“Này, Lydiko. Đừng nghĩ đến chuyện đi khám phá mà không đem em theo cùng đó?”
Vừa lúc Lydia bước ra khỏi xe cấp cứu đậu gần lối vào Thụ Hải, Noah tự dưng xuất hiện và tuyên bố như vậy.
“Ể?”
Lydia tròn xoe đôi mắt trong sự ngạc nhiên vô cùng.
Cô không nhớ có đem Noah theo. Bởi cô hôm nay cô đến đây bằng xe cấp cứu cùng với Ohan.
“Chị tạo ra em để đi khám phá. Thế mà lại bỏ rơi em vậy đó hả? Baka!”
“Sao em lại ở đây, Noah?”
“Không được ạ?”
“Có. À không, không hề. Chị chỉ thắc mắc tại sao em lại ở đây thôi.”
Lydia đã không thể theo kịp diễn biến bất ngờ này nữa rồi.
“Em bám theo chị chứ còn sao nữa. Mà này, sao chị lái gì mà nhanh thế? Dù không có bất cứ hành lý nào trên người, em cũng phải chật vật lắm mới theo kịp đó.”
“Vậy à. Cũng phải ha. 150 km/giờ mà lại.”
“Thì đó.”
“Ra là vậy sao. Em đuổi theo chị. Ủa, chẳng lẽ hôm qua chị quên tắt nguồn Noah à?”
“Đúng vậy. Từ hôm qua luôn rồi đó. Chị có biết một mình trong cái nhà để xe đó cô đơn đến mức nào không hả?! Lâu lâu có mấy AD Sản Xuất đi vào để dùng Máy Sản Xuất Linh Kiện đơn giản, nhưng mà họ chẳng nói năng gì cả.”
“Chị xin lỗi, cực kỳ xin lỗi.”
“Không sao. Lydiko, em tha thứ cho chị. Nào, hãy cùng khám phá Thụ Hải nào. Em sẽ tìm lối mở và đánh dấu nó. Xong rồi sẽ đợi ở đây. Mà này, chị sẽ lái em trên đường về nhỉ?”
“Yup! Chắc chắn chị sẽ lái em trên đường về thư viện.”
Hạnh phúc, Lydia chỉ muốn lao đến ôm Noah. Nhưng rồi lại dừng, bởi vì cô không biết phải ôm như thế nào cho đúng.
Đối với Lydia, xe cấp cứu là một thứ gì đó chán chết.
Không rung lắc; không thể drift do không có bánh xe; vận tốc thì bị giới hạn. Nói chung là chán chết.
Đã thế Ohan đi cũng cô lại chẳng chịu nói chuyện gì nhiều.
Cuộc hội thoại duy nhất diễn ra là về vấn đề cô với Yuuyami có quan điểm khác nhau.
Yuuyami cho rằng Rapha có tình cảm với Ohan.
Còn Lydia thì ngược lại - Rapha không hề có tình cảm nào với Ohan.
“Noah là chiếc mô tô tuyệt vời nhất! Nhất trên đời luôn!”
Lúc đầu, Lydia rất ngạc nhiên vì biết Noah bám theo mình. Nhưng giờ trong cô chỉ còn lại mỗi cảm giác hạnh phúc.
Mô tô đúng là phương tiện tuyệt vời nhất mà.
Tý nữa chỉ cần bật chế độ tự động lái lên, chiếc xe cấp cứu có thể tự quay về thư viện mà không cần tới Lydia. Thế nên chẳng có vấn đề gì nếu cô cưỡi Noah lúc về cả.
“Đúng - Em biết em tuyệt vời như nào mà! Thế nên đừng sửa em nhé!”
“Không bao giờ luôn! Có chết cũng không!”
“Phải vậy chứ!”
Phù, Noah phát ra âm thanh nghe như một tiếng thở phào.
Lydia không biết tại sao Noah lại chạy trốn khỏi Rapha. Dù con bé chưa làm gì cả.
Có lẽ vì sợ bị Rapha tháo tung ra, nên Noah mới bám theo cô để tránh họa chăng.
◇
Lydia và Ohan dừng lại tại vị trí Apricot được tìm thấy.
Lydia lấy máy tính bảng khỏi ba lô rồi đánh dấu vị trí này lên tấm bản đồ khu rừng Thụ Hải này.
