Cuộc đính hôn được bố trí màu hồng đó nổ tung trong giới, nhất là khi biết được cuộc đính hôn do ông cụ nhà họ Lý sắp xếp, càng không dám tin.
Người ngoài không biết tình hình của tiệc đính hôn, cho nên có nhiều phóng viên cũng thật sự cảm thấy hứng thú, nhưng vì bố Lý và ông cụ Lý vốn không tham gia phỏng vấn.
Lý Dịch thì càng không cần nói, anh từ chối rất nhiều lời mời của phóng viên.
Người nhà họ Lý vẫn khiêm tốn như vậy, chỉ nghe tin đồn chứ không gặp người khác.
Vì vậy phóng viên đã chuyển tầm mắt, cũng không biết có được danh sách tham gia tiệc đính hôn từ trong tay ai.
Trong này có nhà họ Tiêu ở thủ đô, mấy năm nay nhà họ Tiêu nhiều lần ló mặt trên tin tức truyền thông. Lúc ông cụ Tiêu mừng thọ, còn mời một đám phóng viên.
Đám phóng viên này đã để ý ông cụ Tiêu.
Sau khi phỏng vấn thì nói chuyện nhà, họ hỏi ông cụ Tiêu có tham gia tiệc đính hôn của nhà họ Lý không, quy mô của tiệc đính hôn thế nào?
Cháu dâu của ông cụ Lý là cô chủ danh giá nào.
Ông cụ Tiêu lại mang vẻ mặt khó nói hết: “Gu của ông Lý... tôi không dám gật bừa.”
Các phóng viên: “?”
Cũng không bao lâu, họ đã phỏng vấn ông Nhiếp.
Vẻ mặt của ông Nhiếp cũng có chút khó nói hết, ông ấy cười to để che giấu lúng túng: “Cũng như vậy, cũng như vậy.”
Sau đó cảm thấy lời này không nể mặt ông cụ Lý lắm.
Ông Nhiếp lập tức nói thêm một câu: “Tạm được, tiệc đính hôn do ông Lý bố trí tạm được.”
Phóng viên: “?”
Vậy mà hôn lễ lại do ông cụ Lý tự bố trí?
Đây quả thật là tin tức lớn, nhớ kỹ.
Tiếp đó các phóng viên bắt đầu khai thác tiệc đính hôn này, sau đó biết toàn bộ tiệc đính hôn đều do ông cụ Lý bố trí thì thôi, ngay cả màu sắc cũng do ông ấy chọn.
Còn màu gì, thì vào lúc nào đó Chu Dương vô tình phát video ra.
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Lại là màu hồng.
Mẹ ơi, màu hồng, nhìn lại gương mặt nghiêm túc đã nói là làm của ông cụ Lý, kiểu gì cũng không dám tưởng tượng đây lại do ông ấy bố trí. Ông lớn giống như ông Tiêu và ông Nhiếp đi tham gia tiệc đính hôn như vậy, sẽ có tâm trạng gì?
Thật là làm khó cho họ.
Cuộc sống của Đào Túy cứ như thường, cô vẫn là một chị streamer của Lưu Quang, chủ yếu mỗi tuần đều có livestream, nhưng người xem cũng hoàn toàn không biết streamer này chính là nữ chính của tiệc đính hôn màu hồng ở Lê Thành.
Chỉ có thể thỉnh thoảng nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay Đào Túy.
Đeo trên ngón tay đính hôn.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là rất ít người xem hâm mộ Đào Túy rất lâu sau mới phát hiện, một vài người xem mới vào đều bị vẻ xinh đẹp của Đào Túy và tính cách của cô hấp dẫn.
Hôm nay, có mấy người xem mới tới.
Một phát tặng cho Đào Túy rất nhiều quà, đưa Đào Túy lên đầu bảng quà tặng, Đào Túy đang bán hàng, nắm bình phun sương mà hoang mang một giây.
