Mặc dù ngày thường ông cụ la mắng con vẹt đòi giết nó, nhưng ông ấy cũng chỉ nói vậy thôi, căn cứ theo việc ông ấy chuẩn bị một phòng riêng cho con vẹt thì đã biết ông cụ rất yêu quý con vẹt này.
Vì vậy, ông ấy tức giận đến mức tay đều run, chỉ vào Lý Dịch: “Buông nó ra.”
Lý Dịch không nói lời nào, dựa vào cửa, lười biếng tiếp tục đè con vẹt.
Ông cụ nghiến răng, đối mặt với cháu trai hồi lâu.
Lại nhìn thấy cô cháu dâu ở đằng sau mồ hôi nhễ nhại vì lo lắng, có lẽ cô gái bị lăn lộn đến sợ rồi, vùng da lộ ra ngoài đỏ ửng khắp nơi.
Ông cụ thu hồi ánh mắt, cứng rắn nói: “Được, sau này ông sẽ không thúc giục các cháu nữa.”
Bản thân ông ấy đau lòng cho con vẹt.
Nhưng Lý Dịch sẽ không, tư thế của anh là sẽ làm thật.
Nếu ông ấy không đồng ý, có lẽ máu con vẹt sẽ thực sự tung toé ở hiện trường.
Lý Dịch nhận được câu trả lời hài lòng, thu con dao lại và ném con vẹt qua.
Con vẹt vẫn đang kêu chiếp chiếp chiếp chiếp, nhưng nhanh chóng dang rộng đôi cánh, rùng mình bay vào bàn của ông cụ, cuộn thành một cục, dùng đôi cánh bao bọc thân mình.
Nó sợ nha.
Ông cụ liếc mắt nhìn nó, nhưng cũng không có an ủi nó, chỉ là lạnh lùng nói: “Không có tiền đồ.”
Con vẹt: “…”
Hừ hừ.
Đào Túy nhìn con vẹt an toàn đáp xuống bàn, cô thở phào nhẹ nhõm, bước tới ôm lấy cánh tay của Lý Dịch, cúi đầu chào ông nội: “Ông nội, chúc ông ngủ ngon, cháu xin lỗi ạ.”
Ông cụ gật đầu: “Mau về nghỉ ngơi đi.”
Đào Túy nở nụ cười, cô lôi kéo Lý Dịch ra khỏi phòng của ông cụ.
Đi ngang qua phòng làm việc của ông cụ, Lý Dịch ném con dao quân dụng vào và thả xuống bàn rất chính xác.
Lưỡi dao ở trong bóng tối mờ mịt, Đào Túy hít một hơi, nhìn Lý Dịch: “Anh.”
Lý Dịch chặn ngang bế cô lên, đi lên lầu rồi nói: “Con dao quân dụng đó là của ông nội.”
Giọng của anh trầm khàn.
Đào Túy ồ rồi nói: “Vậy thì anh cũng không được ném lên bàn, ông nội sợ thì phải làm sao?”
Lý Dịch: “Ông ấy sẽ không sợ đâu.”
Quay trở lại phòng.
Căn phòng thực sự khá lộn xộn, không khí vẫn còn phảng phất mùi vị khêu gợi, Lý Dịch đặt Đào Túy xuống giường, xoa xoa vai cô, nói: “Ngủ đi.”
“Có phải rất mệt không?”
Đào Túy nằm vật ra và gật đầu.
Quá mệt, thể lực của cô kém hơn Lý Dịch và không cùng một cấp bậc.
Lý Dịch đứng dậy đi rót nước, anh đưa cho cô uống và nói: “Sau này ông nội sẽ không làm những việc này nữa.”
Đào Túy đáp ừm ừm, cô vùi đầu vào gối: “Thêm mấy lần nữa em sẽ chết mất.”
Lý Dịch nghe xong thấp giọng cười, đầu ngón tay mảnh khảnh của anh gẩy tóc trên trán cô.
Đôi mắt Đào Túy cong cong nhìn anh.
Hai người nhìn nhau, Đào Túy nghiêng người, ôm eo anh.
Lý Dịch kéo cô để cô gối đầu lên đùi mình.
“Anh à, có phải ông nội đang nóng lòng muốn có cháu chắt không?”
Lý Dịch: “Chắc thế.”
Đào Túy ngửi thấy mùi thơm trên người anh, vạt áo còn mang theo mùi đàn hương, cô thở dài nói: “Hiện tại em hai lăm tuổi, có phải vẫn còn trẻ?”
Lý Dịch: “Ừ.”
“Vậy thì em sẽ đợi thêm hai năm nữa nhé.”
Lý Dịch: “Tùy em.”
Đào Túy đáp lại ừm, cô hơi buồn ngủ.
Mi mắt phía trước đánh nhau, cô đột nhiên thẳng người ngẩng đầu nhìn Lý Dịch: “Anh, anh có nóng lòng không?”
Lý Dịch đỡ lưng cô, mái tóc dài của cô xõa qua kẽ tay anh.
