Cũng may sau khi nhịn trong chốc lát, nàng rốt cục rơi vào một mảng Minh Hoa (Editor: chắc là hoa Bỉ ngạn), Minh Hoa kéo dài không ngừng thẳng đến chân trời, từng điểm đo đỏ như những ánh sao xán lạn nổi lên bên bờ sông, nơi đây không hề giống Hoàng Tuyền Địa Phủ chút nào, mà phải nói là tiên cảnh Cửu Trọng Thiên.
Nàng hoàn toàn không để ý đi xem cái cảnh tượng này, mới bò dậy liền đi về phía trước tìm kiếm, quả thật thấy cách đó không xa, cạnh sông có một vị cô nương đang đứng thẳng, nửa ngồi trên bờ sông múc nước, đưa cho Quỷ Hồn đi ngang qua.
Ngay khi nàng sắp đi đến trước mặt Mạnh Bà, chợt thấy bên bờ sông có một bóng lưng cực kỳ quen thuộc.
Cho dù chỉ là bóng lưng, nàng cũng lập tức nhận ra, đó chính là người nàng lảo đảo ở Địa phủ tìm thật lâu.
"Lý Hoài!" Nguyên Tư Trăn vội vàng cao giọng quát.
Nhưng Lý Hoài lại giống như hoàn toàn không nghe được thanh âm của nàng, không nhúc nhích nhìn xem mặt sông lóng lánh nước, hồn phách của hắn lờ mờ, như đang chập chờn trong gió.
Nguyên Tư Trăn mừng rỡ, nhưng chẳng qua mới một chớp mắt, lại xa xa nghe được tiếng Mạnh Bà kia an ủi Lý Hoài nói: "Ngươi đã đợi thật lâu, còn đợi thêm nữa sẽ bỏ lỡ canh giờ, chỉ sợ sẽ tiến sai luân hồi, đầu thai nhầm, đời sau không được chết tử tế, uống xong cái canh này, sớm trở lại nhân gian đi!"
Nếu là uống xong canh Mạnh bà, cho dù Nguyên Tư Trăn trước một khắc đầu thai kéo Lý Hoài trở về, hắn trở lại thân xác cũng bất quá biến thành một đứa ngốc thần chí không rõ.
"Uống xong ngươi mới không được chết tử tế đó!" Nàng liền ba chân bốn cẳng chạy về phía Lý Hoài, đẩy mấy hồn phách trước mặt ra, không ngừng kêu to: "Hoàng vị cách ngươi chẳng qua chỉ một bước! Chết liền hết rồi!"
Lời này của nàng không làm cho Lý Hoài chú ý, ngược lại làm Mạnh Bà quay đầu nhìn thoáng qua, khoé miệng Mạnh Bà mỉm cười, lắc đầu, dường như đang cảm thán lại là một người không biết trời cao đất rộng, tự tiện xông vào Địa Phủ.
"Ngươi một đời này công tội bù nhau, đời sau cũng sẽ sinh ra ở gia đình vương hầu, cơm ngon áo đẹp, cả đời trôi chảy..." Mạnh Bà đưa chén canh tới trước mặt Lý Hoài, thuyết phục người đi đầu thai.
Lý Hoài giống như là rốt cục bị thuyết phục, lúc này mới chậm rãi xoay người qua, muốn đón lấy chén canh quên đi quá khứ của Mạnh bà.
"...!Còn có gì có thể lưu luyến đâu?" Mạnh Bà nói nửa câu sau xong, nhưng khi nghe được một câu nói kia, Lý Hoài lại chần chờ một chớp mắt, dừng động tác trên tay lại.
