Lần trước cậu đòi Lý Minh Châu tặng quà sinh nhật là năm kia.
Lục Dao đòi cô một nụ hôn.
Chuyện Lý Minh Châu không cự tuyệt thì phân nửa là đồng ý, người như cô có học cả đời cũng không biết cách thẳng thắn.
Lục Dao gác máy, cơn buồn ngủ bỗng biến đâu mất. Cậu xoay người xuống giường ngay lập tức, lấy cuốn lịch Truyền Thuyết Dũng Giả mà mỗi người trong chiến đội đều được tặng từ ngăn kéo ra, khoanh một số, từ đây tới ngày Tiểu Tuyết chỉ còn có năm ngày.
Mấy năm nay, Lục Dao đón sinh nhật không được như ý cho lắm, sinh nhật cậu đúng vào ngày giỗ của Lục Tri nên càng nhiều fan chúc mừng cậu thì cậu càng cảm thấy họ như đang khua chiêng gõ trống vì sự ra đi của Lục Tri.
Vậy nên từ lúc ra mắt, Lục Dao không thích ăn mừng sinh nhật.
Dù chiến đội có âm thầm tổ chức tiệc cho cậu thì Lục Dao cũng không vui vẻ.
Phương Thiên biết rõ nguyên nhân, sau lần đầu tiên tổ chức thấy sắc mặt Lục Dao không tốt thì sau đó không đề nghị mở tiệc nữa.
Nhưng sự hiện diện của Lục Dao quá rõ ràng, ở chiến đội, dù Phương Thiên có không nhắc gì tới thì vẫn luôn có người nhớ rõ sinh nhật cậu.
Hôm Tiểu Tuyết, Lục Dao dậy rất sớm.
Anh chàng bình thường chỉ mặc luân phiên hai bộ đồng phục chiến đội ấy thế mà sáng nay lại lục lọi đống trang phục cá nhân gom góp nửa năm nay trong tủ suốt nửa tiếng.
Mạch Tiểu Mễ dậy sớm, nghe tiếng động ngoài hành lang thì xoay cái ghế đa chức năng của cô ta, thò đầu ra khỏi phòng Kỹ Thuật.
“Chào buổi sáng, Lục Dao… Sinh nhật vui vẻ.” Mạch Tiểu Mễ nghĩ một lát rồi bổ sung, “Trang bị của Minh Nguyệt tôi cho cậu thăng cấp miễn phí với tập số liệu độc nhất vô nhị.”
Lục Dao vẫy vẫy tay, “Cảm ơn nha.”
Mạch Tiểu Mễ nói xong thì rụt đầu về ngay, không nói gì nữa.
Lục Dao tới chỗ quản lý xin nghỉ.
Phương Thiên đang đọc tập tư liệu mùa giải dày cộm, nghe vậy liền ngẩng đầu lên.
“Nghỉ mấy ngày?”
“Hai ngày.”
“Về ăn sinh nhật à?”
Lục Dao sốt ruột hối, “Mau đưa giấy đồng ý nghỉ phép cho tôi đi.”
Phương Thiên kéo ngăn kéo ra, ai oán nói, “Dữ dằn thế làm gì, trong mắt cậu rõ ràng không có người anh này mà, ôi, tôi đây là tạo…”
“Quản lý Phương!” Hứa Hạnh gõ cửa.
Phương Thiên đang nói thì bị ngắt lời, anh ta vừa viết giấy đồng ý vừa nói.
“Hôm nay mấy đứa dậy sớm ghê, không cần Tiểu Bạch tới kêu đã mò dậy hết rồi, thật đáng mừng, lớn thật rồi.”
“Không đúng, ở đây còn có một tên đã trưởng thành.” Phương Thiên viết xong giấy đồng ý, tiện tay lấy một chiếc đồng hồ trong ngăn kéo ra, vừa nhìn đã biết là hàng thủ công xa xỉ, “Tặng cậu này, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”
Hứa Hạnh ồ lên một tiếng, “Hôm nay là sinh nhật Lục Dao à?”
Phương Thiên cười nói, “Vờ vịt nó vừa thôi, đừng nói với tôi là cô quên, nếu quên thì dậy sớm thế làm gì hả?”
Hứa Hạnh lè lưỡi, lấy cái lắc tay đang giấu sau lưng ra, là loại dành cho nam.
“Tôi phát hiện quản lý đã tặng đồng hồ, vậy lắc tay của tôi Lục Dao không biết đeo vào đâu.”
“Cô nên đan dài một chút mới phải, để cậu ta đeo cổ luôn.”
