Từ đầu Sở Dịch cho rằng ngay từ đầu cho rằng Triệu Nhạc Quân chỉ đang tức giận mới nói thế, qua mấy ngày nàng sẽ nguôi giận. Kết quả nàng còn nghiêm túc tự mình làm một cuốn sách nhỏ, nghiêm túc khảo sát hắn.
Cuốn sổ nhỏ kia đã ra đời được hai ngày, nhưng giấy kia vẫn trắng hơn cái mặt hắn, khiến hắn nhất thời không biết phải xuống tay chỗ nào mới được.
Sở Dịch vì chính mình phạm sai lầm mà trầm mặc nhìn nữ tử dưới đèn. Nàng đang bận rộn xử lí chính vụ. Mỗi ngày Võ Đế đều chỉ biết ca hát vui chơi, hoang ɖâʍ vô độ. Hiện giờ toàn bộ sinh kế của Triệu Quốc đều đè lên bả vai đơn bạc của nàng khiến giữa mày của nàng là ưu tư. Nhưng dù vậy đôi mắt nàng vẫn sáng ngời động lòng như cũ.
Trước giờ nàng chưa từng vì khốn cảnh mà oán trời trách đất, hoặc hối tiếc mà chỉ giống như hiện tại, trong lòng kiên định dùng nỗ lực để xoay chuyển thế cục.
Sở Dịch lẳng lặng nhìn nàng, nhớ tới chính mình năm đó gặp được nàng thời thiếu nữ và bị sự cứng cỏi của nàng mê muội. Lúc ấy hắn cảm thấy Triệu Nhạc Quân rất giống mình. Nhưng nhiều năm trôi qua phần quả cảm thời niên thiếu của hắn đã biến mất theo năm tháng, chỉ có mình nàng là vẫn như thế.
Đến tột cùng là bắt đầu từ lúc nào mà hắn trở nên lo được lo mất …… Hắn nghĩ nghĩ rồi cười tự giễu. Không trách Liên Vân và Ngụy Xung đều cảm thấy hắn không vừa mắt, cảm thấy Triệu Nhạc Quân là hoa tươi cắm trêи bãi cứt trâu.
“Lương thực, vũ khí, tiền bạc……” Triệu Nhạc Quân nhìn sổ sách ngây người. Lúc này giọng nói trầm thấp của hắn vang lên phía sau, bàn tay vươn ra cầm lấy sổ sách rồi chậm rãi lật giở. Lồng ngực ấm áp của hắn dán ngay sau lưng nàng. Nàng thả lỏng dáng ngồi, dựa vào người hắn giống như bị hắn ôm vào lòng.
Sở Dịch lật giở sổ sách phát hiện vấn đề lớn nhất hiện tại của nàng chính là quân lương. Mặc dù triều đình đã thu lại binh quyền nhưng mấy chục vạn hùng binh là mấy chục vạn cái tàu há mồm, gào khóc đòi ăn. Chỉ cần không thể đảm bảo cho bọn họ ăn no bụng thì bọn họ chỉ là đám hổ giấy, ăn còn không no thì làm gì có kẻ nào nghe lời triều đình?
Triệu Nhạc Quân dựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu nhìn hắn nói: “Quốc khố bị phụ hoàng ta giày xéo đến chỉ có thể đủ phát một năm quân lương. Một năm sau triều đình có thể thu thuế được thì vẫn chỉ như trứng chọi đá.”
Sở Dịch nhíu mày lại, quăng sổ sách về nói: “Thế gia được miễn thuế má, ruộng tốt nhiều đều do thế gia nắm trong tay. Triều đình mà muốn dựa vào thế gia thì sợ là phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, mà nếu chỉ dựa vào thuế thu từ thương nhân và bá tánh thì làm sao đủ.”