Lúc này Nguyên Tư Trăn cách Lý Hoài chẳng qua mấy bước, nhưng Minh Hoa tươi tốt dưới chân không ngừng kéo lấy bước tiến của nàng, u hoả trên đầu vai nàng lúc này đã không đủ thiêu đốt mở đường, đành phải nhấc từng bước nặng nề như đi trong vũng bùn tiến lên, lòng nóng như lửa đốt nhìn bóng lưng Lý Hoài nói: "Kiếp sau cho dù ngươi vẫn là vương hầu mãnh tướng, nhưng sẽ không gặp được ta, cũng không còn may mắn thế này, đến lúc đó yêu ma quỷ quái tất cả đều tìm ngươi phiền phức, ngày ngày không được an bình, phúc phận đến tay đều chạy hết, nói không chừng còn phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại!"
Nàng một mạch nói hết lời nói ra, cũng mặc kệ nói có khó nghe hay không, chỉ hi vọng Lý Hoài có thể nghe được.
Cũng may Lý Hoài rốt cục có chút phản ứng, thần sắc có chút kinh ngạc liền nhìn về hướng nàng, nhưng Mạnh Bà thấy vậy lại đẩy tay đang bưng chén canh của hắn, thấm thía nói: "Đời sau còn có duyên phúc của đời sau, chớ lo lắng nhiều."
Nguyên Tư Trăn tức giận vô cùng, chỉ hận không thể đốt rụi đám Minh Hoa dưới chân cùng cái Mạnh Bà chướng mắt này, nàng liều mạng dùng hết sức lực kéo toàn thân về phía trước, nhưng lại bị níu vấp ngã, quỳ một chân trên đất.
Mắt thấy chỉ còn cái sải tay liền có thể đụng được hồn phách Lý Hoài, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, hắn đã đưa chén canh Mạnh tới bên miệng, ngửa đầu uống.
"Lý Hoài..." Nguyên Tư Trăn kiệt sức gọi tê của hắn, giọng nàng có chút khàn khàn lại mang theo đầy ngập tuyệt vọng cùng tức giận.
Một tiếng lẩm bẩm này gần trong gang tấc lại giống như phá vỡ mê chướng nặng nề, cuối cùng lại vô cùng rõ ràng truyền đến trong tai Lý Hoài, hồn phách của hắn có chút run rẩy, không thể tin mà nhìn về hướng Nguyên Tư Trăn, chén canh trong tay cũng từ từ rớt xuống đất.
Ngay trong nháy mắt này, Nguyên Tư Trăn liều mạng dốc hết toàn lực nhảy lên phía trước, đối diện với ánh mắt mừng rỡ của Lý Hoài, nàng không quan tâm liền dẫn ra một điểm u hoả cuối cùng trên đầu vai, để hai người bị nuốt hết trong ngọn lửa...!
- ------------------------------------
Trước mắt tràn đầy sương mù chướng khí, tìm không được phương hướng, cũng tìm không được ánh sáng, Nguyên Tư Trăn không biết mình ở nơi nào, cũng không biết đã qua bao lâu, rốt cục nghe được hơi có chút tiếng người.
Theo tiếng người vang lên, bốn phía bỗng nhiên rõ ràng rành mạch, sương mù tản đi, nàng lúc này mới phát hiện, mình hình như là một quỷ hồn lưu lại thế gian, phiêu đãng ở giữa không trung.
Mà nàng lúc này đang tung bay trên đỉnh một doanh trướng đơn sơ, trong doanh trướng, một người toàn thân quân trang ngồi ngay thẳng, chính là ý Hoài.
Nơi này là?
Nguyên Tư Trăn ngắm nhìn bốn phía lại phát hiện nàng không thể nào bay xa, chỉ có thể lưu lại bên cạnh Lý Hoài, trên mặt Lý Hoài lại không còn vẻ trắng xanh như lúc sắp chết, mà đang chau mày nhìn xem thứ gì trước án bàn.
Nàng có chút hiếu kỳ đi nhìn quanh, không nghĩ tới hắn đang xem lại là một tờ giấy nho nhỏ, mà trên tờ giấy thế lại viết tên của nàng.
Nguyên Tư Trăn.
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, liền thấy Lý Hoài gọi Ảnh vệ đi vào, phân phó nói: "Ba ngày trước chúng ta vào thành Lương Châu gặp một cô nương bán hoa đăng, mang nàng ta đến."
