Lydia và Rapha bắt đầu khởi động Dự án Giấc Mơ.
“Đầu tiên, chúng ta cần một Máy chủ Giấc Mơ có hiệu suất cực cao đủ để tái tạo lại giấc mơ của chị, onee-chama.”
“Yup. Chị đang nghĩ tới chuyện biến đổi Kizuna.” ( Kizuna(絆): Kết nối, Liên kết)
Cả hai vừa thảo luận vừa thao tác với máy tính.
“Kizuna? Siêu máy tính Kizuna ấy ạ?”
“Đúng. Cái đó đó.”
“Căn phòng này sắp mất đi phân nửa diện tích rồi.”
Rapha nhún vai.
Trước khi thế giới diệt vong, có một cỗ máy tính lượng tử mang năng lực xử lý mạnh nhất tên là Kizuna.
Cỗ máy tính đó được tạo ra với biết bao khát vọng và mơ ước của những kỹ sư tham gia dự án.
Nó thường được gọi tắt là siêu máy tính, hay siêu máy tính lượng tử.
Nhưng,
Kizuna chẳng thể, hay nói chính xác hơn là chưa đóng góp được gì nhiều cho sự phát triển của nhân loại.
Vì thế giới đã tận diệt hết cả rồi.
Giấc mơ bất diệt của những kỹ sư cũng bị chôn vùi theo cùng sự diệt vong của thế giới.
Những gì còn sót lại chỉ là dữ liệu về một huyền thoại cũng như hàng tá bản thiết kế.
“Em không phiền ư?”
“Không, không chút nào. Nhưng đúng là onee-chama. Có thể nghĩ đến cả chuyện này. Em đúng là một đứa thiếu sự sáng tạo mà.”
“Dù em đã nói sẽ cùng chị xây dựng nên một thế giới mới sao?”
“Phải. Nhưng đơn giản do chị tuyên bố muốn làm thế nên em mới theo thôi. Em đơn thuần chỉ là một nhà nghiên cứu thôi. Đi ra ngoài kia chán lắm.”
“Thế à.”
“Vâng.”
Không hiểu sao, Rapha trông có vẻ hơi tự hào.
Chắc em ấy tự hào vì là một nhà nghiên cứu thực thụ chăng?
“Vậy chị sẽ bắt đầu chỉnh sửa lại bản thiết kế, rồi tý nữa em có thể dùng Máy Sản Xuất Linh Kiện đơn giản để tái tạo lại cho chị được không?”
“Nếu chỉ có thế thì được ạ.”
“Trong lúc đó, chị sẽ chế tạo thiết bị đo sóng não.”
Và sau đó, những dữ liệu đo được sẽ được gửi đến Máy chủ Giấc Mơ bằng Lightning Blade.
Thông qua sóng não của Lydia, giấc mơ sẽ được tái tạo lại trong máy chủ.
Những đoạn mã chương trình của Yuuyami sẽ được gửi vào Máy chủ Giấc Mơ thông qua Lightning Blade luôn.
Theo chiều ngược lại, dữ liệu từ Máy chủ Giấc Mơ cũng được lưu lại trong bộ nhớ của Yuuyami.
Tất nhiên, trong quãng thời gian đó Lydia không được để cho não mình mất kết nối với Máy chủ.
Bởi, cuối cùng, mọi sự kiện xảy ra sẽ phản hồi ngược về não Lydia.
Nhờ vào Lightning Blade và Kizuna mà khoảng thời gian trễ gần như bằng không.
Vậy nên cả Lydia lẫn Yuuyami đều có thể cảm thấy như đang giao tiếp với người kia ngay tại chỗ.
Với Lydia, thông tin sẽ di chuyển từ não cô đến Máy chủ Giấc Mơ rồi ngược lại về não.
Còn với Yuuyami, dữ liệu sẽ bị kéo ra khỏi bộ não lượng tử, vào Máy chủ Giấc Mơ, rồi quay về bộ nhớ.
Lydia và Yuuyami không thể kết nối trực tiếp với nhau. Thế nên mới cần một thứ gì đó trung gian.
Bằng cách này, cả hai có thể gần như mơ chung một giấc.
Tất cả đều vì một mục đích.
Cứu lấy Yuuyami.
Dĩ nhiên, có thể xử lý những cảm xúc của Yuuyami trong giấc mơ được hay không đều phụ thuộc hết vào Lydia.
“Chị dự tính tiến độ như nào?”
“Một tháng là đủ.”
“Chà, gấp gáp quá.”
“Chỉ cần một tháng thôi là đủ.”
Vì khi đó, tiết trời sẽ lại ấm áp.
Đó chính là thời điểm tuyệt vời nhất để đi khám phá.
