Sau đó hai người đối thoại với nhau, cũng giống y như trong trí nhớ của Nguyên Tư Trăn, chỉ là lần này lại nghe những lời châm chọc nói móc kia của Lý Hoài, nàng hoàn toàn không có một chút tức giận.
Nguyên Tư Trăn ngoẹo đầu nhìn bản thân đang cẩn thận phòng bị, lại không tự giác cong khóe miệng.
Nàng khi đó xác thực lo lắng Lý Hoài muốn diệt khẩu nàng, chẳng qua bây giờ mới biết, Lý Hoài sau khi nàng đi, còn phân phó một đội Ảnh vệ hộ tống, chỉ là sợ làm trở ngại cho chuyện giả chết, nên để Ảnh vệ chỉ đưa đến nửa đường.
Đợi hết thảy đều thu xếp thỏa đáng, Lý Hoài liền làm theo như trong cẩm nang, gọi cái phù chú đả thương linh đài thức hải người lên, lại bày trò làm như mình không cẩn thận ngã dập đầu trong hậu hoa viên, xóa đi đoạn ký ức trong đầu này.
Một khắc cuối cùng trước khi ý thức hắn tiêu tán, ý nghĩ trong đầu lại là nếu Nguyên Tư Trăn biết hắn thụ thương, sẽ trở về hay không? Nhưng lập tức lại phủ nhận, đều đã nói đến quyết tuyệt như vậy, lấy tính tình của nàng, làm gì có chuyện quay đầu.....!
Nguyên Tư Trăn nhìn hết thảy ở trong mắt, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa đau lòng, lại khâm phục, vừa chua xót, lại có chút vừa lòng thỏa ý.
Nàng rất muốn nói cho Lý Hoài, trên đường rời đi, nàng cũng cố ý kéo chậm bước chân để tìm cho mình thời gian ứng phó thích khách, mới khiến cho hạ nhân Vương phủ chạy đến báo tin đuổi kịp xe ngựa nhanh như vậy, mà sau khi nàng nghe được Lý Hoài thụ thương, lại thật sự quay đầu về Vương phủ.
Đây quả thật không phải là tính tình của nàng, đều đi đến bước vạch mặt như vậy, làm gì còn có đạo lý quay đầu, bất quá khi đó nàng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy là do bất đắc dĩ, hiện nay nghĩ lại, có lẽ trong lòng mình cũng sớm có một điểm không nỡ nhỏ bé không thể nhận ra.
Ký ức Lý Hoài đi đến cuối cùng, chung quanh Nguyên Tư Trăn lại không còn cảnh tượng gì, chỉ còn lại một vùng tăm tối, khi trước mắt của nàng lại sáng lên, chính là đầy rẫy Minh Hoa rực rỡ trước mặt, mà nàng thì nước chảy bèo trôi phiêu đãng bên trong Minh Hà.
Trong nháy mắt ôm lấy Lý Hoài đó, nàng đã đem một tia u hoả cuối cùng toàn bộ đốt lên hồn phách của hắn, chỉ muốn mang hắn đi ra ngoài, mà khi không còn u hỏa, nàng phải vĩnh viễn lưu lại Hoàng Tuyền Địa Phủ, không trở về được nhân gian.
Cái sông Minh Hà này chở hồn phách chảy về hướng đài luân hồi, nàng vẫn còn thân xác, khi sắp đến đài luân hồi, dòng nước đã không ngừng đẩy nàng, làm nàng hung hăng đụng vào bên bờ.
Nguyên Tư Trăn lúc này mới rút ra khỏi mớ cảm xúc phân loạn do ký ức của Lý Hoài mang tới, nàng vịn tảng đá bên bờ ngồi dậy, có chút không biết làm sao nhìn quanh bốn phía, Quỷ hồn trên đường đầu thai ngẫu nhiên liếc nhìn nàng một cái, lại tiếp tục đạp lên con đường chuyển sinh của mình.
Tơ máu giăng đầy trong lòng bàn tay máu của nàng đã mảnh như tơ tằm, không đến một lúc liền sẽ đứt ra, đến lúc đó nàng chính là một loại không sống không chết lưu lại Địa Phủ, hoặc là nói, trên dương gian, nàng đã chết rồi.
Hiện nay Lý Hoài hẳn là đã tỉnh lại, còn tưởng rằng nàng không bao lâu nữa liền có thể trở về nhỉ? Nàng ngược lại rất hi vọng Lý Hoài đừng có không quả quyết, đừng chậm trễ đại sự hắn trù tính đã lâu.