Ảnh vệ lĩnh mệnh liền vội vàng rời đi, chỉ còn Lý Hoài tiếp tục ngồi trong trướng, cúi đầu trầm tư.
Thành Lương Châu? Cô nương bán hoa đăng?
Trong lòng Nguyên Tư Trăn nghi hoặc, sao nghe có vẻ giống như tình huống hơn một năm trước, lần đầu gặp Lý Hoài?
Khi đó Lý Hoài lập quân công mà về, khi đó đang chỉnh quân Lương Châu, nàng cũng tình cờ đi góp nhặt công đức trong thành Lương Châu.
Cho dù là hiện tại, nàng cũng thanh thanh sở sở nhớ kỹ, lúc gặp là vào ngày hội Nguyên Tiêu, trong thành giăng đèn kết hoa, sao trên trời sáng lạn, một cảnh tượng nhân gian phồn hoa hiếm có, không chút nào giống như một thành nhỏ ở biên quan.
Mà khi nàng đang ngắm đèn, trong lúc vô tình nhìn thấy một lang quân đeo khí vũ hiên ngang đi đến, hai vai quanh quẩn một luồng yêu khí, liền đi theo phía sau hắn không xa không gần, muốn đi điều tra một phen.
Chỉ là không nghĩ tới người này cực kỳ nhạy cảm, còn chưa đi được mấy bước, hắn liền dừng chân dưới gốc cây, xoay người, gương mặt lạnh lùng hỏi: "Cô nương vì sao đi theo tại hạ?"
Nàng khi đó bị vẻ sắc bén trong mắt Lý Hoài làm chấn động đến sửng sốt một chút, hơn nửa ngày mới nhoẻn miệng cười, giơ đèn hoa sen trong tay lên nói: "Lang quân cần mua hoa đăng?"
Mà Lý Hoài dò xét nàng một lát, trong đôi mắt thâm thúy không thể nhìn thấu như đang suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới lắc lắc đầu nói: "Không cần, chớ lại theo ta."
Dứt lời, quay người liền muốn rời đi, Nguyên Tư Trăn thấy vậy vội vàng gọi lại: "Lang quân mấy ngày gần đây có cảm thấy tâm thần có chút không tập trung, đêm không thể say giấc, thậm chí giống như yêu quỷ bám thân..."
Nàng còn chưa nói xong, liền bị người bên cạnh Lý Hoài ngắt lời: "Cô nương nói cho cẩn thận!"
Lý Hoài nghe vậy cũng không tức giận, chỉ như có điều suy nghĩ nhìn nàng hỏi: "Ngươi không phải bán hoa đăng sao? Còn biết xem bệnh?"
Nguyên Tư Trăn thấy cái người này không tính khó chơi, lại nhếch nhếch khóe miệng, mỉm cười nói: "Ta học rất nhiều, là đệ tử Tam Thanh, ta thấy lang quân chính là bị yêu quái quấn lên, không bằng để ta giúp đỡ một phen..."
"Cô nương tuổi còn trẻ liền ra ngoài giả danh lừa bịp, vẫn nên trở về bán hoa đăng cho thật tốt đi!" Người hầu bên cạnh hắn mặt lộ vẻ cảnh giác, một bước ngăn giữa hai người.
Nguyên Tư Trăn thấy thế, ngược lại cũng đoán được người này xác nhận đại nhân vật, nói không chừng ngoại trừ góp nhặt công đức, còn có thể kiếm thêm chút tiền bạc, càng tận lực giải thích: "Ta cũng không phải là giả danh lừa bịp, huống hồ lang quân uy nghiêm như vậy, ta nào dám lừa gạt, đều là lời tận đáy lòng."
Mà trên khuôn mặt lạnh lùng của Lý Hoài lại lộ ra một tia ý cười cực mỏng, ngay lúc Nguyên Tư Trăn nghĩ là đã thuyết phục được hắn, liền thấy hắn xoay người sang chỗ khác, không quay đầu lại rời đi.
