Không ai nghĩ tới Ngụy Xung sẽ ra một chiêu này. Hắn trộm bắt Thái Tử, đưa Sở mẫu đến trước mặt Triệu Nhạc Quân khiến hai người đều không thể nói gì.
Sở Dịch lạnh lùng nhìn binh lính đang dò hỏi khiến tên lính kia sợ tới mức vội nghĩ lại xem mình có hỏi cái gì sai không. Lúc này Triệu Nhạc Quân mới hoàn hồn từ niềm vui khi biết Thái Tử vẫn còn sống. Nàng liếc mắt nhìn người bên cạnh rõ ràng đang tức sùi bọt mép.
“—— đưa về tướng quân phủ.”
“—— để bà ấy ở lại trong cung.”
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, quyết định lại khác nhau. Triệu Nhạc Quân kinh ngạc nhìn về phía Sở Dịch vừa nói đưa người về tướng quân phủ. Nàng không tán đồng nói: “Không thể đưa về ướng quân phủ, hiện giờ Lạc Thành cũng chưa chắc đã thật sự an toàn, võ tướng, phiên vương và thế gia đều ở trong cung, vạn nhất người của bọn họ ở bên ngoài có ý tưởng gì thì mẫu thân chàng tuyệt đối sẽ lại bị uy hϊế͙p͙.”
“Không thể ở trong cung!” Sở Dịch kiên trì nói. Nếu để bà ấy vào cung, vạn nhất bà ta lại nháo long trời lở đất thì hắn chỉ nghĩ đã thấy đau đầu!
Hơn nữa cái tên vương bát đản Ngụy Xung kia đánh chủ ý lên người bà ta, chẳng qua chỉ muốn dùng bà ta như công cụ khiến hai người nảy sinh mâu thuẫn!
“Sở Dịch, chàng không cho người ở lại chẳng nhẽ cho rằng Triệu Nhạc Quân ta lòng dạ hẹp hòi, nặng nhẹ nhanh chậm không phân biệt được sao? Chàng hoàn toàn không cần cố kỵ quá nhiều những việc trước kia trong thời điểm này.” Nàng đã tỏ rõ thái độ của mình, Sở Dịch thì nghẹn họng không biết trả lời thế nào.
Hắn quả thật rất để ý và cố kỵ! Nhưng Triệu Nhạc Quân đã không giằng co với hắn mà trực tiếp dặn binh lính đưa người tới nơi an toàn trong cung nghỉ trước.
“Quân Quân!” Sở Dịch nhìn người đi ra ngoài, có tức giận mà không thể bộc phát.
Triệu Nhạc Quân duỗi tay lấy lại thư trong tay hắn. Vừa rồi hắn nhìn thấy trong thư Ngụy Xung nói sẽ ủng hộ Thái Tử đăng cơ, lại luôn miệng nói đã cầu thú nàng trước mặt tân đế của Triệu Quốc thì lập tức đoạt lấy thư.
Hiện giờ Triệu Nhạc Quân muốn lấy lại nhưng hắn nắm chặt tờ giấy, mãi mới đưa qua một tờ. Dưới ánh mắt chằm chằm của nàng hắn mới xì ra tờ thứ hai, nhưng khi nàng đón lấy thì hắn đột nhiên dùng sức giằng một cái.
Một tờ giấy nguyên vẹn tự dưng bị chia làm hai, hắn nhanh chóng đem nửa có ghi việc cầu hôn kia xé nát. Triệu Nhạc Quân sửng sốt.
“Chàng làm gì thế? Nội dung đằng sau ta còn chưa đọc mà!” Nàng nôn nóng nhào lên moi tay hắn nhưng ánh mắt Sở Dịch lại hung ác nham hiểm nói: “Hắn lấy Thái Tử uy hϊế͙p͙ nàng chẳng phải chuyện đẹp đẽ gì. Ta sợ nàng đọc được sẽ động thái khí.”
Sở Dịch lúc này đã xé nát mảnh giấy, hận không thể biến nó thành vụn, tốt nhất là bị gió thổi luôn đi!
“Sở Dịch!” Triệu Nhạc Quân moi nửa ngày, căn bản không ngăn cản được hắn nên chỉ đành nhìn mảnh thư nàng còn chưa kịp đọc kia bị xé đến không nhìn ra cái gì nữa.