“Không vội.”
Đào Túy: “Vậy thì tốt.”
Cô lẩm bẩm: “Nhưng sức khỏe của ông nội…”
Ông cụ nóng lòng muốn có cháu chắt như vậy, có phải có điều gì khó nói hay không?
Lý Dịch cúi đầu hôn lên khóe môi của cô: “Thân thể ông cụ cứng cáp lắm.”
Đào Túy: “Cũng đúng.”
Ông cụ dậy sớm hơn cô, luyện Thái Cực Quyền, nghe nói đến nay cầm súng cũng không run, biết ngay ông cụ không có giấu điều gì khó nói.
Lý Dịch: “Ông ấy nhàn rỗi quá ý mà.”
Đào Túy: “Có lý.”
Cô túm lấy cổ anh: “Ông xã, ngủ thôi.”
“Ừ.”
…
Kể từ khi Lý Dịch dùng con vẹt đe dọa ông cụ ngày đó, ông cụ là người hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi, hiểu chuyện hơn, cũng không hầm canh lộc tiên gì gì đó nữa.
Nhưng ông ấy vẫn rất thích gọi Đào Túy về nhà ăn cơm, về nhà chính ở.
Ngược lại là con vẹt, bây giờ nhìn thấy Lý Dịch nó sẽ đi đường vòng, trốn vào trong tổ chim hoặc dùng cánh chặn lại, không lộ mặt.
Mỗi lần Đào Túy nhìn thấy nó đều sẽ trêu chọc nó.
Nếu nó nhìn thấy Lý Dịch ở bên cạnh cô, nó sẽ ngoan ngoãn nói ra tất cả những chuyện tốt đẹp mà ông cụ đã nói và làm trong thời gian gần đây.
Nếu Lý Dịch không ở bên cạnh cô, nó sẽ làm nũng với cô, mổ vào bàn tay nhỏ bé của Đào Túy, thậm chí qua miệng của nó cô còn biết được tên của bà nội. Hóa ra trong quá trình ông nội và bà nội quen nhau, con vẹt là tín vật. Mà đến bây giờ ông nội vẫn luôn nhớ đến bà nội, cắt may áo kiểu Tôn Trung Sơn của ông ấy đều là do bà nội làm.
Ông cụ nghiêm túc và đáng kính này, cả một đời chỉ yêu duy nhất một người.
Đào Túy cảm thấy mình càng tin vào tình yêu hơn.
Năm mới, Đào Túy lại tham gia giúp đỡ nông dân, xóa đói giảm nghèo.
Lần này cô đi về hướng Tây Nam.
Chủ yếu là sản xuất lúa gạo.
Môi trường ở đó so với núi Hổ Lan tồi tệ hơn nhiều, điều kiện đường xá không tốt thì không nói làm gì, nhưng ở đó khá nguy hiểm.
Lúc này Đào Túy đã có trợ lý, đưa trợ lý cùng đoàn chờ ở sân bay, Lý Dịch nói muốn tiễn cô.
Đào Túy chờ, cô đi đôi giày cao gót và mặc một chiếc áo khoác màu be với một chiếc váy đen bên trong, trông cô khá chững chạc.
Cô đang nghịch điện thoại di động, lẩm bẩm: “Sao anh vẫn chưa đến.”
Nhưng vừa nãy khi đến sân bay, bên ngoài kẹt xe. Có lẽ Lý Dịch cũng bị kẹt giữa chừng, Đào Túy nhìn ra cửa, cuối cùng bóng dáng Lý Dịch cũng xuất hiện ở cửa, anh mặc áo sơ mi xanh và quần tây, mặt mày hờ hững, đi qua đám đông đi về phía cô.
Đào Túy cười rồi cất điện thoại đi.
Chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ sinh đôi bị ngã ở bên chân của Lý Dịch, người đàn ông cao lớn sửng sốt một giây, sau đó cúi người, mỗi tay ôm một đứa rồi đỡ chúng dậy.
Vào khoảnh khắc đó, Đào Túy cảm thấy cảnh này rất đẹp.
Hai đứa trẻ sinh đôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, quay đầu ngơ ngác nhìn Lý Dịch.
Sau khi Lý Dịch buông họ ra, anh đi thẳng về phía bên này, đến trước mặt Đào Túy, cúi đầu nhìn cô.
Đào Túy thu hồi tầm mắt nhìn hai đứa trẻ kia, cô nhấc chân, vòng tay qua cổ anh: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, có phải là bên ngoài tắc đường không?”
Lý Dịch xoa đầu cô: “Hơi tắc.”
Anh ôm chặt eo cô, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đến nơi thì nhắn tin cho anh, anh đã sắp xếp người ở bên đó đón các em rồi, phía Tây Nam giáp biên giới. Ban đêm không có việc gì thì đừng đi ra ngoài.”
“Em biết rồi.”
Đào Túy ôm eo anh.
