Dương Vi không nói chuyện, trong nháy mắt, cô cảm thấy trái tim mình đang đập thật nhanh.
Tống Triết thấy cô cúi đầu không khóc, rút giấy đưa cho cô, đóng cửa lại, trở về ghế lái.
Bên ngoài mưa đang rơi lạch cạch lạch cạch. Tống Triết khởi động xe, âm nhạc ở trong xe vang lên, Dương Vi nghe nhạc, chậm rãi bình tĩnh lại, cô nhớ tới nụ hôn lúc ban đầu, nhịn không được ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua Tống Triết.
Gương mặt Tống Triết vẫn trấn định như cũ, giống như vừa rồi chưa hề phát sinh chuyện gì. Nội tâm Dương Vi có chút rối rắm, cô hy vọng giờ phút này Tống Triết có thể nói một chút gì đó, nhưng cũng sợ những gì anh nói. Cô không rõ mối quan hệ hiện tại giữa hai người, cô muốn Tống Triết xác định mối quan hệ này, nhưng cô cũng không biết, khi Tống Triết thật sự muốn xác định mối quan hệ này với cô , cô có thể hốt hoảng chạy trốn hay không.
Nhưng mà trước sau Tống Triết đều không mở miệng, anh đưa Dương Vi tới tiểu khu nhà Dương Vi, lúc này mưa đã nhỏ lại, Tống Triết dừng xe, hai người không nói một câu , rất lâu sau, Tống Triết nói: “Mưa còn rơi, chờ một lát đi.”
“Ừ.” Dương Vi thấp giọng lên tiếng, cả hai người đều không hẹn mà cùng bỏ qua sự thật rằng có một chiếc ô ở phía sau xe.
Nhưng rốt cuộc , mưa đã rơi rất lâu rồi, trong chốc lát sau khi xe dừng lại, mưa cũng ngừng. Dương Vi nhìn mấy đứa nhỏ chạy nhảy ở bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Hành lý của em anh cứ bảo Cao Lâm đưa tới đây đi.”
“Ừ” Tống Triết đặt tay trên tay lái, rũ mắt lên tiếng.
Dương Vi nói tiếp: “Vậy, em đi được rồi?”
“Ừ.”
Tống Triết bình tĩnh mở miệng, Dương Vi mím môi, cuối cùng cô vẫn mở cửa xe.
Giày cao gót đạp lên mặt nước, văng lên một số bọt nước nho nhỏ, Dương Vi đóng cửa xe, đưa lưng về phía anh, nhanh chóng rời đi. Tống Triết ngồi trong xe, trong nháy mắt anh cảm thấy dường như mình lại quay về thời điểm trước kia, lúc trước anh ngồi ở chỗ này, đã có vô số lần ngẩng đầu nhìn lên nhà Dương Vi.
Cảm giác như vậy khiến anh cực kỳ khó chịu.
Đặc biệt là , sau khi vừa mới được nếm trải ngọt ngào, anh đột nhiên hồi tưởng lại, anh cảm thấy càng thêm khó chịu cùng sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được, đẩy cửa xe xuống , hô to : “Dương Vi!”
Dương Vi dừng bước chân, cô không quay đầu lại, cô cũng không biết vì sao, nội tâm có một chút vui sướng nho nhỏ, lại mang theo vài phần thấp thỏm lo âu, cô nghe tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, một lát sau, cô nghe thấy Tống Triết đứng phía sau cô, thở hổn hển nói: “Hay là không không dọn?”
“Không tốt đi?” Dương Vi đưa lưng về phía anh, cười nói, “Dì Lâm đã nằm viện, em vẫn ở đó không tốt lắm.”
“Bà sẽ trở lại sớm thôi!”
Tống Triết vội lên tiếng nói: “Bà phẫu thuật xong, trở về không thấy chúng ta, sẽ không cao hứng.”