Hứa Hạnh vân vê mũi, “Nhìn không giống mua sao?”
“Thôi đi, xấu xí vậy làm gì có tiệm nào ác độc tới mức lấy đi gạt tiền mấy cô nhóc chứ!” Phương Thiên uống một hớp nước.
Hứa Hạnh nhân lúc Lục Dao chưa ra khỏi cửa liền kéo cậu lại đưa quà.
“Sinh nhật vui vẻ, Lục Dao, sau này ở chiến đội phải cố lên nhé!”
Mắt cô ta rất lớn, lấp la lấp lánh, là một người rất hướng ngoại.
Lục Dao cầm lắc tay, Hứa Hạnh hỏi, “Lục Dao, tối nay cậu đi đâu ăn thế?”
Phương Thiên mở miệng, “Đừng hỏi, dù sao thằng nhóc này cũng đâu ở thành phố S.”
“Cậu ấy định đi đâu thế?” Hứa Hạnh hỏi.
Phương Thiên dừng tay, nói với vẻ bí hiểm, “Chốn bình yên.”
…..
Tuần thứ hai của tháng Mười Một, Tô Thiên Du được đưa sang nước ngoài.
Lý Sâm đã liên hệ được bệnh viện và bác sĩ, mọi chuyện sau đó từ lớn đến nhỏ anh cũng lo liệu ổn thỏa, cuối cùng đặt vé máy bay vào trong tay Lý Minh Châu.
“Chuyến bay ngày , em còn muốn chuẩn bị gì thì chuẩn bị đi.” Lý Sâm dừng một chút rồi nói tiếp, “Em đốt giấy báo trúng tuyển rồi à?”
Lý Minh Châu không đáp, nhưng ý cô rõ là: Liên quan quái gì tới anh.
Lý Sâm đã quen với thái độ đó của cô, anh nói, “Học sinh mà không đi học thì em tính làm gì?”
“Anh sẽ bảo lưu học bạ tại Đại học B hai năm cho em, đây là thư giới thiệu của hiệu trưởng trường Đại học này, sau khi ra nước ngoài thì tới đây học, nghe chưa?”
Lý Minh Châu kinh ngạc nhìn anh.
Trên bức thư giới thiệu là con dấu đỏ chói mắt của hiệu trưởng trường Đại học kia.
Lý Sâm nhét thư giới thiệu vào tay cô, “Lần này không được đốt đâu đấy.”
“Sao anh kiếm được?” Lý Minh Châu hỏi anh.
“Không liên quan tới em, thứ anh có thể lấy được nhiều hơn em tưởng nhiều.” Lý Sâm nói, “Dự án của em anh sẽ để nó vận hành bình thường, đợi mấy năm nữa em quay về thì tự mình tiếp quản.”
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Sao anh ta lại tốt thế? Cáo chúc Tết gà à?
Lý Sâm nhìn vẻ mặt dửng dưng của cô thì biết ngay cô nàng đang nghĩ gì, “Minh Châu, em đừng cho rằng toàn nhân loại đều là kẻ địch của em.”
Lý Minh Châu nói, “Đừng giở chiêu tình cảm ra với tôi, tôi không thích nợ anh.”
“Em không nợ anh gì cả, chúng ta làm một cuộc trao đổi, sau khi về nước em phải lập tức vào Hội đồng quản trị làm việc.”
Lý Minh Châu cười nhạo, “Anh không sợ tôi mưu quyền soán vị, giết chết ba anh à?”
Lý Sâm siết chặt tay.
Lý Văn Lâm e là chẳng sống nổi tới khi cô quay về, bệnh tình của ông ta mỗi ngày một nặng thêm, chẳng biết ngày nào sẽ chầu trời.
Lý Sâm nói, “Em quá cố chấp, vì sao không vì bản thân mà cân nhắc một chút, nếu anh là em thì anh sẽ lựa chọn chuyện có lợi cho mình.”
“Đáng tiếc anh không phải là tôi.” Lý Minh Châu nói.
Lý Sâm không nói gì nữa, anh tự mình tới đây là để đưa tận tay thư giới thiệu và thẻ học sinh cho Lý Minh Châu.
Mấy tháng trước, Lý Minh Châu đã đốt giấy báo trúng tuyển của mình, khi đó cô cùng đường, trước giờ cô chưa từng nghĩ tới một ngày nào đó cô còn có thể lấy lại tờ giấy báo trúng tuyển kia.
Khi Lý Sâm đưa nó cho cô, cô đã hoảng hốt.
