Lý Dịch từ ghế bên kia đứng dậy, đi vòng qua ghế sofa rồi ngồi xuống, ôm cô lên đùi ngồi, ghé vào bên tai cô nói: “Bà xã.”
“Đã yêu nhau rồi, cũng không thể gọi cô bé mãi nhỉ?”
Đào Túy ngẩn người, vòng tay lên cổ anh: “Gọi cô bé là không được…”
Tỏ ra cô quá nhỏ.
Nhưng mà gọi thẳng là bà xã…
“A a a.” Cô dựa vào bả vai anh nói: “Vậy có phải em nên đổi xưng hô không.”
Lý Dịch nghiêng đầu cười nói: “Em cảm thấy thế nào?”
“Em không gọi ra miệng được…” Sau khi Đào Túy nói xong, đột nhiên nghĩ tới điều gì, cô lại ngồi thẳng, nhìn chằm chằm anh: “Không phải, vừa nãy đề tài nói chuyện của chúng ta là tiền thưởng của cô Tần, cô Tần ly hôn, một mình dẫn theo đứa trẻ, cần tiền…”
Lý Dịch nghe cô nói xong, gật đầu.
Nhưng không cho ý kiến, anh nắm ngón út của Đào Túy nói: “Những chuyện này không phải chuyện em nên suy nghĩ, lúc em ngất xỉu, cách vách đá sau lưng chỉ không tới ba mét.”
“Nếu như không phải anh đến, nếu em lùi về sau hai bước nữa thì sao.”
Đào Túy lập tức im miệng.
Cô phát hiện, cô vẫn quá ngây thơ rồi.
Vấn đề của cô và Lý Dịch nằm ở đây, anh chín chắn, nhìn nhận vấn đề luôn nhìn xa một chút, mà cô thì sao, luôn nhớ ân huệ, tình cảm.
Đào Túy nhìn anh rất lâu, sau đó tựa vào lòng anh.
Lý Dịch ôm cô.
Xoa tóc của Đào Túy, cánh mũi cọ cổ cô, cảm thấy chắc cô đã hiểu.
Đào Túy lại suy nghĩ, anh thích cái gì ở cô.
Cô chần chừ hỏi: “Anh, anh thích em điểm nào?”
Sau khi Lý Dịch nghe xong.
Mấy giây sau nói: “Thích em….”
Thích gì nhỉ?
Anh nắm cằm cô, hôn môi cô.
Đào Túy đỏ mặt, ngẩng cổ chạm môi với anh, lại không nhận ra, cô không nhận được một câu trả lời.
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Đào Túy phải livestream hơn ba tiếng, lượng đặt hàng càng ngày càng nhiều, mà sau chuyện ngày đầu tiên cô ngất xỉu, có đàn ông ôm cô lọt vào ống kính, thỉnh thoảng vẫn có người xem hỏi, thậm chí có người xem tinh mắt thấy vết sẹo ở xương quai xanh của Lý Dịch, còn có người chụp màn hình cái này.
Nhưng mà Đào Túy không hề đáp lại chuyện này, bởi vì trước đó cô Tần đã nói, người đàn ông đó là anh của Đào Túy, xin mọi người đừng để ý nữa.
Lần này khác livestream ở Lê Thành.
Thật ra trước đây Đào Túy không có chỉ tiêu gì, lần này thì khác, rất nhiều người dõi theo cô, thậm chí còn có một vài người bên trên quan sát, cô phải làm ra chút thành tích.
Lý Dịch qua đây, không chỉ là đến thăm cô, anh còn sang đây thăm một vài đồng đội, ngày thứ hai anh thấy Đào Túy khỏe rồi thì rời đi.
Sau khi anh đi, mấy người cô Tần mới thở phào, Đào Túy cũng có thể nhận thấy họ thả lỏng, nhưng với cô mà nói, thì có chút không thân thiện lắm.
Cặp đôi mới bên nhau chưa tới hai mươi bốn tiếng, đã tách ra.
