Võ Đế chưa từng rơi vào bị động đến loại trình độ này. Vốn ông ta muốn bóp cổ người ta nhưng lại bị người ta gác một đao lên cổ.
Chỉ cần lưỡi đao kia vừa động thì ông ta sẽ thua cả bàn cờ. Giờ khắc này ông ta ý thức được chẳng những chính mình phòng bị Thái Tử mà đứa con trai nhìn như ốm yếu này bên trong còn xảo trá âm hiểm hơn ông ta!
Võ Đế nhìn về phía cung điện xa hoa trước mắt. Đây là nơi xa hoa nhất trêи đời này, cũng là nơi tập trung quyền lực nhưng hôm nay nơi chí cao vô thượng này đã bị người ta giẫm đạp.
Võ Đễ thấp giọng cười, tiếng cười khặc khặc quái dị làm người nghe mà lạnh sống lưng. Rất nhanh tiếng cười kia đã biến thành tiếng cười to hoang đường khiến nội thị không thể không thăm dò nhưng không dám động đến đế vương đang điên khùng.
Võ Đế cười sau đó chậm rãi đứng lên, tiếng cười cũng đột nhiên im bặt. Con ngươi đỏ đậm của ông ta quay cuồng tràn ngập giận dữ.
—— không hổ là con ông ta!
“Ngươi cho rằng như vậy là có thể cản tay ta sao?!” Đế vương đột nhiên rít gào với khoảng không, sau dó một tay hất đổ cái bàn.
Trong đại điện vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ, đế vương mắt lạnh nhìn đống hỗn độn đầy đất, khóe miệng lại nhếch lên.
Thái Tử vẫn còn trẻ nên cho rằng một Hằng Vương thật sự có thể buộc ông ta nhường ra ngôi vị hoàng đế sao?!
Nằm mơ!
Trêи người Thái Tử có độc ông ta hạ, nếu không có giải dược thì hắn cũng đừng mong sống!
“Cho ngươi đắc ý hai ngày…… Cho ngươi đắc ý hai ngày.” Đế vương thở hổn hển ngồi xuống.
Thiếu niên kia đã sinh ra tâm làm phản thì ông ta sẽ bẻ gãy hắn! Cứ để hắn đắc ý hai ngày, Hằng Vương sẽ tìm được, mặc dù tìm không thấy ông ta cũng có cách khiến Thái Tử phải giao người ra.
Võ Đế nghĩ thế thì dần dần bình tĩnh lại, truyền tâm phúc đến tiếp tục đi tìm Hằng Vương và giám thị nhất cử nhất động của Thái Tử.
Lúc này ông ta mới thấy ngứa cổ, bởi vì tức giận nên thân thể mới khỏe lên không lâu lại có tín hiệu không ổn khiến ông ta kinh hãi sai người tìm Liên Vân.
Kết quả lại nghe tin Liên Vân đã bị ông ta phái ra ngoài làm việc. Chính ông ta đã quên mất hai ngày trước Liên Vân tới xin chỉ thị nói hắn tìm được một nhánh tiên thảo, giúp kéo dài tuổi thọ nên muốn đi tìm hiến cho ông ta trước đại thọ.
Ông ta là thiên tử, so với bất luận kẻ nào đều muốn sống thiên thu muôn đời vì thế tất nhiên vui vẻ để người đi tìm.
Đã không có Liên Vân thì Võ Đế đành phải truyền thái y, uống một chén thuốc xong ông ta nhắm mắt dưỡng thần. Trước khi ngủ mất ông ta còn nghĩ không biết Liên Vân có thể thuận lợi tìm được tiên thảo hay không.
Từ khi Triệu Nhạc Quân biết Hằng Vương bị cướp đi thì vẫn luôn lo lắng đến mặt ủ mày chau. Nàng đang có thai nên Sở Dịch ở bên cạnh còn bị dày vò hơn. Hắn hối hận đã đồng ý với Thái Tử những chuyện kia.
Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt không có ánh sáng của nàng, vài lần đã muốn há mồm nói ra chân tướng nhưng lúc đó trong đầu hắn lại vang lên một câu Thái Tử trịnh trọng nói: Mong tỷ phu nhất định phải bảo toàn a tỷ.
Sở Dịch bỗng nhiên nhắm mắt lại.Việc nhỏ mà không nhịn được thì sẽ làm loạn việc lớn, ở thế cục trước mặt hắn không thể dao động.
Đúng lúc hắn gian nan thì tin Thái Tử lại giá lâm phủ trưởng công chúa alij đâm vào màng tai hắn khiến hắn kinh ngạc cho rằng chính mình nghe lầm.
Khi ánh mắt quét qua bóng dáng Triệu Nhạc Quân đang đứng lên đi ra ngoài thì hắn bừng tỉnh hiểu ra đây là thật, trong lòng cũng hơi nhẹ nhõm.
Thiếu niên khiến người ta phải lau mắt mà nhìn kia cũng đúng là đoán việc như thần. Hắn có thể bình yên ra khỏi cung đến phủ trưởng công chúa thì hẳn là đế vương đã giống như lời hắn nói, tạm thời ổn định ở trong cung.
Hắn một tay giữ Triệu Nhạc Quân lại, lúc nàng đang nôn nóng thì hắn đột nhiên bế nàng lên nói: “Ta đi nhanh hơn.”
Triệu Nhạc Quân hô nhỏ, vội vàng bám lấy cổ hắn, duỗi tay đánh hắn: “Rơi thì sao!” Đứa nhỏ làm sao giờ? Trong lúc nôn nóng nàng suýt nữa thì gấp gáp nói ra lời này nhưng cuối cũng mạnh mẽ nuốt xuống.
Sở Dịch biết nàng muốn nói gì, đối với thần sắc ảo não của nàng hắn bỗng chốc lộ ra một nụ cười nhưng không chạm tới đáy mắt. Chuyện nàng giấu hắn chuyện mình mang thai rồi hắn sẽ tính sổ, cùng lắm thì coi như huề chuyện hắn cũng giấu nàng. Nghĩ như thế nên hắn cũng thấy yên tâm thoải mái hơn.
Nhưng Triệu Nhạc Quân mẫn cảm bị hắn này không nóng không lạnh cười đùa thì hốt hoảng, có chút chột dạ như bị hắn nhìn thấu.
Nàng thật cẩn thận ngước mắt nhìn người mình đang ôm. Tầm mắt theo cái cằm kiên nghị, khóe môi mím chặt chuyển lên đôi mắt sâu thẳm của hắn.
Đáng tiếc trong mắt hắn không có những dấu vết để lại mà nàng muốn tìm.
Sở Dịch nhận ra nàng đang xem xét mình thì cố ý hừ lạnh một tiếng nói: “Trước kia ta trở về cũng không thấy nàng nhiệt tình nghênh đón như thế.”
Triệu Nhạc Quân bật cười. Người này ôm nàng là vì ăn dấm sao? Thái Tử là em trai nàng, sao hắn cũng ghen tị được nhỉ?
Nàng đột nhiên cười ra tiếng khiến Sở Dịch lại cúi đầu nhìn thì thấy nàng ôm lấy cổ mình, ngẩng đầu tại ha ha nhẹ nhàng hôn hắn.
Bước chân của hắn ngừng lại, còn không kịp tiêu hóa nụ hôn đầu tiên nàng chủ động thì đã bị giọng của Thái Tử chen ngang một cách cố ý.
“Sao tỷ phu lại ôm a tỷ thế? Ban ngày ban mặt thật khiến người ta ngượng ngùng.”
Sở Dịch không chút hình tượng mà trợn trắng mắt, khi Triệu Nhạc Quân giãy giụa hắn mới buông nàng xuống.
Bị em trai gặp được cảnh không quy củ nảy nên Triệu Nhạc Quân có chút quẫn bách sửa sửa làn váy rồi mới tiến lên dắt tay Thái Tử, quan tâm hỏi: “Sao đệ lại ra khỏi cung, phụ hoàng có tính toán gì không?”