Nàng đứng ở nơi đó, lười tranh giành với hắn mà chỉ giơ tay che trán. Nàng bị chọc tức đến đau đầu choáng váng.
Lúc trước rõ ràng hắn còn bĩnh tĩnh nhưng vừa lỗ mãng thì đã không có giới hạn. Mặc dù Ngụy Xung lấy Thái Tử ra áp chế thì hắn cũng không nên xé tin chứ.
Nàng đột nhiên hiểu ra một câu lúc trước иɦũ ɦσα già nói —— nam nhân đều có tính trẻ con, biểu hiện vừa rồi của Sở Dịch nhuần nhuyễn không khác gì một đứa nhóc ấu trĩ.
Sau khi Sở Dịch xé tin xong thì tuy vẫn tức nhưng không hề hối hận. Là cnam nhân thì đều sẽ không chịu nổi khiêu khích này!
Hắn đi đỡ Triệu Nhạc Quân để nàng ngồi xuống trước. Ánh sáng chiếu vào trong nhà khiến làn da của nàng càng thêm nhợt nhạt không có huyết sắc. Trong lòng hắn vừa động thì lập tức cao giọng gọi người đi mời thái y.
Lúc trước nàng vẫn luôn đỡ eo, cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, thật sự làm người ta lo lắng. Sau khi dặn dò người dưới hắn cũng không cần nàng mở miệng hỏi đã bịa đặt lý do thoái thác để lòng nàng an ổn chút.
“Ngụy Xung muốn đem Thái Tử ra giao dịch với nàng nhưng lại không nói điều kiện là gì. Chúng ta cũng nên thương lượng với hắn trước, không thể tỏ ra quá gấp gáp được. Bằng không hắn sẽ đưa ra yêu cầu quá phận khiến chúng ta không đón được Thái Tử mà có khi còn thiệt thòi. Hắn chẳng những bắt Thái Tử mà còn bắt cả Liên Vân như thế cũng có người chăm sóc cho Thái Tử. Chúng ta có thể ổn định cục diện của Triệu quốc trước rồi tính sau. Thái Tử tất nhiên cũng có ý này, vì thế hắn sẽ nghĩ cách chu toàn với Ngụy Xung, cũng sẽ không làm việc ngu ngốc.”
Đế vương đã chết, tình huống bây giờ hoàn toàn khác lúc trước. Thái Tử là bị cướp đi, có tin của Ngụy Xung làm chứng. Đây cũng là vì sao hắn chỉ xé một nửa bởi vì phong thư này hiện tại chính là trợ giúp tốt nhất của Triệu Nhạc Quân.
Triệu Nhạc Quân hít sâu một hơi mới thấy dễ chịu một chút và nói: “Hy vọng thế.”
Thái y nhanh chóng đến, cùng đi còn có nội thị tâm phúc của Thái Tử. Thái y xem mạch xong thì đầu tiên là kinh ngạc, dưới biểu tình nghiêm túc của Sở Dịch ông ta vội nén xúc động nói: “Trưởng công chúa điện hạ chỉ là cảm xúc thay đổi lớn nên động thai khí.”
Một câu này của ông ta khiến Sở Dịch gấp đến độ sắc mặt cũng thay đổi, liên tục thúc giục ông ta kê đơn thuốc dưỡng thai.
Nội thị của Thái Tử chờ ở bên cạnh lúc này mới chen mồm vào: “Phải làm phiền thái y rồi. Có điều bây giờ là thời điểm đặc thù, trước đây trưởng công chúa có phái một bà tử hiểu dược lý đi theo bên người Vương Tư Tẩm, nay để bà ta đi theo thái y đi lấy thuốc về sắc.”
Đứa con trong bụng trưởng công chúa điện hạ và trong bụng Vương Tư Tẩm đều quan trọng như nhau. Nếu ông ta đã bị Thái Tử để lại thì nhất định phải thực hiện lời hứa với chủ nhân, tận lực bảo vệ hai vị chủ tử này.
Lúc đầu thái y nghe lời này thì sắc mặt khó coi nhưng nghĩ lại thì cũng thấy có lý. Thời kỳ đặc thù này nếu xảy ra vấn đề gì thì đầu ông ta cũng không còn, đến già trẻ trong nhà cũng sẽ bị liên lụy.
