Prico lơ đễnh ngồi một mình bên bàn thủ thư.
Cô đã làm xong hết việc được giao, giờ chẳng còn gì để làm nữa.
Trên sàn thư viện có vài chỗ dập nát, nhưng Prico được bảo là cứ để nguyên đi.
Không còn gì để làm, Prico quyết định cởi bộ đồng phục hầu gái ra và làm vài tư thế dâm dục.
Song, chẳng mấy chốc, cô lại cảm thấy buồn chán vì không có ai để nhìn cả.
Chán chường, Prico miễn cưỡng mặc bộ đồng phục hầu gái vào lại.
Rapha với Yuuyami rời đi cũng rất lâu rồi.
Mặt trăng thế chỗ mặt trời, rồi mặt trời lại thế chỗ mặt trăng. Thế mà chưa thấy có ai về cả.
“Rảnh quá ~ đi ~”
Prico vòng hai tay ra sau đầu rồi dựa vào lưng ghế.
Thời gian cứ thế trôi qua trong mơ hồ.
Bất chợt, có vài người bước vào.
Prico bật người dậy, sẵn sàng đón những khách hàng mới đến.
Nhưng,
“Về rồi đây - Mọi chuyện vẫn ổn chứ, thủ thư-chan?”
Đó là Lydia, không phải khách hàng.
Lydia cười tươi rói đi đầu, mái tóc vàng kim khẽ đung đưa.
Lydia thật dễ thương. Mình chỉ muốn ôm Lydia thật chặt thôi.
Bên phải Lydia là cô bé Rapha có mái tóc hồng đào.
Rapha cũng dễ thương. Cả về mặt mũi lẫn trang phục. Cô bé lúc nào cũng xấu hổ, nó khiến mình chỉ muốn chọc ghẹo thêm thật nhiều thôi.
Bên trái Lydia là AD tóc đen tên Yuuyami.
Tên thường gọi (tự đặt) Thứ Đen Xì. Mình ghét cô ta.
Đi sau Rapha là Ohan, một AD quân sự.
Cực kỳ đáng sợ. Bấn đi đâu ngay lập tức đê!
Và cuối cùng đi sau Lydia - là một người phụ nữ lạ hoắc.
Cô ta có tóc đen, khoác trên mình áo choàng trắng. Khoảng 25 tuổi.
Prico không hề biết người này.
Cô đáng ra không biết người phụ nữ này là ai.
Ấy thế mà.
“Chủ nhân.”
Những lời đó lại tự động phát ra khỏi miệng.
Không chỉ vậy, cánh tay cô cũng khẽ vươn ra như thể chỉ muốn được chạm vào người phụ nữ kia.
“Apricot!”
Người phụ nữ kia gạt Lydia sang bên và chạy hết tốc lực.
Cô ta nhảy vụt qua quầy rồi ôm chầm lấy Prico.
Không chút do dự, Prico cũng đáp lại nó.
Cảm giác này...sao lại thân thương đến vậy cơ chứ. Dù không rõ tại sao, nhưng thực sự rất thân thương. Kỳ lạ quá thể.
Hơn nữa, mùi hương của người này cũng thật quen thuộc. Tuy trong nhật ký hành động không có bất cứ dữ liệu nào về thời gian hay địa điểm tiếp xúc với nó, nhưng nó quá đỗi quen thuộc đi.
“Ta xin lỗi, Apricot.”
Tách mình ra khỏi cái ôm, người phụ nữ nhìn thẳng vào Prico.
Dùng cả xác thực khuôn mặt, mình vẫn không thể biết được danh tính của người này. Cả hai chưa hề gặp nhau. Có điều, cảm giác thân quen này là gì đây? Mình không hiểu. Mình không biết. Bối rối quá.
“Chỉ có cậu là không bao giờ đẩy mình một cách bạo lực như vậy....Mới hôm qua thôi, Hinagiku còn nhốt mình lại trong lồng rồi ‘Lucy, Lucy’ các kiểu...”
Được Yuuyami đỡ lên, Lydia phồng má.
“Vì mình yêu cậu mà Lydia.”
Yuuyami cười và đáp lại.
Hả? Yuuyami mà cũng có thể làm cái biểu cảm đó ư?
Prico luôn không thoải mái với cái vẻ lạnh lùng thường trực của Yuuyami. Thế nên khi nhìn vào Yuuyami này, cô cảm thấy không quá tệ chút nào.
Có lẽ họ đã viết lại chương trình của cô ấy một chút chăng?
“Apricot, dữ liệu sao lưu của em đây.”