Hơn nữa anh đi thăm đồng đội, bên đó phải tắt điện thoại và thiết bị truyền tin, đêm đó Đào Túy cũng không liên lạc được với anh.
Cô thật sự khâm phục rồi.
Cho đến ngày thứ tư, cô livestream đến mức khô ngứa cả họng, đang bảo dưỡng giọng thì Lý Dịch mới gọi điện tới, giây phút nhận điện thoại đó.
Đào Túy lại không biết nói gì.
Cô im lặng.
Bởi vì câu “bà xã” đó, cách lâu như vậy, cảm giác giống như mơ.
Giọng của Lý Dịch rất thấp: “Em đang làm gì vậy?”
Đào Túy bỏ cốc xuống: “Chuẩn bị livestream….”
“Ừ.” Bên Lý Dịch vừa xuống máy bay, ở sân bay Lê Thành, đột nhiên đi ngang qua một tiệm gấu bông, anh đứng ở ngoài cửa, nhìn gấu bông trong tủ kính, giọng điệu thản nhiên hỏi: “Bà xã à, em muốn gấu Teddy không?”
Đào Túy im lặng một lát: “Gấu Teddy?”
Một giây sau, cô phát hiện Lý Dịch gọi vợ, lập tức mặt mày hớn hở, cô cười từ trên ghế xuống, phấn khởi hỏi: “Gấu Teddy gì?”
“Lớn cỡ nào? Có hai mét không?”
Lý Dịch nhìn gấu lớn hai mét trong tủ kính, anh cười, một tay đẩy cửa ra, đi vào nói: “Không có hai mét, cm có muốn không?”
“Nhỏ vậy.” Đào Túy mang vẻ mặt đầy ghét bỏ.
Lý Dịch mặc âu phục giày da, ở trong tiệm gấu bông trông cũng không giống người sẽ mua gấu bông, anh chọn hai loại, gọi người gói lại, sau đó nói: “Em muốn hai mét làm gì?”
“Chê anh quá lùn, không thể ôm đi ngủ?”
Nhân viên gói đồ nghe nói như vậy, có hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông có gương mặt lạnh lùng trước mặt, cái gì, bây giờ đàn ông đẹp trai lạnh lùng như vậy nói chuyện cũng lẳng lơ thế sao?
Dáng vẻ nghiêm túc mà lẳng lơ mới nguy hiểm.
Bên Đào Túy cũng cứng cổ: “Ngủ… Ai muốn ngủ với anh.”
“Con gái có ai không thích con gấu vừa cao vừa lớn, em còn muốn mua báo hồng nữa.”
Lý Dịch ở đầu kia nhướng mày, nhận lấy cái túi mà nhân viên đưa tới, đi về phía cửa. Giang Sách chờ bên ngoài thấy anh mua thật, còn cầm hai cái túi lớn thì vô cùng kinh ngạc.
Vội vàng chụp lại.
Lý Dịch đưa túi cho Giang Sách, Giang Sách sửng sốt: “Tôi cầm?”
Lý Dịch: “Nếu không thì sao?”
Giang Sách uất ức mà nhận lấy, gì chứ còn tưởng sếp Lý sẽ cầm cái này rêu rao khắp thành phố, ra thẳng sân bay cơ.
Bên ngoài còn có cả một đội nghiên cứu đang chờ anh.
…
Ai ngờ, anh ấy mới là tên thê thảm.
“Có phải em còn livestream một hôm nữa không?” Lý Dịch liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hỏi.
Đào Túy ở bên kia đã tưởng tượng con gấu mà anh mua, bóp eo dựa vào cửa, nói: “Đúng vậy, ngày mai còn một ngày, anh, anh về Lê Thành rồi à?”
“Ừ.”
“Đổi xưng hô.”
Đào Túy: “…”
Không đổi.
Bên Lý Dịch ngược lại cũng không gò ép, giọng nói của anh rất nhẹ: “Ngày kia đi đón em.”
“Được.”
“Cúp đây.”
“Bái bai.” Sau khi nói xong, Đào Túy im lặng một chút, nói: “Em cúp trước.”
