Yuuyami cất lời.
“Thế thì so đáp án với nhau nào.”
“Được rồi. ‘Đúng, chắc hẳn những người tạo ra trò chơi này muốn chúng ta tận hưởng hết mình! Chúng ta đang trong quá trình trở thành một vị thần thực thụ.’”
Yuuyami thuật lại nguyên si lời của Lydia.
Đó là những gì Lydia đã nói khi cả hai thảo luận về vấn đề ý thức. Ngày mà nhà để xe mới hoàn thành.
“Chính xác!”
“Nói cách khác, Diên Vĩ là người tạo ra hành tinh này?”
“Đúng thế. Theo cách hiểu nào đó, có lẽ họ là Thần.”
“Đấng Sáng Tạo có lẽ sẽ đúng nhất nhỉ?”
“Phải rồi. Yup. Diên Vĩ là Đấng Sáng Tạo. Và là người tạo nên tất cả. Nhưng, Aki-chan là sao nhỉ?”
Mika gọi Diên Vĩ là Aki-chan. Đó là cái Lydia không thể hiểu được.
“Để mình tìm những thứ liên quan đến nó thử xem.”
“Cảm ơn.”
Sau đó, cả hai tiếp tục im lặng.
“Mình nghĩ đã tìm ra rồi.”
“Là gì vậy?”
“Anunnaki.”
“Anunnaki?”
Lydia chưa bao giờ nghe đến nó.
Nhưng dường như cái tên này là chính xác nhất với cái biệt danh Aki-chan.
“Nó là cách gọi của Thần trong ngôn ngữ nền văn minh cổ Sumerian. Hay chính xác hơn là “Những người từ trên trời đi xuống.”
“Sumerian....Hình như đấy là một nền văn minh rất bí ẩn nhỉ?”
Lydia nhớ lại những bài học lịch sử mà Yuuyami đã dạy.
“Đúng vậy. Nền văn minh đó thực sự rất tiến bộ. Nhưng điều chúng ta bàn luận không phải là nó. Cái chính là Annunaki là những người ngoài hành tinh, họ đã tạo ra loài người.”
“Người ngoài hành tinh!?”
Nghe cũng hay hay đó chứ nhỉ, Lydia nghĩ.
“Mà đó chỉ là một giả thuyết thôi.”
“Yup Yup. Không sao, tiếp tục đi.”
“Theo đó, Annunaki tạo ra loài người bằng cách trộn gen của họ với loài khỉ.”
“Thuyết tiến hóa ID nhỉ?”
“Phải. Thuyết Thiết Kế Thông Minh - ID. Nói cách khác, nhân loại được tạo ra bởi những sinh vật có trí tuệ cấp độ cao. Hay nói thẳng ra là Diên Vĩ.”
“Hiểu rồi, tất cả mọi thứ giờ đây đều đã liên kết lại với nhau rồi! Mình đang phấn khích lắm đây này! Chúng ta mau đến Căn Cứ Ngầm nào!”
“Chỗ của Rapha-san nhỉ?”
“Đúng vậy. Chúng ta sẽ vào Máy chủ Giấc Mơ và nói chuyện với Diên Vĩ!”
“Được rồi. Mình sẽ tăng tốc.”
Yuuyami đổi hướng đi của Noah bằng cách nghiêng người sang một bên rồi vặn ga hết cỡ.
“Sau cùng thì Noah vẫn là chiếc mô tô tuyệt vời nhất trên đời mà!”
Lydia hét lên.
Nhờ có Noah mà cả hai mới giải mã được bí ẩn này.
“Ố-. Dù không hiểu lắm, nhưng em là tuyệt vời nhất!”
“Yup. Tuyệt vời nhất vũ trụ luôn.”
◇
Vẫn đang làm nhiệm vụ cảnh giới một mình, cảm biến của Ohan phát hiện thấy Lydia và Yuuyami.
“Tiểu thư.”
Ohan liên lạc với Rapha đang ở bên trong.
“Sao?”
Rapha đáp lại bằng giọng ngái ngủ.
“Lydia-sama và Yuuyami đang đến.”
“Gì cơ?”
“Lydia-sama và Yuuyami đang đến.”
Ohan lặp lại.
“Bị đột kích rồi!?”
“Đột kích?”
“Không ổn, tệ quá! Tóc mình rối tung hết lên rồi!”
“Vậy à?”
“Á, còn bộ đồ ngủ nữa!”
“Vậy à.”
“Tệ quá sức! Phải chải đầu với thay quần áo ngay mới được!”
“...”
Ohan không thể hiểu được tại sao Rapha lại hoảng loạn đến vậy.
“Nghe này! Không cho onee-chama vào trong, rõ chưa?”
“Tại sao ạ?”
“Ta phải bảo vệ hình ảnh thiếu nữ yêu kiều của mình.”
“Vâng ạ. Thế tôi phải làm gì đây?”
“Bảo họ đợi đến khi ta xong là được.”
“Tuân lệnh.”
Ohan lưu vào bộ nhớ của mình rằng trở thành một thiếu nữ thanh lịch thật không dễ dàng chút nào.