"Lang quân nếu muốn tìm ta, đi khách điếm ngõ Phong Y thành Tây là được!" Nguyên Tư Trăn nhìn theo bóng lưng của hắn, không từ bỏ lại hô lên một tiếng, người hầu kia khinh thường nói: "Thôi đi! Lang quân nhà ta há có thể đi tìm ngươi!"
Nguyên Tư Trăn nhíu mày, lộ ra nụ cười có chút đắc ý, "Vậy cũng khó nói, không đến ba ngày, liền phải đến tìm ta."
Nàng nhìn ra được yêu khí trên đầu vai người kia đã quấn lấy hồi lâu, nhất định sớm đã rơi vào khốn đốn, chẳng qua là không tin yêu tà, cũng không tin một cô nương như nàng lại thật sự có bản lĩnh.
Nếu là ngày trước, có lẽ nàng sẽ còn đi theo phía sau, tìm thời cơ thu yêu quái đi, chẳng qua lần này, nghĩ đến lang quân kia bộ dáng ngạo khí không coi ai ra gì, không khỏi cảm thấy để mấy người cao cao tại thượng, hay treo giá như vậy đến cầu cạnh cũng không tệ, huống chi nàng có muốn theo cũng chắc chắn không được bao lâu liền bị phát hiện.
Nguyên Tư Trăn nhớ lại tình huống lúc mới gặp, lại bị âm thanh trong doanh trướng kéo suy nghĩ về, nàng quả nhiên nhìn thấy mình một thân hồng y đi vào, trong tay còn nâng đèn hoa sen đang nhóm lửa.
Cái này thật sự là lúc hơn một năm trước?
Nàng hồi tưởng lại chuyện xảy ra ở Hoàng Tuyền Địa Phủ, nàng ngay nháy mắt Lý Hoài mới uống canh Mạnh bà liền đụng vào, để cho u hỏa mang hồn phách của hắn đi, lại trong ngọn lửa ẩn ẩn nhìn thấy có cái gì từ linh đài hắn chảy ra, nàng lập tức phản ứng, đó xác định là ký ức bị nửa ngụm canh Mạnh bà ban nãy kéo ra, liền dẫn u hỏa đi bao lấy.
Lại sau đó, nàng liền đến nơi đây.
Chẳng lẽ đây là trong trí nhớ của Lý Hoài? Trách không được mình không thể rời hắn nửa bước.
"Xin hỏi tính danh của cô nương." Lý Hoài đứng dậy, đi đến trước án bàn trong trướng, thấp giọng hỏi.
Nàng liền hành lễ, mặt mỉm cười nói: "Họ Nguyên."
"Nguyên Tư Trăn?" Lý Hoài lại lạnh giọng xuống, thử thăm dò hỏi ngược lại.
Chỉ thấy nàng mình ngẩn người, lúng ta lúng túng nói: "Là tên này."
Nguyên Tư Trăn lượn lờ trên không trung, nhìn thấy cảnh tượng này, lại nhìn một chút lên tờ giấy đặt trên bàn có viết danh tự mình, trong lòng không khỏi nghi hoặc, khi đó không nghĩ nhiều, hiện nay xem ra, Lý Hoài đã sớm biết nàng rồi?
Ngay sau đó, tựa như trong trí nhớ, Lý Hoài ưng thuận để cho mình giải yêu cổ cho hắn, nàng liên tiếp canh hắn ba bốn đêm, mới thu phục được con yêu quái nhập mộng ăn mòn suy nghĩ hắn.
Cái con yêu quái này có thể lấy mộng cảnh doạ sợ người, còn có thể nhiễu loạn suy nghĩ, coi giả thành thật, thời gian lâu dần, người bị nhiễu liền sẽ tinh thần suy kiệt mà chết.
.
truyện tiên hiệp hay
Mà trong thời gian này, nàng còn phát hiện chút dấu vết bị người tận lực mưu hại để lại, về phần về sau Lý Hoài xử trí như thế nào, nàng cũng không tiện hỏi nhiều.
