Giấc Mơ Của AutoDoll Trong Thế Giới Úa Tàn

chương 03 : kết thúc cho thiếu nữ và cô gái.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô Gái cực kỳ ngạc nhiên trước tốc độ phát triển của Thiếu Nữ.

Đã 10 tháng trôi qua kể từ lúc thiếu nữ bắt đầu được giáo dục, thế nhưng giờ đây Cô Gái đã gần như chẳng còn gì để dạy nữa rồi. Chỉ cần 2 tháng nữa thôi, Thiếu Nữ sẽ học xong tất cả mọi thứ.

Dù gọi là ‘mọi thứ’, song đó chỉ là lượng hiểu biết của một con người trưởng thành bình thường, chứ không phải chân lý của vũ trụ.

Khả năng tiếp thu cao đến bất thường của Thiếu Nữ đã khiến cô gái phải thường xuyên viết lại chương trình con giáo dục. Nhưng nó chẳng phiền chút nào. Đúng hơn, Cô Gái rất vui vẻ mỗi khi ngồi viết lại nó.

Cô Gái cũng rất hạnh phúc khi nhìn Thiếu Nữ lớn lên. Bởi Cô Gái muốn có mối quan hệ bạn bè bình đẳng càng sớm càng tốt.

“Song, mức độ phát triển này, không giống con người chút nào.”

Cô Gái lẩm bẩm vài từ trong khi nhìn màn hình máy tính.

Rồi cô từ từ quay đầu nhìn Thiếu Nữ vì mệt mỏi mà thiếp đi.

Ưmmm, kêu lên một tiếng, Thiếu Nữ cựa mình một cái. Cô Gái bất giác mỉm cười trước hành động đáng yêu đó.

Cô Gái không cần ngủ. Thay vào đó, trong lúc Thiếu Nữ ngủ, Cô Gái sẽ chỉnh sửa chương trình con giáo dục. Mà có lẽ, đây sẽ là lần cuối cùng rồi.

Cô Gái quay đầu lại, tiếp tục nhìn vào máy tính.

Trong khi những ngón tay còn đang lướt trên bàn phím ảo ba chiều, Cô Gái suy nghĩ đến khả năng Thiếu Nữ đang ngủ kia sở hữu bộ não lượng tử.

Một Thiếu Nữ loài người

tỉnh dậy sau giấc ngủ đông dài, đi lang thang khắp nơi để rồi gục ngã vì kiệt sức.

Thân phận của Thiếu Nữ là gì?

Tại sao Thiếu Nữ lại ngủ đông?

Tại sao ký ức đều bị mất hết?

Hay có nhẽ cô là một con người đặc biệt. Có lẽ do mức độ thông minh của Thiếu Nữ cao đến mức cô buộc phải ngủ đông để đợi đến khi những người khác có thể bắt kịp mình?

Thiếu Nữ thậm chí còn mất hết ký ức, phải chăng do quá trình ngủ đông bị kết thức quá sớm hoặc đã gặp sự cố gì chăng?

Mấy ngày gần đây, trong đầu Cô Gái ngập tràn những suy đoán về Thiếu Nữ.

“Nè, Nè!”

Đột nhiên, có tiếng gọi từ đằng sau.

Cô Gái hơi ngạc nhiên vì không nhận ra sự hiện diện của Thiếu Nữ.

Nếu lúc nãy Thiếu Nữ mà biến mất thật thì chắc cô gái cũng không nhận ra luôn.

“Sao thế?”

Vừa nói, Cô Gái vừa quay đầu lại.

Bộ đồ ngủ màu xanh của Thiếu Nữ trông sao thật xộc xệch.

Thấy thế, Cô Gái đứng lên rồi chỉnh lại nó.

“Tôi có giấc mơ kỳ lạ.”

Thiếu Nữ dụi dụi mắt.

“Giấc mơ?”

Cô Gái chưa từng mơ.

AutoDoll ( Búp Bê Tự Hành) không thể mơ.

“Đúng. Tôi mơ thấy một bông hoa tím.”

“Ồ. Cô muốn xem bói mộng không?”

“Đó là gì thế?”

“Thuật bói mộng, là hoạt động bói toán những giấc mơ, dựa trên giả thiết cho rằng giấc mơ là tập hợp những khát khao thầm kín của mỗi người và mấy thứ liên quan khác.”

“Cô làm được không?”

“Được. Muốn thử không?”

“Yup, nghe thú vị đó.”

Thiếu Nữ cười.

Cô Gái thấy mái tóc rối bù do tướng ngủ xấu của Thiếu Nữ thật dễ thương

Bình thường, Cô Gái sẽ chải tóc cho Thiếu Nữ liền, nhưng lần này cô quyết định chẳng cần làm thế. Không phải chỉ vì trông dễ thương, mà còn do Cô Gái biết Thiếu Nữ sẽ ngủ tiếp.

