“Tại sao!?”
Lydia hét toáng lên.
“Không còn cách nào khác,” Rapha thẳng thừng. “Một khi khởi động lại, Yuuyami sẽ tiếp tục tiến hành quá trình đang diễn ra trước đó. Nếu may mắn thì cô ấy sẽ tự ngắt kết nối lần nữa. Còn không thì bộ não lượng tử sẽ cháy rụi.”
Trên chiếc ghế xoay đặt giữa hàng tá máy tính, Rapha giải thích.
Lydia đánh mắt sang Yuuyami đang ngủ yên trên bàn.
“Yuuyami...”
Khẽ lẩm bẩm, Lydia tiến lại sát gần Yuuyami và quan sát thật kỹ khuôn mặt bạn mình.
Trên cái bàn chỉ cao hơn chút đỉnh so với eo của Lydia là một Yuuyami đang khỏa thân.
Yuuyami nhắm nghiền đôi mắt trông thật diễm lệ, cứ như thể là tạo vật không thuộc về thế giới này vậy.
Nhưng trong vẻ diễm lệ đó lại thoáng chút u buồn.
Yuuyami không cười.
Yuuyami không hạnh phúc.
“Chỉ là xóa dữ liệu thôi mà. Chị đâu cần phải làm quá lên như thế.”
“Xóa dữ liệu; Toàn bộ dữ liệu sẽ biến mất đúng không?”
Những tháng ngày cả hai dành cho nhau, toàn bộ.
Những ký ức hạnh phúc, những ký ức vui vẻ, mọi thứ.
Và có lẽ cả ý thức của Yuuyami nữa.
Lydia quay sang Rapha.
Ohan đứng ở phía cửa ra vào, đối diện với Rapha.
“Đúng vậy. Nhưng với khả năng của Yuuyami thì cô ấy sẽ học lại mọi thứ nhanh thôi. Còn về chương trình con khiến Yuuyami cư xử giống con người thì chắc phải làm lại rồi.”
“Rapha....Yuuyami làm gì có chương trình con như thế.”
“Không thể nào. Yuuyami là AD. Mà AD nghĩa là Autodoll (Búp bê tự hành), nói thẳng ra là một người máy. Tất cả bọn chúng đều hoạt động theo một chương trình cài sẵn. Không hơn không kém.”
Lydia không nói gì cả.
“Chà, nếu không phải do onee-chama lập trình, thì hẳn phải là ai khác rồi. Là người đã giáo dục onee-chama, phải chứ?”
“Không, người đó không tồn tại.”
Yuuyami đã giáo dục Lydia. Toàn bộ kiến thức cô có đều do một tay Yuuyami chỉ dạy.
“Người đó chết rồi chăng?”
“Không,” Lydia lắc đầu. “Ngay từ ban đầu đã chẳng có người nào như vậy cả. Chỉ có mình chị với Yuuyami thôi.”
“Hừm.”
Rapha suy ngẫm.
Hai giây sau, cô đáp lại.
“Chắc trước khi chị gặp Yuuyami thì đã có ai đó đã viết lại chương trình cho cô ấy chăng?”
“Này, Rapha, em sai rồi.”
“Sai chỗ nào?”
“Về Yuuyami.”
Vừa nói xong, Lydia có chút do dự. Có lẽ mình không nên nói ra. Cô thực sự chẳng biết thế nào mới là đúng nữa.
Song, cô cực kỳ khó chịu trước thái độ của Rapha. Cộng thêm cả cách Rapha coi Yuuyami không khác gì một món đồ.
Lydia biết ơn Rapha vì đã cứu cả hai. Biết ơn từ tận đáy lòng luôn. Và sâu trong Lydia, cô vẫn biết Rapha là một đứa trẻ thực sự tốt bụng.
Nhưng cô vẫn không thể tha thứ.
Yuuyami không phải là một món đồ. Hoàn toàn khác biệt với tách trà hay những cỗ máy tính xếp trong căn phòng.
Lý do rất đỗi đơn giản, bởi vì Yuuyami-
“Yuuyami có ý thức.”
“Hả?”
Rapha nghệch mặt ra.
“Yuuyami - là dạng sống có trí tuệ.”
“Onee-chama....”
Ánh mắt thương hại đó, giọng điệu thương xót đó.
Chúng khiêu khích Lydia.
“Rapha đần độn! Là một đứa ngốc không dám thừa nhận những điều mình không hiểu.”
Chúng khiến Lydia phải lớn tiếng thốt lên những câu từ ấy.
