Xe ngựa xuyên qua thành trấn, chậm rãi đi về phía gò đất ở bình nguyên.
Lúc Sở Dịch nhìn ra ngoài nói sắp tới nơi thì đúng lúc hoàng hôn mỹ lệ. Triệu Nhạc Quân tiến đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước mặt là đồng ruộng bằng phẳng, nơi xa có dòng suối nhỏ nhuộm hoàng hôn, bên bờ có người đang chăn thả gia súc. Nhìn ra xa hơn có nông trại, khói bếp lượn lờ từ đó…… Ở nơi chiến loạn này quả thật khó có lúc thấy bình yên như bây giờ.
Nàng không khỏi cảm khái một tiếng: “Chàng đã mất bao nhiêu công sức để giữ gìn nơi này?”
Sở Dịch nhìn mảnh trời đất này, trong mắt hiện lên ý cười: “Ta ném hết bạc của mình, thiếu mỗi ném sính lễ cưới nàng vào thôi.”
Hắn nói đến cái này khiến Triệu Nhạc Quân nhớ tới chuyện hắn viết giấy nợ vì thế nhấp môi cười: “Lúc ấy chàng viết giấy nợ cho ta vì sao không nói rõ?”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng một hồi rồi ăn ngay nói thật: “Không có mặt mũi nói.”
“Lúc ấy ta tự mình đóng quân, luôn không chăm lo gia đình mà nàng vừa phải nuôi trong nhà vừa nuôi Cơ gia quân. Lúc ấy ta hoàn toàn không nghĩ cho nàng, bây giờ nghĩ lại ta thấy mình quả là khốn nạn. Lúc ấy ngoài cảm thấy mất mặt thì ta còn hiểu lầm nàng và Liên Vân nên càng không nghĩ được gì.”
“Đồ hư đốn.” Nàng mắng hắn một câu. Khi đó hai người thật sự nháo đến long trời lở đất, hắn thể hiện hết mặt thô bạo của mình, đến giờ ngẫm lại vẫn khiến người ta thấy sợ hãi.
Sở Dịch duỗi tay ôm lấy nàng: “Phải, ta hư đốn, nếu không phải trong lòng nàng còn tình cảm với ta thì quả thật ta sẽ hối hận cả đời. Gia Ninh, ta nghĩ lại mà sợ.”
Hắn dùng cằm nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu nàng, Triệu Nhạc Quân có thể cảm nhận được sự hoảng sợ của hắn và cũng công nhận mà gật gật đầu: “Đúng vậy, vẫn là ta quá thiện tâm.”
Nàng không hề khiêm tốn tí nào khiến hắn bật cười sau đó gõ vách xe để xe dừng lại. Hắn nhảy xuống xe trước sau đó duỗi tay với nàng chờ nàng ló ra mới ôm nàng xuống dưới.
“Chúng ta đi bộ một chút, nơi này đã không còn xa nữa.”
Nàng ngồi xe ngựa cả ngày quả là không thoải mái nên cũng để hắn nắm tay đi xuyên qua đồng ruộng. Trêи đường Sở Dịch ngắt môt cây cỏ lông xù, gãi gãi lên mặt nàng nói: “Nàng biết cái này gọi là gì không? Cỏ đuôi chó đó.”
Triệu Nhạc Quân cũng ngắt một cây nhét vào đai lưng hắn rồi cười không ngừng nói: “Đồ hư đốn xứng với cỏ đuôi chó……”
“Triệu Nhạc Quân!” Hắn túm lấy ngọn cỏ trêи đai lưng sau đó làm bộ muốn nhào lên.
Nàng ha ha cười chạy chậm về phía trước khiến Sở Dịch sợ run lên vội chạy theo bế nàng lên nói: “Không được chạy, nơi này mặt đất lồi lõm.”
Nàng cười đến bả vai run lên, hai tròng mắt cong thành trăng non. Sở Dịch nhìn nàng vui mừng thì trong lòng mềm đến hồ đồ, dùng môi cọ lên mặt nàng sau đó độ nhiên thấp giọng bên tai nàng sủa hai tiếng: “Gâu gâu.”
Triệu Nhạc Quân sửng sốt sau đó ngẩng đầu hôn lên cằm hắn nói: “Ta đúng là gả cho gà theo gà, gả cho chó theo chó.”
“Đúng vậy, lát nữa nàng sẽ về ổ chó.”
Sở Dịch nói là ổ chó nhưng lúc đầu Triệu Nhạc Quân chỉ cảm thấy đó là so sánh, nhưng vừa đến tiểu viện đơn sơ kia nàng đã trừng mắt thật lớn.