Người anh cùng cha khác mẹ của cô không giống cô, anh ta có rất nhiều tiền và quyền, những thứ mà cô chỉ có thể mơ ước thì Lý Sâm chỉ cần dùng chút quan hệ đã lấy được ngay.
Lý Minh Châu đứng bất động, siết chặt bức thư giới thiệu.
Lý Sâm chỉ ghé qua lần đó rồi không tới thăm Lý Minh Châu thêm lần nào nữa, dường như muốn để cô yên lặng ngây ngốc mấy ngày.
Tằng Huy tiếp nhận dự án ở thôn Long Tương từ tay Lý Minh Châu, trước khi cô xuất ngoại một ngày vừa hay lại là sinh nhật của Lục Dao. Sáng hôm đó, Tằng Huy tới nói lời tạm biệt với Lý Minh Châu.
Lý Minh Châu bảo ông cố gắng chăm chút cho dự án thôn Long Tương, đợi thêm vài năm nữa có thể kiếm được một khoản lớn.
Lý Minh Châu từng nhắc nhở Tằng Huy bán phục linh đi, ai ngờ đúng là năm nay phục linh rớt giá thậm tệ, Tằng Huy nhìn bạn bè than thở mà thầm hãi trong lòng, nếu khi ấy Lý Minh Châu không cảnh tỉnh ông thì bây giờ ông cũng là một trong những người đang oán thán kia.
Vậy nên Tằng Huy không hề nghi ngờ bất cứ lời nói nào của Lý Minh Châu.
Tằng Huy mời Lý Minh Châu buổi tối tới nhà họ ăn một bữa cơm rồi đi nhưng Lý Minh Châu từ chối.
Tằng Huy cũng không nài ép, vỗ vỗ bả vai cô, chúc cô thuận buồm xuôi gió.
Giữa trưa Lục Dao đến thành phố H, vừa xuống xe đã thấy Lý Minh Châu mặc bộ đồ đen liền mũ đứng ở cửa tàu điện ngầm chờ cậu.
Lục Dao vô cùng quý trọng cơ hội được gặp Lý Minh Châu, lần nào gặp thì cũng ôm cô không buông tay.
Lý Minh Châu nói, “Kính râm và khẩu trang của cậu đâu?”
Cô nhắc Lục Dao đeo kính lên, dù sao bây giờ cậu chàng cũng không giống như trước kia, ngay cả cái trạm tàu điện ngầm mà hai người đang đứng cũng dán đầy poster quảng cáo của Lục Dao.
Lục Dao không tình nguyện đeo kính lên, Lý Minh Châu sợ cậu bị người ta nhận ra, vì thế lấy cái khẩu trang màu đen trong túi ra cho cậu đeo.
Khuôn mặt đẹp đẽ của Lục Dao bị che hơn phân nửa.
Cậu gắt gỏng, “Tôi đi chơi game mà bây giờ chẳng khác mấy ngôi sao là thế nào!”
“Với đà phát triển như thế này của Esport thì mấy năm nữa chẳng khác gì showbiz đâu.” Lý Minh Châu bình tĩnh trả lời.
Hai người tránh những chỗ đông người, chọn một nhà hàng ở chỗ tương đối hẻo lánh.
Lục Dao phát hiện hôm nay Lý Minh Châu ngoan ngoãn lạ thường.
Bình thường khi cậu và Lý Minh Châu ở bên nhau, đối phương luôn nhìn cậu với vẻ lạnh lùng thờ ơ, người ta lúc yêu thường có thời kỳ cuồng nhiệt nhưng Lý Minh Châu dường như không có hứng thú với mấy chuyện như thế, cô yêu một cách vô cùng lý trí, tựa như cô giải đề Toán vậy.
Lần duy nhất cô bộc lộ cảm xúc chính là tối hôm đầu tiên Tô Thiên Du phải nhập viện, cô ôm Lục Dao khóc đến nửa đêm.
Trừ lần đó ra thì khuôn mặt Lý Minh Châu trăm ngày như một, không có biến hóa gì.
Nhưng hôm nay Lục Dao có thể cảm thấy Lý Minh Châu dịu dàng vô cùng.
Vì muốn chứng thực suy nghĩ của mình, cậu cố ý đề xuất rất nhiều yêu cầu vô lý, mấy yêu cầu kiểu đó bình thường Lý Minh Châu nhất định sẽ gạt phắt đi, thậm chí còn mỉa mai cậu vài câu. Ngờ đâu hôm nay, Lục Dao nói gì cô cũng ngầm đồng ý.
Lục Dao nghĩ bụng: Chuyện này lạ quá đi mất! Mặt Trời mọc đằng Tây chắc!
