Lên xe, Lạc Nghiên Vũ lập tức làm khó dễ Quân Lỗi: "Đều là tại anh á! Thứ hai đi làm em khẳng định sẽ bị người ta chỉ chỏ đấy!" Hai tay cô ôm ngực đang tức giận.
Vẫn chưa muốn công khai quan hệ giữa hai người họ, chính là cái duyên cớ này. Hiện tại thì tốt rồi, chuyện này thứ hai cả công ty từ trên xuống dưới nhất định đều sẽ biết, mình nhất định sẽ biến thành nữ chính mới nhất của hội bát quái! Nghĩ đến cái loại bị người khác nghị luận, hỏi tới tình huống, cô liền tê dại da đầu!
"Bọn họ thích nói thì để cho bọn họ nói đi, không cần để ý là được." Nhạc Quân Lỗi cười nói.
"Hừ! Bọn họ lại không dám nói anh, anh có mà không sao rồi." Cô tức giận nói.
Hắn đưa cánh tay để không lên vuốt ve gương mặt của cô, muốn trấn an cô, nhưng lại bị cô gạt ra.
Hắn dò xét cô một cái."Giận thật?"
Cô hừ lạnh một tiếng.
Bỗng chốc, sắc mặt hắn chợt lạnh xuống."Cái người này tại sao không thích công khai quan hệ của chúng ta?"
Nghe ra giọng nói lạnh như băng của hắn, lòng cô cả kinh, hắn sẽ không tức giận chứ? Cô chỉ là tính tình đùa đùa nghịch nghịch mà thôi!
"Quân Lỗi, em không có ý đó, em chỉ là chán ghét bị người khác lời ra tiếng vào ở sau lưng thôi." Cô gấp gáp giải thích.
Hắn lạnh lùng không nói, mím chặt môi mỏng.
Cô kéo kéo áo của hắn, bĩu môi nói: "Em không so đo rồi, anh đừng giận em nữa, có được hay không?"
Cô mềm mỏng nói khiến đường cong lạnh lẽo trên mặt hắn cũng mềm hóa đi, khe khẽ thở dài nói: "Anh chỉ là hy vọng chúng ta có thể quang minh chính đại ở chung một chỗ."
Những lời này cảm động tới lòng của Lạc Nghiên Vũ! Là cô rất nhát gan, sợ người khác lời ra tiếng vào, cho nên mới không dám công khai tình yêu của bọn họ.
Cô yêu say đắm liền hôn một cái lên má hắn."Thật xin lỗi!"
Hắn khẽ cười.
Tựa đầu vào vai hắn, cô cười nói: "Anh nhỏ tuổi hơn em nha! Nhưng em lại bị anh ăn đến gắt gao." Mặc dù cô vui vẻ chịu đựng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn có chút không phục.
"Ai bảo em yêu anh!" Thừa dịp đèn đỏ, Nhạc Quân Lỗi cúi đầu hôn lên trán cô.
Cô cười! Đúng vậy a, ai bảo cô thương hắn !
Ngày nghỉ cuối tuần, đám đông khá nhiều, Nhạc Quân Lỗi ôm Nghiên Vũ đi dạo chơi ở chợ đêm.
Lạc Nghiên Vũ có vẻ vô cùng vui vẻ, đối với những sạp hàng có hứng thú cũng sẽ đến gần hai mắt nhìn thật lâu; Nhạc Quân Lỗi còn lại là một đường chứa đựng mỉm cười mặc cho cô kéo tới kéo lui.
"Há miệng ra nào." Cô xé ra một thanh kẹo đường đút cho hắn ăn.
"Anh không đồ ăn ngọt." Hắn cười lắc đầu.
"Mặc kệ, em ăn không hết, anh phải giúp em ăn." Cô ăn vạ. Mới vừa rồi cô đã ăn quá nhiều đồ, có kẹo đường, mứt quả, trà sữa trân châu,… hiện tại bụng căng tròn rồi .