Dương Vi nhấp môi cười không nói lời nào, Tống Triết cảm thấy cái lý do này dường như cũng không đủ sức thuyết phục, liền tiếp tục nói: “Hơn nữa một mình em ở bên ngoài, anh cũng không yên tâm, nơi đó là nơi em sống từ nhỏ, ở đó sẽ cảm thấy quen thuộc.”
“Ồ, còn có, công việc của em bận rộn, mỗi ngày ăn cơm đều gọi cơm hộp cũng không ổn, sống một mình , nấu cơm cũng không tiện, em và anh ăn cùng nhau, trong nhà còn rất nhiều đồ ăn.”
Tống Triết vắt hết óc nghĩ lý do: “Còn có……”
“Được rồi.”
Dương Vi than nhẹ ra tiếng, cô xoay người lại, nói với Tống Triết : “Muốn em ở lại thì cứ nói đi, anh không nói, làm sao em biết anh muốn cho em ở lại đây?”
Tống Triết ngẩn người, một lát sau, anh nhớ ra, cười nói: “Đúng vậy, anh muốn em ở lại.”
Nói xong, anh vươn tay về phía cô, có chút thấp thỏm nói: “Có thể chứ?”
Dương Vi nhìn tay anh, đột nhiên mỉm cười, cô nâng tay lên , giữ chặt tay anh, lôi kéo anh nhanh chóng đi về bên cạnh xe, vui vẻ nói: “Có thể !”
Tống Triết nghe thấy câu này, cả người đều ngây ngốc.
Thời điểm anh bị Dương Vi đẩy lên xe, ngồi trên ghế lái, anh vẫn chưa phục hồi được tinh thần . Dương Vi nhìn anh, có chút lo lắng nói: “Anh được không? Không được em có thể lái xe.”
Rốt cuộc Tống Triết cũng hoàn hồn, anh nghiêm túc quay đầu nhìn Dương Vi, Dương Vi bị ánh mắt của anh nhìn có chút lúng túng, một lát sau, đột nhiên Tống Triết cười ra tiếng , anh cười đến mức không thể dừng lại được, ghé vào tay lái , trầm thấp cười.
Dương Vi bị những động tác liên tiếp này dọa sợ, nhịn không được nói: “Anh…… anh không có việc gì đi?”
“Không có việc gì.” Tống Triết vẫy tay, cười nói, “Chính là cao hứng.”
Nói xong, Tống Triết cười thêm chốc lát, rốt cuộc mới ngừng lại, anh ngồi dậy , hắng giọng nói với cô: “Vừa rồi kích động.”
“Tốt” Dương Vi gật đầu nói, “Là bộ dáng nên có.”
Điều này có thể chứng minh quả nhiên mị lực của cô rất lớn.
Tống Triết biết ý tứ cô, ho nhẹ một tiếng, nói: “Tốt, về nhà.”
Nói xong, Tống Triết khởi động xe, xông ra ngoài với một khúc cua mượt mà.
Hai người trở về phòng, Dương Vi tiếp tục livestream, Tống Triết làm việc trong phòng sách, chờ hai người xử lý công việc xong rồi, bọn họ liền cùng nhau ăn cơm, sau đó cùng nhau đi ra ngoài tản bộ.
Trong tiểu khu có người lôi kéo một con Satsuma chạy tới, con Satsuma này được chăm sóc thật sự xinh đẹp, cả khuôn mặt tràn ngập ý cười, khiến người nhìn cảm thấy nguyên khí tràn đầy.
Dương Vi vừa nhìn liền nhịn không được mỉm cười, Tống Triết chú ý tới, dò hỏi: “Thích Satsuma?”
“Đúng vậy,” Dương Vi quay đầu lại, nói tiếp, “Tuy nhiên so với chó, em càng thích mèo hơn.”
“Vì sao?”
Tống Triết có chút kỳ quái, Dương Vi mỉm cười không nói chuyện.
Cô nhớ tới những con mèo trong ấn tượng của mình, vừa dính người lại ngạo mạn, đầy mặt “Mặc kệ lão tử”, thời điểm đói sẽ cọ lại đây kêu meo meo, nhìn thế nào, đều có vài phần giống Tống Triết.
