Triệu Nhạc Quân đã từng học may quần áo và châm tuyến nhưng đó là nàng học chơi để giết thời gian. Hơn nữa lúc đó nàng còn nhỏ, làm gì có ai nói với nàng qυầи ɭót còn phân nam nữ. Sau đó nàng đến quân doanh thì chưa từng đụng tới kim chỉ nên càng không biết rõ việc này.
Nàng quả thật là vô tội, còn Sở Dịch thì đau đến cắn răng, đợi một lúc lâu mới chậm rãi cầm quần của mình mặc vào.
Triệu Nhạc Quân đã tránh đến bên ngoài, lúc hắn đi ra nàng đang cầm cái túi hắn đưa mà ngây người, thần sắc ảo não.
Trong lòng Sở Dịch vừa động liền quay đầu lại đem cái quần bị rách kia ra.
Nàng là lá ngọc cành vàng, từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực nên việc nàng chịu may vá đã khiến hắn kinh ngạc, huống chi nàng còn làm quần cho hắn.
Phần tâm ý này hắn hiểu cũng rất cảm động. Sở Dịch đi đến ngồi xuống đối diện nàng sau đó thăm dò mà sai nha hoàn ở hành lang đi tìm kim chỉ và vải vóc.
“Đã rách rồi thì bỏ đi thôi, cũng đâu mặc được……” Triệu Nhạc Quân cảm thấy thất bại. Nàng không sao nghĩ tới sự tình lại như thế này.
Sở Dịch không nói gì chỉ đợi người đưa đồ tới sau đó hắn chẳng cần phải đối chiếu khuôn mẫu như nàng mà dùng kéo dứt khoát lách cách cắt một hồi đã được một khối vải tinh tế.
Hắn còn vừa làm vừa nói: “Sửa lại một chút là mặc được, quần đủ dài rồi, chỉ hơi chật một chút.”
Một câu này khiến nàng phải nhìn hắn lần nữa.
Hắn đang cúi đầu nên không phát hiện. Lúc này hắn vừa xâu kim vừa cùng nàng nói về chuyện triều chính hôm nay.
Từ sáng sớm Ngụy Xung đã ra khỏi cửa không biết đi làm gì nên nàng cũng không cố ý để người khác đi nghe ngóng buổi sáng phát sinh chuyện gì. Nghe nói đương triều có người đề nghị để Hằng Vương đến đất phong. Nghe đến đây thần sắc nàng trở nên ngưng trọng.
“Thái Tử cứ vậy đồng ý?”
“Đâu chỉ đồng ý ngài ấy còn khiến đế vương tức đến mức lập tức che ngực bãi triều. Nhìn dáng vẻ ông ta có lẽ giận không nói được gì. Liên Vân phải chuyển ông ta ra sau điện để châm cứu.” Nói xong hắn xì cười một tiếng trào phúng, “Hắn đến tột cùng là bị đế vương bắt chẹt cái gì sao? Nếu hắn có tâm nâng đỡ Thái Tử đăng cơ vạy một hai năm này chẳng lẽ không có biện pháp gì khiến phụ hoàng của nàng thoái vị trước sao?!”
Nói tới đây thần sắc hắn đột nhiên cứng lại, thấy không tốt cho lắm. Dù thế nào thì người kia vẫn là cha nàng, hắn không nên ở trước mặt nàng lanh mồm lanh miệng.
Hắn ngẩng đầu nhìn thì lập tức thấy đôi mắt thâm trầm của nàng. Ánh mặt trời khắp phòng cũng không chiếu được vào đôi mắt này của nàng.
“Quân Quân, ta không có ý khác.”
Triệu Nhạc Quân lại cười với hắn, khóe miệng nhợt nhạt nhếch lên: “Không, chàng nói đúng. Liên Vân khẳng định là có tính toán của riêng mình. Dù hắn hy vọng Thái Tử đăng cơ nhưng hẳn là có bất đắc dĩ nào đó. Sở Dịch, chúng ta không thể yêu cầu bất kỳ ai vì chúng ta mà dốc hết sức được.”
Nhưng hắn lại luôn dốc toàn lực cho nàng, mặc kệ hắn nói gì làm gì thì trong lòng luôn nghiêng về phía nàng.
Lúc nàng nói xong thì ánh mắt lại sáng ngời, đối với việc làm của đế vương nàng cũng chẳng sao cả.
“Ông ta nguyện ý để Hằng Vương đi thì đi, không muốn thì giữ lại. Dù sao một ngày nào đó ông ta cũng phải thoái vị. Chỉ là…… có thể sẽ phải phiền chàng đi thám thính động tĩnh của các võ tướng khác. Vệc này hẳn không phải đề nghị của Thái Tử.”
Bằng không sẽ có người tới báo trước cho nàng lại dò hỏi ý nàng xem đưa ra việc này bây giờ có thích hợp không.
