Lý Mộc rời đi xong, Lý Duyên Khánh chống đỡ thân thể có chút hư nhược tựa ở cạnh cửa, từ tẩm điện hắn nhìn ra phía ngoài, có thể nhìn thấy một góc hồ Thái Dịch, hắn thường xuyên đứng nơi nào đó trên cầu bạch ngọc cho cá ăn, thích nhất là xem cảnh sau khi tung thức ăn xuống, mặt hồ yên tĩnh liền bị lũ cá chép tranh nhau ăn sợ náo đến sôi trào một trận.
Bây giờ, cá chép hồ nếu không tranh nổi, thì một là chịu chết đói hoặc là gầy yếu không chịu nổi, mà mấy con tranh được, đều mỗi ngày càng to lớn hơn, vây trên người cũng sáng bóng loá mắt, đuôi cá mạnh mẽ hữu lực, trong lòng hắn cũng có mấy con mình thích nhất, cũng đều có chỗ ưu mỹ.
"Cũng nên chọn một con rồi." Lý Duyên Khánh nhìn nhìn một hồi, cuối cùng cong lên khóe miệng, nói ra một câu ý vị không rõ.
Kỳ thật mới rồi lời nói của hắn đối với Lý Mộc cũng không phải là giả, nhìn thấy Lý Mộc có thể nhanh như vậy làm ra quyết định bức vua thoái vị, Lý Duyên Khánh rất vui mừng.
Từ khi Đại hoàng tử bị giáng chức, Nhị Hoàng Tử bị phái đi Vân Nam, mà Tam Hoàng Tử Lý Hoài lại sa vào sắc đẹp không chuyên tâm triều chính, hắn xác thực từng nghĩ đến chuyện lập Lý Mộc làm Thái tử, phong chiếu thư kia cũng đã viết xong hơn nửa năm trước, chẳng qua còn chưa đóng lên ấn của hắn mà thôi.
Nhưng đoạn thời gian này Lý Hoài lại hối cải để làm một con người mới, không còn hoang đường giống như trước đó nữa, chuyện chính sự triều đình xử lý phải nói cực kỳ thỏa đáng.
Lý Duyên Khánh vốn đã yêu thích Lý Hoài, thậm chí ngay trước khi còn chưa lập Thái tử, cũng không phải chưa từng vì hắn mà nghĩ đến chuyện không cần phải lập đích tử.
Còn Lý Mộc tuy dũng mãnh có thừa, mưu kế lại không đủ, mẫu tộc lại thanh to thế lớn, quả thực không phải là nhân tuyển tốt, nếu như đêm nay hắn thật sự có thể hung ác hạ quyết tâm chặt đứt quan hệ cùng mẫu tộc, truyền vị cho hắn cũng không phải không được...!
Thế nhưng Lý Hoài vô luận mưu trí, quân sách, thậm chí dáng vẻ, tính tình đều rất được lòng hắn, Lữ Quý Phi đã sớm chết, hậu nhân Tần Quốc Công Phủ cũng tàn lụi, cũng không thành được cái khí hậu gì, cho dù lúc này nhìn xem, cũng là người thích hợp nhất.
Lý Duyên Khánh lại quay người đưa mắt nhìn một ngăn kéo ẩn khác ở đầu giường hắn, bên trong cũng có một phong chiếu thư truyền vị, trên đó viết chính là chính là tên của Lý Hoài.
Trước mắt Lý Mộc chiếm được tiên cơ, nhưng Lý Hoài hắn cũng chưa phải không được, Lý Duyên Khánh híp mắt suy nghĩ một phen, mới trầm giọng xuống nói câu: "Truyền triệu Lý Hoài."
Thế nên, Lý Hoài vừa ở trong địa lao Kim Ngô Vệ trốn được một kiếp, liền bị mang đi Bồng Lai Điện.
Cửa ngục giam Kim Ngô Vệ là liên tiếp với cửa Cửu Tiên của hoàng cung, chỗ này luôn có Long Võ Quân canh gác phòng thủ, khi sắp vào cửa, Lý Hoài lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Uất Trì Thiện Quang đã đứng ở bên trên cửa cung, nhìn hắn trịnh trọng gật gật đầu.
Tối nay muốn bức vua thoái vị, không chỉ có Lý Mộc, mà Lý Hoài chuẩn bị thậm chí càng sớm hơn, chu toàn hơn với hắn, mặc dù bị một lần giải vào địa lao, chẳng qua hiện nay hắn bình an vô sự ra tới, mà Lý Mộc cũng động tiên cơ, hắn càng không thể lại chần chờ thêm.
