Đào Túy bấm kết thúc quay, nói giỏi lắm cũng chỉ được một tiếng đồng hồ liên tục không ngừng nghỉ một phút nào. Sau khi đóng máy quay, cô ngó nhìn xem Lâm Lâm và Khâu Viện, hai người này mới bắt đầu viết bản thảo.
“Cậu phát trực tiếp xong rồi thì đi mua giúp chúng tớ ít đồ ăn nhé.” Khâu Viện vừa nói vừa như nhìn về phía cô.
“Ăn gì thế? Cửa hàng tiện lợi bên Đông Hồ xa quá rồi.” Đào Túy ngồi trên ghế dài, hướng đầu về phía có chút ánh mặt trời chiếu xuống rồi bắt đầu ăn gà.
“Cậu mua cái gì cũng được, đi nhanh, đừng có lười, tớ đang có hứng đấy.”
“Tớ ở đây còn sợ cậu không có hứng…” Đào Túy liếc mắt, đứng dậy khỏi ghế, cô lải nhải nhưng vẫn đi tới rừng cây nhỏ ở Đông Hồ.
Mới vừa đi tới rừng cây nhỏ đã nhận được cuộc gọi của chị Tô.
“Đào Túy, em thật đúng giờ mà.” Chị Tô ở đầu dây bên kia, giọng vừa yêu vừa hận, thời điểm Tần Tư Tư mới bắt đầu phát trực tiếp năm đó còn không dám phách lối như vậy.
Một đám đông người xem vẫn còn đang bình luận ở kia, Đào Túy nói một tiếng ngừng thì sẽ ngừng thật.
Một tay Đào Túy che trời, cảm thán một tiếng: “Chị à, em có bán hàng đâu, trò chuyện mệt quá, nước miếng của em cũng khô rồi.”
“Vậy em nán lại mấy phút sẽ chết sao? Người xem đều nói tính tình của em không tốt!”
“Em như vậy mà kêu là tính tình không tốt sao?” Đào Túy lầm bầm.
Chị Tô: “Đừng có nũng nịu.”
Nói xong, chị ấy dừng lại rồi mới nói tới vấn đề chính.
“Hôm nay tiết tấu tăng lên, rất tốt, tỷ số rời khỏi đã giảm xuống rất nhiều.”
“Tiếp tục giữ vững.”
“Cảm ơn cảm ơn cảm ơn.”
“Cút.” Chị Tô cười mắng một tiếng rồi cúp điện thoại.
Đào Túy vào cửa hàng tiện lợi - mát mẻ, chọn một đống đồ ăn, đặt trên quầy thu ngân, trả tiền xong, bóc một cây kem rồi đi tới chỗ ngồi, vừa ăn vừa xem điện thoại di động.
Đột nhiên.
Cô bấm vào một ứng dụng màu cam, lướt xuống vài video kế tiếp, đều là những video có chút lộ vai trần rất đẹp, gửi vào trong wechat.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh, đây là nữ thần của em, đẹp không?]
Điện thoại di động trên mặt bàn vang lên tiếng tích tích.
Lý Dịch lấy súng ra xem qua, đều là Đào Túy gửi tới. Anh đặt súng xuống bàn, cầm điện thoại di động lên, mở ra, gửi tin.
Một tấm ảnh xinh đẹp lắc lư trong ống kính, vừa có nội dung, lại vừa không có nội dung, được chụp bằng hiệu ứng đặc biệt.
Sau khi nhìn mấy giây mới thấy câu hỏi của Đào Túy gửi đến.
Không thể rời tay, anh nhấn giọng nói.
“Nữ thần của em?”
Anh nhớ ra Đào Túy còn nhỏ.
Coi một cô gái như vậy là nữ thần?
Anh hạ thấp giọng.
Ở đầu dây bên kia, lần đầu tiên Đào Tuý được nghe giọng anh nói chuyện trong điện thoại di động, sửng sốt mấy giây, tay chân mới luống cuống kịp phản ứng.
Tôi là Đào Túy nha: [Ôi, đúng vậy.]
Sau khi lấy lại tinh thần mới phát hiện người đàn ông này vẫn không nhận ra cô, thật chẳng ra làm sao.
Cô lập tức soạn tin nhắn.
Tôi là Đào Túy nha: [Em rất thích cô ấy, anh có thích không?]
