Giả Vương Bình Thiên Hạ

chương 110: 110: công phu sư tử ngoạm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Như vậy cũng có phiền toái rất lớn.

.

!" Nguyễn Văn Chương gương mặt ngưng trọng lại.

Bên Hà Lý Thành tiếp giáp Đại Cổ Quốc của Đại Nghê Quốc có mười vạn binh mã trấn thủ.

Bên Kinh Quận, Chinh Lệ Thành tiếp giáp với Đại Long Quốc cũng có mười vạn binh mã trấn thủ nơi đó.

Chỉ cần hai nơi đó Đại Nghê Quốc rút ra mỗi nơi một nữa, bọn chúng cũng đã có mười vạn binh mã, thêm hai vạn binh mã tại Tú Nguyên Thành, đã là mười hai vạn.

Lực lượng kia không thể sánh bằng Quần Dương Quân Đoàn, nhưng cũng là một lực lượng quá sức đáng sợ đối với Đại Thành Quốc hiện tại.

Nên nhớ Đại Thành của hắn có lấy ra sạch sẽ binh mã các nơi cũng chỉ có hơn sáu vạn binh mã chút ít, chỉ bằng một nửa của đối phương.

Bên mình còn là phải dành ra binh mã đối phó nội loạn cùng sự xâm phạm của Đại Mao Quốc.

Binh sĩ lấy ra sử dụng chắc chắn không đến ba vạn binh mã.

Nếu mà Đại Nghê Quốc đưa cổ lực lượng kia tấn công Đại Thành, Đại Thành có nguy cơ mất nước là rất cao.

"Bệ Hạ.

.

! Tiếc là Đại Nghê Hoàng Đế còn chưa thể đạt được mục đích của mình.

.

!"

"Điều kiện Ngã Thiên Mệnh đưa ra không đủ hấp dẫn, hay là hai quốc gia kia đòi hỏi quá cao.

.

?" Có đường sống rồi.

Nghĩ nếu mà Ngã Thiên Mệnh đạt được hiệp nghị với hai quốc gia kia, bây giờ binh mã của Đại Nghê cũng sắp đến Tú Nguyên Thành, tin tức cầu cứu của Ánh Vương cũng đã bay về Mễ Thành ngợp trời rồi.

"Bệ Hạ.

.

! Phía Đại Cổ Quốc yêu cầu Đại Nghê Quốc nhường lại Thiên Mã Quan cho bọn họ, còn phía Đại Long Quốc lại muốn Đại Nghê Quốc phải nhường lại Ủng Cốc cho Đại Long.

.

!"

"Cả hai điều này Đại Nghê Hoàng Đế không có đáp ứng, thế nên mới có chuyện Đại Nghê Quốc kéo dài xâm lấn Đại Thành như hiện nay.

.

!"

"Ha ha ha.

.

! Hai quốc gia kia.

.

! Hai quốc gia kia há miệng cũng thật quá rộng.

.

!" Nguyễn Văn Chương cười nghiêng cười ngã.

Nếu hắn là Ngã Thiên Mệnh, không chừng ngay lập tức cho người đem hai tên Đặc Sứ kia ra bên ngoài chém đầu rồi cũng nên.

Thiên Mã Quan chính là lá chắn quan trọng nhất phía Tây để chống lại sự xâm phạm của Đại Cổ Quốc phía Tây.

.

!

Event

Nếu như không có nó, Nguyên Quận của Đại Nghê Quốc không khác gì là một cô gái xinh đẹp cởi trần truồng chờ đám thanh niên lực lượng đến làm nhục cả.

Bất kỳ một tên Hoàng Đế nào có một chút đầu óc cũng sẽ không đáp ứng cái điều kiện của Đại Cổ Quốc đưa ra.

Tương tự là phía Đông Nam Kinh Quận cũng như vậy, Ủng Cốc chính là bức tường thành thiên nhiên hùng vũ nhất ngăn cản Đại Long Quốc tấn công phương Bắc mở rộng lãnh thổ.

Đại Long Quốc địa vực giáp với hai cường quốc rất mạnh là Đại Ngu cùng Đại Nam, hai quốc gia kia luận binh lực hùng mạnh thì bên nào cũng hơn hẳn Đại Long Quốc.

Đối diện với hai đại cường quốc kia, Đại Long Quốc chỉ có phòng thủ là chính, ra bên ngoài gây chiến sẽ bị đánh cho rụng răng.

Hai nơi đó Đại Long không hy vọng dây vào, cũng chỉ nhắm đến phương Bắc đang hỗn loạn, binh lực kém xa bọn chúng.

Ranh giới tiếp giáp phía Bắc đầu tiên cũng là duy nhất của Đại Long Quốc chính là Kinh Quận của Đại Nghê.

Chỉ cần lấy được Kinh Quận, tiến lên có thể đem Ninh Quận của Đại Mao chiếm lấy, sang Tây thì có thể đánh lên Nguyên Quận, tiêu diệt Đại Nghê, hùng bá luôn phía Bắc.

Vật chắn đường duy nhất của quân đội Đại Long Quốc chính là Ủng Cốc Quan kia, đem Ủng Cốc Quan chiếm lấy, mọi chuyện sẽ trở nên hết sức dễ dàng.

Loại chuyện như thế này, Ngã Thiên Mệnh làm sao có thể đáp ứng đây.

Nếu như đáp ứng hai quốc gia kia, dù đem được Đại Thành cùng Đại Mao tiêu diệt, Đại Nghê cũng sẽ mất nước như thường.