Chỉ một lời của hắn đã nói toạc ra điểm mấu chốt. Triệu Nhạc Quân đương nhiên cũng hiểu, nếu không sao nàng lại có lòng muốn áp chế thế gia. Những năm gần đây không phải thế gia thì không thể làm quan. Sau khi chiến loạn liên tiếp, thế gia ở hoàn cảnh chung nên cũng bắt đầu trọng dụng bình dân bá tánh có năng lực, lại thêm đám họ hàng thân thích cũng đều được miễn thuế má, đồng thời mưu chức quan trong triều. Thế gia vì thế mở rộng hơn thế lực của mình.
Lúc khai quốc thế gia là công cụ hỗ trợ cho quốc gia, nhưng hiện giờ bọn họ chỉ biết hút máu triều đình, nói là khối u ác tính cũng không quá. Nhưng đám thế gia này không giống đám võ tướng có thể trực tiếp thu nạp quyền lực.
Võ tướng lúc này đều là mới được đề bạt, là do triều đình mở rộng binh lực mà không màng xuất thân đề bạt lên. Võ tướng dám không nghe chỉ cần chụp mũ phản nghịch giết là được. Nhưng thế gia có ngàn vạn dân cư, có thể giết một nhà chẳng nhẽ lại giết được ngàn vạn?
Giết chóc căn bản không phải biện pháp giải quyết.
Triệu Nhạc Quân trầm mặc, đối mặt với khối đoàn thể có lợi ích ràng buộc này đúng là mệt mỏi. Sở Dịch ném sổ sách ôm lấy nàng từ phía sau, bàn ta to nhẹ bao lấy bụng nàng thỏa mãn thở dài một tiếng sau đó mới nói ra ý nghĩ của mình: “Nàng biết ta nuôi quân thế nào không?”
Triệu Nhạc Quân lắc đầu.
“Chúng ta tự trồng trọt.” Sở Dịch chậm rãi nói, “Ta ẩn dấu binh, triều đình mặc dù có phát lương nhưng chắc chắn không đủ dùng thế nên ta dùng thời gian thao luyện mang bọn họ đi trồng trọt. Ta đem tiền của mình lấy ra mua hạt giống, cứ thế chịu qua một năm.”
“Hiện tại ngoài Thượng Quận và bắc địa bị người Hồ uy hϊế͙p͙ thì những nơi khác đều nhàn hạ. Những binh lính này thường ngày không có chiến sự thì chỉ có thao luyện, như thế trong lòng sẽ trộm lười biếng. Không bằng cho bọn họ làm chút việc. Nếu chỉ dựa vào thuế má không thể duy trì nuôi quân, vậy đơn giản giảm một chút cũng không tệ. Để những nhà có binh tịch được giảm thuế má, nhưng binh lính phải đi khai hoang.”
Tự mình trồng trọt sao? Triệu Nhạc Quân chưa từng nghĩ tới cách này. Nó khiến nàng kϊƈɦ động đến ngẩng đầu thật mạnh, sau đó đầu lập tức đụng phải cằm hắn.
Hai người đều hít hà một hơi. Nàng ôm đầu nhưng cũng chẳng rảnh lo đau đớn mà quay đầu lại nôn nóng hỏi: “Nhưng vạn nhất có chiến sự thì sao? Ai tới chiếu cố ruộng đất đó.”
“Phương pháp này chỉ áp dụng với thời kỳ hòa bình, dùng để quá độ thôi. Chẳng lẽ triều đình tiếp viện không được thì đi cướp đoạt chắc.” Sở Dịch nhếch miệng, xoa xoa cằm rồi lại thấy khóe mắt nàng ửng đỏ, có lệ quang thì biết nàng cũng đau.
Nhưng nàng còn cố hỏi đống vấn đề này. Vì thế hắn trực tiếp ôm người lên, đặt lên giường sau đó giơ tay cởi giày thêu cho nàng, sau đó cúi người hôn lên nước mắt của nàng.
Lông mi mảnh dài rung động bên môi hắn giống như đang gãi vào lòng hắn khiến trái tim hắn ngứa ngáy.
“Được rồi, sự tình đến đây thôi, sắp canh hai rồi, nàng nên nghỉ ngơi thôi.” Bờ môi ấm áp của hắn rơi xuống khóe miệng của nàng, dùng giọng nói mềm nhẹ mà dỗ dành nàng.