Lý Dịch: [Anh thích cái gì?]
Tôi là Đào Túy nha: [Thích nhân vật nữ trong video em gửi này.]
Lý Dịch: [Không thích.]
Đào Túy: […]
Lý Dịch, anh đi chết đi!
Cô đang định nói anh không có mắt nhìn người, anh sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại. Đầu kia, Lý Dịch lại gửi tới tin nhắn giọng nói, giọng vẫn rất thấp: “Mấy ngày nay thu xếp đồ đạc cho xong.”
“Giang Sách đi đón em.”
Đào Túy: “…”
Cô gõ ra dòng chữ rồi lại thu hồi.
Không nhận ra thì là không nhận ra.
Em xem anh có thể nhận ra cái thứ gì.
Một giây sau, cô lại soạn một tin nhắn wechat nữa.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh, anh tải cái ứng dụng màu cam này đi.]
Lý Dịch: [Nói sau đi.]
Nói sau đi.
Rõ ràng là không muốn tải nó xuống.
Chó má.
Đào Túy ăn xong cây kem, cuối cùng xách một túi lớn đầy quà vặt cho hai cô bạn, lại ngồi trên ghế dài bắt đầu chơi trò chơi, lần này đồng đội chơi cùng đều là nam sinh, từng người một mở kho, kêu kêu gào gào, nếu không phải hợp thành đội ăn gà thì Đào Túy đã tắt mic từ lâu.
Ván trò chơi kết thúc, Đào Túy nhìn nhân vật không cử động, lại không tự chủ được mà mở wechat ra.
Mở tin nhắn giọng nói của Lý Dịch vừa mới gửi tới.
Trầm ổn.
Lạnh lùng.
Nhưng đúng là dễ nghe hơn so với mấy tên nam sinh kia nhiều.
Ngày cuối cùng, ký túc xá đã sớm dọn đi gần hết, Đào Túy là người cuối cùng rời khỏi, đóng kỹ các cửa. Cô kéo vali xuống lầu, Giang Sách lái chiếc SUV tới, bước lên giúp cô cầm vali, đưa Đào Túy về nhà trước, hai người họ gọi là có quen biết qua, Giang Sách lớn hơn Đào Túy vài tuổi.
Cũng coi cô như em gái vậy.
Sau khi lên xe, anh ấy cầm tay lái, cười nói: “Biệt thự có dì giúp việc, sẽ giúp đỡ cuộc sống thường ngày của cô, cô cần ra ngoài thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tài xế.”
Đào Túy ngồi ở đằng sau, nắm chặt điện thoại di động, tim đập hơi nhanh.
Cô ồ lên một tiếng.
Lát sau, cô hỏi: “Còn anh Lý Dịch?”
“Gần đây tổng giám đốc Lý phải xã giao nhiều, không thể trở về nhanh như vậy.”
Đào Túy: “À.”
“Anh Giang Sách, tôi muốn hỏi riêng anh một chuyện.”
Giang Sách quay đầu nhìn cô, gật đầu cười.
Đào Túy: “Anh Lý Dịch đã xem qua hình tôi thật chưa?”
“Xem qua rồi, tấm hình đó là do anh ấy gửi cho tôi mà, anh ấy chưa xem qua sao biết mà gửi.” Giang Sách cười có chút không biết làm sao.
Đào Túy: “À, vậy sao.”
Ha ha.
Rất nhanh, xe đã lái tới hướng vịnh, men theo sườn núi đi tới một biệt thự có phong cảnh sơn thủy thì dừng lại. Không phải đằng trước, mà là mấy tòa biệt thự phía sau lưng chừng núi.
Phía sau càng yên tĩnh, trước là hồ, sau là núi.
Cửa rộng mở.
Đào Túy và Giang Sách bước vào cửa, dì Lưu ở bên trong ra tiếp đón, cười chào rồi dẫn Đào Túy lên tầng hai.
Bởi vì là kiểu nhà song lập nên phòng khách chạm rỗng. Phòng của Đào Túy dọc theo dãy hành lang, có phòng vệ sinh riêng rất lớn, có cửa sổ lồi, dường như phòng đã được sửa chữa qua lần nữa, lấy màu be và màu hồng làm màu chủ đạo, một chiếc bàn máy vi tính và bàn trang điểm lần lượt đặt cạnh nhau. Cất đồ đạc xong, Đào Túy và dì Lưu cùng đi xuống lầu.