Tầm mắt lại vô tình nhìn lướt qua hai đứa trẻ sinh đôi, mẹ chúng cũng ở đó, ôm hai đứa nhỏ, hơi sững sờ.
Đào Túy nghiêng đầu nhìn khuôn mặt cứng cỏi của người đàn ông.
Một người đàn ông như vậy, chắc hẳn có khá nhiều phụ nữ muốn sinh con cho anh.
Đào Túy cười hôn anh.
Lý Dịch quay đầu chặn môi cô, lưu luyến hôn cô, mang theo vẻ không nỡ.
Anh còn có công việc, nếu không đã đi theo cô rồi.
Thật tiếc khi cả hai chuyện đều không vẹn toàn.
Sau khi môi mỏng rời đi, Đào Túy liếm môi dưới, đỏ mặt: “Ông xã, chờ em nhé, chỉ hơn một tuần thôi.”
“Ừm.” Lý Dịch ôm lấy cô và hôn một lần nữa.
Sau khi kết hôn, hầu hết đều là anh đi công tác, anh cũng tận lực về nhà sớm nhất có thể, không ngờ ngay trong chuyến công tác đầu tiên của cô, anh cũng trải qua kiểu không nỡ như vậy.
Cho dù không nỡ cũng đã đến giờ lên máy bay.
Lý Dịch đưa Đào Túy đến trạm kiểm soát an ninh.
Nhìn cô đi qua kiểm tra an ninh.
Đào Túy cầm tấm vé trên tay, quay lại vẫy tay với anh, rồi bước về phía trước, cô phát hiện mẹ của cặp song sinh đi cùng máy bay với mình, còn hai con bé con thì loạng choạng đứng bên cạnh mẹ.
Đào Túy nghiêng đầu nhìn hồi lâu.
…
Lần này giúp người nghèo suôn sẻ hơn lần ở núi Hổ Lan, quy mô lớn hơn chút. Sau khi kết thúc ba buổi livestream, Đào Túy còn có cuộc gặp với lãnh đạo phía trên.
Có chút ngại ngùng khi nhận được lời khen của người ta, nhưng cũng có chút tự hào.
Chuyện bản thân có thể làm cũng khá nhiều.
Một tuần sau.
Lý Dịch thu xếp máy bay tư nhân đi về phía Tây Nam để đón đoàn đội của Đào Túy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Lý Dịch, cô đã thầm nghĩ, muốn sinh cho anh một đứa con.
…
Khi trở về Lê Thành, cuộc sống vẫn tiếp diễn, trong lòng Đào Túy muốn như vậy, nhưng muốn làm thì lại thật sự rất khó, Lý Dịch luôn có biện pháp tránh thai.
Anh đã tham gia vào một hoạt động dùng biện pháp tránh thai dành cho nam giới do công ty điều trị của Giang Úc phát động, vì vậy Đào Túy hoàn toàn không thể ra tay.
Cuối cùng, thông qua Vân Lục, cô để Vân Lục xử lý Giang Úc.
Dự định giấu Lý Dịch.
Vân Lục liên tục hỏi Đào Túy: “Em có chắc không?”
Đào Túy đáo: “Chắc ạ.”
Trong lòng cô tràn đầy khí thế.
Vân Lục gật đầu: “Được rồi, chị sẽ bảo Giang Úc tiêm chất dinh dưỡng cho Lý Dịch, lừa anh ấy tránh thai.”
Đào Túy híp mắt cười: “Cảm ơn chị.”
Vân Lục nói: “Gần đây chị rất rảnh, nếu em đến kỳ thụ thai, chị có thể ở cùng em.”
Đào Túy: “Được nha.”
Vậy là mọi chuyện đã ổn thỏa, những ngày sau đó, về cơ bản Vân Lục đã dạy Đào Tùy cách chuẩn bị cho việc mang thai, đếm thời gian rụng trứng.
Một ngày nào đó.
Sau khi lăn lộn, Đào Túy giơ chân lên cao, giống như kéo căng cơ.
Lý Dịch khoác áo khoác, nhìn cô như thế này, anh nhướng mày, cúi xuống đè đôi chân dài của cô: “Em làm gì vậy?”
Đào Túy đáp: “Tập thể dục.”
Mặt không đỏ tim không đập.
Lý Dịch thản nhiên đánh giá cô vài giây, sau đó không để cô thắc mắc, anh bế cô đi vào phòng tắm.
Vẻ mặt của Đào Túy chợt sụp đổ.
Đồ chó này, anh làm mất con của anh rồi đấy.
Về sau, Đào Túy thường giữ nguyên một số động tác, gối đệm để ở thắt lưng… nhưng làm một cách bí mật hơn.
Lý Dịch đã không nhận ra điều đó, sau hơn một năm vật lộn.
Năm Đào Túy tuổi, bị chậm kinh hơn mười ngày.
Sáng sớm.
Đào Túy lẻn vào phòng tắm dùng que thử thai, trong vòng mấy giây, mặt trên xuất hiện hai vạch đỏ, Đào Túy híp mắt, cả người tràn đầy năng lượng.
