Mười lăm ngày trong nháy mắt trôi qua, điều đó có nghĩa là Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình lại sắp phải chia xa.
Những ngày bên nhau rất ngắn ngủi, huống gì Ninh Chu còn bận quay phim, mười lăm ngày này tự như gom lại thành một trôi qua trong thoáng chốc.
Ngày Tưởng Hàng Đình quay về Trung Quốc, Ninh Chu đã xin nghỉ một ngày để tiến hắn đến sân bay, mãi cho đến khi máy bay cất cánh và biến mất khỏi tầm mắt thì mới quay người rời đi.
Sau một lần nữa phải chia xa Tưởng Hàng Đình, Ninh Chu trở lại đoàn phim và bắt đầu công việc, ngoài việc mỗi ngày gọi điện thoại tám chuyện với Tưởng Hàng Đình ra, cậu dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, toàn thân lẫn tâm chí đều chìm đắm vào quá trình quay《Thiếu niên toàn phong》.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã đến tuần cuối cùng của tháng Giêng.
Tết Âm Lịch năm nay đến khá sớm, rơi vào cuối tháng Giêng.
So với ở trong nước thì ở nước ngoài thiếu hương vị của Tết Nguyên Đán, đến nỗi mà đoàn làm phim《Thiếu niên toàn phong》bận rộn không nhận ra rằng Tết sắp đến gần.
Mãi đến ngày 29 tháng chạp có nhiều người đến thăm đoàn làm phim, Cố Khải mới chợt nhận ra sắp đến Tết Âm lịch.
"Ơ?" Cố Khải vẫn còn hơi ngơ: "Muốn ăn Tết á?"
Cố Khải còn cố ý lôi điện thoại ra xem lịch. Quả nhiên, mai đã là đêm 30 rồi.
"Tưởng đại ca, sao năm nay anh không về Trung Quốc ăn Tết?" Cố Khải hỏi người đàn ông bên cạnh, chính là anh họ của Tưởng Hàng Đình, Tưởng Hàng Dục.
Tưởng Hàng Dục và gia đình định cư ở nước A, Không lâu sau khi phim bắt đầu, anh ấy đã đưa gia đình đến thăm đoàn và bất cứ khi nào có thời gian sẽ ghé qua.
Như trước đây, Tưởng Hàng Dục và gia đình lẽ ra phải trở về quê cũ ở Trung Quốc để đón Tết.
Tưởng Hàng Dục nhìn Ninh Chu đang chơi đùa với Hi Hi và cặp song sinh ở đằng xa, trả lời câu hỏi của Cố Khải: "Năm nay có chút việc nên cả nhà đều ở lại đây đón năm mới."
Cụ thể là chuyện gì thì Cố Khải không hỏi, bởi vì đây là việc riêng tư của Tưởng Hàng Dục. Hắn chỉ hơi có chút ngạc nhiên vì năm nào một nhà Tưởng Hàng Dục cũng sẽ quay về Trung Quốc để ăn Tết nhưng năm nay lại không về mà thôi.
Tưởng Hàng Dục lại hỏi Cố Khải, "Tết năm nay thật sự không có ý định cho đoàn làm phim nghỉ hả?"
"Tưởng đại ca, có gì thì anh cứ nói thẳng đê." Cố Khải cũng không phải kẻ ngốc, hắn nghe ra ẩn ý trong câu hỏi của Tưởng Hàng Dục.
Tưởng Hàng Dục thì thầm vài lời với Cố Khải.
"Được, vậy nghỉ thôi." Cố Khải nói luôn mà không hề suy nghĩ. Nếu đã như vậy, hắn không có lý do gì mà không nghỉ.
Tưởng Hàng Dục: "Giao cho chú cả đấy."
Cố Khải nhìn anh với ánh mắt trấn an: "Yên tâm đê, đến lúc đó em chắc chắn sẽ dẫn Ninh Chu đi."
Tưởng Hàng Dục ở lại phim trường đến trưa rồi đưa con về nhà.
Bọn nhỏ vẫn còn lưu luyến Ninh Chu lắm, ôm cậu đùi không chịu đi nhưng vẫn rất nghe lời, biết Ninh Chu phải quay phim nên chỉ có thể tiếc nuối về nhà với bố.