“Gì cơ?”. Rapha lườm Lydia. “ Chị nói ai đần độn cơ? Chị đùa nhau à? Ra đó là những gì chị nghĩ về em, onee-chama.”
“Nếu em không thể nhận ra Yuuyami có ý thức thì em hoàn toàn là một đứa ngốc nghếch và đần độn.”
“Em không thể hiểu tại sao kiến thức của onee-chama lại méo mó đến nhường này. Đưa bằng chứng rằng Yuuyami có ý thức ra đây. Chứng minh đi, làm cho đứa em gái đần độn của chị tin vào điều đó đi. Còn nếu không, thì người đần độn và ngu ngốc ở đây mới chính là onee-chama đó.”
“Chị đã ở bên Yuuyami rất lâu rồi, chị hiểu rõ cậu ấy hơn ai hết.”
“Nó chẳng chứng minh được gì cả.”
Rapha nhún vai, tin chắc phần thắng đã thuộc về mình.
Lydia hít một hơi thật sâu.
Và nói ra một cách bình tĩnh.
“Em chắc không, Rapha? Em hoàn toàn tin Yuuyami không có ý thức. Và chắc chắn sẽ không thay đổi ý kiến này?”
“Đúng.”
“Vậy chị phủ nhận chuyện Rapha có ý thức.”
“Hả-?”
“Chị không tin Rapha có ý thức.”
“Chị lại nói cái gì nữa đây? Em là con người. Và chính điều đó chứng minh em có ý thức.”
“Rapha không phải con người. Em chỉ là giống người mới do con người tạo ra thôi. Không có bằng chứng nào cho thấy em có ý thức cả.”
“N-Nhưng nếu nói như thế, thì onee-chama cũng-...”
“Đúng. Có thể chính chị cũng không có ý thức. Bởi chẳng có gì để chứng minh cả.”
“Nhảm nhí. Em bảo chị chứng minh Yuuyami có ý thức cơ mà. Chủ đề này hoàn toàn chẳng liên quan.”
“Không. Rất liên quan. Em cứ thế phủ nhận chuyện Yuuyami có ý thức. Trong khi đó lại chẳng chứng minh được chính bản thân mình có tồn tại ý thức hay không.”
“Đừng có ngớ ngẩn như thế chứ onee-chama. Bộ não hữu cơ em sở hữu hoàn toàn có thể tạo ra ý thức đúng nghĩa.”
“Xác nhận với chị đi. Rằng Rapha thực sự không bị ai khác điều khiển. Rằng Yuuyami, Ohan, chị, thậm chí cả vũ trụ này đều không ảnh hưởng đến tâm trí em một chút nào. Hay em chỉ coi những điều đó như một sự thật hiển nhiên?”
“Chị...”
“Biết đâu Rapha có thể không có thuần trực cảm [1]. Có thể không tồn tại thứ gọi là cảm giác. Rapha có thể chỉ là một thây ma có hành vi. Em chỉ đang hành động, suy nghĩ và sở hữu trí tuệ hệt như con người. Nhưng cũng chỉ đến thế, hoàn toàn không hơn không kém.”
“K-Không phải...”
“Vậy thì chứng minh chị sai đi.”
Lydia nhẹ nhàng mỉm cười.
Cô biết Rapha không thể nào chứng minh được.
Cô biết không chỉ mình Rapha, mà tất cả những sinh vật sống thông minh có ý thức khác đều không thể làm được.
Bởi vốn dĩ chẳng tồn tại phương pháp chứng minh thuần trực cảm có thực sự hiện hữu hay không.
Và Lydia tin chắc phương pháp đó sẽ mãi mãi không bao giờ được tìm ra.
“E-em không thể.”
“Đúng vậy.” Lydia nhún vai. “Rapha muốn chị chứng minh một thứ không thể chứng minh được. Không phải thế ác lắm sao?”
“D-do onee-chama tuyên bố AD có ý thức...”
“Đúng. Nhưng chị cũng không chứng minh được. Thế nên, xin em hãy tin chị.”
Lydia nhìn thẳng vào Rapha. Ngay lập tức, Rapha ngoảnh mặt đi.
“Em có muốn tin chị hay không thì tùy. Nhưng xin em hãy tôn trọng Yuuyami, được không?”
Lydia nhẹ nhàng, điềm tĩnh nói.
Rapha im lặng.
Và 3 giây sau.
“Quá đáng quá, oaaaaaa-!”
Rapha khóc nức nở.
“Ể?”
Lydia không thể theo kịp tình hình.
