Sau khi tìm thấy lối mòn và đánh dấu lại, Noah đứng ngoài Thụ Hải đợi Lydia với Ohan trở về.
Hiện tại đã là giữa trưa.
“Lydiko nói sẽ quay lại trước hoàng hôn mà nhỉ?”
Nhận ra vẫn còn thời gian, Noah phân vân giữa chuyện đứng đây đợi nhóm Lydia hay chạy vòng quanh Thụ Hải để xác định chu vi của nó rồi lưu vào bản đồ.
Ngay lúc đó, có ai đó kết nối đến thiết bị liên lạc của Noah
“Ố, Noah đây. Lydiko à?”
“...Noah...”
“A, ra là anh Ohan. Có chuyện gì sao?”
Trước khi tiến vào Thụ Hải, Lydia đã kêu Ohan và Noah kết nối kênh liên lạc với nhau.
“Tôi sắp tự tiêu diệt chính mình.”
“Hở?”
“Tôi không thể tiếp tục thực hiện mệnh lệnh được giao nữa.”
“Anh đang nói gì thế? Ohan, nói rõ ràng ra nào.”
“Xin hãy bảo vệ Lydia-sama.”
Ngay sau câu nói, liên lạc bị cắt đứt hoàn toàn.
“Ohan!?”
Không có hồi âm.
Noah cố gắng liên lạc lại, nhưng chẳng có ai đáp cả. Cứ như thể Ohan đã tự tắt nguồn vậy.
Tức thì, Noah cố liên lạc với Lydia, song kết quả cũng chỉ có vậy.
“Này-Này, chuyện gì thế này?”
Phải xác nhận ngay lập tức.
Noah tăng hết cỡ công suất cảm biến tầm ngắn gắn trên mình và quét qua Thụ Hải.
Cảm biến tầm ngắn của Noah chỉ có tầm nhìn xa tối đa 10km. Đã vậy, độ chính xác lại không quá cao. Khoảng cách càng xa, độ rõ nét càng giảm.
Đó là lý do tại sao Noah mất rất nhiều công sức chỉ để vẽ bản đồ trong khi di chuyển dọc theo lối mòn.
“Có gì đó...Hả?”
Noah phát hiện ra một thứ gì đó giống như một tòa kiến trúc. Song, bởi vì có quá nhiều cây cối và vật cản, nên Noah không thể xác định chính xác thứ đó là gì.
“Nhà của con người...?”
Noah tập trung cảm biến vào tòa kiến trúc rồi quét thật kỹ lần nữa.
Cấu trúc tổng quát của tòa kiến trúc hiện lên, cùng với đó là dấu hiệu cho thấy có hai con người đang ở bên trong.
Có điều, kích thước cũng như chuyển động của con người bên trong lại chẳng thể nhận biết được. Không có căn cứ xác thực để chỉ ra đâu mới là Lydia.
Tuy vậy, Noah có thể chắc chắn một điều, đó là có một người bị nhốt trong lồng điện.
Đây đã là giới hạn của Noah.
“Ai đang bị nhốt trong lồng vậy? Là Lydiko hay một người lạ nào đó?”
Noah không thể đưa ra giả thiết hợp lý nhất cho tình huống này.
“Chắc là hỏi Yuuyami-san nhỉ?”
Noah gọi Yuuyami, trong khi quay bánh xe lại rồi chạy về thư viện.
“Noah? Em đang hoạt động à?”
Yuuyami đáp lại ngay lập tức.
“Từ hôm qua đến giờ rồi.”
“Vậy à?”
“Aaa, vậy luôn đó. Chẳng ai quan tâm đến mình cả.”
“Lần sau chị sẽ để ý hơn. Thế, có chuyện gì à?”
“Ừm, tình hình lúc này hơi khó để giải thích. Chị đến giúp em được không?”
“Trong nhà để xe?”
“Không, ở Thụ Hải cơ.”
“Thụ Hải? Em đi bám theo Lydia à?”
“Làm gì có chuyện đó. Lydiko cầu xin em đi cùng. Chị ấy nói nếu không có em bên cạnh thì sẽ không thể nào bình tĩnh được.”
“Noah có thể nói dối ư? Thật tệ hại mà.”
“Em nói dối để làm gì? Mà, nó đúng là nói dối thật.”
“Vậy có chuyện gì xảy ra? Á, Prico! Đừng có đè Rapha-san xuống!”
Một tiếng ré vang lên, “Không, đừng, cứuuuuu!”
“...Này, em vừa nghe thấy thứ gì đó rất kỳ lạ nhỉ?”
“Ừm. Prico vừa hiểu nhầm mệnh lệnh. Mà, có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Anh Ohan vừa tự tiêu diệt chính mình.”
“Vâng?”
“Không. Anh Ohan vừa tự hủy.”
“Tự hủy? Tại sao?”
“Em không biết. Thế nên em mới nói là hơi khó giải thích đó.”
“Ừ. Rồi còn Lydia thì sao?”