"Đáng đời!" Hắn há mồm ăn.
Cô cười cùng hắn xé kẹo đường ăn.
Đi tới quảng trường náo nhiệt phía trước, có biểu diễn trên phố, cũng có nhóm người vẽ tranh giống như hoạ sĩ.
"Quân Lỗi, em đi tới để ông ấy vẽ chân dung, có được hay không?" Lạc Nghiên Vũ hứng trí bừng bừng đề nghị.
"Được." Nhạc Quân Lỗi mang theo nụ cười yếu ớt.
Nhạc Quân Lỗi đứng ở sau lưng hoạ sĩ, thỉnh thoảng nhìn ông ấy từng chút một vẽ phác họa nét mặt của cô từ cái nhăn mày đến nụ cười, có lúc nhìn cô vui vẻ, đáy mắt ngập tràn tình ý.
Lạc Nghiên Vũ ngồi nghiêm chỉnh, đối với mình sẽ được vẽ thành như thế nào mà cảm thấy tò mò. Cô nhìn thấy ánh mắt Quân Lỗi đang nhìn cô, nụ cười càng thêm rực rỡ ngọt ngào.
Chỉ là, cô cũng phát hiện đến bên cạnh hắn chẳng biết lúc nào có rất nhiều phụ nữ vây quanh, hơn nữa họ đều dùng một loại ánh mắt tán thưởng nhìn hắn, điều này làm cho đáy lòng của cô cảm thấy một chút không thoải mái.
Thật vất vả, bức họa được hoàn thành, Nhạc Quân Lỗi hào phóng trả cho hoạ sĩ số tiền gấp hai.
Nhìn bức họa trông rất sống động, Lạc Nghiên Vũ lại có vẻ không hưng phấn như trước.
"Thế nào? Vẽ không được khá sao?" Hắn phát hiện cô kỳ lạ.
"Vẽ rất khá a! Anh không phải cảm thấy rất giống em sao?" Cô khẽ cười một tiếng.
Hai tay hắn nhẹ nhàng nắm lấy vai của cô: "Nói! Em làm sao vậy?"
Cô hiểu rõ cá tính của hắn, không hỏi rõ ràng sẽ không chịu bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi nói:
"Em không thích có thật nhiều phụ nữ cứ nhìn chằm chằm anh."
Vừa nghe, hắn bật cười nói: "Trước kia em không phải là không để ý sao?"
"Trước kia là trước kia!" Quan hệ giữa bọn họ bây giờ đã khác rồi.
"Anh không thể ngăn cản họ nhìn anh."
"Em biết." Cô mím môi.
Đột nhiên, hắn hôn môi cô."Như vậy họ cũng sẽ không tiếp tục nhìn nữa."
"Ai nha! Làm sao anh ở chỗ này hôn em a!"
Mặt cô đỏ ửng kháng nghị, lúng túng nhìn chung quanh một chút, những người phụ nữ kia là mang theo ánh mắt vừa ham muốn lại đố kỵ mà rời đi, nhưng vẫn là có thật nhiều người mang theo ánh mắt mập mờ nhìn bọn họ.
Ai! Mất mặt chết!
Nhạc Quân Lỗi không nói, chỉ cười rồi kéo cô rời đi.
Sau, hai người bọn họ sóng vai nhau ngồi trên bờ cát ngắm nhìn nắng chiều.
Một đốm lửa đỏ đọng lại phía chân trời, kèm theo ánh chiều tà chậm rãi lặn xuống phía Tây, cùng cảnh sắc phản chiếu trên mặt nước kết hợp với nhau, tạo thành một bức tranh vô cùng xinh đẹp.
"Không ngờ cảnh đẹp như thế, bằng không mà có thể đem theo máy chụp hình để chụp lại cảnh sắc xinh đẹp này thì tốt quá ." Lạc Nghiên Vũ ôm chân, giọng điệu hàm chứa đáng tiếc.