Sau đó, cô nhìn những cái tên đó, nói: “Cám ơn quà của các bạn, nhưng mà thật sự không cần phải tặng những thứ này, nếu như muốn ủng hộ tôi, thì mời mua sản phẩm ủng hộ, hôm nay nhãn hiệu rất ưu đãi, mua hai tặng một...”
Còn chưa nói hết lời.
Màn hình lại có một chuỗi quà tặng.
Khiến Đào Túy ngây người.
Cô Tần ở hậu trường thấy vậy, nói với Đào Túy trong tai nghe: “Quà tặng tổng cộng bảy trăm nghìn, ba người này giàu quá. Trước tiên cô đừng để ý, livestream trước, chuyện phía sau để livestream xong rồi xử lý.”
Vốn dĩ người xem tặng quà rất bình thường.
Nhưng mà trước đây Đào Túy đã ký hợp đồng, quà tặng vượt bao nhiêu trở lên sẽ không nhận, nếu một khi gặp phải chuyện này, sẽ khấu trừ phí nền tảng sau đó trả lại cho đối phương.
Một là sợ phá hỏng danh tiếng.
Hai là Lý Dịch sẽ khó chịu.
Ba là Đào Túy không thích những chuyện này, cảm thấy sau khi người khác tặng quà lớn thì mình sẽ thấp kém hơn người ta, còn có cảm giác được bao dưỡng hoang đường.
Đến hơn chín giờ, livestream kết thúc.
Sau khi Đào Túy tắt dụng cụ livestream, dựa vào ghế, thời gian hơn hai tiếng, cô giơ sản phẩm đến mức mỏi tay.
Nghỉ ngơi một lúc, Đào Túy ngồi thẳng người, hỏi cô Tần: “Ba người tặng quà đó nói thế nào?”
Cô Tần cúp máy, gương mặt lộ vẻ khó xử, cô ấy nói: “Tôi đã liên lạc với ba người họ, nhưng mà họ không bằng lòng, họ muốn gặp cô.”
Đào Túy sửng sốt: “Cái gì?”
“Gặp mặt cô ngoài đời.”
Đào Túy trợn trắng mắt: “Tôi không gặp.”
“Số tiền đó họ không cần thì thôi.”
Cô Tần im lặng, thấy Đào Túy đầy kiên quyết, thì gật gật đầu nói: “Vậy thì mặc kệ.”
Đào Túy “ừ” một tiếng, cô nằm trên bàn, cầm điện thoại lên, gọi điện cho Lý Dịch.
Điện thoại kết nối.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên ở đầu kia: “Làm xong rồi?”
Đào Túy: “Ừm, anh tới đón em nhé?”
Lý Dịch nhìn đồng hồ đeo tay: “Được, phải chờ mười lăm phút.”
Đào Túy nũng nịu: “Được.”
Lý Dịch ở đầu kia, nghe thấy cô nũng nịu, chút lạnh lùng trên mặt đã phai nhạt.
Sau khi anh cúp máy.
Dặn dò Giang Sách.
“Đến Lưu Quang.”
Giang Sách liếc nhìn cầu vượt tắc nghẽn, “ồ” một tiếng, cam chịu số phận mà quay đầu xe, lúc này điện thoại của anh ấy vang “ting ting”, anh ấy cầm lên nhìn qua.
Một giây sau, vẻ mặt rất nghiêm nghị, anh ấy nghiêng người sang, nói với Lý Dịch: “Sếp Lý, hôm nay lúc bà chủ livestream gặp phải ba người hâm mộ giàu nứt đố đổ vách.”
“Họ lén bày tỏ muốn gặp bà chủ.”
Lý Dịch ngước mắt từ trên tài liệu.
Anh dựa ra sau, vắt chéo chân dài, hỏi: “Là ai?”
Giang Sách lập tức nói: “Đợi lát nữa tôi đi thăm dò.”
Lý Dịch gật đầu.
Ánh mắt lướt qua chút lạnh lẽo.
Đào Túy cúp máy, ngọt ngào mà nằm không chịu động đậy.
Ekip đã quen thấy cô như vậy, nhất định là tổng giám đốc Lý sắp tới đón cô, cô Tần rót một cốc nước cho Đào Túy: “Uống nước trước.”