Vừa nói nàng vừa cẩn thận xem gương mặt hơi sưng đỏ của em trai. Nàng nghĩ đến cái gì sau đó ánh mắt lạnh lùng ném cả Sở Dịch để lôi kéo em trai đi nhanh vào trong.
Vừa rồi Sở Dịch không hề ghen tuông nhưng lúc này bị bỏ rơi thì lập tức thấy cả người mình chìm trong hũ dấm.
“Ông ta đánh đệ ư?” Triệu Nhạc Quân đau lòng dùng khăn mà Ngân Cẩm nhúng nước để đắp lên mặt cho em trai.
Thiếu niên ngồi quỳ ở trước mặt nàng để mặc chị gái quan tâm còn mình thì nhếch miệng cười nói, “Không đáng ngại, để ông ta phát tiết một chút. Chỉ là chút thương da thịt, ông ta bị đệ chọc tức cũng khó chịu khiến lòng đệ cực kỳ thoải mái.”
Đây là lần đầu tiên Thái Tử biểu đạt thống hận với đế vương trước mặt chị gái khiến Triệu Nhạc Quân đỏ hốc mắt, khàn giọng hỏi hắn hiện tại tình huống thế nào.
Thái Tử theo đúng kế hoạch mà đưa ra lời nói dối đã soạn sẵn để an ủi chị mình: “A tỷ yên tâm, Hằng Vương là do người của đệ cướp đi. Vốn dĩ ông ta muốn giá họa cho đệ, vậy không bằng đệ ra tay trước. Hiện giờ người đang ở trong tay đệ nên ông ta cũng không dám đụng tới đệ. Ông ta cũng không dám cho người buộc tội đệ đâu, vì ông ta sợ đệ cá chết lưới rách.”
“Ông ta là đế vương, hiện tại tham luyến quyền thế không chịu thoái vị cho nên mới muốn Hằng Vương đẩy ngã đệ sau đó biến Hằng Vương thành con rối. Nhưng hiện giờ Hằng Vương rơi vào trong tay đệ thì ông ta không có biện pháp phế truất đệ nếu không đệ sẽ giết Hằng Vương! Phiên vương các nơi đều như hổ rình mồi nhìn vào ngai vị đó, so với đệ thì bọn họ càng khó khống chế hơn, ông ta sẽ không dám đâu!”
Dưới cơn xúc động phẫn nộ của em trai, Triệu Nhạc Quân hơi hơi há miệng giống như không thể tin được em trai nàng lại không hề lên tiếng mà đã làm ra những việc này.
Nhưng vẫn có chỗ không đúng nên nàng hỏi: “Những người chặn giết Ngụy Xung là ai?”
“Là người của phụ hoàng phát hiện ra. Bọn họ vốn tưởng chỉ có người của tỷ và tỷ phu, ai ngờ còn có người của đệ phía sau cho nên đệ mới bắt được Hằng Vương.”
Thái Tử cười nhạo, có chút dào dạt đắc ý.
Triệu Nhạc Quân nhìn chằm chằm em trai, luôn cảm giác sự tình không đến mức đơn giản như vậy nhưng nhất thời nàng cũng không tìm ra lỗ hổng. Lời Thái Tử nói và lời Sở Dịch cũng như Ngụy Xung đều giống nhau.
Nàng dừng một chút sau đó nhìn chằm chằm thiếu niên đang cầm khăn tay che má rồi nói: “Hằng Vương hiện giờ ở đâu?”
“Tất nhiên là ở một chỗ an toàn.” Thái Tử đem cái khăn thả vào trong chậu sau đó tươi cười nói, “A tỷ yên tâm, đệ sẽ không thật sự động tay làm gì Hằng Vương. Đệ không phải người điên rồ như ông ta mà đối xử lạnh nhạt với cả người thân. A tỷ, đệ chỉ có thể làm thế mới có thể ổn định triều đình này, chờ thời cơ chín mùi đệ nhất định có thể làm được như tỷ nói, thu nạp hoàng quyền tràn ngập nguy cơ này. Võ tướng cũng thế, thế gia cũng thế, bọn họ rồi sẽ bị chế độ mới thay đổi hết!”