Khi còn nhỏ mỗi lần cô nhìn thấy những chú mèo xinh đẹp lại kiêu ngạo, liền sẽ nhớ tới Tống Triết.
Cô mím môi cười không nói.
Ngày hôm sau, cô tới công ty trước, gần đây Hướng Duy và Lãnh Mân sắp xếp cho cô một buổi biểu diễn cá nhân , chuyện của cô cũng nhiều không kém gì Tống Triết.
Cô bận tới khi trời tối mới rời khỏi công ty, xe của Tống Triết đã chờ ở cửa, cô cũng không kiêng dè, trực tiếp lên xe Tống Triết, đi theo Tống Triết đến bệnh viện. Hai người nói chuyện cùng dì Lâm, lại hỏi tình huống cụ thể một chút, tình huống của dì Lâm khá ổn định, không cần nhọc lòng quá nhiều. Bọn họ ngồi cạnh giường trò chuyện, dặn dò vài câu, lúc này mới rời đi.
Khi về đến nhà, đã là gần 12 giờ, Dương Vi vừa vào cửa, mơ hồ nghe được một tiếng “Meo.”
Cô cảm thấy có khả năng mình nghe lầm, quay đầu lại cười nói với Tống Triết: “Em cảm giác mình mệt tới mức sinh ảo giác.”
Nói xong, cô mở đèn lên, sau đó cô nhìn thấy một con mèo nhỏ màu trắng đứng trên bàn trà, lẳng lặng nhìn cô.
Con mèo này còn rất nhỏ, nhìn qua không đến ba tháng , nó có một bộ lông xù, đôi mắt màu lam khiến giá trị nhan sắc của nó tăng mạnh, Dương Vi bị con mèo nhỏ này làm cho ngây người, cô theo bản năng nhìn về phía Tống Triết, Tống Triết ho nhẹ một tiếng nói: “Bọn họ nói với anh con mèo này ngoan nhất, hơn nữa lớn lên xinh đẹp, anh liền mang về .”
Nói xong, Tống Triết đi đến trước mặt con mèo nhỏ, muốn ôm nó, kết quả chú mèo lười biếng dùng cái đuôi quét qua bàn tay anh, sau đó ngồi xuống bên kia bắt đầu liếm móng vuốt.
Tống Triết cảm thấy có chút xấu hổ, anh nheo đôi mắt lại, chỉ vào chú mèo đe dọa nói: “Lại đây!”
Chú mèo lười biếng nâng mắt, nâng bước cách xa Tống Triết hơn một chút.
Dương Vi bị chọc cười, Tống Triết có chút lúng túng, anh ho nhẹ một tiếng, giương mắt giải thích cùng Dương Vi: “Còn nhỏ, không quen thuộc với tình huống, còn có thể huấn luyện.”
Dương Vi gật đầu nói: “Ừ, không sai.”
Hai người đặt tên cho chú mèo ngạo mạn Ragdoll là Thái Văn Cơ, bởi vì nhân vật của Dương Vi trong trò chơi tên Thái Văn Cơ , cô cảm thấy chú mèo này cũng đáng yêu giống Thái Văn Cơ.
Nhưng mà đặt được tên hay là một nguyện vọng tốt đẹp, bởi vì Dương Vi nhanh chóng phát hiện, cái tên “Thái Văn Cơ” này quá khó gọi, đặt tên không quá ba ngày, cô liền phát hiện Tống Triết trộm gọi nó là thái kê (*).
(*) một con gà
Điều này khiến cho Dương Vi có chút tức giận, cô cảnh cáo Tống Triết: “Anh cứ gọi nó là gà sau lưng em như vậy, nó sẽ không biết tên chân chính của mình.”
Tống Triết vội vàng gật đầu, nói: “Ừ, về sau anh sẽ không gọi nó là thái kê nữa.”