Sau khi Tưởng Hàng Dục rời đi, Cố Khải gọi điện cho phó đạo diễn để cùng bàn bạc về ngày nghỉ Tết Nguyên Đán.
Mặc dù đang ở nước ngoài nhưng cũng nên có một cái Tết vui vẻ.
Thống nhất là sẽ nghỉ Tết 3 ngày, đêm giao thừa, mùng một và mùng hai âm lịch, sau đó quay lại vào ngày mùng ba âm lịch để tiếp tục quay.Sau khi lịch quay được công bố, phân cảnh cuối cùng trong năm cũng hoàn thành.
Buổi tối, Cố Khải dẫn đầu tổ chức một bữa tiệc, xem như là một bữa tất niên sớm, hắn còn hào phóng phát lì xì cho mọi người.
Đêm giao thừa, Cố Khải xuất hiện trước của Ninh Chu từ rất sớm, gõ vang cửa phòng cậu.
Mấy phút sau Ninh Chu đi ra mở cửa, mặt mày ngái ngủ nhìn Cố Khải: "Có chuyện mau nói."
"Đi với tôi đến một nơi." Cố Khải nói.
Ninh Chu không hỏi là đi đâu mà chỉ nói: "Chờ tôi một chút." rồi đóng sầm cửa lại.
Khoảng chừng mười phút sau, cửa lại mở ra, Ninh Chu đã chuẩn bị xong: "Đi thôi."
Cố Khải đến để tìm người nhưng thấy Ninh Chu khẳng khái như vậy, trái lại hắn có hơi đơ: "Không đúng, sao cậu không hỏi tôi là đi đâu chứ?"
Ninh Chu nhìn hắn giống như đang nhìn một kẻ ngốc.
Ninh Chu đi ra khỏi phòng và khóa của lại rồi lướt qua hắn. Thấy Cố Khải vẫn đang đứng đơ tại chỗ, cậu không thèm quay đầu lại mà nói: "Nếu anh không đi thì tôi tự đi một mình."
Cố Khải chạy nhanh đuổi theo.
- -
"Đi trung tâm mua sắm trước." Sau khi lên xe, Ninh Chu chỉ huy Cố Khải.
Cố Khải: "Đi trung tâm thương mại làm gì?"
Ninh Chu: "Anh đến làm khách mà không mang theo quà gì hả?"
"Đúng đúng đúng, suýt chút nữa là tôi quên còn có vụ này." Nói xong hắn mới chợt nhận ra có gì đó không ổn, nhìn Ninh Chu hỏi lại lần nữa: "Cậu thật sự biết tôi muốn dẫn cậu đi đâu hả?"
Ninh Chu: "Ngày hôm qua Tưởng đại ca đến thăm ban, anh lập tức cho nghỉ Tết, sáng sớm hôm nay còn nói sẽ dẫn tôi đến một nơi, không cần nghĩ cũng biết Tưởng đại ca mời chúng ta đến nhà anh ấy đón năm mới."
Thật ra trong lòng Ninh Chu còn có suy đoán khác nhưng cậu lo lắng mình suy nghĩ quá nhiều, càng sợ sự mong đợi sẽ khiến thất vọng nên cậu không nói ra suy đoán này.
Giờ đây Cố Khải mới thật sự tin rằng Ninh Chu đã đoán được mục đích của hắn, chỉ đành thành thật lái xe đến một cửa hàng bách hóa gần đó.
Sau khi hai người mua quà ở của hàng bách hóa xong, họ lái xe đi theo hệ thống định vị đến nhà Tưởng Hàng Dục.
Khoảng hơn một tiếng sau, xe dừng trước một biệt thự.
Hai người xuống xe và bấm chuông đứng đợi vài phút, Tưởng Hàng Dục đích thân ra mở cổng, đi theo anh còn có con trai nhỏ của anh, Hi Hi.
Hi Hi nhìn thấy Ninh Chu thì lập tức nhào đến ôm lấy cậu, thằng bé ngửa đầu lên nhìn cậu với đôi mắt sáng lấp lánh, "Chú Ninh Chu, hoan nghênh đến nhà cháu làm khách."
Ninh Chu dùng tay còn lại không xách đồ xoa xoa nhóc: "Cảm ơn Hi Hi nhé."
Sau đó cậu đưa quà thăm nhà cho Tưởng Hàng Dục.