"Sau này vẫn còn có cơ hội mà."
Cô nhàn nhạt cười một tiếng."Nói cũng phải."
Khóe miệng Nhạc Quân Lỗi khẽ nhếch cười sau đó kéo cô vào trong ngực, cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp, bộ dáng thân mật ghen chết người khác.
Ngày nghỉ kết thúc vui vẻ, nên đối mặt vẫn phải là đối mặt.
Sáng sớm thứ Hai, Lạc Nghiên Vũ với Nhạc Quân Lỗi cùng nhau vào công ty. Dù sao mọi người đều đã biết quan hệ của hai người bọn họ, cũng không cần kiêng dè nữa rồi.
Từ cô một bước vào phòng làm việc, tất cả đồng nghiệp đều lấy nụ cười mập mờ nghênh đón cô, tiếp theo là vây quanh anh một lời tôi một câu hỏi: "Nghiên Vũ, cô chừng nào thì quen biết tổng giám đốc?" "Nghiên Vũ, cô là bạn gái của tổng giám đốc ư?" "Cô là thế nào câu được con đại con rùa tổng giám đốc này?"
Đối mặt với đồng nghiệp "Quan tâm", Lạc Nghiên Vũ chỉ có thể cười khổ, không biết nói từ đâu. Nếu như Giang Linh ở đây, nhất định sẽ giải cứu cô, đáng tiếc chị ấy đang trong thời gian xin nghỉ kết hôn.
Thật may là, còn có một người ra mặt giúp cô giải vây.
"Bây giờ là giờ làm việc, các người không nhanh đi làm việc, vẫn còn ở đây rảnh rỗi bàn tán? !"
Quản lý vừa hô, giận trừng mắt, các nhân viên nhanh chóng trở lại cương vị công tác của mình làm việc, không dám lỗ mãng. Nhìn thấy bọn họ ngoan ngoãn làm việc, anh ta mới hài lòng đi vào phòng làm việc của mình.
Lạc Nghiên Vũ thở ra một hơi, cuối cùng tạm thời tránh được một nạn. Cô đang định bắt đầu chuyên tâm làm việc thì lại chạm phải một đạo ánh mắt âm trầm.
Cô nhìn về phía chủ nhân ánh mắt đó── Dương Hạo nhìn, mặc dù trong lòng cảm thấy là lạ, nhưng vẫn là mỉm cười gật đầu nhẹ với anh ta để tỏ ý. Ai ngờ anh ta lập tức cúi đầu, không nhìn cô nữa.
Cô nhún nhún vai, không có đi ngẫm nghĩ chuyện này là thế nào, liền chuyên tâm làm công việc của mình.
Mất cả ngày, Lạc Nghiên Vũ từ trong miệng mấy người nhiều chuyện biết được người trong công ty nhìn cô như thế nào.
Theo đại khái mà nói, chia làm ba loại ──
Một là hâm mộ cô có thể được vị tổng giám đốc vừa lạnh lùng vừa anh tuấn này xem trọng đến, mà có thể bay lên đậu cành cao làm chim phượng hoàng; thứ hai là ghen tỵ cộng thêm khinh bỉ, nếu không phải là chê cười nói cô không biết sử dụng loại thủ đoạn mê hoặc gì tới quyến rũ tổng giám đốc, thì chính là nguyền rủa nói tổng giám đốc chỉ là cùng cô vui đùa một chút thôi; cuối cùng một loại chính là ôm chặt thái độ xem thường.
Cô nằm ở trên giường mềm mại, trong lòng may mắn chính mình không phải là thuộc về loại thứ hai, nếu không cô có thể sẽ rất khó sống qua ngày.
Nhạc Quân Lỗi tắm xong, từ phòng tắm đi ra liền thấy được bộ dáng lười biếng của cô, khuôn mặt tuấn tú cười đến dịu dàng.
"Muốn ngủ rồi hả ?" Hắn lấn trên người cô.