Vì một tương lai lại được cùng Yuuyami vượt khắp các nẻo đường trên thế giới trên chiếc mô tô.
Vì một tương lai cùng Yuuyami lấp đầy tấm bản đồ trắng và khám phá thêm nhiều điều mới lạ khác.
◇
Mặt trời và mặt trăng thế chỗ nhau 28 lần liên tục.
Lydia hiện đang nằm trên một cái kén con nhộng.
Trên đầu Lydia đội một chiếc mũ kim loại có chức năng đo sóng não, còn khắp tay chân cô gắn đầy những điện cực.
“Onee-chama, để em xác nhận lại nhiệm vụ nhé.”
Rapha đứng bên cạnh cất lời trong khi nhìn xuống khuôn mặt của Lydia.
"Yup.”
“Bước 1, đưa onee-chama vào giấc ngủ. Bước 2, gửi những tín hiệu điện trong Yuuyami vào Máy chủ giấc mơ.”
“Yup.”
Rapha đã kể cho Lydia biết chuyện một phần rất nhỏ trong bộ não lượng tử của Yuuyami vẫn còn đang phát ra tín hiệu hoạt động, dù rất yếu ớt.
Tín hiệu này chắc không phải là tạm thời. Bởi Rapha đã theo dõi nó trong thời gian dài, và dường như nó chẳng hề chịu biến mất.
Thế là Lydia quyết định sẽ bắt đầu từ nó.
“Và sau đó, tùy thuộc vào tình hình, em sẽ khởi động lại Yuuyami nếu onee-chama ra hiệu. Rồi gửi những đoạn chương trình của Yuuyami vào Máy chủ. Cùng lúc, em cũng sẽ chuẩn bị vật chứa ảo cho Yuuyami.”
“Chị đã làm cho nó giống Yuuyami nhất có thể, nên cậu ấy chắc không bị bối rối vì sự khác biệt của ngoại hình đâu.”
“Mà này, hình như phần ngực có hơi lớn hơn so với thực tế nhỉ? Có động cơ thầm kín nào sau đó không đấy?”
Vật chứa được thiết kế bởi Lydia - Dĩ nhiên là cả phần ngực luôn.
“Chỉ là chút lầm lẫn thôi. Không có gì đâu.”
Ngược lại mới phải.
Lydia đoán kiểu nào cũng sẽ phải ôm Yuuyami, thế nên cô mới thiết kế ngực to hơn chút đỉnh. To hơn thì ôm sướng hơn nhỉ? Suy nghĩ của Lydia đơn giản như thế đó.
Tất nhiên, Lydia không có phàn nàn gì về kích thước hiện tại.
Chỉ là do đợi quá lâu, nên cô có hơi cao hứng tý thôi.
“À ừ,” Rapha trông như đã từ bỏ. “Sau khi khởi động lại, em sẽ đảm trách nhiệm giám sát mọi thứ.”
“Yup. Phiền em nhé.”
“Nếu em đánh giá tình hình nguy hiểm dù chỉ một chút, em sẽ chấm dứt kết nối ngay lập tức.”
“Của ai? Chị hay Yuuyami?”
“Cả hai.”
“Ừm. Yup. Cảm ơn em. Nhưng hãy đợi tới giây phút cuối cùng nhé.”
“Em hiểu. Chị coi Yuuyami quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác mà. Em ghen tỵ với cô ấy lắm đó.”
“Ahaha.”
Lydia cố nặn ra nụ cười.
Một tháng sống chung với Rapha.
Ấy thế mà mình vẫn chẳng thể hiểu nổi Rapha.
Con bé cứ hay nói ra những điều khó chịu, lâu lâu lại nổi sùng lên. Những lúc như thế mình chỉ biết nói “À, ừ.”
Đối với Lydia, Rapha thực sự là một sinh vật phức tạp và bí ẩn.
Nhưng,
cô có thể chắc chắn hai điều.
Năng lực của Rapha ngang bằng hoặc có khi còn hơn cả Lydia. Thực sự rất đáng tin cậy. Như thể cô vừa có một "tôi" khác vậy.
Và,
Rapha cực kỳ trân trọng Lydia.
Rapha rất cố chấp và chẳng bao giờ chịu chấp nhận những cái mới. Thế nên những trận cãi vã mới hay xảy ra. Lydia còn chẳng nhớ cả hai đã cãi nhau bao lần trong tháng này rồi.
Song,
Lydia biết Rapha quý cô.
Chỉ cần hai cái này là đủ.
Lydia giờ đây đã công nhận Rapha là một người bạn quan trọng, hay ít nhất là một đứa em gái.