Tưởng Hàng Dục cũng không khách khí với bọn họ, sau khi nhận lấy quà thì đi trước dẫn đường.
Hi Hi giống như một hướng dẫn viên du lịch nhỏ, giới thiệu từng loại cây cối trong nhà cho Ninh Chu và Cố Khải, trông thằng bé rất ra dáng.
Biệt thự này lớn đến mức thực sự cần một hướng dẫn viên du lịch để giới thiệu.
Sau khi đi bộ vài phút, cuối cùng cũng vào được biệt thự.
Trong nhà có không ít người, còn chưa đến giờ ăn trưa đa số đều đang tụ tập ở phòng khách, vì nghe thấy tiếng nói chuyện của Hi Hi nên tất cả đều nhìn về phía cửa
Ninh Chu đi vào cũng nhìn thấy bọn họ.
Mặc dù trong lòng đã đoán được nhưng Ninh Chu vẫn rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những người này ở phòng khách.
Ninh Chu vui mừng gọi: "Ông nội bà nội, bố mẹ, sao mọi người lại đến đây?"
Đúng vậy, trong phòng khách không chỉ có bố mẹ Tưởng Hàng Đình mà ngay cả ông bà nội của hắn cũng đều ở đây.
Lục Tuyết Nhu đứng dậy đi đến Ninh Chu, bà nắm lấy tay cậu cẩn thận nhìn người: "Sao lại gầy đi rồi, cơm không ngon hả con?"
Cố Khải ở bên cạnh nghe vậy thì vội vàng giải thích cứu lấy chính mình: "Cô, đồ ăn trong đoàn chắc chắn là ngon nhất, con cũng không dám bạc đãi Ninh Chu."
Thật ra là Ninh Chu không gầy chút nào nhưng có một loại gầy được gọi là người lớn tuổi thấy gầy, Ninh Chu đã tăng mấy cân kể từ khi đóng《Thiếu niên toàn phong》.
Nhưng Ninh Chu Ninh Chu biết đây là cách người lớn tuổi bày tỏ sự quan tâm nên cũng không phản bác Lục Tuyết Nhu, chỉ nói: "Mẹ yên tâm, con vẫn ăn uống đầy đủ."
Sau đó, Ninh Chu đi lên chào hỏi những trưởng bối khác, được biết rằng năm nay mọi người xuất ngoại ăn Tết là để thoát khỏi sự yên tĩnh.
Nói thì nói như vậy nhưng Ninh Chu biết trong đó có nguyên nhân vì cậu.
Vốn dĩ Ninh Chu không để cái Tết Nguyên Đán này ở trong lòng, thứ nhất là những năm gần đây cậu hay ở nước ngoài, không có bầu không khí của người nhà; thứ hai, ngoại trừ Tết năm ngoái ra, Ntrong ký ức của Ninh Chu không có ngày Tết nào đáng nhớ. Vậy nên, ngày Tết tượng trưng cho ngày đoàn viên trong mắt người dân Trung Quốc này, đối với Ninh Chu mà nói thì nó không tồn tại trong lòng cậu.
Nhưng năm ngoái và năm nay, vì những người thân trước mặt này mà Tết đã mang một ý nghĩa đặc biệt.
Vì thế mà trong đôi mắt vốn chỉ có trắng đen của Ninh Chu, giờ đây đã biến thành màu đỏ rực.
- -
Ngơ ngác trong nhà Tưởng Hàng Dục một lúc, Ninh Chu vẫn không thấy Tưởng Hàng Đình đâu.
Cuối cùng không nhịn được hỏi: "Mẹ ơi, Hàng Đình đâu rồi ạ?"
"Hàng Đình có chút việc, nó sẽ đến muộn một chút, chắc là tầm trưa." Lục Tuyết Nhu trả lời.
Ninh Chu cảm thấy mình không thể đợi được đến trưa: "Anh ấy đáp xuống sân bay nào ạ? Để còn đi đón anh ấy."
Lục Tuyết Nhu cũng biết Ninh Chu sốt ruột muốn gặp Tưởng Hàng Đình nên nói cho cậu biết sân bay hắn sẽ xuống và bà còn dặn cậu trên đường lái xe cẩn thận.