Cô lật người lại tới nhìn về phía hắn, "Em là đang suy nghĩ cái nhìn của người trong công ty đối với chúng ta." Ừ! Cô thích ngửi mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái này khi hắn vừa tắm rửa qua.
"Bốn chữ."
Cô không hiểu nhìn hắn.
"Kệ họ đánh rắm!"
Thoáng chốc, cô cười khanh khách."Quân Lỗi, không ngờ anh cũng sẽ nói những lời thô lỗ như vậy!" Quá không phù hợp với hình tượng ưu nhã của hắn.
"Chuyện em không biết còn rất nhiều đấy!" Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hai tay cô đẩy đẩy lồng ngực hắn, bĩu môi hỏi: "Anh có chuyện gì là em không biết?"
"Em về sau sẽ biết, hiện tại đừng hỏi."
"Tại sao?" Cô giương mắt to.
Hắn hôn môi cô lần nữa, ở bên tai cô thì thầm: "Bởi vì hiện tại chúng ta có việc cần làm." Tay thon dài luồn vào trong áo cô, xoa nhẹ da thịt mềm mại.
Nhìn ra đáy mắt hắn nhuộm đầy dục vọng, khuôn mặt xinh đẹp của cô trong nháy mắt đỏ bừng.
Nụ hôn của hắn giống như mưa phùn rơi trên người cô, khiến cho cô một hồi khẽ run, thuần thục trút bỏ đi quần áo trở ngại bọn họ kề cận da thịt, đêm tuyệt đẹp đang muốn bắt đầu!
Hôm nay là ngày đầu tiên Giang Linh đi làm sau cưới.
Sáng sớm , cô ấy liền bị các đồng nghiệp bao vây quanh hỏi thăm tuần trăng mật của cô trôi qua như thế nào.
Giang Linh với bộ mặt thẹn thùng nhất nhất trả lời vấn đề của mọi người, hơn nữa còn gửi quà tặng.
Lạc Nghiên Vũ không có gia nhập hàng ngũ cùng bọn họ, cô sợ như thế này mình lại trở thành nhân vật chính trong câu chuyện.
Chỉ chốc lát sau, Giang Linh đuổi các đồng nghiệp đi, mới có rảnh cùng Nghiên Vũ nói chuyện với nhau.
"Nghiên Vũ, đây là quà tặng của em nha."
"Chị quá khách khí rồi." Lạc Nghiên Vũ cười nhận lấy."‘Bà Lưu’, trăng mật trôi qua thật không tệ đó!" Mới vừa nãy, bọn họ nói chuyện cô đều nghe được.
"Chớ giễu cợt chị." Giang Linh liếc xéo cô một cái."Chị còn chưa có hỏi chuyện của em với tổng giám đốc!"
"Có thể không cần hỏi lại em chuyện này hay không?" Lạc Nghiên Vũ vội xin tha.
Thật vất vả vượt qua chuyện này một tuần lễ, bát quái cũng dần dần ngừng xôn xôn, cô mới có thể an bình một chút, mà Giang Linh vẫn còn muốn hỏi cô chuyện này.
"Không được!" Giang Linh nói như chém đinh chặt sắt.
"Được rồi! Bây giờ là giờ làm việc, chúng ta đến giờ nghỉ trưa rồi hãy nói." Xem ra, nếu cô không có thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Giang Linh thật là tốt, thì chị ấy là sẽ không bỏ qua.
"Cũng được."
Đến trưa, Lạc Nghiên Vũ cùng Giang Linh gọi cơm hộp bên ngoài đưa tới ở lại công ty dùng cơm.
"Tổng giám đốc chính là em trai của người bạn tốt mà em nói ư ?" Giang Linh không kịp chờ đợi hỏi.
"Ừ." Cô gật đầu một cái.
"Trời ạ! Vậy em còn không phải sớm đã biết tổng giám đốc rồi sao?"