Nơi này cách 420 mét về phía tây nam tính từ nơi họ tiến vào.
“Giờ chúng ta sẽ xuôi theo hướng tây bắt đầu từ chỗ này nhé.”
“Vâng.”
Theo lời Lydia, Ohan bước đi.
Vẫn chỉ có một lý do như thường lệ. Đó là, chẳng vì lý do nào cả, bởi Lydia có cảm giác phải làm vậy thôi.
Vừa dạo bước, Lydia vừa nhìn vào bóng lưng to lớn của Ohan.
Nhưng rồi chốc chốc, cô lại nhớ ra mình phải nhìn ngó xung quanh để không bỏ lỡ thứ gì đó thú vị.
Và cứ như thế, cả hai đã đi bộ được khoảng 100 mét.
“Ồ, đằng kia có thứ gì đó chuyển động kìa.”
Lydia đứng lại, Ohan nhìn theo hướng Lydia chỉ.
Bò trên mặt đất ngay phía bên phải Lydia là một sinh vật lạ hoắc với thân mình hình trụ dài ngoằng.
Nó có màu cam đất với các đốm màu nâu sẫm dọc thân mình. Nhìn qua bằng mắt thì chẳng biết được nó dài bao nhiêu, nhưng Lydia đoán nếu duỗi thẳng ra, ít nhất cũng phải dài bằng cô.
Sinh vật nhận thấy sự tồn tại của Lydia và đứng im.
“Là sinh vật sống nhỉ? Không bỏ chạy, chắc nó không tấn công mình đâu nhỉ?”
Lydia lấy máy tính bảng ra và chĩa camera vào nó.
Sử dụng so sánh đối mẫu, cô bắt đầu tìm kiếm tên sinh vật đó trong cơ sở dữ liệu.
Kết quả là - một con rắn.
Dữ liệu cho biết đây là một loài sinh vật nhút nhát và sẽ chạy trốn khi gặp con người.
“Cơ mà, em nó vẫn đứng im-”
Lydia cúi xuống và quan sát con rắn.
Con rắn thè lưỡi ra. Dễ thương quá. Một suy nghĩ lướt qua đầu Lydia.
Cô dang tay ra định bụng chạm vào con rắn.
Đột nhiên, con rắn vươn mình và cố gắng cắn vào tay Lydia.
“Oái!”
Lydia ngạc nhiên rụt tay lại và ngã nhào xuống đất.
“Xác nhận hành vi gây nguy hại. Tiến hành loại bỏ mục tiêu.”
Nói rồi, Ohan lao đến. Và một âm thanh như thể ai đó cầm búa giộng thẳng vào mặt đất vang lên.
Lydia bật dậy để kiểm tra chuyện gì vừa diễn ra.
“Mục tiêu đã bị loại bỏ.”
Nói xong, Ohan nhấc chân lên.
Xác con rắn nát bét nằm ngay dưới đó.
Trong phút chốc, Lydia chẳng nghĩ được gì nữa.
Mới vừa nãy thôi, con rắn còn đang di chuyển và thè lưỡi ra.
Nhưng giờ đã đã bị nghiền nát mất rồi.
Lydia hiểu rằng con rắn đã chết.
“Này Ohan.”
“Vâng.”
“Sao anh lại giết nó?”
“Sinh vật cho thấy ý định thù địch với Lydia-sama. Vì không thể giao tiếp, nên tôi quyết định cảnh báo là vô nghĩa. Thế nên tôi hành động ngay lập tức.”
“Ohan có hiểu mình vừa làm gì không?”
“Có. Tôi vừa tiêu diệt kẻ địch.”
“Không phải! Đứa trẻ này không phải kẻ địch. Và cũng không hề có ý định thù địch chút nào!”
Lydia hét lớn.
“Nhưng nó tấn công Lydia-sama.”
“Bởi vì tôi định chạm vào nó thôi. Đó chỉ là hành vi tự vệ.”
Giống như con rắn là sinh vật kỳ lạ với Lydia, Lydia đối với con rắn cũng xa lạ chẳng kém.
“Tấn công là tấn công.”
“Khác hoàn toàn. Đó chỉ là đe dọa! Mà con rắn chưa làm gì tôi cả! Tôi chỉ trượt ngã vì bất ngờ thôi!”