Vì thế ông ta chắp tay cảm kϊƈɦ nói: “Không dám, nên làm như vậy mới đúng.”
Sở Dịch lập tức cho người tìm bà tử kia tới, lại dặn dò mãi rồi mới để bà ta đi theo thái y.
Lúc này những người không liên quan rời đi tạo cơ hội để mọi người nói đến những tĩnh huống đã xảy ra. Nội thị kia đầu tiên là dập đầu với Triệu Nhạc Quân sau đó lặp lại những lời Thái Tử đã dặn dò mình.
Hiện giờ đệ đệ còn sống nhưng khi Triệu Nhạc Quân nghe những lời Thái Tử dặn nội thị thì trong lòng vẫn khó chịu. Nàng vội khống chế cảm xúc, lại hỏi một ít chuyện nội thị không nói tới. Sau khi những nghi ngờ trong đáy lòng được giải đáp nàng mới thở nhẹ một hơi.
Quả nhiên Cơ gia quân xuất hiện là do ông ngoại và hắn đã tính toán với nhau. Thái Tử quyết định tự sát còn có nguyên nhân vì hắn bị trúng độc. Cái này khiến nàng lại lo lắng bởi vì hiện tại đế vương không còn nữa, độc của Thái Tử cũng không biết phải làm sao.
Nàng nhìn chằm chằm đế đè hình con hạc bên cạnh giường mà xuất thần, rồi lại nghĩ tới Ngụy Xung.
Lúc này Thái Úy và Đại tướng quân đều đã trở lại. Trêи mặt Thái Úy có vui vẻ bởi vì ông ta phát hiện một thứ trong tẩm cung của đế vương.
“Trưởng công chúa, trong tẩm điện có một mật đạo, hơn nữa thi thể bên trong chỉ có của bệ hạ, áo bào và trang sức chưa cháy hết nên có thể xác định thân phận.”
Triệu Nhạc Quân nhìn Thái Úy đang kϊƈɦ động thì giơ tay ý bảo hắn tiếp lên lấy thư Ngụy Xung gửi: “Thái Tử tránh được một kiếp nhưng lại rơi vào hang sói. Ngươi nhìn cái này xem, ta có điều không hiểu nên đang muốn hỏi ngươi…… Hòa thị chính là Hòa thị từng đi theo Thái Tổ sao?”
Dòng họ đặc biệt này vừa được Triệu Nhạc Quân thốt ra thì đã khiến thần sắc của Thái Úy và Đại tướng quân cực kỳ không được tự nhiên, đặc biệt là Đại tướng quân. Ánh mắt ông ta lập lòe không ngừng, trong lòng có chút hoảng loạn.
Thái Úy vội vàng đón lấy tin, đọc nhanh như gió nhưng đến chỗ Thái Tử đang ở trong tay Ngụy Xung thì tự nhiên bị xé. Ông ta thấy kỳ quái nhưng lúc này lại không có thời gian tìm tòi nghiên cứu, ông ta chỉ ấp úng trả lời: “Đúng là Hòa thị đó.”
“Trong thư nói huyệt hận giữ Hòa thị và Triệu thị hoàng tộc là sao?” Nàng truy vấn. Ngụy Xung cũng không viết rõ ràng vậy hẳn là hắn muốn nàng tự mình xác minh.
Lúc này Thái Úy chuyển mắt khắp nơi, cuối cùng dừng trêи người Đại tướng quân mà ông ta lúc này thì không được tự nhiên nuốt một ngụm nước miếng.
“Trưởng công chúa điện hạ.” Đại tướng quân hít sâu một hơi mới nói, “Sau khi bệ hạ đăng cơ thì sợ Hòa thị về sau sẽ có lời mê hoặc dân chúng khiến hoàng quyền chao đảo nên đã phái người tới chỗ bọn họ ẩn cư…… Thiêu sống cả tộc.”
Triệu Nhạc Quân khϊế͙p͙ sợ đứng bật dậy, đến Sở Dịch cũng vì sự tàn nhẫn độc ác của đế vương mà hoảng sợ, tay hắn bất giác nắm chặt.