Cả đầu Triệu Nhạc Quân đều là phương pháp mà hắn nói vì thế làm sao ngủ được. Nàng chống tay ngồi dậy, nhưng hắn đã vươn tay đè vai nàng lại, ấn người về giường.
Nàng nhấp môi với sự bá đạo của hắn, đột nhiên lại mở miệng cười, trong đó có vài phần sáng tỏ: “Trêи cuốn vở kia còn chưa gạch được gạch nào đâu, chàng thật sự không muốn nói nữa sao?”
Sở Dịch sửng sốt.
Nhưng lúc nàng cảm thấy mình chắc chắn có thể thực hiện được ý đồ mà cười đắc ý thì hắn lại đứng lên tắt hết nến trong phòng.
Trước mắt là một mảnh tối đen, nàng không kịp thích ứng nên vội kêu Sở Lang. Giường lập tức lún xuống, phát ra một tiếng kẽo kẹt. Hắn giống như một con mèo, đi đường không hề phát ra tiếng động.
Sở Dịch nằm xuống, trực tiếp cởi áo ngoài của nàng ra ném đi sau đó ôm nàng vào lòng nói: “Ngủ.” Hắn căn bản không cho nàng cự tuyệt.
Khó có lúc nàng thất bại không dụ dỗ được hắn nên chỉ đành chịu thua nhắm mắt lại.
Hô hấp của hắn ở ngay trêи đỉnh đầu, mang theo gió ấm áp khiến nàng trở nên an bình. Nhưng rất nhanh nàng lại mở mắt ra, thấp giọng nói: “Sở Dịch, chàng nói lại về chuyện trồng trọt đi. Ta không hiểu cái này, bao nhiêu đồng ruộng có thể nuôi bao nhiêu người…… Khí hậu mỗi quận thành không giống nhau, đồ trồng ra khẳng định không giống nhau, nếu có thể nhanh chóng thực thi thì có thể đuổi kịp việc gieo trồng không?”
Nàng một câu tiếp một câu, không hề buồn ngủ mà lại càng nói càng hưng phấn. Sở Dịch chậm rãi mở mắt, nghe nàng thì thầm bên tai thì hô hấp trầm xuống, lập tức cúi đầu hôn nàng.
Mọi lời nói của Triệu Nhạc Quân đều bị hắn nuốt hết. Lúc này đã vào hè, hai người kề sát khiến độ nóng trong rèm càng khiến người ta khó nhịn.
Bàn tay hắn theo vạt áo chui vào lại sờ thấy da thịt nàng mang theo mồ hôi mới buông lỏng nàng ra, hơi thở hỗn loạn cắn răng nói: “Mau ngủ đi, ngày mai lại nói.”
Hô hấp của nàng vì hắn mà hỗn độn, môi đỏ bị ʍút̼ đến hơi sưng lên nhưng nàng vẫn chưa từ bỏ ý định mà thở hổn hển hỏi: “Sở lang, chàng nói cho ta trước như thế lòng ta mới yên tâm……”
Sở Dịch rất là đau đầu với sự bướng bỉnh của nàng nên chỉ mím môi không muốn nói chuyện. Trong lúc hắn còn đang trầm mặc thì hầu kết tự nhiên nóng lên – nàng hôn lên cổ hắn. Đầu lưỡi của nàng còn nhẹ nhàng đảo qua, cố tình trêu chọc khiến đầu hắn ong một tiếng, trong bóng tối, ngoài tiếng hít thở của bản thân hắn không nghe thấy được gì nữa.
“Sở Lang……” Nàng dán bên cổ hắn gọi một tiếng chứa đầy nhu tình, da đầu Sở Dịch cũng tê dại đi.
Hắn ấn vai nàng, trực tiếp đè nàng dưới người. Chỉ có một tia lý trí duy nhất khiến hắn còn nghĩ tới việc che chở bụng nàng. Khuỷu tay hắn chống cả người sau đó cúi đầu hôn nàng.