Sinh vật vô danh Lydia tự dưng dang tay ra. Con rắn chỉ đơn thuần sợ hãi cảnh báo mà thôi. Cả hai vẫn chưa đủ thân quen để có thể chạm vào nhau.
“Đe dọa cho thấy ý định thù địch.”
“Nhưng! Đâu còn cách nào khác!”
Rắn không hiểu tiếng người. Cũng tương tự thế, con người không thể hiểu được con rắn.
Vì vậy, con rắn chỉ có thể đe dọa Lydia để nói rằng nó không muốn bị chạm vào.
“Nếu vậy, nó nên rời đi ngay lập tức.”
“Con rắn hứng thú với tôi. Cũng như tôi hứng thú tới nó.”
Từng chút một, cả hai đang dần thấu hiểu nhau. Không phải bằng ngôn ngữ, mà là bằng con tim.
“Tôi chỉ làm đúng nhiệm vụ nhưng tại sao Lydia-sama lại khóc?”
“Ể?”
Được nhắc, Lydia mới ngỡ ngàng chạm lên mặt.
Ướt.
À, là vậy sao. Mình đang khóc.
Mình khóc vì mình tiếc thương cho cái chết của con rắn.
Mình khóc vì Ohan không hiểu anh ta vừa làm gì.
Lydia lau nước mắt.
“Đừng làm vậy nữa.”
“Đừng làm gì?”
“Hành động cướp đi sinh mạng.”
“Không được. Chương trình của tôi ưu tiên tiêu diệt kẻ thù. Không quan trọng chúng có phải là sinh vật sống hay không.”
“Vậy hãy để tôi viết lại nó.”
“Không thể. Đây là chương trình cốt lõi. Nếu muốn thay đổi, Lydia sẽ phải trực tiếp viết lại từ phần vi chương trình.”
Chương trình đó là thứ khiến Ohan là Ohan.
Nếu viết lại nó, Ohan sẽ không còn là dòng BD nữa.
“Vậy thì, hãy học thứ này.”
“Học?”
“Đúng. Học. Nhắc lại theo tôi nào. Rắn là sinh vật sống.”
“Rắn là sinh vật sống.”
“Không được giết những sinh vật sống khác một cách thiếu suy nghĩ.”
“Ngay cả khi nó là kẻ địch?”
“Anh đâu cần phải tiêu diệt kẻ thù của mình, chỉ cần vô hiệu hóa chúng thôi là đủ. Với con rắn, anh có thể bắt nó lại rồi thả thật xa khỏi tôi.”
“Tôi nghĩ phương pháp này không hiệu quả.”
“Dẫm nát nó thì sẽ nhanh hơn?”
“Đúng.”
“Phải rồi nhỉ...Với Ohan, tất cả mạng sống đều như nhau.”
“Tôi chỉ thi hành đúng nhiệm vụ. Tôi không hiểu được tầm quan trọng của sự sống.”
Thật vậy. Ohan là một AD quân sự luôn trung thành với nhiệm vụ được giao. Nhiệm vụ hiện tại là bảo vệ Lydia. Thế nên Ohan chỉ thực hiện theo cách có hiệu quả nhất.
“Hiểu rồi. Rốt cuộc Ohan không hề có ý thức nhỉ?”
Đoạn, Lydia bắt đầu đào một cái hố trên mặt đất.
“Người đang làm gì vậy?”
“Ít nhất tôi sẽ chôn đứa trẻ này. Để nó được về với đất mẹ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cuộc sống là thế đó.”
“Tôi không hiểu.”
“Hẳn vậy rồi.”
Nếu là Yuuyami, cậu ấy chắc chắn sẽ hiểu.
Yuuyami sẽ không bao giờ giết hại con rắn cả.
“Lydia-sama có cần giúp không?”
“Hừm. Thôi được rồi. Ohan chỉ cần lặp lại những lời này là được. ‘Không được giết những sinh vật sống khác một cách thiếu suy nghĩ.’”
“Không được giết những sinh vật sống khác một cách thiếu suy nghĩ.”
“Cứ liên tục lặp lại trong khi tôi đào hố là được.”
“Tuân lệnh.”
Ohan làm theo lệnh của Lydia.
Song Lydia không biết liệu Ohan có thực sự hiểu hết những lời này không.
Dù không biết, nhưng cô vẫn hi vọng Ohan hiểu được.