Đào Túy “ừm” một tiếng, tóc rối tung trên vai, mấy ngày trước mới làm tóc xoăn sóng, trông có thêm hương vị phụ nữ.
Đào Túy uống từng hớp nước.
Cô Tần ngồi trên cái ghế bên cạnh Đào Túy, nói: “Xem chừng ba người xem đó không phải người bình thường, đi về tốt nhất cô nói một tiếng với tổng giám đốc Lý.”
Đào Túy đẩy cốc ra, nói: “ Chờ lần sau livestream xem họ còn tới không, nếu đến thì nói.”
Nếu như chỉ là nhất thời nổi hứng.
Cô nói với Lý Dịch, chắc chắn Lý Dịch sẽ đi tìm họ, đến lúc đó oan cho người khác.
Cô Tần suy nghĩ: “Ừ, như vậy cũng được.”
Điện thoại đặt trên bàn theo gót vang lên, là Lý Dịch gọi tới, Đào Túy liếc nhìn màn hình, vẻ mặt vui vẻ, cô lập tức đứng dậy: “Tôi đi trước đây.”
Mấy người cô Tần cười nhìn cô.
“Đi thong thả.”
Đào Túy vẫy tay: “Bái bai.”
Cô thuận tay kéo túi nhỏ, giẫm giày cao gót “cạch cạch cạch” ra cửa.
Giờ này muộn lắm rồi.
Cả tòa cao ốc chỉ có Lưu Quang vẫn còn làm việc, còn lại tất cả cửa đóng chặt, Đào Túy xuống thẳng đến tầng một, thì thấy xe nhỏ màu đen dừng dưới bậc thang.
Lý Dịch dựa vào cửa xe nhỏ màu đen, đang hút thuốc lá.
Thấy cô tới, Lý Dịch đứng thẳng người, dập tắt khói, Đào Túy bĩu môi: “Anh lại hút thuốc.”
Lý Dịch dưa tàn thuốc cho Giang Sách, cong khóe môi: “Thỉnh thoảng hút.”
Sau đó, anh giơ tay.
Đào Túy lập tức nhào vào lòng anh, cô cũng không để ý bậc thang ở đâu, dù sao cô nhào ở đâu thì anh cũng có thể tiếp được, Lý Dịch ôm eo cô, nói: “Sau này không hút nữa.”
Đào Túy ngẩng đầu, nói: “Không, thỉnh thoảng cứ hút đi.”
“Nếu như phải bỏ cả thứ mình thích, đời người còn có gì vui vẻ?”
Lý Dịch nhướng mày, anh hôn đôi môi mềm mại của Đào Túy, tay đè lưng của cô, cũng đúng lúc đè sợi tóc của cô. Gió lên cao, áo sơ mi của người đàn ông và áo sơ mi của cô gái quấn quýt với nhau. Lý Dịch hơi dời môi mỏng, nói bên môi cô: “Hút thuốc có thể khiến suy nghĩ rõ ràng hơn.”
“Đều là tật xấu trước đây để lại, không phải thú vui.”
Đào Túy đã yêu tật xấu này của anh.
Người đàn ông này có quá khứ khác người thường, cho dù hút thuốc cũng đẹp trai.
Với lại, thuốc lá mà anh hút vốn không khó ngửi.
Chính là mùi bạc hà nhạt.
Hai người lên xe.
Giang Sách khởi động xe.
Đào Túy tựa lên vai Lý Dịch mơ màng buồn ngủ, Lý Dịch ôm eo cô, nhìn cảnh đêm quay ngược ngoài cửa sổ, vỗ nhẹ lên eo cô: “Tối nay livestream có xảy ra chuyện gì không?”
Đào Túy giơ tay cũng ôm eo anh, lắc đầu, ậm ờ nói: “Không có.”
Lý Dịch nhíu mày.
Về đến nhà, Đào Túy tắm xong bị Lý Dịch ôm ra, trước khi ngủ cô lướt điện thoại, nhận được tin nhắn wechat do Tiêu Mục gửi tới.
