Lại đến lúc công bố kết quả kiểm tra tháng, thành tích của Từ Cẩn đã tăng lên rất nhiều so với lúc mới nhập học, thứ hạng từ cuối đã lên giữa hơi cuối, bản thân anh cũng không dám tin.
Khuôn mặt thường ngày không biểu cảm cũng có chút vui vẻ, thỉnh thoảng có nụ cười nhẹ, bị các bạn nữ trong lớp nhìn thấy, lén nói: “Từ Cẩn cười lên đẹp trai quá!”
Trần Gia Thụ đả kích anh, đưa bài kiểm tra của cô cho anh xem, thái độ rất tệ, Từ Cẩn cảm thấy cô trẻ con muốn chết, đặc biệt là khi về nhà giảng lại những câu sai cho anh: “Ôi chao, câu này tôi đã nói với cậu rồi mà? Đơn giản như vậy cũng sai?”
“Nếu cậu có thể sửa tính bất cẩn của mình, may ra có thể vào vị trí cuối cùng trong lớp chúng tôi.”
“Từ Cẩn, lại đây, làm cho tôi mười bài dạng này, cậu biểu cảm gì đấy? Không vui à? Đợi đến khi thành tích của cậu vượt xa tôi, cậu bảo tôi làm một trăm bài tôi cũng làm.”
Chỉ có môn tiếng Anh, thành tích của Từ Cẩn thật sự rất tốt, luôn ổn định, môn này luôn nằm trong top 20 của khối, Từ Cẩn nói từ nhỏ ông nội đã cho anh nghe băng mỗi sáng, sau đó phát hiện ra rằng tiếng Anh dù không nghe giảng bài chăm chú cũng có thể thi tốt, Trần Gia Thụ nghe xong, tải xuống điện thoại bài đọc tiếng Anh toàn bộ, loại mà anh có thể hiểu đại khái ý nghĩa nhưng không hiểu hết, nói rằng thói quen ông nội cho anh rất tốt, phải kiên trì.
Vì vậy, trên đoạn đường đi học mỗi ngày, anh đều đeo tai nghe, nếu không thì sao Từ Cẩn lại cảm thấy cả đời này không thể rời xa Trần Gia Thụ được chứ, vài năm sau khi đi làm, khi anh dẫn theo đội ngũ sản xuất của mình giao tiếp trực tiếp với các đồng nghiệp nước ngoài mà không cần thông qua phiên dịch, trong bộ não hoạt động nhanh chóng của anh, vẫn sẽ lóe lên hình bóng của cô.
Gần đây trong trường có rất nhiều tin đồn về Từ Cẩn và Trần Gia Thụ, nguyên nhân là áo khoác phao của hai người là đồ đôi, không sai, đều là áo khoác phao dài màu đen! Nhưng mẹ Trần mua đồ là vì cảm thấy hai người mặc giống nhau sẽ rất hợp và vui, nhân viên bán hàng còn nói hai anh em mặc giống nhau thì tình cảm tốt.
Vào dịp Tết có một ngày tuyết rơi, cả hai đều đội mũ áo khoác lên, một cao một thấp đi cùng nhau, mẹ Trần không nhịn được chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, bên dưới là một loạt lượt thích.Còn có một bình luận khiến mẹ Trần cười mãi không thôi – Tôi cũng phải tìm cho con gái tôi một cậu bạn thanh mai trúc mã.
Lúc học lớp 11, giáo viên chủ nhiệm của hai lớp còn lần lượt nói với hai người rằng, hãy học tập chăm chỉ và đặt tâm trí vào nơi cần đặt.
Nhưng hai đứa thật sự đang học hành chăm chỉ. Sau khi lên lớp 12, Trần Gia Thụ như lên dây cót, liên tục giải bài tập, không biết có phải bị những bài toán làm cho tâm lý vặn vẹo hay không mà cô còn châm chọc Từ Cẩn nhiều hơn khi giảng bài cho anh. Điều này khiến Từ Cẩn cũng không tự chủ được mà cố gắng hơn. Hai người cơ bản là ngày nào cũng gần 1 giờ mới ngủ, hôm sau chưa đến 6 giờ đã dậy, cùng nhau nghe tài liệu tiếng Anh nửa tiếng. Bố mẹ Trần vừa mừng vừa thương, nhưng lại không thể làm giảm tinh thần học tập của hai đứa, chỉ có thể thúc giục chúng rèn luyện thân thể, ngoài ra còn phải bồi bổ thêm bằng thức ăn.