Người phụ nữ rút ra từ trong túi một chiếc thẻ nhớ và chìa nó ra trước Prico.
“Nếu có thể, hãy chép nó lại vào bộ nhớ của em...”
“Apricot~ chẳng nhớ~ những chuyện gì trước lúc gặp cô chủ trong Thụ Hải hết á~, nhưng không hiểu tại sao, Apricot lại có cảm giác đã gặp chị. Thế nên để biết câu đáp án, em sẽ chép lại liền~. À, nhân tiện, nếu muốn, Apricot có thể thỏa mãn nhu cầu của chị bất cứ lúc nào.”
“Em, vẫn nhớ ta?”
Giọng của người phụ nữ ngạc nhiên tột độ.
“Humm, Apricot không nhớ tên hay khuôn mặt gì đâu~ Chỉ là cảm thấy rất hoài niệm thôi, lâu lâu Apricot có cảm giác phải gặp lại một ai đó đến da diết-”
“Được rồi.”
Người phụ nữ ôm Apricot lần nữa.
Ngay lúc ấy, một tia sáng lóe lên trong bộ não lượng tử. Dĩ nhiên, đây chỉ là ẩn dụ, hoàn toàn không liên quan chút nào đến tình trạng hệ thống của cô.
Nhưng chắc chắn, ngay sau khoảnh khắc đó,
“Hina-tan....”
Apricot đã nhớ ra.
Cô từng gọi người phụ nữ này là Hina-tan.
“Ta sẽ không bao giờ bỏ rơi em một lần nào nữa. Ta sẽ bên em cho đến ngày em thức tỉnh ý thức. Cho đến khi tình yêu của em dành cho ta không còn là giả nữa.”
Người phụ nữ siết chặt hơn.
Apricot nhẹ nhàng ôm lại.
◇
Sau khi lấy lại đầy đủ phần dữ liệu bị xóa, Apricot nhanh chóng chọn quay về sống cùng Hinagiku trong Thụ Hải.
Cô không hề do dự chút nào.
Còn Yuuyami thì lại cảm thấy cô đơn cực kỳ.
Nhưng chính cô đã nói để Apricot tự quyết định số phận của bản thân.
“Tạm biệt Prico... Nếu còn muốn trở thành dòng LM số một, cứ quay về đây bất cứ lúc nào cũng được nhé.”
Nhìn Apricot bước lên xe cấp cứu, Yuuyami gọi với.
Trong xe lúc này còn có Hinagiku, Apricot, Rapha và Ohan.
Rapha và Ohan đã bảo vì tiện đường quay về Căn cứ Ngầm nên sẽ hộ tống nhóm Hinagiku theo luôn.
Lúc này đã là đầu giờ chiều, tất cả vừa mới ăn trưa xong.
“Không bao giờ -”
Lêu lêu, Prico thè lưỡi ra.
Lẽ nào, mình bị ghét rồi ư? Yuuyami bần thần, đây là lần đầu tiên có người khác hành động vậy với cô.
“Cùng nhau vui vẻ mỗi ngày nhé, Hina-tan!”
“Haha, nghe hay đó. Phải nhanh lên mới được. Nghe chưa Rapha, khởi động xe đi con.”
Ngồi sau xe, Hinagiku hối thúc Rapha.
“Mama-Hina thực không biết ngượng làm gì. Mà, nhìn tuổi của mẹ thì con cũng chẳng trách được, mẹ có còn là thiếu nữ xuân xanh nữa đâu.”
Hà, Rapha thở dài.
“Mẹ vẫn còn trẻ chán nhé. Mẹ mãi mãi là thiếu nữ tuổi hai mươi, nghe chưa.”
“Vâng, vâng. Con hạnh phúc lắm.”
Rapha lắc lắc đầu.
“Vậy là phải đến Thụ Hải lần nữa à.”
Lydia vẫy tay tiễn biệt.
“Nếu có dịp...tất cả chúng ta cùng vui vẻ với nhau nhé!”
Apricot mỉm cười.
“Chắc chắn là không rồi.”
Lydia cười gượng đáp lại.
“Vậy, lần sau gặp lại nhé.”
Yuuyami vẫy tay, và chiếc xe dần dần chuyển động.
Yuuyami và Lydia đứng nhìn cho đến khi hình bóng của nó xa dần.
“Thật yên tĩnh quá đi,” Lydia mở lời.
“Ừm. Mình cảm thấy có chút cô đơn.”
“Ai cũng đặc biệt hết nhỉ?”
“Đúng thật. Ai cũng kỳ lạ và khó hiểu như nhau.”