Phụ hoàng tuổi tác đã cao, Cao Quý Phi nắm giữ hậu cung, thế lực Cao thị trong triều quá lớn, có thể nói là ngang ngửa với thế lực của Lý Hoài, cho dù hắn không để Lý Mộc ở trong mắt, cũng không thể phớt lờ.
Bởi vậy, hắn mới nóng lòng bố trí chuyện bức vua thoái vị, tối nay bên kia đã lộ răng nanh, hắn có thể làm, chính là ứng chiến thôi.
Lý Hoài vừa qua khỏi thành cung, liền phát giác được tung tích Ảnh vệ thiếp thân của hắn, Mạnh Du một thân phục sức hộ vệ, cầm Tru Tà bảo kiếm của hắn, đi theo bên cạnh đội ngũ sau cùng.
Hết thảy đều đã sắp xếp ổn thoả theo kế hoạch của bọn hắn, chỉ chờ hắn vào trong Bồng Lai Điện, gặp được phụ hoàng một mặt.
Ngay khi hắn vừa bình tĩnh kiểm tra xem nên ứng đối ra sao với Lý Duyên Khánh, trên huyệt thái dương bỗng nhiên không đúng lúc mà truyền đến đau đớn một hồi, cái cảm giác đau đến xé rách này hắn cực kỳ quen thuộc, mỗi lần trước khi khôi phục ký ức, đều sẽ có đau đớn thế này, nhưng chẳng qua hiện tại, làm gì có thời gian đi quản cái ký ức gì.
Lý Hoài cắn chặt hàm răng mới có thể làm thân thể mình không run rẩy, đau nhức kịch liệt kia hắn đã trải nghiệm qua hai lần, nhưng lúc này đây lại càng mãnh liệt.
"Vương Gia..." Mạnh Du nhìn ra hắn có chút không đúng, vội vàng cận thận đi xem, chỉ thấy Lý Hoài sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, gần chỗ mi tâm đều có thể trông thấy gân xanh nổi rõ.
Dù vậy, bước chân Lý Hoài cũng không một chút chần chờ, hắn thậm chí không để ý đến Mạnh Du, thẳng tiến về hướng Bồng Lai Điện.
Mỗi bước đạp lên một bậc thang, trong đầu của hắn tựa như lại bị một nhát dao cắt xuống, nếu không phải hắn cực lực khống chế thân thể của mình, đã sớm đau đến co rút người trên mặt đất.
Lý Hoài không ngừng nhủ thầm trong lòng với mình nói, đêm nay tuyệt đối không thể ngã xuống, nếu như ngã xuống, liền thất bại trong gang tấc, vạn kiếp bất phục.
May mắn ngay lúc hắn không nhịn được nữa, rốt cục cũng quỳ một chân xuống bên trong Bồng Lai Điện, mà tùy tùng bên cạnh đều đã lui ra, Lý Duyên Khánh cũng còn chưa tới, chỉ để một mình hắn trong điện, cuối cùng cũng có thể có thời gian cho hắn thở ra một hơi.
Hắn nhịn không được một tay chống đất, một tay nâng trán, trong đầu cảm giác nặng nề muốn ngã xuống thậm chí làm mờ đi cặp mắt của hắn.
Vì sao...!lại ở thời điểm này...!
Ở hai lần khôi phục ký ức trước, hắn cũng từng nghĩ qua tại sao lại xảy ra ở thời điểm đó, chỉ bất quá một mực không có đầu mối gì, nên đành coi là ngẫu nhiên thôi.
Một lần, là sau khi từ Võ Xương trở về, hướng phụ hoàng phục mệnh xong rời khỏi hoàng cung, một lần khác là trúng mê hương khi sắp rời khỏi hoàng cung.
Lần này, hắn tiến vào cửa cung thì đau đớn như bài sơn đảo hải tràn đến, không khỏi làm hắn có một suy đoán trong lòng.
Phải chăng chuyện này có quan hệ với hoàng cung?
Hắn nghĩ đến đây, trong đầu liền đau đớn khó nhịn như bị xoắn nát một cái, trước mắt lúc đen lúc trắng một hồi, những đoạn ký ức ngắn ngủi xa lạ cùng tràng cảnh bắt đầu từng chút từng chút điền vào trong trí nhớ vỡ vụn của hắn.