Cô giấu vào trong túi quần, rửa mặt đánh răng, sau đó đi ra đứng trong phòng tắm, chỉ vào Lý Dịch đang thắt cà vạt: “Ôm em vào phòng quần áo.”
Lý Dịch đang thắt cà vạt dở dang, anh nhướng mày, sau đó đi tới ôm cô lên.
Ôm cô vào phòng quần áo.
Sau khi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng quần áo, Đào Túy chỉ vào Lý Dịch: “Lấy cho em chiếc váy hồng đó, dây đeo và áo khoác đó.”
Lý Dịch thắt lại cà vạt cho xong.
Anh dựa vào tủ xem, liếc nhìn cô, sau đó mỉm cười, xoay người đi lấy quần áo cho cô.
Đào Túy tiếp tục chỉ huy: “Nhân tiện lấy nội y cho em.”
“Màu da kia à.”
Lý Dịch chọn từng cái, sau khi lấy xong thì đi đến trước mặt cô.
Đào Túy vươn tay muốn lấy.
Lý Dịch dịch ra, anh nghiêng người, hơi trêu ghẹo: “Anh giúp em mặc?”
Đào Túy vốn muốn nói không cần nhưng sau khi nghĩ lại, cô thu tay lại và nói: “Đến đây.”
Lý Dịch đứng thẳng dậy, vài giây sau, anh thật sự đi tới mặc cho cô. Đào Túy bị anh ép buộc thay quần áo, lần này cô rất thản nhiên, nhưng Lý Dịch lại không thản nhiên.
Giọng anh có chút trầm khàn, thủ thỉ bên tai cô: “Đi làm muộn một chút?”
“Không được.” Đào Túy lập tức từ chối.
“Anh mau giúp em mặc vào đi, em muốn đi ra ngoài.”
Lý Dịch nhướng mày.
Sau đó anh nhịn, thay quần áo cho cô.
Hai người xuống nhà ăn sáng. Ăn sáng xong, Lý Dịch muốn đưa Đào Túy đến công ty, nhưng Đào Túy lên xe lại chỉ đường, cô sống ở đây nhiều năm, đường ở đây cũng đã quen thuộc.
Một tay Lý Dịch cầm vô lăng, liếc nhìn cô.
Mặc dù sáng nay cô không bình thường nhưng anh đều nuông chiều cô.
Ai mà biết, cuối cùng xe lại dừng ở bệnh viện phụ sản tư nhân Hoàng Hậu, đầu ngón tay của Lý Dịch gõ vào vô lăng: “Bà xã?”
Đào Túy trừng mắt nhìn anh: “Xuống xe đi.”
Lý Dịch híp mắt, anh xuống xe đi tới nắm tay cô.
“Em đến bệnh viện làm gì?”
Đào Túy: “Anh đoán xem?”
Lý Dịch nhìn bụng của cô, trầm giọng nói: “Không thể nào.”
“Bên Giang Úc sẽ không xảy ra nhầm lẫn được.”
Đào Túy nhướng mày đắc ý, trông như một tiểu yêu tinh.
Chủ nhiệm bệnh viện phụ sản tư nhân là bạn học của Lý Nghiêu, đã sớm nhận được cuộc hẹn của Đào Túy và bớt chút thời gian tới, xét nghiệm máu nhanh hơn trước rất nhiều, nửa tiếng sau đã có thể lấy được.
Y tá cầm kết quả của Đào Túy đi vào.
Đào Túy để cho Lý Dịch cầm nó.
Lý Dịch dựa vào cửa, trong phòng có một cái ghế nhưng anh không ngồi, anh nhận tờ kết quả.
Những chữ trên đó đã kích thích thần kinh anh.
Tuần - của thai kỳ.
Đào Túy bước tới, nhón chân vòng tay qua cổ anh.
Lý Dịch giống như người gỗ, thật lâu sau mới nắm chặt mảnh giấy, đầu ngón tay ấn mạnh, nổi lên gân xanh, ngước mắt lên nhìn Đào Túy, giọng nói rất khàn: “Anh đã sử dụng biện pháp tránh thai.”
Đào Túy vốn muốn cười nói với anh, nhưng khi nhìn thấy anh như thế này, cô sửng sốt, chợt nhớ tới Dương Nhu chết tiệt kia.
Đào Túy hoảng sợ, đang định giải thích.
Lý Dịch vòng tay qua eo cô, đầu chống vào trán cô hỏi: “Có phải em đã động tay động chân đúng không? Bên Giang Úc bị em mua chuộc rồi?”
Đào Túy thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ số thông minh của người đàn ông vẫn ở trạng thái trực tuyến.
Cô cười chọc vào mặt anh: “Anh đoán xem.”
Lý Dịch híp mắt nhìn cô.
Hồi lâu sau.
Anh cắn môi cô: “Em muốn có con thì nên nói trước với anh.”
