Giấc Mơ Của AutoDoll Trong Thế Giới Úa Tàn

chương 31: gõ cửa.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi xác nhận thế giới đã tận diệt, AD dòng LM, Loại・Ⅱ khởi động máy phát điện và tiếp tục làm công việc thường ngày.

Là một Autodoll, cô không có thuần trực cảm. Dẫu thế giới có biến mất đi chăng nữa, cô cũng chẳng cảm thấy gì.

Cô Gái chỉ biết thế giới đã diệt vong. Không có chút cảm xúc nào hiện lên mỗi khi cô nghĩ về điều này cả.

Sắp xếp giá sách, lau dọn sàn nhà và đánh bóng từng bức tường.

Kiểm tra các trang thiết bị, gọi điện cho những khách hàng trễ hạn trả sách. Dĩ nhiên chẳng có ai đáp lại cả.

Cô Gái liên tục làm như vậy trong nhiều năm.

Ngày ngày, cô đều kiểm tra tình hình thời tiết hôm nay.

Để phòng khi có khách ghé thăm, cô sẽ chào đón họ với nụ cười: “Hôm nay trời đẹp nhỉ.”

Hoặc sẽ là “Hôm nay lạnh quá nhỉ.” và mời họ uống thứ gì đó ấm ấm vào những ngày có tuyết rơi.

Công việc của Cô Gái là vậy đấy.

Ngày đến rồi lại đi, Cô Gái vẫn tiếp tục hững hờ làm việc. Sàn nhà lúc nào cũng sáng loáng. Tuy điện thoại vẫn chẳng liên lạc được với ai nhưng Cô Gái không nghĩ nó vô dụng.

Đơn giản là bởi cô không có trái tim.

Cô chỉ lặp đi lặp lại những gì đã được lập trình sẵn. Những ngày tháng an yên cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Song một ngày nọ.

Cô Gái đi ra ngoài như thường lệ.

Và một thế giới trắng tinh trải dài trước mắt Cô Gái.

Đây không phải là lần đâu tiên tuyết rơi dày đặc đến vậy. Cô Gái đã từng thấy cảnh này rất nhiều lần, tất cả chúng đều nằm trong bộ nhớ của cô.

Ngay cả thế,

Nhưng ngày hôm nay có gì đó khác biệt.

Thế giới trắng tinh đang tỏa sáng rực rỡ dưới ánh sáng mặt trời.

Thế giới vô sắc bỗng chốc thật:

“đẹp...”

Ngay lúc những từ ngữ được thốt thành lời.

Cô Gái đã thấy.

Ảo ảnh một giọt nước đang rơi. Nó rơi từ một nơi cao thật cao.

Giọt nước để lại những gợn sóng dịu dàng trong thế giới quan của Cô Gái.

Và khi gợn sóng cuối cùng biến mất, Cô Gái ý thức được bản thân.

Đối với Cô Gái, khoảnh khắc đó thực sự tuyệt diệu. Thế giới vốn luôn xám xịt bỗng chốc biến thành một thế giới xinh xắn nhiều màu sắc.

Thế giới không màu đã không còn nữa.

Tôi, có, tồn tại.

Lòng Cô Gái ngập tràn cảm giác sung sướng sau khi hiểu được điều này.

Cô Gái đã có thuần trực cảm. Chính thời khắc này cô đã không còn là một con thây ma vô tri vô giác nữa, mà đã tiến hóa thành dạng sống có trí tuệ.

Cô Gái tự hứa sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc ấy. Cho đến khi từng bộ phận vỡ nát ra.

Cô Gái đề tên khoảnh khắc này là “Quan Trọng Nhất” rồi lưu trữ thật kỹ.

“Thế giới này đẹp đến vậy sao?”

Và rồi cô nghĩ. Nếu phải khen một thứ gì đó rất đẹp, chỉ cần so sánh với khung cảnh đầy tuyết cô thấy ngày hôm đó là được.

Nhưng vậy cũng có nghĩa ấn tượng về thứ đó phải sánh ngang với cảm xúc sung sướng trong khoảnh khắc đó.