Nhưng Lý Hoài lúc này hoàn toàn không có tâm tư đi để ý, hậu điện đã truyền đến tiếng bước chân của Lý Duyên Khánh, hắn chỉ có thể tùy tiện lau khô mồ hôi lạnh trên trán, cố nén đau đớn đứng lên đi hành lễ.
"Không cần đa lễ, ngồi đi." Lý Duyên Khánh đi cực chậm, bây giờ đi đến chỗ ngồi hắn cũng phí chút khí lực, nếu như bình thường Lý Hoài chắc chắn đi đỡ, nhưng hắn sợ mình cử động một bước liền sẽ ngã sầm xuống đất.
Lý Duyên Khánh dò xét hắn vài lần, thấy người không nói gì, không kiêu ngạo không tự ti, liền trầm giọng hỏi: "Ngươi có biết vì sao ta bắt ngươi hạ ngục?"
"Nhi thần..." Lý Hoài hít một hơi thật sâu mới khiến cho thanh âm của mình không run rẩy, vừa muốn trả lời, lại nghe Lý Duyên Khánh nói: "Đừng có làm như ngươi cái gì cũng không biết, tai mắt ngươi trong cung nhiều như vậy, đã sớm biết rồi chứ!"
Lý Hoài nghe vậy, liền ngẩng đầu nhìn về phía Lý Duyên Khánh, trầm giọng nói: "Nhi thần biết, nhưng Nhi thần có oan."
"Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi có oan uổng gì?" Lý Duyên Khánh cười lạnh một tiếng, ngữ khí cũng không nghiêm khắc, nếu không phải trước mắt Lý Hoài có chút choáng váng, nhất định có thể nhìn thấy trong mắt hắn lóe lên một tia trêu chọc.
Nhưng Lý Hoài đã bị ký ức trong đầu hiện lên quấy nhiễu đến không để ý tới những cái này, chỉ miễn cưỡng có thể phân thần đáp một chút: "Phụ hoàng minh giám...!Lễ nghĩa liêm sỉ, trung hiếu đạo nghĩa, nhi thần đều nhớ kỹ, sao dám đi làm chuyện đại nghịch bất đạo."
"Lễ nghĩa liêm sỉ, trung hiếu đạo nghĩa?" Lý Duyên Khánh nhíu mày, tiếp tục dùng thanh âm khàn khàn nói l: "Vậy vì sao lại ham mê sắc đẹp của Nguyên Thị, không để ý đến thân phận hoàng tử, cứng rắn muốn cưới một nữ thương hộ thân phận thấp, thành thân xong chỉ muốn hưởng lạc, không chú ý triều chính!"
"Nguyên Thị nàng không phải là..." Lý Hoài có chút khó khăn nói ra: "Nhi thần cùng nàng là thật tâm..."
Hắn sao lại cưới Nguyên Tư Trăn? Bởi vì hai bên có thể có kết thành khế ước có lợi cho nhau...!hay là...!thật tình?
Vậy vì sao hắn muốn Nguyên Tư Trăn đóng vai làm yêu nữ mị hoặc người, để cho mình phải ôm một cái thanh danh hoang đường?
Sự tình ngổn ngang trăm mối này vẫn chưa có cách giải, hiện giờ đáp án lại như dây leo bò đầy trong đầu của hắn, làm trong lòng hắn vô cùng kinh ngạc.
Sau khi mẫu thân chết, hắn tìm được di ngôn của bà giấu trong một ngăn kéo ẩn.
"Cây mọc cao hơn rừng, gió thổi tất bật rễ.
Khi phụ hoàng con vừa ý con, chính là đại nạn của con buông xuống, nhi tử nghe mẫu thân một lời, giấu đi mũi nhọn, mang lên lười biếng, bảo đảm một đời an bình."
Giấu đi mũi nhọn, Lý Hoài hiểu rõ, lúc ấy hắn mang theo quân công, lại sớm được phong vương, chính là lúc bị người kiêng kị, không duyên không cớ trải qua không ít hiểm cảnh.
Mà câu đại nạn buông xuống kia, hắn lúc ấy đọc không hiểu, chỉ cho là là mẫu thân nói quá nặng.
Nhưng bây giờ, hắn hiểu, phù chú đảo loạn linh đài trong cái túi gấm cuối cùng kia, xác thực là do tự hắn sử dụng, là bởi vì hắn phát hiện một bí mật đưa tới họa sát thân...!