Sáng sớm anh còn suýt nữa kéo cô lăn lộn một lần.
May mắn là sau kỳ chậm kinh nguyệt này, Lý Dịch đã đi công tác gần mười ngày.
Đào Túy bĩu môi: “Nói trước sẽ không có chuyện bất ngờ, anh, anh sắp làm bố rồi.”
“Xin chúc mừng.”
Lý Dịch nhìn cô thật sâu, sau đó nửa quỳ trên mặt đất, vòng tay qua eo cô, dán lên bụng cô: “Em sắp làm mẹ rồi, anh cũng chúc mừng em.”
“Ha ha ha ha ha ha, chúc mừng chúc mừng nhé.”
Đột nhiên phía sau có một tràng cười vang lên.
Lý Dịch và Đào Túy quay đầu nhìn.
Nhìn thấy Hứa Điện và Mạnh Oánh, Giang Úc và Vân Lục, Chu Dương và Tô Hảo, tất cả đều đang dựa vào hành lang, trên môi mỗi người đều mang theo nụ cười.
Vân Lục mỉm cười nói: “Túy Túy à, chị đã gọi cho họ đấy, chị đoán chắc cũng sắp đến ngày rồi.”
Đào Túy híp mắt ló đầu ra: “Cảm ơn.”
Chu Dương: “Ôi, Lý Dịch già rồi mới có con.”
Lý Dịch: “Ha, cậu lớn hơn tôi nhỉ?”
Chu Dương: “Đệch.”
Cả đám bật cười.
…
Thể chất của Đào Túy tốt, suốt thai kỳ đều ăn ngủ được, còn có rất nhiều người giúp đỡ, trong thai kỳ vẫn tập thể dục một chút để kiểm soát cân nặng.
Trạng thái vẫn luôn rất tốt.
Đến ngày dự sinh, Đào Túy chuẩn bị sinh, cô có thể trạng tốt.
Ai dè, vỡ nước ối nhưng bụng không đau, sợ con thiếu oxy nên cho đi đẻ mổ.
Năm nay, cô hai mươi tám tuổi.
Với tâm trạng lạc quan, cô bước vào phòng mổ, nhưng khi đối diện với căn phòng mổ xanh ngắt lạnh lẽo, cô có chút sợ hãi, cảm thấy ánh đèn trên đầu quá chói.
Cô hối hận vì đã không cho Lý Dịch vào.
Hàm răng của cô run lên, nắm chặt tay áo của bác sĩ nam ở bên cạnh.
Ai mà biết tay bác sĩ nam kia đi xuống nắm lấy tay cô, bàn tay thô ráp rộng rãi, ấm áp của người đàn ông nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đụng chạm quen thuộc khiến Đào Túy ngẩng đầu nhìn.
Nhìn thấy một đôi mắt đen sâu thẳm.
Mặt mày anh tuấn sắc lạnh, đeo khẩu trang, ánh mắt trầm tĩnh.
Anh ấy là Lý Dịch.
Trong nháy mắt cô cảm thấy yên tâm, cô mở miệng: “Ông xã.”
Lý Dịch: “Ừ.”
Đào Túy vẫn luôn nhìn anh, Lý Dịch cũng không nhìn bác sĩ giải phẫu, chỉ nhìn cô.
Đào Túy cứ nhìn rồi cứ nhìn, phát hiện đầu ngón tay của người đàn ông khẽ run lên.
Đào Túy kéo anh: “Ông xã, anh run rẩy?”
“Không có.”
Lý Dịch cúi người hôn vào giữa trán của cô, cô đang đổ mồ hôi, lớp trang điểm nhẹ trên mặt cũng nhoè đi, Lý Dịch lấy khăn giấy ra lau cho cô.
Giọng nói trầm thấp: “Sẽ qua nhanh thôi.”
Đào Túy cong môi: “Ừ, có anh ở đây, em yên tâm rồi.”
Lý Dịch khẽ đáp ừm.
Anh quay đầu đi và hít một hơi thật sâu.
Anh đã từng trải qua sinh tử, vốn không nên sợ hãi, nhưng vào lúc này anh rất sợ. Nhưng anh không thể để Đào Túy biết, chữ ký trước khi phẫu thuật là do Đào Túy ký, nhưng anh đã nhìn thấy tất cả những rủi ro liên quan đến cuộc phẫu thuật.
Không thể có lỡ như.
Phẫu thuật hơn hai tiếng.
Đào Túy đã mơ màng sắp thiếp đi, nhưng cô không dám ngủ.
Lưng Lý Dịch đều là mồ hôi.
Anh vẫn lạnh lùng đứng bên cạnh Đào Túy, nắm tay cô cho đến khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời.
Anh vẫn chưa hoàn hồn.
Bác sĩ thực hiện ca mổ là chủ nhiệm, cô ấy mỉm cười bế đứa trẻ qua cho Đào Túy nhìn: “Cô đoán xem là trai hay gái?”