"Chị nói nhỏ thôi!" Lạc Nghiên Vũ xem một chút đồng nghiệp quanh mình cùng các cô giống nhau không có đi ra ngoài dùng cơm , may mắn bọn họ không có chú ý tới.
"Nghiên Vũ, làm sao em chưa từng đề cập tới vậy?" Nếu là đổi thành người khác, rất có thể đã sớm dựa vào mối quan hệ này để ra vẻ huyênh hoang rồi.
"Không có gì hay mà nói." Cô mới không muốn rước lấy lời ra tiếng vào cùng ánh mắt khác thường đấy!
"Em thực ngốc!" Giang Linh than thở lắc đầu, đột nhiên, cô chợt lóe ra ý nghĩ: "Chị nhớ ra rồi! Nhớ mấy năm trước có một lần có một người đàn ông dáng dấp rất tuấn tú lái xe thể thao tới đón em, em nói là học đệ thời đại học, người kia giống như chính là tổng giám đốc?"
"Không sai, là anh ấy."
"Khó trách chị vẫn cảm thấy chị dường như đã từng xem qua tổng giám đốc!" Giang Linh thầm buồn bực mình không có sớm một chút nhớ tới."Đem xâu chuỗi lại mọi chuyện mà nói, mặc dù em và tổng giám đốc đã sớm biết, nhưng là chân chính ở chung một chỗ mới là gần đây,đúng không?"
Cô cười gật đầu.
"Có thể nói cho chị biết một chút về tình sử giữa em và tổng giám đốc được không?" Giang Linh bắt đầu bát quát hứng thú hỏi.
"Ai nha! Này không có gì đáng nói a!" Lạc Nghiên Vũ hết sức thẹn thùng.
"Em đã không muốn nói coi như xong." Giang Linh cũng không còn cố ý muốn khai thác chuyện riêng tư của cô nữa."Chỉ là, chị thấy được, tổng giám đốc đối với em rất tốt."
Ở hôn lễ của cô, cô nhìn thấy vị tổng giám đốc luôn luôn lạnh lùng này khi đối mặt với Nghiên Vũ thì rất ôn nhu, đáy mắt chỉ tràn đầy bóng dáng của cô ấy.
"Anh ấy là đối với em rất tốt." Nói đến người yêu, vẻ mặt cô ngọt như mật.
Nhìn thấy bộ dáng của cô một bộ chìm đắm trong tình yêu, Giang Linh trêu ghẹo nói: "Lúc nào thì có thể được uống rượu mừng từ hai người đây?"
"Không có nhanh như vậy a!" Lạc Nghiên Vũ ngượng ngùng nói.
"Vậy chị sẽ chờ!"
Lạc Nghiên Vũ ngượng ngùng không biết phải nói tiếp như thế nào, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu mãnh liệt ăn cơm. Bỗng dưng, trong bụng xông lên một trận buồn nôn!
"Em đi toilet!" Che miệng, cô vội vã chạy tới phòng rửa tay.
Chỉ chốc lát sau, cô mệt lả trở lại.
"Thế nào? Ăn cái gì mà đau bụng vậy?" Giang Linh quan tâm hỏi.
"Em cũng không biết, mấy ngày nay luôn buồn nôn, nhưng lại phun không ra, thật khó chịu!"
Nghe được Nghiên Vũ nói như vậy, Giang Linh trầm tư, một lát mới nói:
"Nghiên Vũ, ngươi sẽ không phải là mang thai?"
"Mang thai? !" Lạc Nghiên Vũ lập tức kinh hãi, thế nào cô không nghĩ tới đây? Trải qua Giang Linh vừa nói như thế, cô mới giật mình không phải là không không khả năng, bởi vì bọn họ cũng không có làm các biện pháp ngừa thai, hơn nữa kinh nguyệt của cô giống như thật lâu chưa đến rồi.
"Nghiên Vũ, em nên đi bệnh viện kiểm tra một chút sẽ tốt hơn."
"Được."