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tiết trời hôm nay rất âm u, không thấy mặt trời đâu cả, thích hợp để chia tay, chẳng thích hợp để hẹn hò.
Lý Minh Châu gắp một đũa đồ ăn cho cậu, ân cần chẳng giống cô chút nào.
Hồi chuông cảnh báo khẽ vang lên trong lòng Lục Dao: Có biến!
Hai người cơm nước xong thì buổi chiều đi xem phim, do Lý Minh Châu không quá thích mấy bộ phim điện ảnh thanh xuân đau thương bi lụy nên xem được một nửa đã ngủ mất, lúc tỉnh dậy thì phim đã chiếu xong.
Lục Dao cũng chẳng có hứng thú gì với bộ phim này, chủ yếu là cậu muốn bồi dưỡng tình cảm nên mới lên mạng tìm kiếm, thấy người ta khuyên: Nên đi xem phim tình cảm, sau đó nhân cơ hội mà hôn một cái.
Khổ nỗi Lý Minh Châu không làm theo kịch bản, cô cứ thế ngủ luôn.
Lúc ra khỏi rạp phim, bên ngoài trời đã tối.
Khi Lục Dao và cô đi ngang qua Tây Hồ, thấy một đám fan đang túm tụm ở đó viết biểu ngữ tên Lục Dao, mang theo vương miện nhỏ, ở giữa hình như còn mua cả bánh kem, có vẻ muốn chúc mừng sinh nhật Lục Dao.
Một đám con gái tụ tập với nhau, bên người là đống quạt và quần áo có in hình Lục Dao, vừa chụp hình vừa quay phim.
Lý Minh Châu cảm thấy rất thú vị nên đứng lại nhìn rất lâu.
Mặt Lục Dao nóng bừng, cậu thấy đám fan nữ quá mức cuồng nhiệt. Đương nhiên, đa phần là do da mặt cậu cũng không dày tới mức nghe một đám người tụ tập nói yêu cậu mà không hề hấn gì, nếu là người khác thì cũng sẽ đỏ mặt.
Càng khó xử hơn là: Người yêu chính thức đang đứng bên cạnh.
Hoạt động của đám fan vẫn chưa kết thúc, có mấy người phụ trách phỏng vấn, hình như đang bán đồ in hình Lục Dao cho người qua đường.
Bán một hồi không hiểu sao lại tới chỗ Lý Minh Châu.
Hai người đứng gần nhất, cô nàng fan dẫn đầu nói: “Anh có chơi game không?”
Lý Minh Châu lắc đầu, “Tôi không chơi.”
Cô ta lại hỏi, “Ôi! Vậy anh thử chơi Truyền Thuyết Dũng Giả đi, game này siêu hay!”
Lý Minh Châu: “Mấy em tự tổ chức sinh nhật cho Lục Dao à?”
Cô nàng hơi kinh ngạc, “Anh biết Lục Dao ạ?”
Thoạt trông cô bé rất kích động.
Lý Minh Châu: “Biết, có thể đưa tôi một cây quạt của mấy em được không?”
Lý Minh Châu để ý thấy cây quạt đằng sau lưng đám fan có dán hình Lục Dao bên trên.
Mùa đông mà đi bán quạt, rõ ràng là đám fan này không có đầu óc kinh doanh gì cả.
Vậy nên quạt không phải để bán mà để tặng.
Fan chuẩn bị một thùng quạt để lúc tuyên truyền sẽ tặng cho người qua đường, nhưng giữa trời tuyết tháng Mười Một, làm gì có ai muốn lấy quạt.
Lý Minh Châu mở miệng muốn lấy quạt khiến đám fan vui muốn chết, xin một cây lại tặng thêm cây nữa.
Lý Minh Châu khuyên nhủ, “Mấy em nên in lên khăn thì sẽ có nhiều người thích hơn.”
Cô bé nói, “Không sao ạ, in lên gì cũng được, hôm nay để ăn mừng sinh nhật Lục Dao… Hơn nữa hôm nay đại thần cũng không đăng gì trên Weibo cả.”
Đám fan rơi lệ đầy mặt.
Đại thần nào đó đứng sau lưng Lý Minh Châu, mặt đỏ lựng lên.
Lý Minh Châu nói, “Có thể chụp ảnh chung không?”
Đám fan sửng sốt.
Lý Minh Châu nói, “Bây giờ tôi đã thành fan Lục Dao, không muộn chứ?”
“Không muộn! Đương nhiên không muộn!”
Vì chụp ảnh chung nên đám fan đứng sát Lý Minh Châu. Lục Dao đứng cạnh cô nên vừa hay lại đứng cạnh đám fan của mình.