“Cảm biến của em không thể xác định được Lydiko ở đâu. Nhưng dường như trong Thụ Hải có thứ gì đó giống như một căn nhà với hai con người đang đứng bên trong. Và một trong hai người họ bị nhốt trong lồng. Em nghĩ người đó là Lydiko.”
“Có thể. Lydia sẽ không bao giờ nhốt ai đó vào lồng cả. Nên người trong lồng chắc chắn là Lydia rồi. Song cũng có khả năng cậu ấy tự mình bước vào lồng.”
“Lydiko làm gì ngốc đến mức đó.”
“Không phải ngốc. Mà là do tò mò.”
“Em hiểu rồi. Tạm thời em không thể làm gì hơn. Nên em sẽ quay về đón chị.”
“Được rồi. Chị sẽ chuẩn bị liền. Xin hãy quay lại đây nhanh nhất có thể.”
“Vâng.”
Noah phóng về thư viện với vận tốc tối đa.
◇
“Ác quá,” Lydia nói. “giết Ohan...”
Biết giải thích với Rapha như nào đây? Lydia gần như ép Rapha phải cho mượn Ohan, trách nhiệm bỗng chốc đè nặng lên hai vai cô.
An ủi thay đầu Ohan vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ cần bộ não lượng tử với bộ nhớ không bị làm sao, Lydia vẫn có thể sửa lại được.
Dĩ nhiên là trong trường hợp có thể thoát khỏi cái lồng này và quay về thư viện.
“Chị đoán em sẽ kêu cứu, thế nên chị đã hành động trước.”
Hinagiku đặt đầu Ohan xuống sàn rồi dùng tay phải cầm lọ terrarium đựng quả cầu rêu lên.
“Em chưa hề kêu cứu mà nhỉ?”
“....Đính chính lại. Chị đoán em có thể kêu cứu.”
“Chị là ai, Hinagiku? Dường như chị có quen biết con người trước đây của em.”
“Mẹ.”
“Hả?”
“Ta là mẹ của con, và cũng là mẹ của Rapha với Mika.”
“Ể?”
Khoan, thế này đột ngột quá. Dòng suy nghĩ của Lydia dừng lại.
Lydia chưa từng nghĩ về đấng sinh thành của mình cả. Khi được biết về giống người mới, cô chỉ nghĩ “À, ra là mình được sinh ra từ trong một cái ống nghiệm.”
“Ừm....”
Lydia cố sắp xếp lại thông tin vừa có được.
“Hinagiku là mẹ của con. Nhưng lại muốn thấy con khỏa thân. Thế nên mới lột đồ rồi nhốt con trong cái lồng điện này?”
“Chính xác, không sai.”
“Không những vậy, Hinagiku còn tỏ tình với con, mặc cho sự thật đấy là con gái của mình. Cái này là dạng tình yêu thương cha mẹ dành cho con cái nhỉ?”
“Không. Như một người phụ nữ, như là một sinh vật sống, như là một con người. Hiểu theo nghĩa lãng mạn. Mẹ yêu con và mẹ muốn ân ái với con.”
“Nếu nhốt con lại thì sao chúng ta ân ái được?! Và dĩ nhiên con không muốn làm điều đó chút nào...Á, đau!!”
Lydia vô thức nắm vào hai thanh sắt. Và cô lại bị giật lần nữa.
Lydia lập tức tránh xa những thanh sắt rồi lùi về giữa lồng.
“Chỉ là mẹ muốn chiêu đãi đôi mắt này bằng thân thể ngọc ngà của con thôi.”
“Rồi sau đó?”
“Chúng ta sẽ ân ái nhau.”
“Con không muốn.”
“Tại sao?”
Hinagiku nghiêng đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Vì....Ta đâu thể ân ái với chính người đã nhốt ta lại. Hơn nữa, con cái làm thế với cha mẹ là chuyện hoàn toàn sai trái ”
Vừa dứt lời, Lydia nhận ra mình đã sai.
Bởi vì chính cô đang yêu Yuuyami, một AD, đó thôi.
Tình yêu của cô đã vượt qua rào cản chủng tộc, thế nên rào cản luân thường đạo lý giữa cha mẹ với con cái cũng chẳng phải là thứ gì đó quá to tát. Tất nhiên, nói thế không có nghĩa Lydia sẵn lòng chấp nhận Hinagiku.
“Chúng ta không hoàn toàn có quan hệ huyết thống. Ta là giám sát viên của Dự Án Thiên Thần và là người đứng đầu Underground.”
“Underground?”
“Tên của sở nghiên cứu ngầm.”
“Vậy ‘mẹ’ ở đây có nghĩa là người đã tạo ra con nhỉ?”
“Không phải.”
“Mẹ có thể giải thích để con hiểu ngay trong một lần được không?”
“Gen của ta được dùng để tạo ra ba đứa. Ta luôn ước ao có được một đứa con gái, nhưng thân thể này lại không thể đáp ứng được điều đó.”
“Là vậy sao. Ở một mặt nào đó, chúng ta đúng là mẹ con thật.”