Bên bờ sông, Mạnh Bà vẫn đang tận hết chức trách chia nước canh, cũng không biết một tiểu thần tiên như nàng ta dưới địa phủ này đã ngàn năm, tại sao lại muốn làm cái việc nhàm chán như thế này? Suy nghĩ của Nguyên Tư Trăn đã bay xa, nàng thậm chí còn mưu tính xem bản thân có phải nên đi tìm chuyện gì đó làm hay không.
"Ngươi là phàm nhân, Địa Phủ không có việc cho ngươi làm." Mạnh Bà giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, không chút lưu tình đả kích nói.
Nguyên Tư Trăn nhếch miệng, cũng không có tâm tư cùng nàng ta tranh luận, xoay người tiếp tục nhìn Minh Hà, như có điều suy nghĩ.
"Đến khi thân thể ngươi tan thành tro bụi, có lẽ sẽ có thể thành hồn phách, đi đầu thai." Cho dù không được phản ứng, Mạnh Bà cũng tiếp tục châm chọc, nàng ta dường như cực kỳ thích xem những người tự tiện xông vào Địa Phủ rơi xuống kết cục như thế, "Chẳng qua trước đó, ngươi phải chịu đựng âm khí vô tận ở Địa Phủ, cùng với Âm sai tùy ý xua đuổi, thậm chí có mấy thứ nhàn rỗi nhàm chán, sẽ kéo ngươi vào vực sâu trêu đùa."
Dù cho nàng ta nói thế nào, Nguyên Tư Trăn chỉ coi như là gió thoảng bên tai, trong nội tâm nàng còn ôm một tia may mắn, có lẽ trước khi tơ máu hoàn toàn cắt ra, sư phụ thần thông quảng đại có thể tới cứu nàng, Lăng Tiêu cùng Hoa Lân thì nàng không trông cậy vào được rồi...!
"Nghỉ ngơi ở Địa phủ trăm năm, xác thực vô cùng nhàm chán, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường, không bằng đi đến trong Phán Quan Điện, nhìn xem Sổ Sinh Tử, cũng biết những người đã cùng ngươi âm dương lưỡng cách sống như thế nào, còn có thể giải được nhiều khúc mắc trong lòng ngươi khi còn sống." Mạnh Bà khẽ cười vài tiếng, gương mặt vẫn cứng đờ nói.
Tự tiện lật xem Sổ Sinh Tử là tối kỵ, Mạnh Bà này chỉ sợ thật đúng là ở Địa phủ quá lâu, nhàm chán đến cực độ, nhưng lời này của nàng ta cũng thật sự câu lên một chút tâm tư của Nguyên Tư Trăn, có thể giải được rất nhiều nghi vấn khi còn sống, vậy nàng chẳng phải liền có thể biết thân thế của mình, còn biết được hết thảy dụng ý của sư phụ?
Khi còn bên trong ký ức của Lý Hoài, Nguyên Tư Trăn nhìn thấy trên hai tờ giấy cẩm nang kia, chữ viết đó cực kỳ nhìn quen mắt, nàng vốn còn chưa xác định, nhưng sau khi nhìn thấy thủ pháp bên trên phù chú, nàng cuối cùng cũng khẳng định phỏng đoán trong lòng, cẩm nang chính là từ tay sư phụ nàng.
Nhưng sư phụ tại sao lại gặp gỡ Lý Hoài?
Cho dù trong lòng có nhiều nghi hoặc, Nguyên Tư Trăn cũng biết không còn cơ hội đi hỏi thăm cho rõ ràng, nàng nâng bàn tay liên kết với tơ máu lên, nhìn thấy sợi dây nhỏ kia chậm rãi đứt ra, một điểm hy vọng cuối cùng trong đầu cũng theo đó phi diệt.
Nàng bất đắc dĩ nhướng khóe miệng khẽ cười, nhìn theo phương hướng tơ máu biến mất, trong lòng cho dù có trăm ngàn bi thương cùng không nỡ, cũng gắt gao vùi chặt trong đáy lòng, chỉ hi vọng bọn họ có thể trôi qua trôi chảy.
Lăng Tiêu cùng Hoa Lân nhất định phải được công đức viên mãn, sư phụ nhất định phải đắc đạo thành tiên, còn có Uất Trì Thiện Quang, phải cùng Vưu Tam Nương có một kết thúc yên lành, Mạnh Du Ngọc Thu cũng được thăng quan tiến tước, tài lộc không ngừng...!