Lý Minh Châu xin ảnh rồi gửi sang điện thoại cho Lục Dao.
Cô vừa đi vừa hỏi, “Sao hả? Không đăng Weibo à?”
Lục Dao nói, “Hôm nay cậu là lạ thế nào ấy.” Cậu chỉ vào cây quạt, “Tôi hàng thật giá thật đều là của cậu mà cậu còn cần cây quạt làm gì.”
“Cây quạt này cũng là cậu, vì sao tôi không thể có chứ!” Lý Minh Châu có vẻ như rất thích cây quạt này.
Lục Dao đã đăng Weibo, nhân tiện check-in vị trí.
@ Lục Dao V: Cảm ơn.
Ảnh chụp là cậu đang võ trang hạng nặng, đeo khẩu trang và kính râm chụp ảnh chung với fan.
Dưới Weibo đầy tiếng oán thán, nói fan thành phố H kiếp trước đã cứu vớt thế giới.
Cũng có người hỏi sao họ không nhận ra Lục Dao, v.v…
Còn cô bé fan đưa quạt lúc nãy, giờ cứ một chốc ngâm thơ, một chốc cảm khái nhân sinh, một chốc lại chạy vòng quanh Tây Hồ, trạng thái tinh thần rõ ràng không ổn định.
Mới đó đã đến mười giờ tối, trời càng về khuya càng lạnh, tuyết rơi ngập lối.
Năm trước giờ này tuyết cũng rơi, hai người cũng không mang dù.
Lý Minh Châu không trọ chỗ cũ nữa, nhưng Lục Dao không biết chuyện này. Song Tây Hồ cách khu biệt thự của cậu rất gần, bà cụ Vương vì không phải chăm sóc Lục Dao nên đã về thành phố B.
Căn biệt thự trống rỗng, không có ai ở.
Lục Dao mở cửa, việc đầu tiên là bật điều hòa, căn nhà từ từ ấm lên.
Tầng hai có phòng ngủ chính và phòng ngủ dành cho khách, Lục Dao lấy một bộ đồ ngủ của mình ném cho Lý Minh Châu, giục cô mau đi tắm nước nóng.
Tầm hơn mười một giờ, Lục Dao tắm rửa xong, đứng ở cửa phòng ngủ của khách chúc Lý Minh Châu ngủ ngon rồi quay về phòng mình.
Cậu bật đèn ngủ lên, mở máy tính lên chơi game một lát thì đột nhiên nhớ ra Lý Minh Châu vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho cậu.
Hôm nay được gặp cô khiến cậu hưng phấn nguyên ngày nên quên béng chuyện quà cáp, nếu không vô tình nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay phải thì có lẽ Lục Dao ngủ tới ngày mai cũng không nhớ ra.
Cậu đang nghĩ ngợi, còn chưa kịp đứng dậy đi tìm Lý Minh Châu thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Lý Minh Châu mặc đồ ngủ của cậu, đồ ngủ hơi to khiến cô trông nhỏ bé hẳn đi.
Ấy thế mà cô lại sang đây trước.
Lục Dao theo bản năng cảm thấy Lý Minh Châu đêm nay có gì đó khang khác, nhưng nhất thời không biết cụ thể ở đâu.
Cô đi vào phòng, tiện tay tắt đèn đi.
Máy tính đúng lúc đó tối đi, khiến cả phòng lâm vào cảnh mịt mùng.
Lục Dao chưa kịp nói năng gì thì Lý Minh Châu đã đi tới mép giường.
Cô khá quyết đoán, đẩy Lục Dao lên giường… Lục Dao không kịp đề phòng nên bị đẩy ngã lên chăn.
Lý Minh Châu chống cánh tay lên, nằm trên thân thể cậu, bình tĩnh nói, “Cậu có nhớ tôi từng nói đợi cậu tốt nghiệp cấp Ba sẽ nói cho cậu biết một bí mật không?”
Lục Dao thầm nghĩ: Trước đây tôi nhớ rõ.
Giọng Lý Minh Châu run run.
“Lục Dao, cậu có nhớ năm trước cậu từng muốn gì vào đêm sinh nhật không?”
Cái đầu đang ngơ ngẩn của Lục Dao nỗ lực suy nghĩ.
Lý Minh Châu kề cận cậu quá, hương thơm thoang thoảng trên người cô kích thích hormone của cậu dâng trào.
“Tôi muốn… muốn cậu.”
Lý Minh Châu thầm nghĩ: Tốt quá, còn nhớ rõ.
“Bây giờ tôi sẽ đưa bí mật và quà cho cậu.”