Đào Túy ngẩng đầu nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch lạnh lùng liếc nhìn đứa trẻ, sau đó nói: “Trai gái đều được.”
“Nếu là gái thì càng tốt.”
Đào Túy nắm chặt tay Lý Dịch: “Anh và đám anh Chu Dương giống nhau, trọng nữ khinh nam.”
Lý Dịch liếc cô rồi hôn lên mặt cô: “Vậy, đều được.”
Chủ nhiệm bật cười.
Đưa đứa bé cho Lý Dịch: “Bé trai.”
Lý Dịch ôm lấy đứa bé.
Chủ nhiệm đuổi Lý Dịch ra ngoài, Đào Túy ở đây cần xử lý một chút, đẩy anh ra ngoài.
Lý Dịch lại giao con cho chủ nhiệm.
“Tôi ở lại giúp.”
Chủ nhiệm sửng sốt.
Đào Túy hét lên: “Không được, Lý Dịch, anh đi ra ngoài đi.”
Vì vậy chủ nhiệm lại đưa đứa bé cho Lý Dịch, Lý Dịch bị Đào Túy đuổi ra ngoài. Sau khi đi ra ngoài, đám ông cụ vây quanh nhìn kỹ: “Để ông xem xem, để ông xem.”
Ông cụ nhìn đứa trẻ còn nhỏ như vậy, không dám sờ.
Lý Dịch nhét đứa trẻ cho ông cụ.
Ông cụ không còn cách nào khác đành phải ôm chầm lấy: “Con trai hay con gái?”
Lý Dịch: “Con trai.”
Vẻ mặt ông cụ chợt tỏ ra chán ghét.
“Lại là con trai.”
Ông cụ đưa đứa bé cho bố Lý: “Con ôm đi, bố đi thăm cháu dâu.”
Bố Lý liếc nhìn đứa trẻ, ông ấy thích nó, nựng mặt đứa trẻ, sau đó đưa cho cô Lý: “Anh đi thăm Đào Túy.”
Cứ thế này, một nhóm người chuyển đứa bé đi qua đi lại.
Cuối cùng cũng trở về tay của cô y tá.
Cô y tá thẫn thờ nhìn họ chen chúc bên ngoài phòng mổ chờ sản phụ đi ra.
Cô y tá: “…”
Đứa trẻ.
Nếu bố mẹ con không thương con, ông nội và ông cụ của con cũng không thương hả?
Cuối cùng, Tiêu Mục ló đầu ra, nói với y tá: “Để tôi bế cho? Tôi là bố nuôi của nó.”
Cô y tá: “…”
May mắn thay, con còn có một người bố nuôi.
Đứa trẻ vốn được đặt tên hai chữ.
Con trai tên là Lý Kiêu, con gái tên là Lý Tiêu. Đồng âm.
Dì Lưu đi theo đến trung tâm ở cữ, chủ yếu là để chăm sóc đứa trẻ và Đào Túy, Đào Hinh cũng đến đây để giúp đỡ, sau khi vào trung tâm ở cữ, cô vẫn luôn ngủ.
Lý Dịch ngồi bên giường nhìn cô.
Những người còn lại vây quanh cũng không hay lắm, vì vậy họ đi qua thăm đứa trẻ.
Đứa trẻ đã hoàn thành tất cả các loại kiểm tra, mọi thứ đều khỏe mạnh.
Đôi mắt vẫn chưa mở ra hoàn toàn, mỗi lần mở ra một chút rồi nhắm lại, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím, rất giống Đào Túy, đôi mắt cũng giống, mắt hồ ly điển hình.
Ông cụ xách một giỏ quần áo, để qua một bên, nói: “Thay quần áo cho nó.”
Dì Lưu thấy bộ đồ giống đồ con gái, cười nói: “Ông cụ, nó là con trai, sao mặc đồ con gái được…”
Ông cụ hắng giọng: “Quên mua đồ con trai rồi.”
Dì Lưu: “Được rồi.”
Vốn dĩ mua hai giỏ cho trai và gái, nhưng khi đi quá vội vàng, bố Lý vơ lấy một giỏ, vơ lấy đồ của bé gái, trong lòng nghĩ chắc chắn là con gái.
Không ngờ đó là một cậu bé.
Dì Lưu bắt đầu cởi quần áo của đứa bé và mặc tã cho nó.
Kết quả sau khi cởi ra, bà ấy dừng lại.
Sau đó quay lại nhìn ông cụ: “Là bé gái mà.”
Vẻ mặt chán ghét của ông cụ bỗng hơi mù mờ: “Hả?”
“Bé gái, không có cái đó.”
Ông cụ hoàn hồn lại và nghiêng người qua: “Con gái à? Tôi bế.”
Bố Lý cũng nghiêng người: “Con cũng bế.”
Cô Lý gầy gò cũng chen vào: “Vậy con cũng bế.”
Y tá ở phía sau chứng kiến toàn bộ cảnh tượng này: “…”
Sau đó, cô ấy thấy họ tranh nhau ghê quá, hung hăng nói: “Đừng bế đứa nhỏ như thế này, bỏ đứa nhỏ xuống!”