“Đó là loài hoa nào?”

Cô Gái bật lên một hàng danh sách những loài hoa có màu tím.

“Hừm,” Thiếu Nữ chạm vào màn hình bằng tay phải. “ Có lẽ là cái này.”

“Diên Vĩ ( iris)?”

“Diên vĩ?”

“Tên bông hoa cũng có nghĩa là cầu vồng đó.”

“Long lanh~”

“Đúng. Bảy màu của nó rất đẹp.”

“Thế kết quả là gì?”

“Một tình yêu thuần khiết, một tình yêu viên mãn.”

“Tình yêu là gì?”

“Là khi một người dành tình cảm đặc biết với đối phương và lúc nào cũng mong muốn được ở bên người ấy.”,

"Thế thì, tôi yêu cô.”

“Ể?”

Cô Gái trố mắt trước câu trả lời không lường trước được ấy.

“Thì cô cũng muốn ở bên tôi mãi mãi mà đúng không? Hay chỉ có tôi cảm thấy vậy?”

“Không, tôi cũng nghĩ vậy.”

Đó là sự thật. Cô Gái không thể tưởng tượng được một tương lai mà chẳng có Thiếu Nữ.

Nhật ký hoạt động vẫn còn ghi lại khoảng thời gian khi Thiếu Nữ chưa đến và có thể truy xuất bất cứ lúc nào.

Song, tương lai thì khác. Đó không chỉ là một phỏng đoán đơn thuần.

Và theo như những gì Cô Gái dự đoán về tương lai thì Thiếu Nữ sẽ mãi bên cô.

“Thế là viên mãn nhỉ?”, Thiếu Nữ cười và....

“Đúng vậy.”...Cô Gái nhẹ nhàng xoa đầu thiếu nữ.

Thực ra, Cô Gái biết cách Thiếu Nữ nhìn nhận về tình yêu có hơi sai lệch.

Nhưng cô không nói ra.

Thiếu Nữ dần khép đôi mi lại trong lúc được Cô Gái xoa đầu.

Và cứ như thế hơi thở Thiếu Nữ nhẹ dần nhẹ dần.

Cô Gái bế Thiếu Nữ rồi đặt lên đệm.

Đến khi quay lại bàn máy tính, Cô Gái đã không còn quan tâm đến danh tính Thiếu Nữ là ai nữa rồi.

Thiếu Nữ là bạn đời đáng yêu và chẳng bao lâu nữa sẽ thành người bạn bình đẳng với Cô Gái.

Chỉ cần thế là đủ.

Một năm trôi qua kể từ lúc Thiếu Nữ được giáo dục.

Trong thời gian đó, Thiếu Nữ đã nắm vững tất cả nền tảng cơ bản. Không, thậm chí Thiếu Nữ còn

tiếp thu thêm rất nhiều kiến thức khác nhau thuộc mọi lĩnh vực. Giờ đây, Thiếu Nữ đã có thể gọi là bình đẳng với Cô Gái.

“Vậy thì, tôi sẽ bắt đầu trao chứng chỉ kiến thức.”

Cô Gái gửi chứng chỉ từ máy tính bảng của mình sang máy tính bảng của Thiếu Nữ.

Trong cái thế giới úa tàn này, mấy thứ như chứng chỉ hoàn toàn vô nghĩa. Song, Cô Gái vẫn muốn có thứ gì đó chứng minh Thiếu Nữ đã trở nên bình đẳng với mình.

Trên đó có ghi: 『Minh chứng rằng ‘bộ não’ siêu máy tinh song song của cô đã chứa đầy đủ kiến thức cần thiết.』

Và - 『Hai ta giờ đã trở thành những người bạn bình đẳng với nhau. Tôi rất mong được làm việc với cô sau này.』

Trái tim Cô Gái ngập tràn cảm giác tự hào.

“Waaaa,” Thiếu Nữ nhìn vào máy tính bảng rồi cười. “Thế giờ tôi đã trở thành cá thể độc lập đúng nghĩa rồi ư.”

“Đúng.”

Cô Gái gật đầu.

Bởi vì bộ não Thiếu Nữ vượt trội hơn hẳn so với người bình thường, nên Cô Gái đã không biết bao lần phải viết lại chương trình con giáo dục.

Đối với Cô Gái, tính toán sai lệch này không phải chuyện gì xấu cả, ngược lại, đây còn là chuyện rất đáng mừng. Chỉ trong một năm Thiếu Nữ đã có khả năng tồn tại độc lập.