Giang Sách ở trong phòng khách, thấy hai người đi xuống thì trò chuyện một hồi rồi rời đi.
Đào Túy tiễn anh ấy ra ngoài, sau khi trở lại, ngôi biệt thự chỉ còn lại hai người, dì Lưu cười nói: “Đào Túy, cháu tự xem ti vi hoặc xem phim, dì đi làm cơm.”
“À, vâng.”
Đào Túy chần chừ một chút, muốn tới giúp nhưng bị dì Lưu đẩy ra ngoài, không cho cô quấy rối.
Đào Túy đứng trong phòng khách trống trải, ngập ngừng hỏi: “Dì Lưu, anh Lý Dịch ở tầng mấy ạ.”
“Tầng ba.”
“À.”
Phòng khách được dọn dẹp rất sạch sẽ chỉnh tề, không có một chút dấu vết khí chất của đàn ông. Đào Túy lê dép bước tới ghế salon, ngồi xuống, cầm điện thoại di động lên, chuẩn bị chơi trò chơi, nhưng lại phát hiện dưới bàn uống trà nhỏ có đặt một vài thứ, cô đưa tay kéo ra một chút.
Là bao thuốc lá, còn có bật lửa.
Ngoài ra còn có máy tính bảng và một vài văn kiện bị đè lên.
Đây đều là đồ của Lý Dịch.
Mặt Đào Túy đỏ lên, đẩy chúng vào. Sau đó cô dựa vào ghế, cầm điện thoại di động lên chơi tiếp, nhưng vừa nghĩ tới việc anh có thể đã từng ngồi ở đây xem văn kiện hoặc hút thuốc.
Nhân vật trong trò chơi của Đào Túy bèn chết ngay.
Trực tiếp nhảy trúng vòng độc mà chết.
Mấy ngày sau, Đào Túy đã quen thuộc với biệt thự này, đi ra cửa tới công ty cũng có tài xế đưa đón, dì Lưu ở lại tầng một làm giúp việc, nhà còn có hai giúp việc tạm thời, bình thường sẽ tới dọn vệ sinh. Biệt thự rất lớn nhưng rất sạch sẽ, nhìn không thấy một chút dấu vết nào của Lý Dịch nhưng cũng không ít đồ vật nhỏ của anh.
Những thứ ấy cũng là do Đào Túy tự phát hiện.
Ví dụ như chiếc đồng hồ đeo tay anh đặt ở vách trong của tủ rượu, sờ vào lạnh buốt, không biết làm bằng vật liệu gì. Đào Túy mặc chiếc váy lộ vai dài đến đầu gối, lại chạm phải chiếc đồng hồ lần nữa, cô nhón chân trước lên rồi mày mò tìm hiểu.
Ngoài cửa truyền tới vài tiếng bước chân, cô bất chợt rụt tay về, xoay người lại, trực tiếp ngồi dựa bên chiếc bàn cao chống cằm nhìn ra ngoài.
Ánh trăng chiếu xuống mặt đất.
Trên tay Lý Dịch cầm áo khoác, trên người mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu đi tới, trong miệng ngậm thuốc lá cũng nhìn lại.
Bốn mắt nhìn nhau.
Đào Túy di chuyển đôi chân dài, cười híp mắt: “Anh già lưu manh, đã về rồi sao?”
Tóc xoăn, mắt hồ ly.
Lý Dịch dừng mấy giây: “Cô nhóc?”
Đào Túy che miệng: “Ôi, Đào Túy câu cá, Lý Dịch mắc câu.”
Lý Dịch cũng không kinh ngạc đến vậy, anh bước về phía bàn uống trà nhỏ, ngắt điếu thuốc trong miệng, dập tắt trong chiếc gạt tàn, vắt áo khoác lên ghế salon, ngồi xuống, vén tay áo lên rồi nhìn cô, nói: “Em nhận ra anh sao không nói cho anh biết?”
Nhắc tới chuyện này Đào Túy lại bực mình, cô từ trên bàn cao nhảy xuống, mở điện thoại di động ra, nhấn vào tấm hình kia, đặt ở bên cạnh Lý Dịch: “Thấy rõ không?”