Lý Dịch nhướng mày, không nghĩ tới còn có kiểu yêu cầu này, anh “ừ” một tiếng.
Đào Túy cười híp mắt cúp máy, cúp xong, cô dựa lên cửa, len lén cười. Ôi, thật ra thì cảm giác làm bạn trai tốt hơn làm anh trai.
Bởi vì anh sẽ chủ động mua đồ cho cô, quan trọng nhất… một tiếng “bà xã” đó, làm người ta vô cùng vui sướng.
Đào Túy chạy về phòng, nằm sấp trên giường, viết lên vòng bạn bè.
Tôi là Đào Túy nha: [Hôm nay vui vẻ, rất vui vẻ.]
Giang Sách: [Bà chủ, tôi đang xách gấu bông cho cô, tôi cũng rất vui vẻ đấy.]
Tôi là Đào Túy nha trả lời Giang Sách: [Có thật không? Anh giúp tôi để ý Lý Dịch nhé.]
Giang Sách trả lời: [Không phải chứ? Còn muốn tôi làm gián điệp?
Không làm nổi chức trợ lý này.]
Lý Dịch: [Cô ấy bảo cậu làm, thì cậu làm.]
Giang Sách:…
Vợ chồng hai người chơi tôi.
Bên kia.
Chu Dương “đậu má” một tiếng, cắn thuốc lá, gõ điện thoại hỏi Lý Dịch:
[Cậu thành công rồi????]
Lý Dịch: [Đúng vậy.]
Chu Dương: […]
Tuổi trẻ thật tốt, đúng là dễ dàng.
Anh ấy suy nghĩ giây lát, lại nói.
[Cậu thành công không có nghĩa là mãi mãi thành công, cô gái trẻ hi vọng nhiều hơn, huống chi cô ấy còn nhỏ, cậu ra tay được sao? Ngộp chết cậu.]
Hứa Điện: [Wow, có lý.]
Giang Úc: [Không cần vui cho Lý Dịch, cuộc sống đau khổ của cậu ta sắp đến rồi.]
Văn Trạch Lệ: [Ha ha ha ha ha ha ha… Chúc mừng.]
Văn Trạch Tân: [Tôi đồng ý với lời của Chu Dương, Lý Dịch, anh sẽ ngộp đó.]
Lý Dịch: [Ha.]
Ha.
Giang Sách ở bên cạnh, cũng nghe thấy giọng điệu, anh ấy thấp giọng nói: “Tổng giám đốc Chu không hổ trải qua nhiều chuyện, quá hiểu biết.”
Nói xong.
Anh ấy nhận được ánh mắt lạnh buốt của Lý Dịch.
Giang Sách: “…”
Dưới sự cố gắng của mọi người, rốt cuộc buổi livestream cuối cùng đã hoàn thành vượt mức, Đào Túy vừa rời khỏi ống kính thì tiến lên ôm lấy cô Tần, cô Tần sửng sốt, cũng giơ tay ôm lấy Đào Túy.
Sau khi Đào Túy ôm chặt cô, lầm bầm nói bên tai cô ấy: “Xin lỗi, cô Tần.”
Cô Tần sửng sốt, qua hồi lâu, biết tại sao cô nói xin lỗi. Cô Tần lắc đầu: “Không, thật ra chuyện này đúng là tôi không chăm sóc chu đáo.”
Cô ấy kéo Đào Túy ra, nhìn gương mặt xinh đẹp của Đào Túy, nói: “Tổng giám đốc Lý trừng phạt là phải, nếu như lần này dễ dàng bỏ qua.”
“Lần sau chúng tôi vẫn sẽ lơ là cô.”
Cũng là cho cô một lời nhắc nhở nghiêm khắc.
Ngày đó họp.
Lý Dịch nói rõ ràng trên hội nghị.
