Hiếu thấy lo lắng cho Hân nên gọi cả Rin đến.
Tại Bar The King, Hiếu và Rin bước vào làm cả bar chấn động vì người quá bảnh. Cả sáo sác kiếm bóng dáng Hân thì thấy cô đang ngồi ở góc khuất uống rượu một mình. Có vài cô mặc đồ thiếu vải lởn vởn kế bên nhưng Hân to tiếng đuổi đi hết. Rin và Hiếu chạy lại chỗ Hân, Hiếu nói:
- Hân à, có chuyện gì vậy, nói tui nghe
- Hiếu á, có cả..hic..Rin nữa sao, người..hic.. đúng là bạn thân của tui..hic.. mà, lại đây tui tâm sự..hic.. - Hân ngẩng mặt lên nhìn rồi ra hiệu cho người ngồi vào ghế cạnh cô.
- Hân à, sao vậy - Rin hỏi
- Từ từ ... ba tui, mới bị thằng beep Bảo thuê người đập..rồi còn căn nhà trọ nữa.. - Cô nức nở kể lại
- Hả, sao bà biết là Bảo - Rin hỏi giọng hoài nghi
- Ngu quá, với IQ cao vật vã của nó thì đó là chuyện thường - Hiếu cốc đầu Rin - Sao nữa, bà tính trả thù hả ?
- Ừ, tất nhiên nhưng tui sẽ tăng lên. sử dụng / sức mạnh để thằng nhãi đó tận hưởng nắm đấm của tui - Hân nhìn Hiếu, đôi mắt nổi gân đỏ nhìn cô như một con thú mất kiểm soát
- Gì?? Sao lại nhìn tui như vậy, ớn xương sống lắm đó - Hiếu nuốt nước bọt
- Rin thì là chú nó, không ra tay được, tui ra tay thì ắt nó sẽ không nhận ra tui tính để ông nhưng mà sợ lại liên lụy
- Không sao..mà...bà chắc chứ? / tui sợ có án mạng..
- Hân nghỉ tay gác kiếm cũng được năm rồi, không sao, tôi cũng không muốn để thằng nhãi con của tôi làm hại bạn tôi - Rin ôm Hân nói
- Ừ, thôi được, tôi chiều ý người..
- Hì hì, cảm ơn ông. À còn chuyện tui chưa nói cho người
- Chuyện gì thế?
- Ừm ... ba tui ... bị ung thư giai đoạn cuối - Nói đến đây Hân như muốn khóc. Cô đã chịu nỗi đâu mất mẹ, giờ thêm ba nữa thì sao cô gánh được, cô sẽ suy sụp mất. Hiếu và Rin biết ở ngoài trông cô mạnh mẽ vậy thôi nhưng bên trong rất mỏng manh dễ vỡ, cô càng tỏ ra cứng rắn bao nhiêu là cô yếu đuối bấy nhiêu. Hân dừng một hồi rồi nói tiếp:
- Bác sĩ bảo nhâp viện thì kéo dài được năm nữa, không thì chỉ tháng là gặp mẹ - Hân nói rồi òa khóc. Không cầm lòng nổi khi thấy cô như vậy, Rin ôm cô vào lòng rồi an ủi, cô ôm trả và khóc to hơn nữa, Hiếu thấy thế cũng nắm tay, vỗ lưng an ủi. Phía xa xa là bàn của Bảo, Yến và Tùng. Tùng đã để ý cô nãy giờ, định đi đến thì thấy hiệu trưởng và ông nào đó bước tới ( Rin - Hiếu chứ ai ), thấy cảnh ôm nhau thắm thiết ấy cậu tức đến trào máu họng. Yến cũng không ngoại lệ, nhìn thấy Hiếu là chỉ chú ý đến anh ấy, thấy Hiếu nắm tay, tâm sự với Hân cô ả tức lắm, muốn phanh thây Hân ra làm trăm mảnh. Nhưng rồi Yến chợt nghĩ : " Nắm tay?Ôm? người đàn ông với nhau?..lúc trước còn cảnh báo mình về Hiếu..hông lẽ..Gay hả ta người mình yêu lại yêu người con trai khác? Không không còn ông hiệu trưởng ngồi đó, chắc là có chuyện buồn thôi " Yến bàng hoàng. rồi tự trấn an mình
- Này, người quen kìa - Yến chỉ tay về phía người kia
- Ồ, thôi tôi ra chỗ sư phụ trước, nhơ su phụ bữa giờ - Tùng có cớ chạy ra chỗ Hân
- Gớm, mới gặp hồi sáng - Bảo trề môi
- Hehe thôi pai - Tùng vẫy tay
- Yo!! chào người - Tùng chào
- Chào..hic..Tùng hả..lâu rồi không gặp - cô giơ tay chào lại
- Chào! - người kia đồng thanh
- Mới gặp hồi sáng chị ạ! (gớm,anh cũng như người ta thôi) mà chị bị sao thế - thấy cô hành động kì lạ, Tùng ngạc nhiên
- Uống rượu nên vậy đó..hic
- Này, có chuyện gì xảy ra vậy - Tùng hỏi ngưòi kia, họ chỉ lắc đầu mà miễn cưỡng nói
- Để tôi nói.. - Hiếu định nói thì
- Quỷ xứ! Để tôi - Rin phất bàn tay. Vì sợ Hiếu nói những chuyện không cần thiết, Rin nhanh chóng cản lại
- Chuyện là thế này..thế kia..thế nọ..rồi nó như vậy..sau đó như kia..bla..bla.. - Rin kể mạch nhưng không nói với Tùng về việc ba cô nhập viện và bị ung thư
- Chết tiệt! thằng khốn Bảo - Tùng hất đổ cái bàn. Những hành động này đều lọt vào mắt Bảo. Tuy không nghe được gì nhưng anh của có thể thấy được chuyện này có thể liên quan đến mình..chắc là về vụ ba nó..nghĩ đến chuyện này anh nở nụ cười chết người. Yến thấy vậy, lôi tay Bảo
- Mình qua bên đó luôn đi anh
- Ừ!