Cả đám nghe lời, tay run lên, cẩn thận đặt đứa trẻ xuống.
Ông cụ Lý huých Tiêu Mục: “Cháu đi nói cho Lý Dịch biết, đó là con gái.”
Lý Dịch ở phòng bên cạnh đã nghe thấy rồi.
Giọng anh trầm thấp và truyền tới: “Cháu biết rồi.”
Sau đó, anh lấy tăm bông nhúng nước để dưỡng ẩm môi của Đào Túy.
Đào Túy chậm rãi tỉnh lại, thân thể có chút cứng ngắc, quay đầu lại nhìn Lý Dịch, đột nhiên Lý Dịch ngồi thẳng người: “Dậy rồi à?”
Đào Túy bẹp miệng.
Lý Dịch nghĩ cô đau nên lập tức vươn tay ấn nút gọi ở đầu giường, Đào Túy nắm lấy tay Lý Dịch: “Ông xã, em mơ thấy cái đó của con trai chúng ta bị cắt mất, rất là thảm.”
Lý Dịch dừng tay, cụp mắt nhìn cô.
Vài giây sau, anh ngồi xuống, kéo chăn cho cô, nhẹ giọng nói: “Cắt cũng được.”
Đào Túy: “…”
Biến đi.
Qua hồi lâu.
Sau khi Đào Túy nhìn thấy con gái.
Lúc đó cô mới biết rằng cái đó đã thực sự biến mất.
Cô không thể tin được, nắm chặt lấy cánh tay của Lý Dịch, chặt đến mức lộ ra vài dấu vết.
Một tuần sau, Đào Túy trở về nhà chính.
Ông cụ cứ muốn Đào Túy trở về nhà chính ở cữ, số người giúp ở nhà tăng gấp đôi, đầu bếp cũng thêm ba người nữa, còn có một bác sĩ trung y và bác sĩ phục hồi sau sinh túc trực bất cứ lúc nào.
Sức khoẻ Đào Túy phục hồi nhanh chóng.
Tô Hảo và Mạnh Oánh đều bày tỏ sự ngưỡng mộ, còn trẻ tuổi thật tốt. Về phần Vân Lục, cô ấy vốn cũng sinh con lúc trẻ, mơ mơ hồ hồ đã hồi phục.
Người trong nhà cũng dần thích nghi với việc có thêm một cô công chúa nhỏ.
Lý Dịch cũng biết chăm con.
Anh cao lớn, thường một tay bế con, đi vào phòng nhìn Đào Túy.
Tiêu Tiêu càng nhìn càng giống Đào Túy, cằm nhọn, nghịch ngợm ngón tay Lý Dịch.
Lý Dịch véo nhẹ vào mũi cô bé, sau đó đặt cô bé ở bên cạnh Đào Túy, Đào Túy thì đang chơi game.
Cô ngã vào vòng tay của Lý Dịch.
Cô con gái nằm trong lòng mẹ, ngước nhìn mẹ.
…
Đào Túy có thể coi như không giống mẹ lắm.
Khi Tiêu Tiêu biết đi và biết nói, hai mẹ con thường cãi nhau, Tiêu Tiêu chống nạnh chỉ vào mẹ: “Mẹ đưa kẹo cho con.”
Đào Túy bứt một nửa miếng kẹo bông ra khỏi miệng và nhét vào miệng cô bé.
Tiêu Tiêu khịt mũi.
Quay người chạy vào phòng làm việc để tìm bố.
Còn chưa đi đến cầu thang, Lý Dịch vừa cài cúc áo sơ mi đi xuống, đến bên cạnh cô bé, vươn tay kéo cô bé: “Sao vậy con?”
Tiêu Tiêu: “Vợ bố lại bắt nạt con.”
Lý Dịch: “Ừm, vợ bố sai, con có thể tha thứ cho mẹ không?”
Tiêu Tiêu nhón chân.
“Được rồi, con miễn cưỡng đồng ý.”
Lý Dịch nghiêng người nở nụ cười, bế con gái lên, nhìn người phụ nữ đứng ngoài cửa phòng ngủ.
Đào Túy duỗi thẳng tóc, để lại tóc mái, cô ôm cánh tay, sau đó chạy tới.
Vòng tay qua cổ Lý Dịch.
Cô lè lưỡi với con gái mình.
Con bé cũng lè lưỡi đáp lại.
Lý Dịch cười nhẹ, hôn lên môi của cô rồi nói: “Đi thôi, ông cụ chờ đến sốt ruột rồi.”
Lý Tiêu Tiêu híp mắt cười nói: “Con muốn có con vẹt.”
Lý Dịch bồng con gái đi xuống lầu, Đào Túy ôm cánh tay Lý Dịch, nói với Lý Tiêu Tiêu: “Lát nữa mẹ trộm cho con.”
Lý Tiêu Tiêu: “Mẹ thật giỏi.”