“Cô là quản lý, phải đặt sự chú ý lên người streamer, nhỏ đến mức cô ấy có ngủ ngon không, lớn đến mức tình trạng sức khỏe vào buổi sáng, còn có thể livestream mấy tiếng dưới hoàn cảnh này không, mà những điều cơ bản nhất này, cô cũng không làm được điều cơ bản nhất, cô còn có thể làm gì.”
Một câu nói, đã khiến cô Tần vô cùng xấu hổ.
Sau đó cô ấy khóc chủ yếu là nhìn vách đá đó, nếu như Đào Túy thật sự ngã xuống, vậy cô ấy lấy gì để đền? So với điều này, tiền thưởng nho nhỏ tính là gì chứ…
Đương nhiên, con người tổng giám đốc Lý thật sự rất lạnh lùng, vô tình là thật.
“Cho nên cô không cần xin lỗi.” Cô Tần lại xoa tóc Đào Túy, cười nói.
Lời nói của cô Tần giống hệt Lý Dịch, Đào Túy nhìn cô Tần trước mặt, cảm thấy suy nghĩ của người chín chắn luôn giống nhau.
Cô “ừm” một tiếng, nhưng vẫn nắm chặt tay của cô Tần: “Cô đừng tự trách, không phải tôi rất ổn sao?”
“Trở về Lê Thành, tôi mời mọi người ăn cơm!” Đào Túy hào phóng vẫy tay.
Cô Tần vừa nghe, bật cười: “Được.”
Những người còn lại nghe thấy, cũng cười mà ló đầu nói: “Vậy chúng tôi cảm ơn Đào Túy nha.”
“Khách sáo rồi khách sáo rồi, tôi bao, muốn ăn gì cứ việc gọi.”
“Ha ha ha ha, được.” Những người còn lại đùa giỡn.
Cô Tần cũng cười mà kéo Đào Túy đi sang một bên, thấp giọng hỏi: “Cô và… tổng giám đốc Lý đang qua lại?”
Đào Túy sửng sốt, lúc lâu, cô cúi đầu xuống: “Đúng… đúng vậy.”
Mặt đỏ rần.
“Cô thích anh ấy sao?” Cô ấy cảm thấy Lý Dịch có hơi bá đạo, sợ Đào Túy bị ép buộc.
Đào Túy ngẩng đầu, nhìn cô Tần, suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi suy nghĩ hai ngày….”
“Sau đó trước lúc tôi ngất xỉu, rất muốn gặp anh ấy.” Đào Túy đút tay trong túi, sát về trước một chút, thấp giọng hỏi: “Tôi thế này, là thích nhỉ? Anh ấy ở bên cạnh tôi, tôi rất có cảm giác an toàn…”
Cô Tần suy nghĩ giây lát, đột nhiên cảm thấy cái thích của cô gái trẻ thật sự rất thuần túy.
Cô ấy gật đầu: “Ừ.”
“Cảm ơn cô.” Đến nay Đào Túy cũng chưa nói chuyện này với ai, bây giờ có được câu trả lời của cô ấy, cô vui vẻ nói: “Thu dọn đồ đạc thôi.”
Sau đó đoàn người thu dọn đồ đạc.
Ngày hôm sau thì đến sân bay, trước khi lên máy bay, Đào Túy nhắn một tin cho Lý Dịch.
Thậm chí cô còn nói: [Anh, em đến nói thì anh qua đón em nhé, không gấp.]
Kết quả, xuống máy bay, cô vừa mới tới cửa ra thì thấy Lý Dịch mặc áo sơ mi và quần dài, xuống xe, miệng ngậm thuốc lá, nhìn về phía cô.
Vào giây phút đó, tim Đào Túy cũng phấp phới.
Lộc cộc lộc cộc, chạy tới chỗ anh.
Nhảy vào trong lòng anh.
Lý Dịch dùng một tay kéo cô, tựa vào cửa xe phía sau, mỉm cười nhìn cô.
Đào Túy giơ tay, lấy điếu thuốc trong miệng anh xuống, thấp giọng nói: “Ông xã ơi?”
Lý Dịch sửng sốt.
“Hửm? Gọi thêm lần nữa.”