“Ngụy Xung…… Tự xưng là đích trưởng tôn của Hòa thị.” Triệu Nhạc Quân sắp xếp lại suy nghĩ nhưng việc làm của đế vươn quả là kinh hãi khiến ngón tay nàng cũng run lên, “Năm đó ta cứu hắn thì hắn nói mình từ đất Thục tới. Ta cũng theo lời hắn nói mà đi tra xét gia đình nghèo túng hắn kể. Ngụy gia kia quả thật tồn tại, bởi vì đắc tội Trần quốc trượng nên bị chèn ép đi lưu đày.”
Vì thế nàng mới tin thân phận thật của hắn, hơn nữa nàng không phải chỉ tra có một lần. Hiện tại ngẫm lại thì có lẽ Ngụy gia kia có liên hệ với Hòa thị.
Một chữ Ngụy cũng gồm chữ Hòa…… cứ thế liên hệ lên thì giống như thật sự có quan hệ với nhau.
Nàng rùng mình ở trong lòng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Thái Úy và Đại tướng quân: “Năm đó phụ hoàng phái aiđi, các ngươi chỉ biết hay cũng tham dự!”
“Điện hạ! Lúc ấy chúng thần chỉ được xem như người thân cận nhưng không phải thân tín của tiên đế, việc này chúng thần chỉ biết thôi!”
Thái Úy vội vì chính mình biện giải, Đại tướng quân cũng quỳ xuống trần tình. Triệu Nhạc Quân nhìn chằm chằm bọn họ thật lâu, rốt cuộc cũng ngồi lại trêи giường để hai người họ đứng dậy.
Nhưng hai người kia vẫn không dám thả lỏng, run rẩy đứng dậy xong thì phía sau lưng đã ướt mồ hôi.
“Trước thăm dò tình huống của Ngụy Xung đã. Hắn lợi dụng Hoắc Đình và Lưu Bỉnh chỉ sợ là muốn mượn cơ khống chế binh tính trong tay hai người đó. Thái Tử ở trêи tay hắn, chúng ta cũng không nên hành động gì. Trước tiên báo tin Thái Tử con sống cho mọi người rồi lại bàn cách cứu viện. Vương Tư Tẩm đã ở trong cung, ta chuẩn bị trực tiếp phong hậu cho nàng.”
Thân phận của Vương Tư Tẩm cần định ra, như vậy tương đương với làm lễ đăng cơ cho Thái Tử, xác định thân phận đế vương Triệu Quốc cho hắn trước, mọi chuyện còn lại sau đó mới thuận lợi!
Như vậy đám người có dã tâm cũng sẽ phải thừa nhận dù muốn hay không!
Sự quả quyết của Triệu Nhạc Quân khiến Thái Úy và Đại tướng quân đều nhìn nhau, tức khắc tán thành.
Lúc này chiếc xe bò chở Thái Tử đang chậm rì rì đi về phía tây. Ngụy Xung ở bên ngoài đuổi xe bò nghe được Thái Tử ho khan không ngừng thì lại quay về thùng xe. Ai ngờ hắn nhìn thấy Liên Vân cũng đã tỉnh lại, đang xem mạch cho Thái Tử.
Ngụy Xung nhìn khuôn mặt mà hắn đã rủ lòng tốt băng cho Liên Vân, sau đó lại nhìn tay đang bắt mạch của hắn hỏi: “Sao hắn cứ ho khan mãi thế? Không giống như là yếu nhược, chẳng lẽ trúng độc?”
Hắn nói một lần đã trúng, Thái Tử lạnh lùng liếc hắn một cái, trong lúc ngừng ho khan thì nhanh chóng nói với hắn: “Phải, ta là người sắp chết, cho nên ngươi lấy ta ra uy hϊế͙p͙ không được gì đâu!”
Ngụy Xung lập tức bày ra sắc mặt cổ quái nhìn hắn sau đó gật gật đầu: “Chẳng trách ngài lại bình tĩnh như thế.” Dứt lời hắn lại rất nghiêm túc hứa hẹn, “Không có việc gì, vì có thể uy hϊế͙p͙ a tỷ của ngài nên ta nhất định sẽ không để ngài chết. Nếu ngài chết thì a tỷ của ngài sẽ hận ta, nhưng ta mà cứu ngài thêm lần nữa thì nàng có lẽ sẽ nguyện ý lấy thân báo đáp.”
Thái Tử: “……”