Trong tấm hình là Đào Túy mặc một chiếc áo lông trắng cổ cao, che kín nửa cằm, nháy một bên mắt, bên mắt còn lại thì cong cong, đuôi mắt dài như đang câu dẫn người ta.
Lý Dịch xem qua vài lần rồi dựa vào phía sau, khẽ cười: “Thật xin lỗi, anh không nghiêm túc xem.”
Đào Túy đứng ở trước mặt anh, nhìn anh cười, những đường nét nhu hòa lạnh lùng chợt không đứng nữa. Cô ngồi trước bàn uống trà, chỉ vào anh: “Anh còn nói em câu cá.”
Lý Dịch: “Thật xin lỗi.”
Đào Túy nhéo eo.
Nhìn dáng vẻ chịu đựng của anh cô lại không biết nói gì.
Lý Dịch dựa vào ghế salon, nhìn cô gái ngồi bên cạnh bàn uống trà.
Anh lớn tuổi hơn Đào Túy, chơi cùng Đào Túy hai năm đó, anh đã hiểu chuyện rồi. Cô bé trắng ngần ấy đã biến thành thiếu nữ cao lớn, Lý Dịch ngồi thẳng người, đầu ngón tay khẽ chạm vào tóc Đào Túy: “Trưởng thành rồi.”
“Dì Hinh có khỏe không?”
Ngón tay anh khẽ vuốt lên, Đào Túy cũng theo sợi tóc mà run lên, cô nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của anh, chỉ là anh vừa chạm vào một chút cũng dừng lại.
Giọng điệu của Đào Túy trầm xuống theo, cô có hơi nổi giận nói: “Khỏe.”
Lý Dịch chống đầu gối, nghe thấy vậy cũng hơi sửng sốt.
Một giây sau.
Anh không biết làm sao, cười nói: “Thật xin lỗi, anh cho là…”
“Anh cho rằng em câu cá, câu đàn ông.”
Lông mày Lý Dịch hạ xuống: “Phải, nhỏ như vậy, phải biết cảnh giác, lúc ấy em còn muốn lên xe của anh.”
“Em có biết lên xe đàn ông là có ý gì không?”
“Chẳng lẽ anh không phải anh Lý Dịch của em sao?” Đào Túy cây ngay không sợ chết đứng.
Lý Dịch: “…”
Một phút sau, Đào Túy còn muốn xử phạt nhưng điện thoại di động của Lý Dịch reo lên, anh cầm điện thoại di động lên, trước khi nghe anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói với Đào Túy: “Muộn rồi, em đi ngủ trước đi.”
Đào Túy ngồi bên bàn uống trà, không phản ứng không động đậy, nghiêng đầu nhìn anh.
Anh khẽ búng trán cô: “Đi ngủ.”
“Không đi.” Đào Túy lắc đầu.
Điện thoại di động vẫn còn kêu, Lý Dịch nhìn cô, chỉ đành bắt máy, gò má lạnh lùng cứng rắn, anh bước tới tủ rượu bên kia, rót rượu, nghe điện thoại.
Đào Túy ngồi tại chỗ nhìn anh.
Cho dù nhận ra thì thái độ của anh đã ấm áp hơn một chút so với trước kia, nhưng anh lại mang một vẻ trưởng thành đến mức khiến người ta không có cách nào có cảm giác gần gũi.
Anh vẫn không dừng ánh mắt lại trên khuôn mặt của cô quá lâu.
Trừ việc làm anh trai, anh vẫn rất lạnh nhạt.
Đào Túy đứng dậy đi tới.
Bước tới cạnh tủ rượu nhìn anh. Lý Dịch nói điện thoại, giọng nói trầm thấp, liếc nhìn cô rồi lại nhìn sang cầu thang. Đào Túy ra sức lắc đầu, anh nhíu mày.
Tiếp đó, anh nhấp một ngụm rượu, nói với người đầu dây bên kia: “Mười phút sau tôi sẽ gọi cho cậu.”
Cúp điện thoại.
Anh cầm cổ tay Đào Túy: “Bình thường mấy giờ em ngủ?”
Lòng bàn tay người đàn ông ấm áp, Đào Túy trố mắt nhìn, cúi thấp đầu, nhìn năm ngón tay thon dài của anh dán chặt trên da thịt cô, còn có chút thô ráp.
Cô không kịp phản kháng, ngoan ngoãn đi theo anh lên cầu thang.