Phụ hoàng hắn, muốn chọn ra một nhi tử vừa ý nhất, văn trị, võ công đều phải thượng thừa, thế nên hắn ta dùng chút biện pháp, để bọn nhi tử mình tranh đoạt tàn sát lẫn nhau, chỉ còn lại một đứa lợi hại nhất cuối cùng, giống như là nuôi cổ.
Mà Lý Hoài cũng thật sự phát hiện ra cổ độc bên trong cơ thể mình, chỉ cần có người phát giác ra cổ trùng, Lý Duyên Khánh tay cầm cổ mẫu liền lập tức biết.
Đây cũng là vì sao sau khi Lý Hoài phát giác, lại vội vàng hủy đi ký ức trong đầu như thế, không để Lý Duyên Khánh phát hiện hắn đã biết tất cả.
Toàn bộ khe hở trong ký ức đã được lắp đầy, ánh mắt Lý Hoài từ chấn kinh chuyển thành bối rối, lại từ bối rối trở nên quyết tuyệt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý Duyên Khánh, trong mắt là sát cơ cùng hận ý giấu không được, thấy Lý Duyên Khánh giật mình trong lòng, nhíu mày nói ra: "...!Ngươi đây là..."
Nhưng lời này của hắn còn chưa dứt, lập tức biến sắc, không thể tin được mà nhìn Lý Hoài, cổ mẫu hắn giấu trong linh đài tản mát ra ánh sáng đỏ, mang ý nghĩa đã có người phát giác được cổ tử tồn tại, mà người này, trừ Lý Hoài đôi mắt đỏ ngầu trước mặt, còn có thể là ai?
Lý Duyên Khánh làm gì còn có thể đợi thêm, lập tức liều mạng rút hết sức lực cuối cùng trong thân thể, nghiền nát con cổ trùng trong linh đài, thân thể của hắn nháy mắt ngã nhào xuống trên đất như không có xương cốt, lại có một luồng quỷ ảnh màu u lam từ linh đài hắn toát ra, trong nháy mắt liền vọt tới hướng Lý Hoài.
Khi Lý Duyên Khánh ngã xuống đất, Lý Hoài cũng thấy trong đầu mình như có gì đó vỡ ra, cho dù hắn muốn né khỏi quỷ ảnh, nhưng thân thể lại hoàn toàn không khống chế được, thậm chí vật kia còn không kịp chờ đợi rời khỏi chỗ nhường vị trí cho quỷ ảnh.
Trong lòng Lý Hoài dâng lên tuyệt vọng chưa bao giờ có, lấy trí tuệ nhanh nhẹn của hắn, làm sao còn không rõ quỷ ảnh đến tột cùng muốn làm cái gì?
Trong thời khắc nguy cấp này, hắn liền nhìn rõ bộ dáng quỷ ảnh kia một chút, đó rõ ràng không phải phụ hoàng, mà chính là Hoàng gia gia lúc còn trẻ con hắn từng gặp!
Nói cách khác, Hoàng gia gia chiếm lấy thân thể phụ hoàng, lại làm Hoàng đế tiếp tục, mà bây giờ tuổi thọ phụ hoàng đã hết, hắn còn muốn lại chiếm thân thể hoàng tôn, tiếp tục làm hoàng đế của hắn.
Cứ như thế, chẳng phải chính là trường sinh bất lão?
Lý Hoài lúc này cũng mới hiểu ra, vì sao lại ban chết cho mẫu phi của bọn hắn, mẫu thân cùng nhi tử như chân với tay, cho dù túi da không thay đổi, nhưng linh hồn bên trong biến thành người khác, sao có thể lại không phát hiện điểm kỳ lạ?
Năm đó khi hắn phong quang vô hạn, vị trí Thái tử hắn có thể lấy dễ như trở bàn tay, phụ hoàng chọn trúng hắn, liền ban chết cho mẹ của hắn.
Mà sau đó hắn sa vào sắc đẹp, phụ hoàng nhất thời thất vọng, trước hết theo quy củ cũ lập hoàng trưởng tử làm Thái tử.
Thế nhân đều coi là hoàng hậu tự sát nhận lỗi sau mối hoạ vu cổ, nhưng thật ra là hoàng hậu được ban chết trước đó lâu rồi, mà sau khi Đông cung bị tịch thu, lúc ấy giá họa cho Thái tử, cũng chính là thủ bút của Cao Quý Phi.