Tiêu Mục: [Thứ ba anh đến Lê Thành một chuyến, anh không tham gia lễ đính hôn của em nên bù quà đính hôn.]
Đào Túy: [Anh còn mặt dày nói vậy, tới bao lâu?]
Tiêu Mục: [Một ngày, gặp em xong sẽ đi.]
Đào Túy: [Ồ, được, buổi chiều em trốn học.]
Hai người quyết định, Đào Túy bỏ điện thoại xuống, nằm rồi mơ màng buồn ngủ.
Trước khi ngủ, còn liếc thấy chồng mình đi vào, anh để điện thoại xuống, tắt đèn rồi nằm trên giường, anh cầm cổ tay cô, dùng sức kéo cô vào trong lòng.
Lý Dịch híp mắt hỏi Đào Túy: “Tối nay em thật sự không xảy ra chuyện gì?”
Đào Túy ngửi mùi sữa tắm trên người anh, lắc đầu: “Không, ông xã, ngủ ngon.”
Lý Dịch: “Ngủ ngon.”
Cô gái trong lòng đã ngủ, Lý Dịch cũng không buồn ngủ, vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, sau đó anh cầm điện thoại lên, phía trên có một tin nhắn, là Giang Sách vừa gửi tới.
Giang Sách: [Hình như bà chủ đồng ý với ba người đó, muốn gặp ngoài đời.]
Lý Dịch để điện thoại xuống, cúi thấp mắt nhìn Đào Túy.
Cô gặp ba người đó làm gì?
Hửm?
Một giấc đến trời sáng, mấy ngày nay Đào Túy đều có tiết, mặc dù chương trình học của đại học năm tư không nhiều bằng đại học năm ba, nhưng mà rất dễ dàng tập trung với nhau.
Cô rửa mặt xong, mơ màng đi ra phòng tắm, thấy Lý Dịch đang thắt cà vạt, cô nũng nịu giơ tay: “Ông xã.”
Cô vẫn để chân trần.
Lý Dịch nới lỏng cà vạt, tiến lên ôm lấy cô, bế cô xuống bậc thang.
Đào Túy vùi mặt trong lòng anh: “Buồn ngủ quá.”
“Vậy cũng phải đi học.”
Lý Dịch ôm chặt cô, cô mặc váy ngủ màu trắng, loại vô cùng mỏng, không mặc đồ lót, đường cong lả lướt rõ ràng.
Lý Dịch cúi đầu, nói ở bên tai cô: “Không ra khỏi cửa vậy thì lên giường.”
Đào Túy hoang mang mấy giây, mới phản ứng được “lên giường” mà Lý Dịch nói không phải về giường ngủ tiếp, cô đỏ mặt, đẩy anh nói: “Không được.”
“Em phải đi học.”
Lý Dịch khẽ cười một tiếng: “Vậy em tỉnh táo vào.”
Nói xong, lột sạch váy ngủ của cô, mặc quần áo cho cô.
Đào Túy liên tục đẩy anh.
Người này luôn như vậy.
Bây giờ động cái là mặc quần áo cho cô.
A a a a.
Cô không cần thể diện sao.
“Ông xã.” Cô thét chói tai.
Lý Dịch cười nhẹ một tiếng, mặt mày hiếm khi toàn là vui vẻ, anh kéo dây khóa váy lên cho cô, ôm cô từ phía sau: “Đi, đi học.”
Đại học Lê Thành vào đầu thu có một sự lạnh lẽo.
Đào Túy là sinh viên đại học năm tư, đã ở đại học Lê Thành năm thứ tư, đã là tay lỏi đời rồi.
Mà trong trường học còn có rất nhiều đàn em trẻ tuổi, trong mắt đều là mới lạ.
Lý Dịch đưa Đào Túy đến dưới ký túc xá, Đào Túy còn phải lên tầng lấy sách vở.
Đào Túy vừa xuống xe.