Triệu Nhạc Quân sử dụng thành công mỹ nhân kế, có được tin tức mình muốn nhưng lại có cảm giác nam nhân bị cấm ɖu͙ƈ lâu ngày này sắp bị bức hỏng rồi. Nàng chưa bao giờ biết giữa vợ chồng lại có phương pháp không làm tổn thương đứa nhỏ lại vẫn có thể khiến nàng lâng lâng đến tận trời. Cái này so với thân mật thường ngày còn khiến người ta thấy thẹn hơn.
Nàng cắn môi, trong mắt là ánh nước, cả người mềm mại đến không còn sức lực. Nhưng hắn vẫn kề sát bên nàng, một tay nâng chân nàng. Cảm giác ẩm ướt nhắc nhở nàng về đủ loại hoang đường vừa rồi. Hiện giờ có thứ gì đó nóng rực chen vào.
“Sở…… Sở Dịch! Không thể!”
Hắn chen qua là muốn làm gì…… Nàng kinh hoảng thất thố, hắn lại ấn hai chân thon dài của nàng, ở phía sau chậm rãi di chuyển, giọng nói đổi sang dụ dỗ: “Quân Quân không phải còn có rất nhiều nghi vấn sao? Ta sẽ nói thêm một ít cho nàng.”
Đến cuối cùng, Triệu Nhạc Quân chẳng còn biết Sở Dịch đang nói cái gì, nàng chỉ hy vọng hắn mau kết thúc sau đó nàng có thể ngủ ngon!
Nhưng nàng đã xem nhẹ tinh lực của nam nhân. Nàng cảm thấy chân mình sắp bị hắn cọ đến trầy da mới nghe thấy hắn thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng sau đó ngồi dậy hôn lên má nàng.
Chờ đến khi trêu chọc nàng đủ rồi Sở Dịch mới phát hiện nàng đã ngủ mất. Hắn ngẩng đầu, nương ánh trăng mà nhìn ngắm khuôn mặt tinh xảo của nàng. Lông mi thật dài còn vương hơi nước, phản chiếu ánh sáng nhàn nhạt.
Hắn cúi đầu, lưu luyến mà hôn hôn khóe miệng nàng, nhẹ nhàng xuống giường lấy nước ấm đến lau rửa cho nàng.
Sáng sớm hôm sau lúc Triệu Nhạc Quân tỉnh lại thì Sở Dịch đã không ở bên người. Nàng ôm chăn ngây người một lát. Lúc Ngân Cẩm tiến vào hầu hạ nàng mới đỏ mặt xuống giường.
Ngân Cẩm nhìn những dấu vết ái muội trêи người nàng thì sắc mặt đại biến, cả kinh nói: “Công chúa, ngài cùng Sở tướng quân! Sao ngài ấy lại có thể không màng đến đứa nhỏ trong bụng ngài như thế chứ?!”
Gương mặt Triệu Nhạc Quân càng thêm nóng bỏng, cũng hối hận vì đã trêu chọc hắn. Nàng căng da đầu giải thích: “Hắn không có…… Không phải như em nghĩ đâu.”
Đại khuê nữ ngây thơ Ngân Cẩm buồn bực cho rằng chủ tử đang thiên vị Sở Dịch. Nàng ta phồng má giúp chủ nhân thay quần áo lại gọi nước ấm đến cho nàng tắm gội.
Cả người Triệu Nhạc Quân thoải mái thanh tân ngồi vào bàn sau đó nhìn thấy một cuốn vở. Nàng duỗi tay cầm lấy sau đó thêm một bút cho Sở Dịch. Nàng nhìn nhìn một câu ngắn ngủn mình vừa viết xuống sau đó trong lòng nảy thình thịch mà vẽ thêm một nét sổ nữa.
Giữa trưa Sở Dịch nhìn thấy cuốn vở thì tự nhiên có thể hiểu được những ghi chú trêи đó, chỉ có một nét sổ bên dưới là hắn không hiều gì. Khi hắn hỏi thì thấy ánh mắt Triệu Nhạc Quân lập lòe nói: “Chàng chỉ cần cố gắng để nó kín chữ là được!” Sao có thể nói nàng vì nam sắc, nghĩ đến mấy chuyện đêm qua mà ma xui quỷ khiến thế nào thâm cho hắn một bút.