Lý Hoài lúc này sao có thể không hận, nhưng hắn lại hoàn toàn không có khí lực chống cự, mắt thấy quỷ ảnh liền muốn tiến vào đỉnh đầu hắn, trong lòng của hắn đã lạnh một nửa, trần ngập bi phẫn cùng không cam tâm.
Thể xác của hắn sắp ngồi lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn, mà hồn phách của hắn lại bị che giấu dưới Hoàng Tuyền, không cam tâm cũng phải cam tâm, nhưng Nguyên Tư Trăn thì phải làm sao?
Nàng có thể xem người kia như là mình, cả một đời bị lừa bịp, lại nhìn người kia lộ ra khuôn mặt tươi cười, còn nhỏ giọng thì thầm như vậy?
Lý Hoài chưa bao giờ cầu nguyện một cái gì, nhưng lúc này hắn thật sự cầu mong Nguyên Tư Trăn có thể tuyệt tình một chút, khi giải khế đừng bao giờ do dự, lập tức rời đi Trường An, cao chạy xa bay.
Quay đi quay lại trăm ngàn suy nghĩ, nhưng chẳng qua chỉ một chớp mắt, khi quỷ ảnh vừa chạm vào hắn, phần gáy Lý Hoài bỗng nhiên nóng lên, một luồng ánh sáng tím chợt loé lên, làm cho quỷ ảnh chấn động đến trì trệ.
Cảm giác áp bách trong đầu hắn lập tức yếu bớt, thân thể cũng có chút khí lực, vội vàng đứng lên chạy thẳng ra ngoài cửa chạy, căn bản không còn tâm tư đi nghiên cứu xem ánh sáng tím từ đâu mà tới.
Quỷ ảnh chỉ ngừng một chớp mắt, lại lập tức khôi phục tốc độ, vọt về hướng hắn, Lý Hoài vừa đẩy cửa lớn Bồng Lai Điện ra, trong đầu chợt đau nhói lên, không khỏi đầu gối mềm nhũn, cả người ngã lăn ra ngoài.
"Vương Gia!" Mạnh Du một mực đang bên ngoài chờ liền vội vàng tiến lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc muốn đỡ người dậy.
"Đưa kiếm cho ta!" Lý Hoài cắn răng nhìn hắn rống một tiếng, Mạnh Du không chút nào chần chờ liền ném Tru Tà bảo kiếm ra.
Chỉ thấy Tru Tà bảo kiếm xoay giữa không trung phát ra một trận vù vù, Lý Hoài bắt lấy rút ra, trực tiếp chém về hướng sau lưng.
Vừa chạm vào trên Tru Tà bảo kiếm, quỷ ảnh liền bị đánh thành hai nửa, chỗ vỡ ra giống như bị đốt cháy khét, khuôn mặt già nua của Thái Thượng Hoàng cực kỳ thống khổ, hung hăng nhìn Lý Hoài đang nằm trên đất, một mạch xông về hướng thân thể hắn.
Ý thức sau cùng của Lý Hoài ý thức chính là mình buông lỏng tay ra, Tru Tà bảo kiếm rơi xuống trên người.
Trong nháy mắt đó, linh đài hắn chợt lạnh buốt một mảnh, cho dù chưa bao giờ có loại cảm giác này, hắn cũng biết, hồn phách của mình đang thoát thể mà ra, nhường lại vị trí cho người khác.
Có lẽ, hắn thật sự chết rồi.
Giữa mông lung, hắn nhìn thấy mình nằm trên mặt đất, Mạnh Du tràn đầy lo lắng kéo hắn ra bên ngoài, mà hắn bây giờ lại nhẹ nhàng không ngừng bay xa.
Ý thức dần dần tiêu tán, hoàng cung lớn như vậy chỉ có thể nhìn thấy lấm ta lấm tấm ánh đèn đuốc, cũng không còn nghe thấy tiếng người.
Trong lòng hắn còn không cam lòng, còn lưu luyến, còn lo lắng, nhưng lại bất lực.
Hắn muốn đi về hướng ngoài cung, đi tìm một người, có lẽ nàng còn có thể trông thấy mình, hắn muốn nói cho nàng một việc cuối cùng.
Nhưng bên trên thành cung lại có một tên đầu trâu màu trắng đang đứng, chẳng qua nó hướng về phía hắn ngoắc ngoắc tay, hắn cũng chỉ có thể đi theo nó, đi vào trong bóng tối vô tận..