Vóc người cao gầy cùng với sự gợi cảm ẩn giấu, lập tức đã hấp dẫn nhiều học sinh mới.
Ký túc xá mà Đào Túy ở, chỉ cách ký túc xá của sinh viên nam một vườn hoa, cộng thêm cô có gương mặt xuất chúng, rất nhiều sinh viên mới lén nhìn cô.
Ánh mắt của Lý Dịch nặng nề nhìn qua.
Thấy đôi mắt của những sinh viên nam đó đều sắp treo trên người Đào Túy.
Anh phát hiện.
Sức hấp dẫn của vợ nhà mình phát triển rõ ràng theo thời gian.
Anh cắn hàm răng.
Suy nghĩ thêm chút, Đào Túy lại đồng ý muốn gặp ba người kia, sắc mặt anh vô cùng nặng nề.
Đào Túy lên tầng sáu, trong ký túc xá chỉ còn lại Lâm Lâm với Tiêu Ai, Khâu Viện đã yêu nhau với Giang Sách, cho nên thường xuyên không về ký túc xá.
Lấy sách vở, Đào Túy với hai người Lâm Lâm đi xuống tầng.
Lâm Lâm cảm thấy lạnh chết rồi.
Lập tức run rẩy.
Đào Túy ghét bỏ nói: “Cậu có thể mặc áo khoác vào được không.”
Lâm Lâm: “Không mặc.”
Đào Túy: “Vậy lạnh chết cậu đi.”
Tiêu Ai uống sữa bò nguyên chất, cười to: “Đừng để ý cậu ấy, cậu ấy nôn nóng sắp chết rồi, muốn yêu thương đến điên luôn. Nhưng mà cậu nhìn xem, ánh mắt của những đàn em toàn nhìn lên người Đào Túy.”
Đào Túy liếc qua.
Quả thật không ít người nhìn cô chằm chằm.
Thật ra cô đã sớm quen nên chẳng muốn để ý.
Buổi sáng sau khi học xong hai tiết, buổi chiều Đào Túy cũng chưa viết giấy xin nghỉ đã chạy luôn.
Cô ngồi xe đặt online đi tới quán cà phê Tiêu Mục hẹn trước.
Quán cà phê này ở đường phố của trung tâm tài chính.
Đào Túy không ngờ bây giờ Tiêu Mục lại thích chỗ này, chín chắn rồi.
Cô đẩy cửa đi vào.
Liếc mắt đã thấy Tiêu Mục ngồi trên ghế sofa, lật xem tạp chí.
Đào Túy đi tới.
Tiêu Mục ngẩng đầu lên, thấy cô thì lập tức cười: “Em tới rồi.”
Đào Túy ngồi xuống, nói: “Em tưởng anh hẹn ở chỗ gần đại học Lê Thành cơ.”
Tiêu Mục mang vẻ mặt dịu dàng, cười ấn sống mũi của cô: “Anh bận viện, đi cùng xe của em trai anh đến đây.”
“Em trai anh?”
Đào Túy nhớ tới gương mặt u ám đó, “ồ” một tiếng: “Tiêu Nhiên à.”
“Đúng vậy.”
Tiêu Mục nhìn cô, cảm thấy cô đã trưởng thành, cũng có hương vị phụ nữ hơn, nhưng mà tính cách hồn nhiên đó cũng vẫn còn, trong lòng rất vui mừng.
Xem ra anh Lý Dịch có thể bảo vệ cô cả đời.
Anh ấy xoay người, lấy một cái hộp lớn đưa cho Đào Túy.
Đào Túy nhận lấy, cười híp mắt hỏi: “Là cái gì thế?”
“Trở về hãy mở.”
Tiêu Mục vội vàng nói.
Đào Túy bĩu môi, nhún vai, cô hỏi: “Anh yêu đương chưa?”
Tiêu Mục cười cười: “Em đoán xem?”
Buổi chiều có hai cuộc họp, nhưng Lý Dịch đã hoãn lại, anh nhìn Giang Sách gửi tin nhắn tới, sắc mặt vẫn luôn lạnh lùng, qua một giây sau thì Giang Sách lại gửi một voice cho anh.