Thái Tử nói nhiều như vậy nhưng chri có một câu cuối cùng là không giấu diếm chị mình. Hắn hiện giờ muốn tính toán ra kết quả này.
Sở Dịch ở bên cạnh nghe được thì ánh mắt lập loè. Thái Tử quả thật có thể nắm lấy Hằng Vương trước đế vương và Hoắc Đình sau đó kiềm chế đế vương và thuận lợi lên ngôi hoàng đế. Nhưng hắn không làm như vậy, hắn trực tiếp đem Hằng Vương chắp tay đưa cho Hoắc Đình, bởi vì hắn muốn dùng Hoắc Đình để nhổ chế độ tư hữu, gia tộc và sự khống chế của binh quyền.
Thái Tử tự tạo cơ hội khởi nghĩa cho đám Hoắc Đình sau đó mới buông tay chân để dùng dao sắc chặt đay rối một lần.
Nhưng nguy hiểm ở đây là không thể đánh giá, hắn vốn không đồng ý nhưng nhìn thấy thư mà Cơ lão thái gia tự tay viết lại biết được Cơ gia quân đã âm thầm tiến vào Lạc Thành thì hắn mới miễn cưỡng đồng ý.
Cùng lúc đó hắn cũng đã bắt đầu âm thầm điều động binh lực trong tay, đợi đến khi Thái Tử cần giúp thì hắn có thể giúp một tay.
Còn việc gạt Triệu Nhạc Quân…… Hắn và Thái Tử đều muốn bảo đảm nàng và đứa nhỏ trong bụng nàng được bình yên.
Triệu Nhạc Quân lúc này lại cảm thấy vui mừng vì em trai có quyết tâm. Đứa nhỏ nàng nhìn hắn tập tễnh học đi, học nói lúc này đã lớn đến mức có thể đội trời đạp đất…… Lúc trước nàng còn sợ hãi hắn suy nghĩ quá nhiều nên không cho hắn học võ. Hiện tại nhìn thấy hắn đàm luận mưu tính và thấy thần thái trong mắt hắn thì nàng đột nhiên cảm thấy mình sai rồi.
Thái Tử không cần nàng bảo hộ mà là cần nàng ủng hộ hắn giương cánh. Có như vậy hắn mới vui vẻ, u ám nơi ấn đường cũng không còn nữa. Lo âu trong mắt nàng chậm rãi tan đi, nhìn đôi mắt thiếu niên sáng ngời nàng hơi hơi mỉm cười ôn nhu nói với hắn: “Đệ đệ của ta càng ngày càng khiến người ta yên tâm, đệ muốn làm gì thì cứ làm, a tỷ ủng hô đệ. Nhưng có một chuyện đó là đệ không thể hao tâm tốn sức, làm theo Liên Vân, hàng ngày phải chú ý biết không?”
Thái Tử cười đến sáng lạn: “Đượ, đệ đệ đều nghe lời a tỷ!” Dứt lời hắn quét mắt nhìn qua Sở Dịch nãy giờ vẫn ngậm miệng hỏi: “Sao tỷ phu không nói lời nào?”
Sở Dịch: “……” Hắn có chen được vào lúc nào?
Bất mãn liếc Thái Tử một cái và đang chuẩn bị nói thì Thái Tử lại giành nói: “A tỷ, ta ở lại dùng bữa tối rồi mới về có được không?”
Sau đó hai chị em lại bắt đầu dông dài buổi tối ăn cái gì, đem hắn ném qua một bên. Thái Tử một bên lôi kéo a tỷ nói chuyện một bên trộm liếc nhìn Sở Dịch. Khóe miệng hắn hơi cong lên, giống như khiêu khích.
Sở Dịch: “……”
Có lẽ hắn nghĩ Thái Tử quá mức lương thiện rồi, chẳng lẽ sùng bài với mình trước kia đều là giả sao?