Trong viện lung tung rơi vãi các loại nông cụ, còn có những thanh gỗ nhiều hình dạng ở khắp nơi, cuối cùng chỉ còn một ô nhỏ để đi vào trong phòng.
“Thật đúng là ổ chó mà.” Nàng nghiêng nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Sở Dịch nhìn cái sân lung tung rối loạn thì mặt đen đi, trực tiếp xoay người hô to với mấy nông trại cách đó: “Đồ khốn các người lại dám biến viện của ta thành thế này hả?!”
Lúc này lập tức có người chạy ra từ trong phòng, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé đều có. Nhìn thấy hắn bọn họ đầu tiên là vui vẻ gọi tướng quân, sau đó ba thiếu niên lập tức chạy tới áy náy xin lỗi nói: “Thật không phải, lần trước bận quá tướng quân lại không thường tới nên mới thế này…….”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn thì lập tức nín thở. Hắn thấy nữ tử nhỏ xinh phía sau Sở Dịch, khuôn mặt trắng như sương tuyết, trong mặt có ý cười nhàn nhạt đẹp kinh diễm. Thiếu niên sững sờ đứng đó mà đồng bạn của hắn cũng thế.
Sở Dịch thấy hắn nói một nửa đã ngây ra thì làm sao không biết hắn đang nhìn ai. Hắn trầm mặt dịch chân chắn Triệu Nhạc Quân đến kín mít sau đó rống lớn nói: “Mau cút đi dọn hết cho ta!”
Ba người bị hắn rống thì ong tai vội đáp liên tục rồi nhanh chóng đi vào sân dọn dẹp. Sở Dịch thì lôi kéo Triệu Nhạc Quân đến một bên rào tre sau đó tìm cho nàng một cái ghế đẩu ngồi xuống nghỉ tạm.
Lúc này hắn vén tay áo đi theo dọn đồ với bọn họ, áo lụa sang quý vén lên nhét vào đai lưng, cả người bận đến thở hổn hển. Ba thiếu niên vừa dọn đồ vừa trộm ngắm Triệu Nhạc Quân, tự nhiên chú ý tới cái bụng phồng lên của nàng. Bọn họ đoán được đây chính là trưởng công chúa trong đồn đại. Quả là giống thiên tiên mà.
Ba người nghiêm nghị hẳn lên còn Triệu Nhạc Quân nhận thấy có người đang nhìn mình thì quay đầu nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của bọn họ. Lúc bọn họ lại khom lưng vái chào nàng thì nàng sửng sốt. Sở Dịch liếc mắt thấy bọn họ đã quay lại làm việc thì cũng không nói nhiều.
Chờ đến khi dọn xong hết hắn mới đi ra cạnh giếng để rửa mặt rửa tay sau đó lấy gáo gỗ trong phòng ra rửa sạch vài lần rồi mới múc nước đến cho nàng uống. Nàng đón lấy nhấp vài ngụm thấy ngọt, lại thấy hắn vẫn thở phì phò thì đẩy cái gáo đến trước mặt hắn nói: “Chàng mau uống đi.”
Lúc này hắn mới cảm thấy mỹ mãn mà uống nước sau đó mang theo nàng vào nhà. Nhân tiện hắn đã dọn dẹp nhà một lần, lúc này lại múc nước vào lau một lần nữa, cũng mang đệm chăn ra ngoài vỗ bụi đất.
Triệu Nhạc Quân ngồi ở chỗ kia, phát hiện chính mình không làm gì, cũng không biết làm gì, cứ thế trở thành một phế nhân.
Lúc này lại có người tới, là một lão phụ nhân cất tiếng vang khàn khàn, khẩu âm nặng nề nên nàng chỉ đoán đại khái bà ta tới đưa cơm. Rất nhanh Sở Dịch đã đi vào mang theo một rổ đồ ăn nóng hầm hập có bánh nướng, canh rau dại và thịt hun khói.
Hắn vừa đặt đồ ăn xuống bàn vừa nói: “Mau tới ăn cơm, hôm nay không kịp tự nấu rồi, ngày mai nàng muốn ăn gì thì nói với ta để ta nấu cho nàng. Hôm nay ăn tạm một chút vậy.”
Nơi này là nơi thôn quê, nàng cũng không phải người yếu đuối nên nàng ngồi vào án, nhìn canh và trứng gà thì cười nói: “Chúng ta lại khiến bọn họ phải tiêu pha rồi.” Trứng gà này hơn phân nửa dùng để ấp gà con, bá tánh đều tiếc không dám ăn.