“Buổi chiều bà chủ trốn học.”
Giọng nói của Lý Dịch đều đều: “Tôi biết rồi.”
Anh cởi áo khoác âu phục xuống, treo lên móc áo, cởi cà vạt ra, ung dung cuộn lại rồi tiện tay đặt trong ngăn kéo, sau đó anh nói với Giang Sách: “Đi lái xe.”
Giang Sách nhìn thái độ của anh, bị giật mình.
“Sếp Lý?”
Anh đi bắt gian à?
Lý Dịch đi tới bên cạnh bàn, cầm một điếu thuốc, châm lên rồi cắn trong miệng, mi mắt rũ xuống, thản nhiên mà hút, không đáp lời.
Trong lòng Giang Sách kinh ngạc.
Không phải chứ.
Đường đường là tổng giám đốc Lý của đầu tư Hưng Dịch muốn đi bắt gian?
Truyền đi có ai tin?
Anh ấy hơi do dự, nói: “Sếp Lý, anh không tin bà chủ à?”
Ngón tay cầm thuốc của Lý Dịch khựng lại.
Mấy giây sau, anh thấp giọng nói: “Không phải, tôi sợ em ấy bị hại.”
Đào Túy không phải Dương Nhu.
Cô không biết.
Đồng ý với người ta ra ngoài, nhất định là có nguyên nhân.
Giang Sách thở phào một hơi, lập tức đi lái xe.
Lý Dịch ngồi ở đằng sau, ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, vẻ mặt lạnh nhạt. Xe chạy, đi đến địa chỉ biết được đó.
Ba người đó hẹn Đào Túy đến câu lạc bộ giải trí.
Còn là tầng cao nhất của câu lạc bộ Tinh Không.
Thẻ không phải của bản thân.
Là bạn thân tặng.
Tên bạn thân đó nhất định là người trong giới.
Xe dừng ở tầng một phụ.
Lý Dịch bảo Giang Sách không cần đi theo, anh đi thang máy, tự đi lên.
Vừa ra thang máy.
Một cánh cửa màu đen đóng chặt.
Lý Dịch đứng ngoài cửa, trong tay cầm một chiếc thẻ cửa, anh bỏ điếu thuốc vào trong miệng, không chần chừ một giây mà quẹt thẻ mở luôn.
Trong phòng mở nhạc rock.
Đinh tai nhức óc.
Ánh mắt của Lý Dịch liếc nhìn phòng khách, sắc bén mà lạnh lùng.
Trong phòng khách có ba người con trai trẻ, cũng đang hút thuốc lá, thấy người đi vào là nam thì hơi sửng sốt. Một người trong đó dùng sức ném thuốc vào trong gạt tàn, lập tức đứng lên: “Anh là ai?”
Lý Dịch liếc xung quanh mấy lần, không thấy bóng dáng của Đào Túy, anh thong thả đi tới phía sau ghế sofa, trong miệng còn cắn thuốc lá, ngước mắt lạnh lùng hỏi: “Cô ấy đâu?”
“Cô nào? Anh là ai?”
Lý Dịch thản nhiên cầm điếu thuốc: “Người đàn ông của cô ấy.”
Ba người lập tức thay đổi sắc mặt.
Họ đứng hết lên.
Lý Dịch không để ý khí thế của họ, ánh mắt nhìn lên bàn trà.
Phía trên đặt vài đồ trợ hứng, sắc mặt của Lý Dịch lạnh lùng hơn. Anh dập tắt thuốc phía trên đống đồ kia, sau đó trở tay cầm lấy tay của người con trai đứng dậy đầu tiên, dùng sức đè, “rắc rắc” một tiếng.
Người đó gãy cổ tay.
“Á.” Tiếng kêu đau vang lên.
Lý Dịch không có biểu cảm gì, chân dài nhanh chóng đạp một cái, đạp trúng bụng của người con trai thứ hai, cậu ta bay lên, đụng vào ghế sofa.