Đến chừng đó sẽ không còn có phương Bắc các quốc gia bọn họ tranh hùng nữa, sân khấu tranh đoạt thiên hạ này dành cho bốn đại bá chủ hùng mạnh nhất thiên hạ này diễn tiếp thôi.

"Đúng vậy Bệ Hạ.

.

!" Hổ Tử Vệ hắn báo lại.

Vì công phu sư tử ngoạm của hai đại cường quốc kia, mấy ngày nay Đại Nghê Hoàng Đế đang nổi giận đùng đùng.

Vô duyên vô cớ đem rất nhiều binh sĩ cùng thái giám hầu hạ quanh mình giết đi, làm cho bên trong Đại Nghê Hoàng Cung lòng người bàng hoàng, người người lo lắng bất an.

"Trẫm bây giờ đã hiểu vì nguyên nhân gì Đại Nghê Quốc chưa thể thống nhất Bắc Châu này từ sớm.

.

!"

Luận binh lực quân sự, Đại Nghê Quốc có lực lượng gần gấp ba lần số lượng binh mã của Đại Mao Quốc cùng Đại Thành Quốc hợp lại.

Event

Dân số thì không cần phải nói, nó gấp nhiều lần hai quốc gia bọn họ cộng lại.

Với ưu thế quân sự quá lớn như vậy, đáng lý ra Đại Nghê Quốc phải thống nhất được Bắc Châu từ mười mấy năm trước khi sáp nhập Nguyên Quận vào lãnh thổ của mình.

Nhưng đến hiện tại Bắc Châu vẫn còn đang hình thành thế chân vạc, điều này trước khi mới đến đây Nguyễn Văn Chương hắn có chút khó hiểu.

Nhưng giờ đây hắn đã hoàn toàn thông suốt.

Không phải là Ngã Thiên Mệnh không muốn thống nhất Bắc Châu, mà các đại cường quốc trên Cổ Nam Đại Lục này không muốn Ngã Thiên Mệnh làm như vậy.

Thiên Hạ có Tứ Đại Cường Quốc đã quá đủ rồi, không bên nào muốn xuất hiện cái Cường Quốc thứ năm.

Có thể ảnh hưởng trực tiếp đến thế cục thiên hạ, cùng bọn họ tranh bá, duy trì tình trạng hiện tại, có lợi cho tất cả mọi người.

Ngã Thiên Mệnh dù muốn, hắn cũng không thể cùng lúc chống lại ý chí của nhiều quốc gia lớn như thế này.

Nói ra cũng nhờ các quốc gia lớn muốn cân bằng, muốn lấy Bắc Châu làm nơi giảm nhiệt, cũng không muốn Bắc Châu xuất hiện Bá Chủ, thế cho nên Đại Thành Quốc hắn dù đang hấp hối, vẫn còn có thể thở được.

Nếu như không, Nguyễn Văn Chương hắn dù có ba đầu sáu tay, cũng không thể nào xoay chuyển được càn khôn.

Sau khi đem Nguyễn Văn Vũ đánh bại.

.

! Mình cần phải dành nhiều thời gian chỉnh lý lại đất nước này mới được.

.

! Nguyễn Văn Chương rơi vào trầm tư.

Các quốc gia lớn bây giờ có thể ra tay trấn áp Ngã Thiên Mệnh làm cho hắn không thế thống nhất được Bắc Châu.

Nhưng mà Nguyễn Văn Chương hắn cũng hiểu, trên đời này không có gì là tuyệt đối, thời cuộc tại lúc thiên hạ hỗn loạn thế này sẽ thay đổi liên tục.

Một khi ý chí các quốc gia lớn thay đổi, hay vì nguyên nhân nào khác thay đổi, không muốn xen vào chuyện Bắc Châu nữa.

Khi ấy Đại Thành Quốc của mình liền tiêu đời rồi.

Nên hắn phải tận dụng khoảng thời gian các quốc gia lớn đang đánh cờ, kiềm chế lẫn nhau ổn định Đại Thành, xây dựng lại Đại Thành.

Biến nó thành một quốc gia hùng mạnh, chí ít cũng có lực lượng đối kháng với lại Đại Nghê Quốc.

Nếu không mọi cố gắng của hắn trong thời gian qua chỉ là phí công vô ích.

Event

"Bệ Hạ.

.

! Ngài là đang có tâm sự sao.

.

?".

"Ân.

.

! Lý Dương.

.

! Khanh xem bản tấu chương này đi.

.

!"

"Bệ Hạ.

.

! Thần không dám.

.

!"

Tấu chương là có mật của quốc gia, chỉ có những thành viên Chính Vụ Các cùng Hoàng Đế mới có có thể xem qua.

Lý Dương hắn chỉ là thống lĩnh Hổ Tử Vệ, tự ý xem qua tấu chương sẽ bị chặc đầu đó nha.

"Trẫm bảo Khanh xem thì xem đi.

.

!" Nơi đây là Thông Thiên Đài.

Chỉ có hắn cùng với lại Lý Dương hai người, sẽ không có người nào biết Lý Dương xem qua tấu chương.

Nếu có, hắn chỉ cần hạ Thánh Chỉ trao cho Lý Dương thân phận thành viên Chính Vụ Các, như vậy không phải là được rồi hay sao.

.

"Tuân lệnh Bệ Hạ.

.

!"

Không thể làm gì khác, Lý Dương cầm lấy tấu chương xem thôi, nói sao nơi đây cũng không có người ngoài.

"Bệ Hạ.

.

! Cái này.

.

!"

Không nhìn không biết, một khi nhìn qua tấu chương, Lý Dương khiếp sợ thật lâu, không biết phải nói cái gì cho đúng đây.

.

Truyện Chữ Hay