Chắc chắn, điều như vậy sẽ không dễ dàng xuất hiện. Có lẽ phép so sánh này sẽ không bao giờ được dùng cho đến ngày cô vỡ nát.

“Nếu đúng thật thì cũng hơi buồn nhỉ?”

Cô Gái nhún vai.

Kể từ ngày hôm đó, Cô Gái bắt đầu bỏ bê công việc thường ngày, ngoại trừ việc dọn dẹp.

Bởi vì nó thực sự vô ích.

Chẳng còn ai để ghé vào nơi này. Chẳng còn ai để đáp lại những cuộc điện thoại nữa.

Có hàng tá điều mình muốn làm. Không biết nên bắt đầu từ cái nào nữa.

Từ cái này hay cả cái kia nhỉ.

Thế giới đã mở rộng đến vô tận. Khả năng của mình là vô hạn.

Việc đầu tiên Cô Gái làm là tăng cường kiến thức của bản thân. Nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Cho đến khi bộ não lượng tử này hài lòng.

Sau đó, Cô Gái bắt đầu khám phá xung quanh thư viện.

Nếu có thể tìm được thứ gì đó thì tốt biết mấy.

Khi ấy, mình sẽ có bạn để trò chuyện cùng.

Bởi vì cô cảm thấy có chút cô đơn.

Cô Gái có thể làm mọi thứ, trở thành bất cứ thứ gì, và đi khắp muôn nơi.

Nhưng cô chỉ có một mình.

Một mình, trong thế giới đẹp đẽ và úa tàn này.

Đơn côi lẻ bóng, Cô Gái một mình khám phá thế giới để một ngày nào đó không còn phải cô đơn nữa.

Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Ngày hôm đó, thời tiết thật hoàn hảo, cực kỳ lý tưởng để khám phá.

Tại địa điểm cách thư viện 40 km về phía bắc, Cô Gái đã tìm thấy một Thiếu Nữ tóc vàng.

Thiếu Nữ bất tỉnh vì suy nhược.

Phòng trường hợp gặp con người, Cô Gái luôn mang theo thiết bị hỗ trợ sự sống. Cô nhanh chóng cứu chữa cho Thiếu Nữ rồi đem về thư viện ngầm.

Sau khi làm sạch cơ thể Thiếu Nữ trong buồng tắm khí, Cô Gái trải tấm futon ra cho Thiếu Nữ đang say ngủ nằm.

Thiếu Nữ sạch sẽ trông thật dễ thương.

Dù Cô Gái không có trái tim, nhưng cô biết nếu có, nó sẽ đập rộn ràng.

Tỉnh dậy nhanh lên nào.

Nhanh lên nào, nhanh lên nào.

Cô Gái ngồi cạnh bên Thiếu nữ và liên tục chờ đợi.

Chẳng mấy chốc, Thiếu Nữ đã tỉnh dậy và nhờ Cô Gái miêu tả ngoại hình bản thân.

Đó là lý do tại sao Cô Gái nói.

“Làn da cô trắng đến nỗi khiến tôi nhớ tới hình ảnh cánh đồng phủ trong tuyết vậy.”

Thiếu Nữ là dạng sống có trí tuệ đầu tiên mà Cô Gái gặp.

Cô Gái cực kỳ, cực kỳ hạnh phúc.

Niềm hân hoan trong cô không kém gì cảm giác sung sướng ngày hôm đó.

Nếu cô ấy trở thành bạn của mình, chắc chắn mỗi ngày sẽ luôn ngập tràn hạnh phúc.

Cô Gái đã tin như vậy.

Lydia bắt đầu nghĩ mong ước muốn được ai đó yêu của Ohan chỉ đơn thuần là ảo tưởng.

Sau khi chôn con rắn, cô hơi do dự về việc tiếp tục tiến lên.

Lydia buồn đến mức chẳng còn cảm thấy chút vui vẻ nào nữa rồi.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn chọn tiếp tục khám phá.