Nếu là một con người bình thường, sẽ mất tận 10 năm chỉ để giáo dục họ với chương trình như vậy.

Nếu nhân loại không bị diệt vong, chẳng nghi ngờ gì nữa, Thiếu Nữ sẽ được gọi là:

Thiên tài.

Khả năng của Thiếu Nữ chắc chắn sẽ giúp nhân loại có nhiều bước tiến nhảy vọt. Song, nhân loại đã diệt vong hết cả rồi, và Cô Gái cũng là con autodoll duy nhất còn tồn tại trên giới.

“Tôi đã nghĩ đến một chuyện.”

Thiếu Nữ nói. Dù chẳng phản chiếu lại ánh sáng từ chiếc đèn chùm, nhưng cặp đồng tử xanh lam vẫn lấp lánh.

“Gì vậy?”

Cô Gái nghiêng đầu.

“Giờ tôi đã là cá thể độc lập rôi, nên tôi muốn có một cái tên.”

“Tên ?”

“Đúng. Tên. Cả cô nữa, chúng ta cần có một cái tên.”

Cô Gái không nghĩ vậy. Vì cả hai chỉ có một mình trong thế giới này, nên mấy thứ như danh xưng cá nhân là vô nghĩa. Bởi vốn dĩ, đã chẳng cần thiết phải phân biệt bản thân với những dạng sống khác.

Ở thế giới này chỉ có “tôi” với “cô”. Dù là góc nhìn của Cô Gái hay của Thiếu Nữ thì cũng chả khác mấy. Nếu đã như thế, cứ tiếp tục gọi “tôi” , “cô” như trước là ổn.

Nhưng,

“Cô muốn có một cái tên để phòng trường hợp sẽ gặp phải một dạng sống thông minh khác trong tương lai?”

Cô Gái sống dựa trên những tính toán hiệu quả và hợp lý nhất có thể. Song, đôi lúc cô vẫn bỏ qua chúng. Cô Gái chẳng ngại chuyện đi khám phá những thứ mới lạ.

Muốn tiến hóa thì phải có sự thay đổi. Không có chuyện làm đi làm lại một chuyện mà sẽ nhận được những kết quả khác nhau.

“Đúng!”. Thiếu Nữ vỗ tay trong vui sướng.

“ Ừm, tôi muốn được chính cô đặt tên cho. Mà này, liệu tôi có được đặt tên cho cô luôn không, tôi đã nghĩ ra một cái từ trước rồi.”

“Ể?”

“Không được sao?

Nhìn thấy Cô Gái có hơi chút bất ngờ, Thiếu Nữ liền trầm xuống.

"Được, được chứ” Cô Gái hoảng hốt lắc lắc cả hai tay, "Đúng hơn là tôi hạnh phúc lắm, chỉ là có hơi ngạc nhiên.”

“Thật không?”

Thiếu Nữ ngước mắt lên nhìn Cô Gái.

Trái tim Cô Gái như thắt lại. Nhưng nó không hề khó chịu chút nào. Ngược lại, Cô Gái muốn ôm chầm lấy Thiếu Nữ ngay lập tức cơ.

Song, Cô Gái kiềm chế bản thân mình lại.

“Thật mà. Tôi thực sự rất rất hạnh phúc khi được cô chọn cho một cái tên.”

“Tôi cũng vui lắm.”

Nghe Cô Gái nói vậy, Thiếu Nữ thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, Thiếu Nữ nở nụ cười đầy tinh nghịch.

“Muốn nghe không?”

Nhưng khi Cô Gái đang ngóng chờ được nghe, Thiếu Nữ lại làm cao. Cô Gái nhanh chóng nhận ra Thiếu Nữ đang tận hưởng chuyện này.

Do đó, Cô Gái quyết định hùa theo luôn.

“Có chứ.” Cô Gái rướn người về phía trước rồi....”Nhanh lên đi mà ”....kêu nài. “ Cho tôi biết đi.”

Tên nào đây? Cô ấy sẽ đặt cho mình cái tên nào đây? Dù chẳng hề có trái tim, nhưng Cô Gái biết nếu mình có, chắc chắn lúc này nó đang đập rộn ràng đầy phấn khích.

“Thì, cô rất dịu dàng, đúng không?”

“Thế à?”

Cô Gái không biết mình có dịu dàng hay không, nhưng chương trình con về đạo đức vẫn hoạt động bình thường.

“Đúng mà. Cô không nhận ra sao?”

“Vâng. Tôi không nhận ra.”

“Thế thì bây giờ nhận ra rồi nhé.”

“Đã hiểu, tôi dịu dàng.”

“Đúng rồi đó.”

Thiếu Nữ ưỡn ngực và cười.