- Chào mọi người - Yến vẫy tay, chớp chớp mắt nhìn Hiếu, Hiếu nổi hết cả da gà
- Chào - cả đồng thanh
- Có chuyện gì mà vui thế? - Bảo nhếch mép
- Không có gì! - Tùng lên tiếng
- Sao thế Tùng? à mà có phải vị ngồi nốc hết chai rượu kia là thầy giáo kính yêu của tôi không - anh nói giọng mỉa mai
- Rồi sao? - cô lườm anh
- Tôi không ngờ người nghiêm túc như anh mà cũng như vậy, haha - Bảo cười lớn
- Xin lỗi, tôi là người như vậy đấy, à mà cậu cũng là con người, cùng đẳng cấp giống như tôi, có khi cậu kém tôi nữa, nên thế cậu không có quyền phán xét tôi - Hân lạnh lùng đáp trả, câu nói của Hân khiến Bảo tức sôi máu, anh vô tình ( cố tình đúng hơn) hất vai cô, làm cô ngã nhào vào lòng cảu Tùng
- Á..! - Cô khẽ kêu, một giọng hét của một thiếu nữ...
- Cái gì vừa kêu thế?? - Bảo và Yến hỏi
- À chắc là con mèo..haha - Tùng cười xuề xòa, nâng người cô lên, tim cứ vậy đập thình thịch thình thịch không ngừng. Khi thấy Tùng với Hân thân mật, anh có cảm giác bực tức trong lòng và không hiểu tại sao
- Mèo ư? kì lạ..quán Bar nuôi mèo sao? - Yến nghi ngờ
- Chắc nó lạc vào, thôi bỏ qua bỏ qua - Rin phẩy tay
- Mà có chuyện gì thế? - Bảo hỏi
- À Hân có chuyện buồn - Rin nói đồng thời bị ăn cái nhéo vào hông, Hiếu thì thầm "ông điên hả, Hân đâu ra đây, bả là Thiên", "Chết cha..."
- Hân?? - Bảo nói
- À ờ..à..em gái Thiên có chuyện buồn nên Thiên buồn theo..tồi cả lũ buồn lây luôn, haha
- Ừ, Anh có em gái ư? Tôi mới biết đấy, à mà thôi.. tôi về trước đây - Bảo kéo tay Yến
- Em ở lại chơi chút - Yến giựt tay anh ra, anh hơi ngạc nhiên
- Ờ..ờ..
Sau khi bóng dáng Bảo khuất dần, Yến chạy sang chỗ Hiếu ngồi, đè sát ngực mình vào tay Hiếu, Hiếu hoảng sợ, đổ hết mồ hôi, và vô tình anh tay trong tay với Rin
- Á... xem Hiếu lợi dụng nắm tay tui kìa - Rin đùa
- Điên hả ba!! Tui vô tình thôi - Hiếu tức giận
- Chọc xíu làm thấy ghê - Rin bĩu môi. Hiếu quay qua quát Yến:
- Cô làm gì thế, biến đi, phiền. - Yến nghe vậy thì sợ, ấm ức bỏ đi
- Thôi thôi người, tôi đi xứ lý "hắn" nhé, ngừơi ở lại vui vẻ - Hân chạy vào toilet, đội tóc giả vào, trang điểm lên trông thật xinh xắn, thay bộ đồ nam tính thành một chiếc áo croptop đen và chiếc quần jean đen ngắn, sau đó mang cái mặt nạ bạch kim, chỉ để lộ một con mắt và đôi môi quyến rũ. Lên chiếc xe Saab đuổi theo chiếc BMW của Bảo. Liếc qua kính chiếu hậu, Bảo thấy có người theo dõi mình, liền quẹo vào một căn nhà hoang. Đúng như ý định của Hân, cô theo Bảo vào nhà hoang, chạy xuống xe đuổi theo
RẦM tiếng đạp cửa vang lên, trong ngôi nhà hoang thấy Bảo dang đứng đó
- Này.. đuổi theo tôi làm gì vậy cô em? Không lẽ yêu tôi quá hóa điên sao? - Bảo đùa giỡn
- Ta không rảnh mà yêu thể loại người như người, ta đến để trả lại món nợ - Hân giận giữ nói
- Ta có nợ ai đâu mà trả? Mà cô em muốn thì tôi chiều. Tôi không ngại đánh con gái đâu, haha - Bảo cười hả hê
- Được, ta đợi ngươi nói câu này lâu rồi - khóe miệng Hân nhếch lên
Cuộc chiến sẽ xảy ra như thế nào? Và ai là người thắng? Liệu Hân có bị lộ thân phận? Đón xem chap sau nhé :
// Tg: Vì đây là lần đầu viết nên tay nghề rất ẩu, có gì mọi ngừơi cho ý kiến để Rin sửa lại nha, Cảm ơn các bạn đã đọc