Sở Dịch cứ thế nhìn cuốn vở ngẩn người nửa ngày.
Đến buổi chiều Ngụy Xung lần thứ hai cho người truyền tin đến. Triệu Nhạc Quân nhìn chằm chằm chữ viết rồng bay phượng múa của Ngụy Xung rồi đặt tin qua một bên dò hỏi chuyện xem mạch cho đám hậu phi.
Biết được không có người hoài thai con của Võ Đế thì nàng đứng lên đi đến chỗ Hoàng Hậu rồi nói với nàng ta: “A Nghiên, ngày kia để đám hậu phi rời khỏi cung đi, ngày đó ta cũng xuất phát đi đất Thục, mọi việc trong cung ta đều đã an bài xong. Em…… Có sợ không?”
Vương Mộ Nghiên ngẩn ra, sau đó cầm tay nàng nói: “A tỷ, ngài yên tâm, thời điểm gian nan nhất em cũng chỉ tức giận chứ chưa từng sợ hãi. A tỷ phải bảo trọng chính mình!”
Triệu Nhạc Quân nghe lời quan tâm của nàng thì vui mừng mà cười nói: “Được.”
Chuyện trưởng công chúa tự mình đến đất Thục được truyền ra, Sở Dịch lĩnh quân của Cơ gia đi theo, chỉ để lại một đám tinh binh.
Sau khi Liên Vân biết được đã đi tìm nàng, trong ánh mắt kiên định của nàng hắn muốn khuyên nhưng không nói nên lời. Thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành một câu bảo trọng.
Triệu Nhạc Quân nói với Liên Vân lúc này thần sắc ngưng trọng: “Sau khi ta rời đi, chuyện trong triều phải làm phiền huynh và Thái Úy. Cái này huynh cầm đi.” Dứt lời nàng đẩy một khối lệnh bài bằng ngọc qua – Đó là hổ phù điều động quân coi giữ Lạc Thành.
Hắn khϊế͙p͙ sợ: “Ngươi cho ta binh rồi thì các ngươi còn bao nhiêu người?!”
Nàng mỉm cười đáp: “Trêи đường cũng không cần nhiều người. Dù tới đất Thục gặp biến cố thì ta vẫn có hai quận bên cạnh canh giữ, huynh đừng lo.” Bằng không lúc trước nàng đâu cần thu lại binh quyền, chẳng qua chỉ vì muốn ứng phó với chiến sự phát sinh.
Hiện giờ quân đội do Cơ gia khống chế, nàng có gì phải sợ?
Lúc này Liên Vân mới thu lại thần sắc nặng nề.
Nàng cũng đưa kế hoạch trồng trọt đã viết xuống trong hai ngày này đưa cho hắn, “Những cái này huynh và Thái Úy cùng nhau bàn luận, nếu cảm thấy không có vấn đề gì thì trực tiếp phát lệnh xuống, đừng chờ ta làm gì.”
Liên Vân cúi đầu nhìn vài lần lại giật mình hỏi: “Đây là ý tưởng của nàng sao?!” Để binh lính tự cày tự cấy, nhìn thì có chút hoang đường nhưng lại là biện pháp tốt nhất để giảm chi phí cho triều đình lúc này. Tiền mua lương thực và các tiêu phí khác so với cái này thì lớn hơn nhiều!
Triệu Nhạc Quân cong mắt cười, tự hào mà nói cho Liên Vân: “Là lang quân nhà ta đề nghị đó.”
Liên Vân ngạc nhiên với biểu tình có chung vinh dự này của nàng.
Mà lúc này trong triều, dưới sự kϊƈɦ động của Lưu Thái Úy, mọi người bắt đầu ca tụng việc làm của Triệu Nhạc Quân, Sở Dịch nghe được những người đó đều đang khen trưởng công chúa cân quắc không nhường tu mi (phận đàn bà không kém đàn ông) thì tự đắc nhướng mày.
Giống như những lời này là đang khen hắn vậy.