Còn có Lý Hoài, nhất định phải trở thành một bậc đế vương chăm lo triều chính, hưởng hết quyền thế trong nhân thế này, cũng phải trả lại một đời phồn hoa thịnh thế.
Ngay khi Nguyên Tư Trăn nản lòng thoái chí, làn tơ máu đã đi xa kia bỗng nhiên nhanh chóng duỗi tới chỗ nàng, Nguyên Tư Trăn cho là mình bị hoa mắt, vội vàng dụi dụi mắt, ai ngờ tơ máu không chỉ nối liền lại với bàn tay nàng, còn hình như còn mang theo sinh mệnh lực vô tận dần dần kiên cố lên.
Nàng vừa mừng vừa sợ vội vàng đứng lên, không kịp chờ đợi đưa tay qua đón, khí tức âm lãnh quanh thân lập tức bị quét sạch, đỉnh đầu, hai vai lại dần dần dấy lên một ngọn lửa nhỏ.
Cuối cùng là...!
Nguyên Tư Trăn mặc dù không biết nguyên do, nhưng u hoả một lần nữa dấy lên tuyệt đối không phải giả, nàng không kịp nghĩ nhiều, sợ do dự thì ngọn lửa lại dập tắt, vội vàng đè xuống hưng phấn trong lòng, niệm chú pháp, dẫn u hỏa bao lấy toàn thân mình.
Chân hoả hừng hực bốc lên bên cạnh Minh Hà, Minh Hoa bốn phía bị thiêu thành tro tàn phiêu tán, mà người bên trong Chân Hoả cuối cùng nhìn thoáng qua Mạnh bà mang theo thất vọng, chỉ để lại một câu: "Sinh tử của ta, sổ ghi chép còn chưa viết xong, không xem nổi, xin cáo từ trước!" Liền biến mất ngay giữa Hoàng Tuyền địa phủ.
Nàng rời đi lại không thay đổi gì, vô số Quỷ Hồn qua cầu Nại Hà bị đày đến các minh điện nhận thẩm phán, có người rơi xuống địa ngục nhận hết tra tấn, có người thì uống xong canh Mạnh bà chuyển thế đầu thai, ai cũng bận bịu việc của người ấy, ngay ngắn trật tự, giống như hoàn toàn chưa từng xảy ra khúc nhạc dạo ngắn này.
Mạnh Bà nhìn chỗ Nguyên Tư Trăn biến mất, thở dài, tự nhủ: "Địa Phủ mà lại thành địa phương tới lui tự nhiên, cũng nên lập chút phép tắc, không thì ai cũng có thể đến rồi đi, thật nhàm chán..." Nàng ta chỉ nghĩ một hồi, liền tiếp tục phân món canh Mạnh Bà kia.
- ------------------------------------
Sau khi Nguyên Tư Trăn xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ không lâu, Uất Trì Thiện Quang cùng Mạnh Du nhìn thời gian từng chút trôi qua, máu tươi đang ngày một giảm bớt, chỉ cảm thấy cực kỳ dày vò, một ngày bằng một năm.
Mà lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa cổ quái, là tiếng chui gỗ đập vào trên cửa.
"Ai đó?" Mạnh Du cảnh giác hỏi, Ảnh vệ Vương phủ tuyệt sẽ không gõ cửa như thế.
Người kia không trả lời, cửa gỗ đang khoá bỗng nhiên phát ra tiếng "Xoạch " một cái, lại chậm rãi bị đẩy ra, chỉ thấy một người ăn mặc như đạo sĩ, bạch y tung bay đi vào, trên mặt là nụ cười tựa như gió xuân, trong tay còn cầm một cái ô giấy dầu, chắc hẳn tiếng đập cửa mới rồi là dùng ô gõ ra.
Mạnh Du lập tức nhận ra người này là đạo sĩ Tần Quốc Công từng mời tới, lúc ở Võ Xương từng vội vàng gặp qua, dường như cũng có quen biết với Viên Hộ Vệ, không đúng, là Vương phi.
"Đạo trưởng đêm khuya đến thăm, là có chuyện gì?" Mạnh Du đứng dậy ngăn trước người Lăng Tiêu, tay đã ấn lên chuôi kiếm.
Lăng Tiêu mỉm cười gật đầu, ra hiệu hắn chớ có khẩn trương, ngữ khí lạnh nhạt nói: "Ta đến tìm sư muội."