May mắn là, Từ Cẩn vẫn ổn, mỗi ngày đều kiên trì chạy bộ đêm, thỉnh thoảng còn cùng bố Trần ra ngoài đá bóng. Trần Gia Thụ thì lười vận động, có thể nằm sẽ không ngồi, áp lực học lớp 12 cũng lớn, cân nặng của cô cứ thế tăng lên, nhưng dù mẹ Trần thấy cằm đôi của cô cũng không nỡ bắt cô ăn ít đi.
Đến học kỳ I lớp 12, kết quả xếp hạng của Từ Cẩn thật sự đã ngang bằng với người cuối cùng trong lớp Trần Gia Thụ.
Lúc này, anh mới phát hiện suy nghĩ của mình đã thay đổi, trường đại học mà thầy cô và bạn bè thường nhắc đến, anh muốn vào xem thử một chút.
Hôm đó ăn cơm, Trần Thiên Hoa hỏi Trần Gia Thụ muốn vào trường nào, Trần Gia Thụ vừa nhai thịt vừa nói tên một trường trong thành phố, bố cô nói: “Tốt.”
Rồi lại hỏi Từ Cẩn.
Từ Cẩn nói còn chưa biết, Trần Gia Thụ liền nói: “Xác định mục tiêu sớm thì mới có động lực, nếu không đến lúc đó dù có thi được thủ khoa tỉnh cũng không biết phải đi con đường nào.”
Mẹ Trần vỗ đầu cô: “Chỉ có mình con hiểu biết.”
Trần Gia Thụ ôm đầu: “Đúng là như vậy mà!”
Thật ra… anh đã có mục tiêu, một trường khác trong thành phố, trường học trăm năm, chuyên ngành kỹ thuật rất nổi tiếng, nhưng điểm số hiện tại của anh còn cách điểm chuẩn của trường đó một chút.
Sau ngày hôm đó, Trần Gia Thụ phát hiện Từ Cẩn còn thức khuya dậy sớm hơn cả mình, thế là cô cũng từ bỏ luôn cả thời gian cuối tuần thỉnh thoảng đọc vài cuốn tiểu thuyết để giảng bài cho Từ Cẩn.
Còn tiếng Anh ư… Anh đã đạt đến trình độ có thể tự hào trước Trần Gia Thụ rồi.
A ha ha ha, lật ngược tình thế làm chủ rồi!
Đó chính là suy nghĩ của anh sau khi nhìn thấy kết quả. Ngày hôm đó nhìn thấy Trần Gia Thụ, anh không khỏi muốn cười.
Trần Gia Thụ thấy anh vui vẻ như vậy, liền hỏi: “Sinh nhật vui đến thế sao?”
Đúng vậy, đây là sinh nhật thứ hai Từ Cẩn đón tại nhà họ Trần. Buổi tối mẹ Trần làm một bàn lớn thức ăn, Trần Gia Thụ lấy ra một chiếc hộp, vẻ mặt nghiêm túc: “Đây là món quà do ông Trần Thiên Hoa và bà Ngô Tú tài trợ, cô Trần Gia Thụ bỏ công sức lựa chọn cho cậu, mời nghiệm thu.”
Anh nhận lấy, dưới ánh mắt mong chờ của họ mở ra, là một chiếc máy tính, laptop chơi game, cấu hình cao, giá trên một vạn tệ.
“Cậu cứ xem cứ sờ thoải mái đi, lát nữa tôi sẽ tịch thu lại, hai tháng nữa thi đại học xong sẽ trả lại cho cậu.”
Ông nội Từ Cẩn không phải là người thích tặng quà vào ngày sinh nhật, nhiều nhất cũng chỉ là hai ông cháu cùng nhau ăn một bát mì, coi như đã đón sinh nhật. Nhưng nhà họ Trần thì khác, năm ngoái là một đôi giày hiệu, năm nay lại là một món quà giá trị như vậy.
Anh chưa bao giờ cảm thấy mình có thể đáp lại gia đình này điều gì, nhưng họ luôn sưởi ấm anh, cho anh mái nhà che chở, cho anh áo quần mặc. Họ có thể không giỏi nói những lời hoa mỹ, nhưng anh cảm thấy mọi bất hạnh trước đây đều tan biến ngay khi anh bước vào ngôi nhà này.
Anh cúi đầu, không để họ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình, chỉ nghẹn ngào nói: “Cảm ơn… thật sự cảm ơn mọi người…”
Khi anh bình tĩnh lại ngẩng đầu lên, hai người phụ nữ trong nhà đã lấy khăn giấy cho Trần Thiên Hoa lau nước mắt.
Từ Cẩn: “…”