Động tác của anh quá nhanh.
Cuối cùng người con trai thứ ba cũng kịp phản ứng, đánh về phía Lý Dịch.
Lý Dịch né người tránh, ấn đầu người con trai đó, đánh mạnh về phía gạt tàn thuốc trên bàn trà.
“Á.”
Tiếng hét như giết heo vang vọng trong phòng.
Người con trai đầu tiên chỉ Lý Dịch: “Bố tôi là Hải Thị...”
Một chuỗi tên tuổi, Lý Dịch cười khẩy, đạp gãy luôn xương sườn của đối phương: “Tôi không quan tâm bố cậu là ai.”
Nói xong, anh lập tức chỉnh đốn hai người khác.
Áo sơ mi và quần dài trên người anh hoàn toàn không có nếp nhăn, anh ngồi trên ghế sofa, cầm điện thoại lên bấm điện thoại của Giang Sách, rất nhanh Giang Sách đã nghe.
Lý Dịch lạnh lùng hỏi: “Đào Túy không đồng ý lời mời của những tên này, em ấy đi đâu rồi?”
Giang Sách ở đầu kia cũng có chuyện muốn báo cáo, vội vã nói: “Sếp Lý, chúng tôi tra được người đồng ý gặp họ không phải bà chủ, là đồng nghiệp của bà chủ trước đây, tên Tiểu Anh.”
Tiếng nói vừa dứt.
Cửa đẩy ra.
Một cô gái hoang mang đi tới, ánh mắt của cô ta đối diện với Lý Dịch, lại thấy ba người đàn ông tê liệt ngã trên đất, thì lập tức hét lên.
Lý Dịch lạnh lùng liếc cô ta, sau đó đứng dậy, lạnh lùng đi ngang qua người cô ta, vào thang máy, Lý Dịch nói với Giang Sách: “Xem chuyện tốt mà cậu làm đi.”
Giang Sách: “Tôi xin lỗi.”
Lý Dịch cởi cổ áo, hỏi: “Vợ tôi đâu.”
Giang Sách ở đầu kia im lặng mấy giây.
Mới run sợ mà nói: “Cô ấy đến một quán cà phê ở đường Kim Dung.”
Lý Dịch: “Ừ.”
Nói xong, anh bảo với Giang Sách: “Phái người tới thu dọn hiện trường.”
Sau đó anh cúp máy.
Sau khi lên xe, Lý Dịch khởi động xe, lái đến đường Kim Dung, lúc đến gần chỗ đậu xe của đường Kim Dung, Lý Dịch dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt.
Có lẽ, chuyện đã qua ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến anh.
Đào Túy vừa trẻ vừa đẹp.
Luôn có người để ý.
Yết hầu của Lý Dịch chuyển động.
Tâm trạng hơi khó chịu.
Lúc lâu.
Anh mới đẩy ra cửa xe, bước chân dài, đi tới quán cà phê.
Đẩy cửa thì thấy Đào Túy.
Rồi sau đó, Lý Dịch thấy Tiêu Mục đang trò chuyện rất vui với Đào Túy.
Lý Dịch lập tức dừng tại chỗ.
Qua một giây sau, anh mới đi lên trước, ngồi vào cái bàn bên cạnh Đào Túy, sửa cổ áo sơ mi.
Đào Túy cảm thấy nhất định Tiêu Mục đã có người thích, nhưng mà nếu không cạy miệng anh ấy ra thì cô không cam lòng. Vẫn muốn tiếp tục cạy thì thấy người đàn ông cao lớn đi tới, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, anh gọi cà phê rồi mới gật đầu với Tiêu Mục.
Tiêu Mục khựng người, cười nói: “Anh Lý Dịch, đã lâu không gặp.”
Lý Dịch: “Đã lâu không gặp.”
“Sao đến Lê Thành không cho anh biết một tiếng? Một mình hẹn vợ anh ra đây?”
Giọng điệu của Lý Dịch rất thản nhiên, hỏi rất nhẹ nhàng.
Tiêu Mục: “...”