Nguyên Tư Trăn tung bay bên cạnh Lý Hoài, nhìn từng chuyện xưa xảy ra ngay trước mắt, nàng có đôi khi thậm chí xọ có thể cảm nhận được cảm xúc Lý Hoài lên xuống trong đáy lòng, khi thì tức giận, khi thì trầm tĩnh, khi thì bi thương.
Như vậy xem ra, cái người này cũng không phải lạnh lùng giống nàng lúc ấy đã nghĩ, chỉ bất quá công phu làm mặt lạnh quá cao cường mà thôi.
Lại đến về sau, nàng làm xong chuyện thu thập mấy con tiểu yêu trong quân doanh, chuẩn bị cáo từ, Lý Hoài lại cản đường đi của nàng, nàng sinh lòng phòng bị, nghĩ cái người này là muốn qua sông đoạn cầu, để phòng nàng lộ ra chuyện yêu cổ.
Không nghĩ tới Lý Hoài lại bày ra một khối vàng nặng nề lên trên bàn, cho lui thị vệ trái phải, trầm giọng nói: "Bản vương muốn lấy vạn kim làm tiền thưởng, muốn hợp tác với cô nương đây một chuyện."
Mà mình lại bị tiền tài mê mắt, lại có chút sững sờ hỏi Lý Hoài: "Chuyện gì?"
Đôi mắt thâm thuý của Lý Hoài nhìn chằm chằm nàng, nói rõ từng câu từng từng: "Bản vương muốn cùng cô nương kết một khế ước, lấy ngày nhập chủ Đông cung làm hạn định, thành phu thê giả."
"Phu thê?" Nàng vừa kinh ngạc lại vừa hoang mang mà nhìn Lý Hoài, cho là mình nghe lầm, hỏi ngược lại.
Lý Hoài khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Trải qua chuyện này, cô nương cũng nhìn thấy, chuyện tranh chấp hoàng vị hung hiểm dị thường, yêu quỷ cũng có thể dùng làm thủ đoạn, mà ta biết cô nương đây muốn góp nhặt công đức trừ yêu diệt ma, nếu như có được thân phận Vương phi, có thể hành tẩu nội viện hoàng cung, phủ đệ quan trạch, lấy thân phận đó, không có chỗ nào là không vào được."
Chỗ phồn hoa nhất nhân gian cũng là nơi hiểm ác nhất, đạo lý này Nguyên Tư Trăn đương nhiên là hiểu, nàng sớm đã có dự định muốn đi thành Trường An, nơi đó hội tụ người ngũ hồ tứ hải, hoàng thân quốc thích hay tam giáo cửu lưu đều có, lòng người phân loạn, yêu ma liền sẽ mọc thành bụi, nếu như còn có thể vào được trung tâm quyền thế, chắc hẳn góp nhặt không ít công đức.
Cái đề nghị này, mặc dù có chút hoang đường, nhưng cũng thật mê người...!
Nguyên Tư Trăn lúc này nhìn thấy, chỉ hận không thể đi lay tỉnh mình, không cần thiết phải làm chuyện bảo hổ lột da như vậy, kết quả người bị hố chỉ có thể là mình! Nếu như ngươi đáp ứng, sau này chưa nói chuyện phải cúi đầu làm thấp trước mặt Lý Hoài, còn phải đề phòng cái người này lật lọng!
Nhưng chuyện đã phát sinh, nàng sao có thể thay đổi được?
"Vậy điện hạ muốn ta làm cái gì?" Trước án bàn, Nguyên Tư Trăn cúi đầu nghĩ nghĩ, hỏi dò.
"Trước khi ta được vị trí Thái tử, hộ ta khỏi bị yêu quỷ xâm hại." Lý Hoài thấy nàng có chút dao động, hơi nhíu mày nhỏ đến không thể nhận ra, tiếp tục nói: "Trừ cái đó ra, còn cần mang thêm thanh danh yêu mị họa người.".