“Mấy giờ ngủ?” Dường như anh đã hết kiên nhẫn, quay đầu nhìn cô hỏi lại một lần nữa.
Đào Túy: “Hai giờ.”
“Biết thức đêm ghê nhỉ.” Giọng anh rất trầm, đáp lời bình thường như vậy nhưng vẫn mang chút ác liệt.
Đào Túy: “Thỉnh thoảng mới thức một chút.”
Lý Dịch không phản ứng lại, sau khi lên lầu, trực tiếp đẩy một bên cửa phòng rồi kéo cô vào, sau đó chống cửa, nhìn chằm chằm cô: “Ở đây, từ hôm nay trở đi, mười giờ phải đi ngủ, muộn nhất cũng không quá mười hai giờ.”
Tay Đào Túy đặt phía sau, ôm lấy làn da nóng bỏng, ngẩng đầu nhìn anh, mở miệng muốn nói chuyện.
Đầu ngón tay chỉ vào trong phòng.
Đào Túy: “Được thôi.”
“Em sẽ đi ngủ ngay bây giờ.” Nói xong cô bèn chuẩn bị đi, mấy giây sau, cô quay đầu chỉ vào anh: “Vậy anh cũng không được về quá mười hai giờ.”
Cơ thể Lý Dịch cao lớn, cùi chỏ đè vào khung cửa, nghe vậy, chân mày anh nhíu lại.
“Nhóc con, anh và em không giống nhau.”
“Anh kỳ thị giới tính.”
Lý Dịch: “…”
Tròng mắt anh rất sâu, không có chút tâm tình gì.
Đào Túy nói xong, dừng mấy giây, có hơi kinh sợ, cô nói nhỏ: “Vậy anh về quá mười hai giờ phải gửi tin nhắn báo cho em một tiếng.”
Lý Dịch khẽ cười thành tiếng.
“Quản nhiều vậy.”
“Được, anh đồng ý với em.” Nói xong, anh đóng cửa lại.
Rầm.
Cánh cửa màu nâu sẫm trước mắt đóng lại, Đào Túy đứng tại chỗ, nắm cổ tay một hồi, cô xoa xoa đầu gối, cánh tay. Trong đầu nghĩ: “Trời ơi, toàn thân cũng mềm nhũn rồi.”
Cô móc điện thoại di động ra, bước tới mép giường, ngồi xuống.
Lạch cạch soạn tin nhắn.
Tôi là Đào Túy nha: [Ngày thứ năm ở lại đây, anh ấy trở về rồi.]
Khâu Viện: [Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Cuối cùng anh ấy cũng nhận ra cậu rồi chứ.]
Tôi là Đào Túy nha: [Ừ, còn nói xin lỗi.]
Khâu Viện: [Chà, sống chung rồi, hiện giờ có cảm giác gì?]
Lần gặp mặt trước còn có chút căng thẳng, lần này dường như Đào Túy không có cảm giác gì, cô nhớ tới những ngón tay của anh khi chạm tóc cô, còn có hơi ấm khi nắm cổ tay kéo cô lên lầu.
Đào Túy nhoài người trên giường.
Dùng sức đấm vào gối.
Cô thật sự giống như rơi xuống hố mất rồi.
Sau khi xuống lầu, Lý Dịch rót một ly rượu, ngẩng đầu uống xong. Chu Dương lại gọi điện thoại tới, anh vừa nhận, Chu Dương ở đầu bên kia: “Ai ôi, cô bé Đào Túy kia vào ở rồi?”
Lý Dich: “Ừ.”
“Vừa nãy cúp điện thoại làm gì rồi.”
“Đưa cô ấy đi ngủ.”
Chu Dương cười ranh ma: “Cậu đang vui vì sắp làm bố sao?”
Lý Dịch lại uống một ly rượu, nới cổ áo ra một chút, đường nét trên cổ nhẵn nhụi: “Còn chưa đủ tuổi làm bố.”
“Ha ha ha ha ha…” Chu Dương cười xong, suy nghĩ một chút: “Tôi cảm thấy cô bé chúng ta gặp ở quán ăn rất quen mắt.”
“Cô ấy chính là Đào Túy.”
Bên đầu kia điện thoại im lặng mấy giây. Chu Dương lại cười phá lên.
“Ôi chao.”
“Anh già lưu manh!”
Lý Dich: “Cút.”