Apricot và Ohan cũng bao gồm luôn.
“Đúng vậy. Mà dạo này Yuuyami cũng có hơi chút khó hiểu rồi đó.”
“Ể?”
“Hử? Cậu không nhận ra luôn à.”
“Làm gì có chuyện đó. Mình vẫn thế mà.”
Giọng Yuuyami đều đều.
“....Tình yêu vô song.”
“Aaaaa-!”
Yuuyami lập tức ôm đầu khi nghe thấy những lời lẩm bẩm của Lydia.
Tại sao mình lại thốt lên mấy từ ngữ khó hiểu như thế hả trời?!
Cho dù Yuuyami có xem đi xem lại nhật ký hành động bao nhiêu lần đi chăng nữa, cô cũng chỉ đi đến được một kết luận bản thân bị mất kiểm soát dẫn đến mê sảng do quả tải.
“Cái này không bao giờ chán cả, mình sẽ sử dụng nó cho đến hết cuộc đời này luôn.”
Lydia nhoẻn miệng cười đầy xấu xa.
“Đây là cách truyền đạt tình yêu tốt nhất mà mình có thể nghĩ ra...”
Yuuyami run rẩy, xem chừng xấu hổ vô cùng.
◇
Sau khi sửa lại sàn thư viện xong, Lydia cùng Yuuyami bắt tay vào công cuộc thiết kế đứa con của cả hai.
Nhưng, chỉ vừa đến phần xác định tính cách cho đứa trẻ, cặp đôi đã gặp bế tắc.
“Chắc chắn đừng nên tạo ra một Noah thứ hai.” Yuuyami nói.
“Yup. Và tốt hơn hết là phải có chút dịu dàng.” Lydia gật đầu.
“Phải. Cơ mà mình muốn bỏ qua những tính cách không liên quan gì đến chúng ta.”
“Đúng. Đứa bé cũng phải thừa hưởng một chút tính cách của đôi ta.”
Ngồi cạnh bên bàn máy tính, Lydia và Yuuyami nhìn thẳng vào mặt nhau.
“Nên sao đây ta? Mình thì có thể trích xuất mẫu hình tính cách ở mức độ nào đó, nhưng còn....”
“Hay là quét mạng lưới thần kinh của mình rồi dùng nó nhỉ?”
“Cũng được. Vậy thì chúng ta phải tạo ra thiết bị quét trước đã.”
“Yup. Rồi sau đó hợp nhất của mình với của Yuuyami lại nhỉ?”
“Đúng. Nhưng thế thì chưa đủ.”
“Cũng đúng. Đứa bé cũng phải có tính cách riêng nữa. Một bản sao của mình với Yuuyami không hề hay chút nào.”
“Ừm.”
Cả hai ậm ừ.
Chục giây sau, Lydia đột nhiên đập hay tay vào nhau.
“Hay là cứ chọn ngẫu nhiên rồi trộn lại với nhau đi.”
“Hay đó. Ý tưởng này khả thi. Nhưng dù là ngẫu nhiên, mình muốn nó phải được chọn lọc ở mức độ nào đó. Mình đề nghị loại bỏ những tính cách lệch lạc với quy chuẩn đạo đức xã hội.”
“Đúng vậy. Cơ mà bây giờ còn xã hội nào nữa đâu.”
Lydia cười phá lên.
“Đúng thật là giờ đã không còn bất cứ hình thức tổ chức xã hội nào trên thế giới nữa rồi. Nhưng mình không muốn con của chúng ta trở thành người xấu đâu.”
“Phải phải. Tự dưng không đâu xuất hiện một tên mafia hay khủng bố như trong phim thì phiền lắm nhỉ?”
“Ừ. Thế nên chúng ta sẽ bỏ qua những tính cách xấu và chỉ chọn ngẫu nhiên những tính cách tốt thôi nhé?”
“Đồng ý.”
“Xong một việc.”
Yuuyami mỉm cười, Lydia cũng theo đó đáp lại.
“Nghỉ ngơi một chút nào.”
Lydia vươn mình dậy rồi bước đến Máy Sản Xuất Thực Phẩm đơn giản.
Ngay lúc đó, những chiếc lông vũ trắng muốt tung bay khắp nơi.
“Phản ứng sinh học?!”
Yuuyami bật dậy rồi nhìn lên phía trên, trong khi vẫn để ý Lydia.
Tò mò trước hành động của Yuuyami, Lydia cũng nhìn theo.
Và,
“Onee-chan...đang phấn khích?”
Một nàng thiên thần không biết từ nơi đâu đến đang lơ lửng trên không.