Hắn đã từng nhìn thấy bộ dáng nàng lúc hành quân, cũng hiểu nàng nói gì nên đáp: “Chờ ngày mai ta đánh cá thì sẽ đem cho họ một phần.”
“Cá không quý như trứng gà.”
Nàng không dễ dụ, Sở Dịch nhướng mày hy vọng nàng không hiểu gì mới tốt.
Đèn dầu ở đây tối thật sự, bọn họ lại đi cả ngày xóc nảy nên ăn cơm xong Sở Dịch đã nấu nước cho nàng tắm rửa gội đầu. Nàng nhìn cái bồn gỗ thấp bé kia mà do dự nửa ngày mới nói: “Tắm thế nào đây…… Cái này còn không đến eo.”
Sở Dịch cười cười nhìn nàng một cái sau đó đi ra ngoài đóng rào tre lại sau đó trở về đóng cửa gỗ nhà mình lại.
“Lúc hành quân nàng tắm thế nào?” Hắn dán lại đây, duỗi tay tháo đai lưng cho nàng, quần áo đơn bạc của mùa hè chảy xuống lộ ra vai ngọc của nàng.
Môi mỏng của hắn rơi xuống nóng bỏng khiến nàng giật mình nói: “Ngân Cẩm giúp ta lau người……”
Chẳng lẽ hắn cũng…… Nàng đang nghĩ ngợi tới đây thì váy đã rơi xuống, nàng vội ôm lấy cả người, muốn che khuất cái bụng phồng lên.
Tay hắn vòng đến từ phía sau nói: “Quân Quân thật đẹp, nàng không cần che đậy.” Lúc này hắn ra phía sau cầm cái bồn gỗ, để nàng một mình đứng đó không biết làm gì, còn hắn thì cầm gáo gỗ múc nước xối lên người cho nàng. Giọt nước trong suốt lăn xuống da thịt tinh tế của nàng khiến cả người nàng dần nhiễm một tầng hồng nhạt.
Nàng chưa từng bị nam nhân hầu hạ thế này nên vẫn luôn quay lưng về phía hắn. Cũng may đây là mùa hè nên mặc dù hắn ung dung thong thả thì nàng cũng không lạnh. Ngược lại nàng còn cảm thấy toàn thân đều nóng lên, tay nàng vẫn ôm lấy cả người không buông tay.
Sở Dịch biết nàng thẹn thùng nên cũng không đi đến trước mặt nàng mà chỉ nhẹ nhàng dùng tay giúp nàng xoa ấn da thịt. Hắn cũng sợ nàng cảm lạnh nên nhanh chóng cầm lấy khăn vải sạch giúp nàng lau nước. Chờ nàng mặc xong trung y hắn mới thân mật nói bên tai nàng: “Đến phiên nàng giúp ta?”
Tay nàng run lên, rũ lông mi thật dài nói một câu “được” rất nhỏ. Chờ đến khi nằm xuống Triệu Nhạc Quân vẫn dùng bàn tay mỏi rũ mà hung hăng véo hắn còn hắn thì chui đầu vào cổ nàng si ngốc cười.
Bên tai là tiếng côn trùng kêu vang, một tiếng lại một tiếng nhưng không khiến người ta bực bội mà lại khiến người ta an tĩnh thoải mái đến kỳ lạ.
Triệu Nhạc Quân không biết mình ngủ lúc nào nhưng khi mở mắt thì Sở Dịch đã không ở bên người, bên ngoài có người đang nhỏ giọng nói chuyện. Nàng ngồi dậy xuống đất đi giày, mở cửa thì thấy tốp năm tốp ba phụ nhân đang ngồi xổm cùng nhau bên ngoài rào tre.
Có người nhìn thấy nàng thì vụng về hành lễ nói: “Sở tướng quân đi theo xuống ruộng, trưởng công chúa có muốn đi cùng không?”
Triệu Nhạc Quân nhìn thấy mấy phụ nhân đều ôm rổ trước người, trong rổ đậy cái khăn, không khó đoán là bên trong đựng thức ăn. Nàng do dự một lát mới nói: “Các ngươi muốn đưa cơm sáng sao? Bình thường đưa cái gì thế……”
Đám phụ nhân lập tức xách rổ đi vào sân sôi nổi cho nàng nhìn. Nàng nhìn nhìn rồi nghĩ nàng cũng sẽ đưa cơm cho Sở Dịch.
Lúc này Sở Dịch mặc áo ngắn vải thô đang ở trêи đồng bắt sâu cho cây lúa thì có phụ nhân khóc lóc chạy tới gào lên: “Tướng quân không tốt rồi! Nhà ngài cháy rồi!”