Cách đó không xa, có một người ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Lạc Nghiên Vũ, hai tay từ từ nắm thành quyền. . . . . .
Tinh thần bất an cả một buổi chiều, cuối cùng đã tới lúc tan việc.
"Quân Lỗi, anh có thể chở em đến bệnh viện được không?" Lên xe, Lạc Nghiên Vũ lắp bắp hỏi.
"Em không thoải mái sao?" Nhạc Quân Lỗi nhìn cô.
"Không phải là. . . . . . là . . . . . em. . . . . ." Cô mắc cỡ không dám nói.
"Rốt cuộc thế nào?" Hắn cau mày.
Cô cười ghé vào bên tai hắn nói một câu nói.
Nhạc Quân Lỗi nghe xong, cao hứng nhìn cô.
"Còn không biết a! Anh đưa em tới bệnh viện kiểm tra lại nói nha!"
Nhạc Quân Lỗi lập tức theo phương hướng đi tới bệnh viện.
Kết quả kiểm tra, chứng thật Lạc Nghiên Vũ đích xác là có bầu.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Nhạc Quân Lỗi trực tiếp đưa cô về biệt thự Nhạc Gia để báo cáo chuyện này với cha, Nhạc Tĩnh Sinh và Trầm Vân biết được sau đó cười không khép miệng.
"Cha, mời giúp con an bài chuyện kết hôn." Nhạc Quân Lỗi chợt nói như thế.
Nhạc Tĩnh Sinh cười ha hả nhìn đôi bích nhân trước mặt nói: "Cũng đã đến lúc rồi, ngày mai chúng ta liền tới Lạc gia cầu hôn đi!" Ông rốt cuộc đợi đến con dâu và cháu nội.
Lạc Nghiên Vũ nhìn qua nhìn lại hai cha con họ, cô cũng là người trong cuộc, vì sao phải kết hôn mà không ai hỏi ý kiến của cô một chút? Chỉ là, như đã nói qua, nếu mẹ và hai em trai biết được tin tức cô muốn kết hôn, nhất định là hết sức vui mừng! Bởi vì bọn họ rất sợ "Hàng ế" cô!
"Nghiên Vũ, hoan nghênh con trở thành thành viên trong nhà chúng ta!" Trầm Vân chân thành nói. Từ trước kia bà cũng rất thích cô bé Nghiên Vũ này, cô có thể làm con dâu của bà, đó là không còn gì tốt hơn rồi!
Lạc Nghiên Vũ xấu hổ cười cười, bị Nhạc Quân Lỗi ôm quá chặt.
Tất cả mọi chuyện cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền định án rồi !
Trở lại chỗ ở của hai người, vào phòng, Nhạc Quân Lỗi găt gao ôm lấy Nghiên Vũ.
"Anh thật là cao hứng!" Lúc này hắn, mới có thể thổ lộ tình cảm của mình.
Lạc Nghiên Vũ đẩy hắn ra, " Con em thì mất hứng!" Cô bĩu môi ngồi ở trên giường.
"Tại sao mất hứng?" Nhạc Quân Lỗi ngồi ở trước mặt cô.
"Anh không có hỏi qua em liền tự mình quyết định chuyện kết hôn!"
"Em không muốn kết hôn?"
"Không phải." Miệng của cô vẫn vểnh lên thật cao .
"Nói cho anh biết, em rốt cuộc thế nào?" Nhạc Quân Lỗi kiên nhẫn dụ dỗ cô.
"Anh lại không có cầu hôn với người ta, thì tại sao người ta phải gả cho anh?" Cô nũng nịu nhìn chằm chằm hắn.
Hắn nở nụ cười."Em chính là mất hứng chuyện này?"
"Đúng!" Cô hùng hồn trả lời.
"Em cũng đã mang thai con của anh, không gả cho anh thì còn có thể gả người nào?" Hắn giương lên cười, trong tươi cười lộ ra tự tin, có cưng chiều, còn có nhu tình.