Nhưng mà vừa mới dứt lời, chú mèo nhỏ liền meo mẹo chạy lại đây, sau đó ngồi xuống, dùng cái đuôi khoanh tròn móng vuốt của chính mình, ngửa đầu nhìn Tống Triết, giống như đang chờ được ăn cơm.
Dương Vi tuyệt vọng, cô phát hiện, con mèo này thật sự cảm thấy mình là một con gà.
Cô cảm giác chỉ dựa vào sức của một mình Tống Triết không thể làm được điều này, vì thế cô nghiêm túc quan sát, mũ giáp cẩn thận, sau khi trải qua mấy ngày quan sát , rốt cuộc cô cũng phát hiện, bên ngoài ngoại trừ cô, tất cả những người xung quanh, đều gọi nó thái kê.
Nhận thức này đã khiến Dương Vi sụp đổ. Vì thế trải qua sự lựa chọn gian nan, rốt cuộc cô quyết định, cũng gọi nó là…… Thái kê.
Đến khi thái kê quen thuộc với mọi thứ trong nhà, dì Lâm cũng bắt đầu phẫu thuật. Ngày phẫu cả Dương Vi và Tống Triết đều chờ đợi ở cửa phòng phẫu thuật, dì Lâm không có người thân, trước khi vào đã cố ý trao quyền quyết định cho hai người, để hai người trực tiếp quyết định sinh tử của bà.
Cuộc phẫu thuật của dì Lâm bắt đầu từ buổi sáng đến đêm khuya, thời điểm tối muộn, rốt cuộc dì Lâm cũng được đẩy từ phòng phẫu thuật ra ngoài, Tống Triết và Dương Vi tiến lên, Tống Triết đi trước cảm ơn bác sĩ, còn Dương Vi thì đi xem dì Lâm .
Thuốc mê của dì Lâm còn chưa tan, khi bà hôn mê, nhìn qua ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt, thì hoàn toàn không có bất cứ điều gì khác thường. Tống Triết hỏi bác sĩ một số tình huống cụ thể, sau khi nói lời cảm ơn, mới trở lại bên người dì Lâm, Tống Triết nhìn biểu tình lo lắng của Dương Vi, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, anh đã hỏi qua, cuộc phẫu thuật rất thành công, loại bỏ sạch sẽ mầm bệnh.”
Nghe được lời này, Dương Vi ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Cô gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi.”
Nói xong, ánh mắt cô dừng trên mặt dì Lâm, có chút mỏi mệt nói: “Kỳ thật em không có cách nào tưởng tượng được bộ dáng dì Lâm rời đi .”
“Nếu ngay cả bà cũng đi rồi, tổng cảm thấy trong thế giới này, chỉ còn lại hai người chúng ta.”
Tống Triết không nói chuyện, anh nghĩ nghĩ, vươn tay đặt trên vai cô, nhu hòa nói: “Không sợ, còn có anh.”
Cả một đời người có sinh lão bệnh tử, cho nên mỗi người đều suy nghĩ, hy vọng cả đời có thể có một người, cùng bạn đi qua những ngày tháng tươi đẹp, cùng bạn ngắm từng mùa thu, cùng bạn đầu tóc bạc phơ, cuối cùng chia sẻ hoàng thổ (*)với nhau.
(*): hoàng thổ là một loại đất, ám chỉ hai người được chôn cùng nhau
Hầu hết mọi người đều không có loại may mắn này, nhưng Tống Triết nghĩ, anh và Dương Vi hẳn là có.
Ít nhất, Dương Vi sẽ có.
Bởi vì cho dù Dương Vi có đáp lại anh hay không, anh đều dùng cả đời, để bảo hộ bên người cô.
Ngày tháng tươi đẹp, ngắm từng mùa thu, đầu tóc bạc phơ, hoàng thổ cỏ xanh, trước sau đều có anh ở đó.
Trong lòng có một người, sẽ ở bên nhau suốt cuộc đời này.
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/gia-quy-toc/chuong-77