Anh ấy cười nói: “Em chỉ đến tặng quà đính hôn.”
Lý Dịch tựa ra sau, vẻ mặt miễn cưỡng: “ Ừ, cậu có thể đưa đến công ty của anh.”
Rõ ràng người đàn ông này đến không có ý tốt.
Tiêu Mục hơi lúng túng.
Đào Túy ở bên cạnh, nghe mà run rẩy sợ hãi, cô giơ tay túm tay áo của Lý Dịch, Lý Dịch nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Em trốn học?”
Đào Túy hơi sửng sốt: “À, đúng vậy.”
Đáy mắt của Lý Dịch thản nhiên: “Sắp tốt nghiệp rồi, cho nên không hề kiêng dè phải không?”
Đào Túy: “...”
Lần đầu tiên cô thấy Lý Dịch hùng hổ đáng sợ như vậy.
Cô đang muốn nói chuyện, lại thấy mu bàn tay của anh có máu, cô giật mình vội vàng đứng dậy, nắm tay của anh: “Ông xã, anh sao thế? Sao lại có máu?”
Lý Dịch muốn rút tay về.
Đào Túy phát hiện còn có mảnh thủy tinh, hốc mắt cô đỏ lên: “Anh, có mảnh thủy tinh, đi bệnh viện.”
Cô gái lại gần.
Cả người có mùi thơm quen thuộc, còn có cổ và gò má trắng nõn, tóc lại để xõa, mang theo chút hương vị phụ nữ.
Lý Dịch chợt thu tay về, lạnh lùng bảo: “Không cần.”
Đây là lần đầu tiên anh dùng loại giọng điệu này với cô.
Đào Túy sững sờ.
Cô ngơ ngác nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch cũng nhìn cô, lúc lâu nắm cằm cô, giọng nói của anh có hơi mất khống chế: “Bà xã, anh từng nói với em, có chuyện gì em phải nói với anh.”
Đào Túy ngây người: “Chuyện gì?”
Lý Dịch: “Ba người đàn ông đập quà cho em?”
Đào Túy mới hiểu ra, cô “à” một tiếng, bảo: “Em không để ý tới họ, họ hẹn em nhưng em không đi đâu.”
“Tay anh...” Đào Túy vẫn lo cho tay của Lý Dịch, nắm cổ tay của anh, trong mắt cô đều là anh.
Sự lạnh lùng trong mắt Lý Dịch lập tức dịu xuống.
Anh nói: “Tay không sao.”
Đào Túy rơi nước mắt: “Làm sao có thể không sao, đã chảy máu rồi.”
Nói xong, cô ôm cổ Lý Dịch, xin Lý Dịch đi bệnh viện xử lý.
Lý Dịch ôm cơ thể mềm mại của cô, nghiêng đầu hôn khóe môi cô, nói: “Được, đi xử lý.”
Sau khi hai người ra quán cà phê.
Đào Túy mới nhớ, chưa tạm biệt Tiêu Mục.
Cô quay đầu nhìn lại.
Tiêu Mục đã không ngồi ở đó nữa.
Điện thoại của cô reo.
Tiêu Mục: [Quà đính hôn cũng quên cầm, lúc về anh gửi tới cho em.]
Lý Dịch cũng thấy tin nhắn này, anh không có biểu cảm gì, ôm Đào Túy đi lái xe.
Đến bệnh viện, xử lý vết thương xong, Lý Dịch đi ra.
Đào Túy đứng dậy khỏi ghế.
Cô vừa biết tất cả từ chỗ Giang Sách.
Cô mím chặt môi, chỉ Lý Dịch.
“Có phải anh không tin em?”
Lý Dịch im lặng một lát, giọng nói của anh trầm thấp: “Không có.”
Đào Túy hừ lạnh: “Anh cũng không có cảm giác an toàn?”
Lý Dịch: “...”
Giọng nói của anh trầm hơn: “Không có.”
Đào Túy: “Còn cứng miệng!”
Lý Dịch: “...”
Qua hồi lâu.
Anh thở dài: “Phải.”