Ninh Chu không chờ nổi dù chỉ là một giây, ở nhà nửa tiếng thì không thể ngồi yên được nữa nên nói với người lớn một câu rồi trực tiếp đi đến sân bay.
Mặc dù còn hơn ba tiếng nữa máy bay của Tưởng Hàng Đình mới hạ cánh, nhưng Ninh Chu luôn cảm thấy nếu đợi ở sân bay, cậu sẽ càng gần Tưởng Hàng Đình hơn.
Từ nhà Tưởng Hàng Dục lái xe đến sân bay mất khoảng một tiếng, lúc cậu đến nơi thì máy bay của Tưởng Hàng Đình vẫn chưa hạ cánh, lại chờ thêm hai tiếng nữa mới nghe được thông báo.
Rõ ràng đã đợi hai tiếng, Tưởng Hàng Đình đang chuẩn bị xuống máy bay nhưng Ninh Chu lại trở nên lo lắng.
Cậu vẫn luôn đứng chờ ở cửa ra, cổ duỗi dài.
Khi Ninh Chu biến thành hòn vọng phu đến nơi thì cuối cùng cũng thấy được Tưởng Hàng Đình đi ra.
Ngoại trừ Tưởng Hàng Đình Đình, trong mắt Ninh Chu không có người nào khác.
Tưởng Hàng Đình rõ ràng đã nhìn thấy cậu và mỉm cười với cậu.
Khi Tưởng Hàng Đình đến gần, Ninh Chu trực tiếp nhảy lên người Tưởng Hàng Đình và ôm chặt lấy hắn. Cũng may cậu vẫn nhớ là đang ở sân bay, là nơi công cộng nên không làm gì quá thân mật.
Ninh Chu ôm Tưởng Hàng Đình thật lâu, mãi cho đến khi nghe thấy bên tai có tiếng ho khan, Ninh Chu mới nhận ra còn có người khác.
Cậu tuột xuống khỏi người Tưởng Hàng Đình, nhìn người đàn ông vừa mới ho sù sụ kia thì ngạc nhiên nói: "Cậu, hóa ra cậu cũng ở đây ạ."
Hoàn toàn không thấy ngại ngùng hay chút xấu hổ nào.
Lục Duy Thâm: "......"
Ông còn tưởng rằng mình là người vô hình đấy, ông vẫn luôn đứng bên cạnh Tưởng Hàng Đình mà sao Ninh Chu lại không nhìn thấy ông nhỉ?
Lục Duy Thâm lại ho: "Chúng ta về trước đã."
Nhóm người rời sân bay và lên xe.
Ninh Chu lần này không cần phải lái xe nữa, đã có người tới đón nhóm người Tưởng Hàng Đình, cho nên cậu để bọn họ lái xe và ngồi ghế sau cũng Tưởng Hàng Đình, Lục Duy Thâm ngồi ở ghế phụ.
Xe lái đi không bao lâu thì Lục Duy Thâm quay người lại đưa cho Ninh Chu một túi đựng tài liệu, "Lần trước gặp mặt vội vàng quá, cậu cũng chưa chuẩn bị quà cho con, Đây là để bù đắp cho lần gặp mặt trước nhé, hy vọng con sẽ thích."
Ninh Chu không biết trong túi tài liệu là cái gì, nhưng vẫn nhận lấy bằng hai tay: "Cảm ơn cậu ạ."
Vốn dĩ cậu định sau khi trở về sẽ xem, nhưng Tưởng Hàng Đình lại nói với cậu: "Mở ra xem trước đi. Đây là phần tâm ý của cậu."
Ninh Chu cũng rất tò mò, thấy hắn nói vậy thì cậu cũng mở ra xem thử.
Sau khi nhìn rõ thứ trong túi tài liệu, Ninh Chu cảm thấy mắt mình cay cay.
Đây là bản sao của giấy phép phát hành công chiếu.
《 Mi Nguyệt 》do Úy Tê Bạch đóng vai chính được phép phát hành.
- -
Gần 2 tuần không cập nhập chương mới là do tôi bận ôn thi mấy bà ơiii, qua thi xong rồi với nay ngày lễ nên tôi quay lại nè, té ra thứ 7 chủ, nhật tuần trước có thể lên chương mới nhưng mà Đội Tuyển Tôi Yêu thi đấu nên là tôi cũm sủi luôn =))) Nay được hai chương nhé các tình iu