“Lucy là đứa mẹ yêu nhất,” Hinagiku tiếp tục, dường như đang hồi tưởng lại những ký ức khi xưa. “ Con là đứa con gái đầu tiên được tạo ra, tài năng của con thực sự sáng chói. Kế tiếp là Rapha, một thất bại toàn tập. Thông minh, nhưng lại thiếu sót một thứ gì đó, đã thế lại quá nghiêm túc và cứng nhắc.”
“À, con hiểu.” Lydia ra vẻ đồng tình.
“Lúc con bé mới chào đời, nó là một đứa nhóc khó bảo, cứng đầu, hay nổi giận vô cớ và trên hết là một đứa mít ướt.”
Hinagiku khúc khích.
“Giờ con bé cũng có khác mấy đâu.”
“Vậy à?”
“Yup.”
“Nếu vậy, xem ra con bé không hẳn là thất bại rồi. Thật dễ thương mà.”
“Dễ thương?”
“Mấy đứa nhóc quậy phá không phải rất dễ thương sao. Ừm, nhưng mẹ vẫn ghét Rapha. Có điều, mẹ vẫn quý con bé như là một đứa con .”
“Tại sao lại ghét?”
“Rapha không yêu mẹ. Con bé chỉ yêu Lucy thôi. Nói cách khác là tình địch của mẹ.”
“À ừ...”
“Nhân nói về tình địch, Mika là đối thủ đáng gờm nhất. Năng lực của con bé hoàn toàn vượt trội. Mẹ, Lucy và Rapha thì ngang ngang nhau. Nhưng Mika thì khác. Đẳng cấp của nó vượt xa loài người. Trí tuệ, thể chất, tất cả đều thuộc hàng quái vật. Quái vật ở đây là đang khen nhé.”
“Mika thực sự tuyệt vời đến vậy ư?”
“Phải. Tuyệt vời đến nỗi có thể tự mình hủy diệt thế giới. Nếu muốn, con bé có thể biến cả hành tinh này thành cát bụi.”
“Nghe như ma thuật ấy nhỉ?”
“Không. Không phải ma thuật. Khả năng và trí tuệ của Mika có thể thực hiện điều đó theo nghĩa đen.”
“Ra thế.”
Lydia gật gù.
“Mẹ đã tưởng Mika vốn không có chút cảm xúc nào. Nhưng xem ra đó là một sai lầm. Con bé dễ dàng bị Lucy quyến rũ. Cũng phải thôi, hào quang của Lucy quá chói lọi. Cả mẹ lẫn Rapha đều bị nó làm cho lóa mắt mà.”
“Bộ cơ thể con từng có thể tỏa sáng à?”
“Không,” Hinagiku nhăn mặt. “Là ẩn dụ thôi, hiểu không?”
“À rồi.
Lydia thở phào. Nghĩ tới cảnh cơ thể có thể phát ra ánh sáng cũng sởn gai ốc lắm chứ đùa.
“Thế nào Lucy? Con có muốn ở lại đây suốt đời với mẹ không?”
“Không.”
“Dù muốn hay không thì con cũng chẳng còn lựa chọn nào khác. Mẹ sẽ không mở lồng ra đâu. Cơ mà, khóa lồng đã được liên kết với nhịp tim của mẹ. Chỉ cần mẹ chết thì chiếc lồng sẽ mở ra. Thế nên con chỉ có thể ở đây cho đến khi mẹ chết thôi.”
“Nhưng nếu vậy thì Hinagiku cũng đâu thể chạm vào con được. Bộ như vậy cũng được hay sao?”
“Không hề. Dĩ nhiên mẹ muốn chạm vào con chứ. Nhưng thà làm vậy còn hơn để con chạy đi.”
“Vậy thì, Hinagiku. Khi nào mẹ sẽ chết?”
Đây hoàn toàn là một câu hỏi bình thường. Cô chỉ muốn biết số ngày Hinagiku còn sống là bao nhiêu. Không hề có ẩn ý sâu xa nào cả.
“Thực là thẳng thắn mà.”
“Vì con có một nơi để về.”
Nghe thấy lời đáp của Lydia. Hinagiku thở dài rồi đặt chiếc lọ xuống.
Cô rút khẩu súng từ trong áo choàng thì nghiệm ra và đứng dậy.
Lydia khẽ lùi lại vì sợ bị bắn. Dù là lần đầu tiên nhìn thấy hàng thật, nhưng cô có biết về thứ vũ khí này qua các bộ phim cũ. Bị bắn trúng thì đau lắm!
“Lúc nào cũng được,” Hinagiku tuyên bố.
“Sao?”. Lydia hỏi lại.
Hinagiku trượt khẩu súng qua khoảng trống giữa các thanh sắt cho Lydia.
“Mẹ sẽ chỉ ngồi trên chiếc sô-pha này thôi. Nên lúc nào cũng được.”
“Ý mẹ là gì?”
“Con hỏi khi nào mẹ chết đúng không? Bất cứ lúc nào cũng được. Chỉ cần Lucy bóp cò thôi. Đó là câu trả lời của mẹ.”