Cô không thể hiểu tại sao Rapha lại khóc.
“Dù có là onee-chama đi nữa!! Nhưng onee-chama quá đáng quá rồi!!”
Rapha khóc mà chẳng quan tâm đến hình tượng bản thân, mặc kệ hết sự xấu hổ.
Tách, tách; Từng giọt nước mắt lăn dài trên má Rapha rồi rơi xuống sàn.
“Ể, Ể, ểeeeee?”
Lydia bối rối nhìn Ohan hòng tìm kiếm sự giúp đỡ.
Song Ohan vẫn im lặng. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào đây bằng hai cảm biến thị giác đỏ tươi.
“Dù là với em gái nhưng chị vẫn thật quá đáng!! Chị nghiêm túc đến vậy chỉ vì một câu hỏi ư?”
Rapha ngửa mặt lên trần và tiếp tục khóc.
Lydia hoàn toàn bối bời khi đây là lần đầu tiên Lydia phải đối mặt với tình huống này.
Bởi lẽ Yuuyami chưa bao giờ khóc, cô thực sự không biết phải làm gì.
Rapha khẽ liếc nhìn Lydia đang còn bối rối.
Mắt chạm mắt, và Rapha lại khóc tiếp.
Phải làm gì đây ta?
Lydia cố tìm cách xử lý này.
Cô cố nhớ lại cách những nhân vật trong phim và sách làm khi có ai đó khóc.
“Em...hức...không bao giờ...hức có thể...hức thắng onee-chama...”
“C-Chị xin lỗi mà.”
Dù Lydia không biết mình làm sai chuyện gì, nhưng cô vẫn xin lỗi.
Rồi xoa đầu Rapha.
“Quá đáng...hức quá đáng lắm luôn...”
“Xin lỗi mà, Rapha, chị có hơi trẻ con một chút. Yup, chị thành thật xin lỗi em.”
Lydia ôm Rapha và vỗ về.
◇
Phải luôn luôn yêu kiều, đó chính là tôn chỉ của Rapha.
Vì tôn chỉ đó, cô đã cố không khóc khi phải cô đơn một mình trong cơ sở nghiên cứu.
Dù rất rất cô đơn, nhưng cô vẫn không khóc.
Phải kiềm chế, phải chịu đựng và phải luôn vững vàng.
Và cuối cùng, khi gặp lại Single Wing hằng yêu dấu, Rapha đã nghĩ đây sẽ là khởi đầu mới của cả hai.
Nhưng,
Không hiểu sao lại thành ra một trận cãi nhau. Đã thế, Rapha hoàn toàn không thể mở miệng trước những lý lẽ sắc bén được đưa ra.
Khóc không đẹp chút nào.
Nhưng bất khả kháng rồi.
Vừa khóc, Rapha vừa suy nghĩ nhiều điều.
Mình nhớ onee-chama, mình cô đơn lắm, mình muốn được cùng onee-chama bước tiếp trên đoạn đường đời sau này. Mình không hề muốn cãi nhau chút nào.
“Xin lỗi.”
Single Wing ôm Rapha và vồ về lưng cô.
Thật dễ chịu quá đi.
Điều mình hằng mong đợi giờ đây thật rõ ràng.
Rapha vùi mặt vào ngực Single Wing và tiếp tục khóc.
Chẳng thèm quan tâm nó có yêu kiều không.
Cả chuyện AutoDoll có tồn tại ý thức giờ đây cũng chả còn quan trọng nữa rồi.
Điều duy nhất cô muốn lúc này là ở bên Single Wing yêu dấu.
Vì lẽ đó, Rapha quyết định lần này có khóc nhiều một chút cũng chẳng sao.
===================================================
[1]: Thuần trực cảm hay Trực quan (Qualia) "là một từ ít nghe thấy trong triết học dùng để chỉ một hiện tượng tâm lý không quen thuộc đối với chúng ta: cách thức sự vật được chúng ta mơ hồ tri giác qua trực cảm. Cách thức đó có thể được định nghĩa như là phẩm chất (qualities) hay cảm quan (sensations), như màu đỏ hay đau đớn, được xem xét độc lập đối với những hệ quả của chúng trên hành vi của chủ thể và độc lập đối với những hoàn cảnh vật lý dẩn đến chúng. Theo ngôn từ triết học, "qualia" là những thuộc tính (properties) của những kinh nghiệm giác quan (sensory experiences)...."
Tìm hiểu thêm về Thuần Trực Cảm (Qualia) [note31196] [note31197]