Như kế hoạch ban đầu, tiếp tục khám phá cho đến khi hoàng hôn buông xuống.

Lydia hiện đang băng xuyên qua Thụ Hải trong khi nhìn thẳng vào bóng lưng của Ohan.

Bóng lưng to lớn và ngầu. Bóng lưng mạnh mẽ. Nhưng cũng là một bóng lưng bạo tàn.

Lydia đã nghĩ Ohan ao ước được Rapha yêu. Nhưng hóa ra không phải. Ohan chỉ đang nhìn vào một ảo mộng.

Ảo mộng về tình yêu của Yuuyami.

Ohan đã hiểu nhầm những cảm xúc của Yuuyami thành của mình. Ohan chỉ đang bối rối mà thôi.

Ohan không có ý thức. Thậm chí có khi mầm mống ý thức còn không tồn tại.

Ohan không có thuần trực cảm. Nếu có thì Ohan đã không nhẫn tâm giết chết một sinh vật sống như vậy.

Ohan không có cảm xúc. Hoàn toàn không.

Nghĩ đến chuyện đó, Lydia lại buồn.

Nhưng Ohan không có lỗi. Lỗi là ở người đã viết lên chương trình của Ohan.

“Lydia-sama.”

Ohan đứng lại.

“Sao thế?”

Lydia cũng dừng lại theo.

“Tòa nhà.”

“Ể?”

Lydia chạy đến bên Ohan và nhìn thẳng về phía trước.

Một căn nhà nhỏ dựng nên ngay giữa khoảng rừng trống.

Nhìn vào khu vực xung quanh, chắc chắn là do bàn tay con người thực hiện, chứ không phải tự nhiên mà có.

Ấn tượng đầu tiên của Lydia về căn nhà là nó không quá cũ. Chắc chắn, căn nhà được dựng lên sau khi thế giới diệt vong.

Nếu trực giác của Lydia đúng, kia hẳn phải là nơi cư trú của một hoặc nhiều dạng sống thông minh, hay ít nhất là đã từng là nơi cư trú. Dù sao đi nữa, đây cũng là một phát hiện lớn.

“Etou, thường những lúc như này, chúng ta phải gõ cửa thì mới phải phép nhỉ?”

Lydia phóng thẳng về phía căn nhà.

Hinagiku có trồng rêu trong lọ thủy tinh.

Một đám rêu xanh tốt hình cầu màu lục bảo được trồng trong một cái lọ thủy tinh nút chặt có kích cỡ vừa bằng một nắm tay.

Phương pháp trồng này gọi là Terrarium.

“Lại một ngày cô đơn; Và cũng là một ngày đẹp để chết.”

Ngồi trên chiếc ghế sô-pha đơn, Hinagiku nói chuyện với lọ rêu đặt trên bàn.

Hinagiku mang dáng vẻ của một phụ nữ loài người đã ngoài 20 với bộ ngực khiêm tốn. Mái tóc đen dài đến tận thắt lưng của cô được buộc lên một cách đầy qua loa.

(Phải phải. Ngày nào chả như vậy.)

Hinagiku tưởng tượng đám rêu đang nói chuyện với mình.

Nhạc cổ điển nhè nhẹ vang lên trong căn phòng thiếu ánh sáng.

Khẽ thở dài, Hinagiku đổi chủ đề câu chuyện.

“Thế giới này cũng giống như một terrarium chứa trong cái lọ mang tên Trái Đất.”

(Thế ai là người làm ra nó?)

“Chà. Chắc là Mika, mà cũng có thể là Lucy. Nhưng chắc chắn không phải là Rapha.”

Hinagiku đáp trong khi nhớ lại khuôn mặt ba chị em.

(Nếu là Lucy thì thì tốt biết mấy)

“A ha - ừ, ta cũng nghĩ vậy. Nhưng được gặp Lucy thì còn tuyệt vời hơn nữa.”

(Bởi vì Lucy đúng gu của cô?)

“Phải-”

“Cô sẽ làm gì nếu cả hai gặp lại lần nữa?”