Bộ dáng chắc chắn của hắn khiến cô có chút tức giận, nhưng lại không cách nào phản bác lời của hắn, không thể làm gì khác hơn là tức giận nói: "Nhạc Quân Lỗi, anh thật đáng ghét! Ăn hiếp em phải không?"
Hắn yêu thương ôm cô ở trước ngực."Anh yêu em, làm ơn gả cho anh được không?”
Khi cô ở trong ngực hắn, bờ môi đã lộ ra nụ cười ngọt ngào, chậm rãi gật đầu. Cô muốn không phải là những lời này sao?
Nhạc Quân Lỗi càng ôm chặt cô hơn.”Nghiên Vũ, nếu đã có thai, không cần làm việc nữa được không?” Hắn không hy vọng cô quá mệt nhọc.
“Anh đừng lo lắng mà!” Cô biết hắn lo lắng, liền ngẩng đầu cười nhìn hắn: “Hiện tại em còn ứng phó được.”
“Nhưng là. . . . . .” Hắn chính là không yên lòng.
“Chớ nhưng là, “ Cô yêu kiều tựa vào trong ngực rộng lớn của hắn.”Em sẽ cẩn thận bảo vệ con của chúng ta.”
“Được rồi!” Hắn chính là bó tay với cô “Tuy nhiên, nếu như anh phát hiện em có bất kỳ có cái gì không đúng, sẽ không cho phép em đi.”
“Ừ!”
Ngày kế, thừa dịp hai người đến phòng giải khát châm trà thì Giang Linh hỏi Lạc Nghiên Vũ:
“Em đi kiểm tra chưa?”
“Đi rồi.”
“Kết quả như thế nào?”
Lạc Nghiên Vũ để thấp giọng nói: “Thật sự có.”
“Thật? !” Giang Linh chắc lưỡi hít hà, không ngờ tới tổng giám đốc động tác nhanh như vậy!
“Chưa tới không lâu, có thể sẽ phải mời chị uống rượu mừng rồi.” Lạc Nghiên Vũ tràn đầy ý cười, trực tiếp tiết lộ đại tin tức này cho cô ấy biết.
“Chúc mừng em, Nghiên Vũ!” Giang Linh cười nói.”Xem ra, các nữ đồng nghiệp công ty chúng ta sẽ phải tan nát cõi lòng một lần rồi !”
Hai người bèn nhìn nhau cười.
“Em thật tốt số, gả cho tổng giám đốc, trở thành Tổng giám đốc phu nhân, được mọi người ngưỡng mộ, thật quá tốt đó!” Giang Linh cố ý nói giọng mang ghen tuông. Chỉ là, có chút hâm mộ cũng là thật.
“Giang Linh, chị đừng nói như vậy chứ!” Lạc Nghiên Vũ bất đắc dĩ nói.
“Được rồi! Chỉ nói giỡn với em thôi!”
“Ah, Giang Linh cô ở đây à? Quản lý đang tìm cô đấy!” Dương Hạo đi vào.
“Vậy sao? Vậy tôi đi tìm ông ấy.” Giang Linh vội rời đi.
Lạc Nghiên Vũ mỉm cười nhìn Dương Hạo.”Tôi cũng trở về đây.”
“Đợi chút, Nghiên Vũ!” Dương Hạo gọi lại cô.
“Chuyện gì?”
“Quản lý muốn tôi đến phòng hồ sơ giúp ông ấy tìm ít tài liệu, cô có thể giúp tôi không?” Dương Hạo lộ ra khuôn mặt tươi cười.
“Có thể a!” Lạc Nghiên Vũ sảng khoái đồng ý. Mọi người đều là đồng nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau là cần phải vậy.
“Này đi thôi!”
Cô theo đuôi Dương Hạo đến phòng hồ sơ, không có thấy người đi ở đằng trước vốn là nụ cười ôn hòa dần dần biến thành lãnh khốc. . . . . .