Sau khi thương thế tốt lên, hắn liền lên đường về Trường An, ai ngờ khi mới đến ngoài thành liền nhìn thấy thành Trường An bao phủ trong một luồng khí đen, vốn dĩ còn muốn đi tìm Nguyên Tư Trăn cùng Hoa Lân hỏi thăm một chút, ai ngờ Hoa Lân tìm không được, mà trong Tấn vương phủ cũng vô cùng quỷ dị.
Đang lúc hắn đang bồi hồi đứng trước Vương phủ, bỗng nhiên phát giác được giọt máu đầu tim của Nguyên Tư Trăn trên ô giấy dầu dần dần biến sắc, liền không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp thi pháp tiến vào hậu viện Tấn vương phủ.
Khi hắn vào cửa, đã nhìn thấy Lý Hoài nằm trên giường cùng đèn hoa sen đang đốt lên u hoả, mà Nguyên Tư Trăn lại không có trong phòng, không khỏi cảm thấy lòng trầm xuống, trực tiếp liền hỏi thăm sư muội ở nơi nào.
"Sư muội ta là Vương Phi của Tấn vương phủ, Nguyên Tư Trăn, hiện nay người ở nơi nào?" Hắn thấy hai người trong phòng một mặt phòng bị, không muốn chậm trễ thời gian, trực tiếp giải thích nói.
Mạnh Du ngẩn người, thân là Ảnh vệ, hắn một mực cẩn thận không dễ tin người khác, nhưng hiện nay lại cảm thấy đạo sĩ kia nói thật, Vương phi thông hiểu đạo pháp, có một sư huynh là đạo sĩ cũng chẳng có gì lạ.
Nếu là như vậy, người này có phải cũng có thể giúp đỡ Vương phi một tay?
"Vương phi nàng..." Nhưng Mạnh Du còn chưa trả lời, Lăng Tiêu liền nhìn ra manh mối từ máu tươi và u hoả bên trong đèn hoa sen, gương mặt vốn dĩ luôn treo nụ cười yếu ớt bỗng nhiên trầm xuống, ngữ khí lạnh lùng hỏi: "Nàng ấy đi Hoàng Tuyền Địa Phủ?"
Uất Trì Thiện Quang thấy người tới gần đèn hoa sen, liền vô ý thức đưa tay ngăn cản, nhưng nghe được lời này của Lăng Tiêu, chỉ phòng bị mà nhìn hắn không nói.
Lăng Tiêu lại đưa mắt nhìn Lý Hoài hai mắt nhắm nghiền nằm trên giường, đã hiểu rõ, không khỏi cười nhạo một tiếng, lắc đầu nói: "Thật sự là cả gan làm loạn, nàng ấy đi bao lâu rồi?"
"Chừng nửa canh giờ." Uất Trì Thiện Quang nghe ra chút thân thuộc trong ngữ khí của hắn, thoáng gỡ một chút phòng bị, ngắn gọn đáp.
Máu tươi nên trong đèn hoa sen đã đốt đi hơn phân nửa, mà u hỏa cũng nhỏ lại hơn vừa nãy rất nhiều, Uất Trì Thiện Quang vốn đã có chút nóng nảy, hiện tại nhìn thấy Lăng Tiêu, nhịn không được hỏi: "Nếu máu đốt hết, Vương phi còn có thể trở về không?"
"Tất nhiên là không thể." Lăng Tiêu không cần nghĩ cũng liền nói, khóe miệng hắn dù hơi cong lên một vòng cười nhạt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, "Chỉ sợ là sẽ vĩnh viễn lưu lại trong Hoàng Tuyền Địa Phủ."
"Vậy ngươi có thể xuống dưới mang nàng ấy về không?" Uất Trì Thiện Quang thấy lo âu trong lòng đà được chứng thực, gấp đến độ tiến lên mấy bước, hỏi Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đi đến trước đèn hoa sen, nhìn ngọn lửa nhỏ kia, ngữ khí bình thản nói: "Cho dù ta có thể xuống dưới, nàng ấy đã đứt mất mất lộ, cũng không thể trở về được, trừ phi là Kim Tiên Đại La muốn vớt lên mà thôi."
"Đi chỗ nào để tìm Kim Tiên Đại La?" Uất Trì Thiện Quang không chút nghĩ ngợi liền thốt ra, lại lập tức ý thức được chuyện này quá hoang đường, vô cùng mất mác tựa vào bên cạnh bàn.
Hiện nay những gì hắn có thể làm, chính là canh giữ trước đèn, cầu nguyện người trở về..