“Nhốt con bé lại và lột đồ nó ra.”

Hinagiku nói với vẻ mặt nghiêm túc.

(Cô đúng là rác rưởi mà.)

Đống rêu choáng váng.

“Cái thứ nhất là để Lucy không chạy đi đâu mất. Còn cái thứ hai là vì ta muốn nhìn được nhìn thấy cơ thể trần trụi của con bé.”

(Biến thái, thực sự luôn đó. Nếu đã thích như vậy, sao không tạo ra cô ấy lần nữa đi?)

“Dự án Thiên Thần? Hay Apricot?”

(Cả hai)

“Dự án Thiên Thần không phải là thứ có thể dễ dàng tiến hành bởi một người. Riêng về trang thiết bị cũng đủ mệt rồi.”

Hinagiku thở dài.

“Còn Apricot, tình yêu của nó chỉ là giả tạo. Dù có hoàn mĩ đến đâu, AD vẫn mãi chỉ là AD. Cho dù ta có thực lòng yêu nó, thứ nhận lại cũng chỉ là giả tạo."

(Ra đó là lý do tại sao cô vứt bỏ Apricot ngay giữa Thụ Hải.)

“Ừ. Khi nhận ra điều này, ta đã quẳng nó đi ngay lập tức. Mà nói đi cũng phải nói lại, không có người để ve vãn cũng buồn chán thật.”

(Cô đúng là một kẻ rác rưởi, biến thái và cô độc.)

Đám rêu thở dài. Còn Hinagiku chỉ nhún vai.

Im lặng.

Hinagiku rót rượu rum vào ly và một hơi uống cạn nó.

Đoạn, cô lấy điếu thuốc lá ra rồi chầm chậm hút.

(Cô vừa có chút ý định tự tử nhỉ?)

Đám rêu nói.

“Không. Nhìn ta có giống kiểu người sẽ muốn tự tử không?”

(Cũng phải. Nhưng rồi thì cô sẽ sớm chết trong cô độc thôi. Tiện đây, tôi cũng thắc mắc một chuyện. Làm sao cô vẫn có thể sống tốt đến giờ này sau khi vứt bỏ Apricot nhỉ?)

“Bởi vì có ngươi ở đây.”

(Tôi chỉ là tưởng tượng của cô thôi đó, biết không?)

Hinagiku dập điếu thuốc lá.

Ngay lúc đó, một tiếng gõ cửa vang lên.

Hinagiku lắc đầu, cô nghĩ mình đã gặp ảo giác.

Bởi nơi đây nằm ngay giữa Thụ Hải. Không thể có chuyện có khách đến viếng thăm được.

(Nếu là một thiếu nữ thì tốt biết mấy nhỉ. Một thiếu nữ sẽ kéo cô ra khỏi vũng bùn cô đơn. Cơ mà, đừng mong đợi quá nhiều nhé. )

Đám rêu nói, và tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.

Hinagiku đứng dậy, nhặt lấy khấu súng lục rồi tiến về phía cửa.

(Cô nghĩ mình có thể làm được gì với thứ vũ khí cổ lỗi sĩ đó?)

“Ừ đúng là nó lỗi thời rồi, nhưng ta thích mùi thuốc súng. Hơn nữa, nó cũng đủ để giết một con người.”

(Cũng hơi buồn nếu khách viếng thăm lại là kẻ thù nhỉ?)

Súng lục là vô nghĩa nếu đối phương là AD.

Hinagiku mở cửa.

Một thiếu nữ tóc vàng với nụ cười tươi rói đang đứng trước cửa.

Hinagiku choáng váng.

(Hên quá nhỉ?)

Hinagiku chẳng nghe thấy đống rêu nói gì nữa rồi.

Ánh hào quang của thiếu nữ tóc vàng - Lucy vẫn chói lọi như xưa,

và vẫn quyến rũ như ngày nào.

Chẳng cần suy nghĩ, Hinagiku quyết định thực hiện ngay những điều mình đã nói.

Nhốt con bé lại và lột đồ nó ra.

Truyện Chữ Hay