Có thật là anh đó không? Làm sao có thể như vậy được. - Bliss hỏi, ngạc nhiên khi thấy mạnh khỏe như thế nào.
Dylan mà cô nhớ gầy gò và xương xẩu, nhưng Dylan này trông thật khỏe mạnh. Đôi má hồng hào và lúm đồng tiền của anh đã trở lại.
Thực sự là anh đây. Dylan đảm bảo. Em biết đầy, Sự Thay Đổi, thứ đó biến ma cà rồng thành quỷ bằng cách hút linh hồn thông qua máu, và như vậy những lần, uh. . .em biết đấy. . .
Bliss gật đầu. Những lần mà Người Khách kiểm soát, và đã hút máu Dylan, cô đã lấy đủ linh hồn của anh vào chính cơ thể cô, vì vậy hình ảnh bên ngoài, hoặc là hình dáng mờ ảo, một mảnh ý thức của anh, sống bên trong cô.
Vậy là. . .anh còn sống, Bliss hỏi.
Theo cách nào đó, anh nói. Theo cách đó anh có thể suy nghĩ, và anh vẫn có thể cảm nhận.
Nhưng anh không thực, phải không? cô hỏi.
Anh lắc đầu cách buồn bã. Uh, anh không thực. Không thực như cách mà em có. Ý anh là, không ai khác có thể thấy anh trừ em.
Chuyện này có tệ không? Có kỳ cục quá không? cô hỏi.
Trong thoáng, Dylan chỉ mỉm cười, và đó vẫn là nụ cười cong cong buồn bã. Anh không biết phải giải thích như thế nào, nhưng phần của anh ở đây, với em và phần còn lại ở. . . nơi khác. Anh không biết, nhưng anh biết anh không hoàn chỉnh. Anh giống như. . .giống như . . .hình mẫu. . .em biết đấy, giống như nhân cách ảo bị mắc kẹt trong một máy tính, anh giải thích.
Ông khẳng định những gì mà cô đã biết: rằng có hàng tá, có thể là hàng trăm những linh hồn khác sống trong cô. Những kẻ Croatan đều điên cuồng vì không ai trong số các linh hồn có cơ thể đủ cho mỗi lần hoạt động. Chúng trở nên mất cân bằng và không thể đoán trước được, như con người thường gọi như vậy. Thường là bởi vì tinh thần vật chủ ban đầu mất kiểm soát đối với một cá tính mạnh mẽ và sống động. Cô rùng mình. Giống như mình đã có vậy.
Người Khách. Đúng vậy. Nhưng em nhận thức được sự xâm phạm, có nghĩa là em đã có thể chống lại nó. Và có cái gì đó khác nữa về em. Em có biết đó là gì không?
Em không biết.
Thần Linh Quen Thuộc của em, Morgan. Có nhớ anh ta không?
Bliss nhớ tới anh chàng trợ lý chụp ảnh trẻ tuổi dễ thương ở buổi chụp ảnh tại Montserrat.
Máu Đỏ là chất độc đối với Croatan, và nó đã không làm hại em. Có nghĩa là, phần trong em vẫn chưa thay đổi. Và cũng như vậy, em có anh, anh nói.
Ý anh là sao?
Anh giữ chúng khỏi em. Anh bảo vệ bức tường, anh nói. Đó là cách tốt nhất anh có thể làm. Hãy tưởng tượng có một bức màn chắn giữa ý thức của em và của những người khác. Anh là bức màn đó.
Vậy là về cơ bản thứ chắn giữa em và những kẻ điên là. . .anh? Cô hỏi.
Đúng rồi. Anh nhún vai. Là anh.
Bliss nở nụ cười. Đột nhiên cô không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô đã có người để nói chuyện, và có người hiểu cách chính xác chuyện gì đang xảy ra với cô.
Em thích những chuyện kỳ quặc này, cô nói.
Cô muốn nói cái gì đó khác thì đột nhiên cô có cơn thịnh nộ, suy nhược, cơn giận dữ lộn xộn mà cô cảm thấy như thể cô đang sùi bọt mép, nghẹt thở bởi chính sự tức giận của mình, cô thở hổn hển cho không khí tăng gấp đôi và nắm chặt bụng mình. Đây là gì? Chuyện gì đang xảy ra? Tại sao cô lại quá tức giận như vậy? Sau đó cô nhận ra. Đây không phải là sự tức giận của cô, không phải là sự thịnh nộ của cô. Cô có thể cảm thấy nó, nhưng nó không đến từ cô.