“À, onee-chama, Ohan nhờ em chuyển cho chị vài lời.”
“Ohan?”
Có gì bất thường chăng?
Tiện đây, Ohan đang cảnh giới trên mặt đất. Hay đúng hơn đó là nhiệm vụ của anh ta.
Ohan tồn tại là để bảo vệ Rapha khỏi những kẻ thù từ bên ngoài đến.
Nhưng Lydia không biết trong thế giới lụi tàn này có còn cái gọi kẻ thù nữa không?
Dẫu vậy, ngày ngày, Ohan vẫn lên mặt đất cảnh giới. Trừ khi có công chuyện thật sự đặc biệt thì anh ta mới thôi.
“Tiến về phía trước và chinh phục tất cả.”
“Chinh phục...”
Lydia cười khổ. Tôi có đi đánh trận đâu cơ chứ.
“Thôi thì cho qua đi chị. Ohan dù sao cũng là AD quân sự, anh ta làm thế là giỏi lắm rồi. Mà, chính Ohan đã yêu cầu em gửi thông điệp này cho chị đó.”
“Thế à. Khi xong chuyện, chị phải cảm ơn anh ta mới được.”
“Nếu chị làm thế thì chúng ta sẽ lại cãi nhau mất, nên đừng chị ạ.”
“Rapha rồi sẽ lại thua thôi.”
“...Em bắt đầu đây.”
Rapha quay phắt đi.
Lydia khẽ cười rồi nhắm mắt lại.
Đến lúc gặp Yuuyami rồi.
Mình sẽ tặng cậu ấy thật nhiều bông Diên Vĩ.
◇
Yuuyami đã đợi chờ rất lâu trong bóng tối.
Cô đã mất hoàn toàn khái niệm về thời gian. Yuuyamu chẳng thể nhận thức được mình đã đợi bao lâu.
Có thể chỉ là một khoảng khắc, nhưng cũng có thể đã là vô tận.
Song, cô lại không thấy buồn chán chút nào. Chẳng phải là vì trong bóng tối này vui vẻ, mà là vì Yuuyami đã không còn có thể cảm thấy buồn chán được nữa.
Bằng cách thần kỳ nào đó, ý thức bé xíu xiu của Yuuyami vẫn còn ở đây.
Nhưng cô không sợ. Bởi cô biết Lydia sẽ tới cứu.
Chỉ cần tin tưởng Lydia và tiếp tục chờ đợi.
Bỗng nhiên, nó xảy ra.
Cảm giác như thể có thứ gì đó mạnh bạo kéo ý thức bé cỏn con của Yuuyami ra khỏi bóng tối.
Rồi nó bắt đầu trôi đi đâu đó.
Yuuyami không biết chuyện gì vừa xảy ra.
Nhưng cô biết rõ một điều. Một khi rời khỏi thế giới u tối này, Lydia sẽ ở sẵn đó chờ cô.
Ý thức Yuuyami khẽ phát ra một tiếng cười khúc khích nhỏ.
Và rồi sau đó....
Thế giới bừng sáng.
Bầu trời xanh cao vời vợi được tô điểm bằng những đám mây trắng bồng bềnh hững hờ trôi ngang.
Bên dưới nền trời tuyệt diệu đó,
Là một cánh đồng hoa Diên Vĩ ngút ngàn tầm mắt.
Yuuyami quan sát cảnh sắc này từ bên trong cơ thể.
Cơ thể. Đúng rồi, cơ thể, có chút gì đó khác thường với cơ thể!
Nhưng cô lại không thể xác định khác biệt nằm ở đâu.
Tuy vậy, vẫn di chuyển được. Có điều, từng chuyển động thật chậm chạp, như thể đang lội trong vũng bùn vậy.
“Yuuyami, lâu lắm rồi nhỉ?”
Lydia trỗi dậy từ giữa cánh đồng hoa.
Giọng của Lydia mà mình luôn ngóng đợi.
Hình bóng của Lydia mà mình luôn mong chờ.
Yuuyami muốn ôm thật chặt lấy Lydia.
Nhưng cơ thể cô vẫn nặng như chì vậy. Dù cố hết sức để dang hai cánh tay ra, chúng vẫn cứ chỉ trơ ra đó.
“Ah...ah...”
Không thể gọi tên Lydia, những thanh âm cứ ứ nghẹn ở cổ họng. Khả năng phát âm đã giảm rất nhiều.
“Chào mừng đến với giấc mơ của mình.”
Nụ cười Lydia tỏa sáng như ánh mặt trời.
◇
Trong thế giới đã úa tàn có một Autodoll đang mơ.
Nàng đang mơ về người mình yêu thương nhất trong thế giới chẳng còn gì này.