Lý Dịch giao con gái cho tài xế đang đợi ở một bên, anh xoay người kéo Đào Túy lại, cúi đầu kéo khóa quần áo cho cô. Đào Túy đỏ mặt, quay đầu hỏi: “Em quên kéo?”
Lý Dịch khịt mũi.
Sau lưng lộ ra một mảng trắng bóng.
Đào Túy che mặt lại: “Vừa nãy em ầm ĩ với Tiêu Tiêu một lúc, quên mất.”
Lý Dịch nắm lấy tay cô.
Đi tới cửa, dắt con gái từ người lái xe đứng ở cửa, bước xuống bậc thang.
Mặt trời lặn.
Bóng của một gia đình ba người in trên mặt đất và dài ra.
Thật đẹp và vĩnh hằng.
Vào sinh nhật ba tuổi của Tiêu Tiêu, lại đúng lúc Đào Túy đi công tác, lần này cô đến thủ đô. Để mau chóng trở về cùng con gái trong ngày sinh nhật, Đào Túy đã nén ba ngày làm việc lại thành một ngày để xử lý. Thực hiện được một bước lớn trong hợp đồng, cuối cùng bắt chuyến bay rạng sáng trở về.
Dù thức khuya, công việc vất vả
Nhưng Đào Túy vẫn có tinh thần chiến đấu, cô không nói cho Lý Dịch biết chuyến bay của mình, cô định khiến họ bất ngờ.
Mà lúc này là thời điểm của mùa thu, vào ban đêm trời hơi lạnh.
Ở sân bay Lê Thành cũng không có nhiều người lắm, nhưng có nhiều chuyến bay nối chuyến và các chuyến bay quốc tế hạ cánh.
Thế là tiếng vali lăn lóc trên đường rời khỏi sân bay.
Mấy năm nay, cô Tần thức khuya càng ngày càng khó, lúc này trên mặt lộ vẻ mệt mỏi, Đào Túy đi trên giày cao gót và nói chuyện với cô Tần, cùng một đoàn người đi về phía lối ra.
Gió lạnh phả vào mặt.
Xe ngoài cổng đón khách đã tắc nghẽn.
Xa xa.
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại, khi đám đông đang đông lên, một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe và ôm một bé gái dễ thương, lách qua đám đông và bước lên bậc thềm.
Đào Túy cầm điện thoại liếc nhìn thời gian, vừa đặt xuống đã nhìn thấy Lý Dịch và con gái ở trong đám người, cô sửng sốt, không chắc chắn nhìn lại thời gian.
Bây giờ là ba giờ rưỡi sáng.
Lý Dịch cũng nhìn thấy cô.
Mặt mày của anh hờ hững, anh cúi xuống đặt con gái mình xuống đất.
Lý Tiêu Tiêu vừa tiếp đất, cô bé lập tức chạy về phía Đào Túy.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Giọng nói lanh lảnh của cô bé giống như một dòng nước trong sáng sớm ồn ào này.
Đào Túy hơi đỏ mắt, bước nhanh vài bước.
Lý Tiêu Tiêu loạng choạng sắp ngã, Lý Dịch ở phía sau nhanh chóng nắm lấy cánh tay của con gái mình, nâng cô bé lên, sau đó đưa tay ra xoa nhẹ vào đầu gối của cô bé.
Sau đó, anh trực tiếp bế con gái lên, bế nó bằng một tay.
Đào Túy dừng lại.
Một cảnh tượng từ nhiều năm trước hiện lên trong đầu cô, anh dửng dưng bế cặp song sinh đó lên.
Mà giờ đây, anh đang bế con gái mình, sau đó bế cô bé ra khỏi đám đông, đi về phía cô.
Cô đã thực sự sinh cho anh một đứa con.
Đào Túy mỉm cười rồi bước nhanh tới.
Gặp gỡ trực tiếp.
Đào Túy đi giày cao gót dừng lại, ngẩng đầu: “Ông xã.”
Lý Dịch vòng tay qua eo cô, cúi đầu hôn cô.
Lý Tiêu Tiêu cũng chen chúc, chen vào vòng tay Đào Túy nói: “Mẹ ơi, con buồn ngủ quá. Máy bay của mẹ thật lâu mới tới, bố lén hút một điếu thuốc đó.”
Đào Túy ôm con gái đi về phía trước, cô cười nói: “Vậy con có đánh bố không?”
Lý Tiêu Tiêu đáp: “Hừ. Con trừng mắt bố cũng vô ích, vẫn phải đến lượt mẹ.”
Đào Túy bật cười, nhéo nhéo mặt con gái.
Lý Dịch ôm eo cô, tay kia cầm lấy va li của Đào Túy ở chỗ cô Tần.
Đám cô Tần đi ở phía sau, nhìn gia đình phía trước, bọn họ có thể cảm nhận được loại hạnh phúc đó, hạnh phúc có khi có thể truyền lại.
Nó đã âm thầm lây nhiễm cho nhiều người.