Có chuyện đang xảy ra, Bliss thì thào. Là hắn ta, phải không? Là Người Khách? Hắn ta đang bực mình.
Đúng vậy, Dylan nói, trông có vẻ lo lắng. Hãy cố gắng để không cảm nhận nó nhiều. Đẩy lùi nó đi. Đừng để cảm xúc của hắn ta kiểm soát em.
Cô gật đầu, nghiến răng, cố gắng chiến đấu lại khi những cảm xúc dữ dội quét qua cô. TỨC GIẬN! HẬN THÙ! LÀM THẾ NÀO CHUYỆN NÀY CÓ THỂ XẢY RA? AI PHẢI CHỊU TRÁCH NHIỆM? TA SẼ RẠCH CỔ VÀ UỐNG MÁU CON CÁI CHÚNG! CÁNH CỔNG Ở ĐÓ! CHÚNG TA GIỮ NGƯỜI GÁC CỔNG TRONG TAY! CON ĐƯỜNG ĐANG NẰM TRONG TẦM TAY CỦA CHÚNG TA! ĐỒ NGU! ĐỒ NGU! Cô đẩy lui. Không. Không. Không phải mình. Không phải mình. Là của hắn.
Đừng cho hắn vào. Đừng cho hắn vào. Tránh xa tôi ra, tránh xa những suy nghĩ của tôi, tránh xa cuộc sống của tôi. Tôi không phải là ông. Tôi không phải là ông. Tôi không phải là ông.
Hắn đi rồi, Bliss nói, thở hắt ra. Cô mở mắt ra. Cô vẫn còn ở trong bảo tàng, và Dylan đang ngồi trên các bậc thềm đối diện cô.
Tốt lắm, Dylan nói. Nó rất quan trọng khi em tránh xa hắn ta để em không. . .em không để cho hắn kiểm soát.
Em sẽ không như vậy. Cô nói với anh về cách cô đã có thể lưu lại ngay cả khi Người Khách trở lại. Hắn đang cố làm điều gì đó, em nghĩ vậy, nhưng em có cảm giác chuyện đó đã không được tiến hành. Nó đã không xảy ra. Một cái gì đó đi sai. Đó là lý do tại sao hắn ta rất tức giận.
Đúng vậy, nhưng anh có cảm giác chuyện đó chưa kết thúc. Em phải tiếp tục chuyện em đang làm. Chống lại hắn. Lưu lại, như em nói. Nhìn và quan sát. Và em phải hành động khi đến thời điểm, Dylan nói.
Nhưng nếu hắn phát hiên ra thì sao?
Anh sẽ giúp đỡ em nhiều nhất có thể. Anh hứa.
Và anh thì sao? Anh sẽ luôn ở đây chứ? cô hỏi anh.
Anh không bao h có thể bỏ đi, Dylan nói. Em đang mắc kẹt với anh.
Thật sao? cô hỏi, giơ tay ra. Cô đặt tay lên người anh cách hy vọng. Nhưng cô không cảm thấy gì. Không khí. Anh là khói và là những hình ảnh phản chiếu. Không khí và ánh sáng. Một ký ức. Một con ma.
Anh không thực. Cái này không thực.
- Em rất muốn hôn anh. - cô thì thầm, nhìn sâu vào đôi mắt sẫm màu của anh. Nhưng không có gì ở đó.
- Anh không thực ở đây, phải không? Em thật điên, có lẽ em chỉ tạo ra anh để cảm thấy thoải mái - cô nói, và trước khi cô có thể kìm lại, cô bắt đầu khóc nức nở. Những giọt nước mắt chảy dài trên má cô. Tầm cỡ trách nhiệm của cô áp đảo cô. Cô không biết nếu liệu mình có thể làm được không. Có quá nhiều yêu cầu. Cô không thể chống lại Người Khách. Chống lại Lucifer. Hắn ta quá mạnh.
Dylan đặt tay lên vai cô, ô có thể nhìn thấy điều đó nhưng cô không thể cảm nhận được. Nhưng cô có thể nghe thấy giọng nói của anh. Sẽ ổn thôi, Bliss. Giọng anh nhẹ nhàng. Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.