“Đã thế, mái đen tóc của cô tựa như màu trời tối đen, không phải trông rất đẹp hay sao?”

“Như màu trời tối đen?”

Cô Gái nghĩ cách diễn đạt này thật kỳ lạ, thường mọi người chỉ miêu tả là mái tóc có màu đen thôi.

“Yup, nghe rất thơ và rất hay nhỉ?”

“Chơi chữ?”

[ Note: Kami 髪 (Tóc)

vần với Yami 闇 (Bóng Tối)]

Thiếu Nữ rất thích văn học và thơ ca.

“Nên tên cô sẽ là Yuuyami 優闇, Yuu (優) trong Dịu Dàng ( 優 し い

- Yasashii), và Yami (闇) là Bóng Tối. Nghe thế nào?”

Thiếu Nữ nhìn thẳng vào Cô Gái. Đôi mắt Thiếu Nữ có chút lo lắng xen lẫn háo hức.

Cô Gái bắt đầu phân tích cái tên Yuuyami .

Đầu tiên, âm thanh. Yuuyami. Hoàn mĩ, đáng yêu.

Yuuyami. Thật đẹp.

Tiếp theo, cách viết Kanji. Dịu Dàng (優 し い ), Bóng Tối (闇).

Thường thường, người ta không dùng Bóng Tối để nói một thứ gì đó theo nghĩa tốt. Song, thiếu nữ lại khác hoàn toàn. Bóng Tối Dịu Dàng. Khi trôi dạt giữa hư vô, chỉ có một màn đêm đen tối dịu dàng bao bọc lấy ta. Cô Gái nghĩ vậy.

“Tôi thích nó.” Cô Gái cười. “ Cảm ơn rất nhiều. Tôi hạnh phúc lắm.”

Đó là cảm xúc chân thật nhất. Cô Gái không hề nói dối chút nào. Chả phải vì không cần thiết, mà bởi Cô Gái chẳng có chương trình con hỗ trợ cho chuyện đó. Đồng thời, cô cũng cảm thấy không nhất thiết phải tạo ra loại chương trình con đó làm gì.

“Hoan Hô ~”

Thiếu Nữ làm tư thế ăn mừng.

“Vậy thì đến lượt tôi nhé.”

“Yup. Chọn một cái tên thật dễ thương vào nhé.”

Thiếu Nữ nhìn Cô Gái đầy mong đợi.

Cô Gái chọn ra 100 cái tên phổ biến với phụ nữ da trắng từ cơ sở dữ liệu.

Sau đó, 100 cái tên này lần lượt được ghép vào Thiếu Nữ. Cô Gái so sánh từng cái tên với hình tượng của Thiếu Nữ trong đầu mình.

Chuyện này rất quan trọng. Hình ảnh liên tưởng với bản chất cái tên phải càng gần gũi với thiếu nữ càng tốt. Ta đâu thể đặt cái tên Pochi cho một con sư tử được, đúng không?

Liên tưởng. Cơ sở dữ liệu của Cô Gái thuộc dạng cấu trúc quan hệ tổng quát, nghĩa là các nhóm dữ liệu được liên kết với nhau. Do đó, không chỉ là tìm kiếm một cái tên đơn thuần, mà nó cũng phải mang một ý nghĩa nào đó.

Dừng hoạt động tìm kiếm lại, Cô Gái cuối cùng cũng tìm ra nó. Cô cảm thấy cái tên này rất phù hợp với Thiếu Nữ.

“Thế thì - Lydia nhé?”

Từ Lydia có rất ít liên tưởng. Nó là tên của một tiểu hành tinh và cũng là tên của một vương quốc cổ đại đã từng rất hưng thịnh. Nói cách khác, cái tên này như một tờ giấy trắng vậy.

Thiếu Nữ mất sạch trí nhớ và bắt đầu một khởi đầu mới, cũng y như một tờ giấy trắng. Đó là lý do tại sao cô gái nghĩ một cái tên chẳng có ẩn ý gì, cũng như có thể dễ dàng thay đổi ý nghĩa trong tương lai rất phù hợp với Thiếu Nữ.

Hơn nữa, Lydia nghe cũng hay hay.

“Lydia, Lydia....Yup. Dễ thương.”

Thiếu Nữ hài lòng cười.

“Vậy thì từ nay, cô là Lydia còn tôi là Yuuyami.”

“Yup. Dù chúng ta là hai cá thể riêng biệt, nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ nhau. Đó là bạn bè nhỉ? Từ giờ, xin hãy chăm sóc tôi, Yuuyami.”

“Vâng, xin hãy chăm sóc tôi, Lydia.”

Cô Gái trở thành Yuuyami,

và Thiếu Nữ trở thành Lydia.

Truyện Chữ Hay