Sở Dịch nghe hiểu. Hiện tại nàng đang hoài nghi những người kia muốn lợi dụng Hằng Vương để làm việc gì đó, hơn nữa lúc này bọn họ cũng muốn châm ngòi ly gián để quan hệ giữa đế vương và Thái Tử càng thêm căng thẳng.
Hơn nữa Thái Tử lại tán thành, đế vương mà thả Hằng Vương ra thật rồi nửa đường Hằng Vương có chuyện thì tất nhiên sẽ nổi lên lời đồn bất lợi với Thái Tử.
Tóm lại đây chính là một cái bẫy.
“Việc này vốn luôn có người nhìn chằm chằm, cũng không có gì phiền toái hơn nữa giữa chúng ta mà nàng còn phải khách sáo sao?”
Sau khi hắn dứt lời thì nàng mới thấp giọng cười. Sở Dịch lại giương mắt nhìn về phía nàng, trong nụ cười rạng rỡ của nàng hắn cảm giác giữ hai người có cái gì đó không giống trước nữa. Hắn không thể nói rõ đó là cái gì chỉ cảm thấy lúc này ở bên nàng nhẹ nhàng hơn bất kỳ lúc nào trong hai năm bọn họ thành thân.
Hắn nghĩ nghĩ rồi lại cúi đầu chuyên chú đến cái kim trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên cười.
Còn không phải sao, chỉ ngắn ngủi mấy tháng mà những việc bọn họ làm còn nhiều hơn trong hai năm thành thân.
Lúc này Ngân Cẩm đã sắc xong thuốc và bưng lên: “Công chúa, đợi nguội một chút nữa mới uống được.” Lúc buông bát thuốc nàng ta liếc mắt một cái thì thấy Sở Dịch đang cầm kim may vá khiến nàng ta ngạc nhiên ngây ra tại chỗ.
Bị Sở Dịch ghét bỏ mà trừng mắt một cái Ngân Cẩm mới chậm rì rì đi ra ngoài. Nàng ta vừa đi vừa quay đầu lại lè lưỡi với cái lưng của hắn.
Cái tên mãng phu này xem chừng đã làm hỏng quần mà công chúa nhà các nàng vất vả lắm mới may được. Có điều ai ngờ chủ tử nhà mình may vá còn không bằng tên mãng phu này đâu.
Chén thuốc đặt ở trêи bàn tỏa ra mùi đắng cay quanh quẩn bên chóp mũi của Sở Dịch. Khóe mắt hắn đảo qua hỏi: “Thuốc này phải uống trong bao lâu?”
“Xem tình huống đã. Liên Vân có khi sẽ để ta uống bảy ngày, có khi cách mấy ngày mới uống một lần. Hôm nay hắn mới vừa đổi phương thuốc.”
Vấn đề của nữ nhân hắn không hiểu lắm, bản thân lại không phải thầy thuốc nên chỉ có thể để nàng làm theo lời lang trung.
Chờ hắn khâu xong cái quần thì chén thuốc cũng vừa lúc có thể uống được. Triệu Nhạc Quân không hề ngượng ngùng cầm chén thuốc kia lên coi như rượu mà định một hơi uống hết.
Ai ngờ thuốc vừa vào miệng thì nàng đã phun ra. Sở Dịch sợ tới mức ném hết quần lẫn kim chạy đến lấy tay áo triều phục của mình lau miệng cho nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Sau đó hắn lập tức vui mừng kêu lên: “Chẳng lẽ nàng có?!”
Mặt Triệu Nhạc Quân đen thui, trực tiếp véo cánh tay hắn, cắn răng nói: “Lúc này ta nôn nghén vậy thì hẳn không phải con chàng rồi! Chẳng qua thuốc này không hiểu sao nguội lại có mùi tanh, đột nhiên uống vào miệng giống như ngửi được mùi máu tươi. Quả thật không giống thuốc bình thường.”
Người này sao cứ luôn nhuộm màu lên người mình thế nhỉ? Lần trước hắn cũng nói nàng có, lại còn náo loạn đến long trời lở đất.
Sở Dịch cân nhắc một hồi thì mặt cũng đen lại, trầm mặt cầm bát thuốc đi ra ngoài lại hâm nóng lại.
Hai người đều không nói tới chuyện con cái nữa.
Liên Vân trở lại trong phủ thì trực tiếp để nguyên quần áo ngã xuống giường, dùng tay áo to rộng che mặt hồi lâu vẫn không nhúc nhích giống như đã ngủ.
Tuy hắn biết Triệu Nhạc Quân sẽ có ngày mang thai con của Sở Dịch nhưng tự tay hắn phát hiện ra điều này thì trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được. Giống như trêи đời này không còn chuyện gì tàn nhẫn hơn việc này nữa.
Vị công tử trẻ tuổi vẫn không nhúc nhích lúc này lại đột nhiên bật cười. Người hầu bên cạnh hắn nghe thấy tiếng cười mơ hồ thì trong lòng hơi run lên. Nhưng người trong cung đến truyền chủ tử nhà hắn tiến cung nên hắn chỉ đành căng da đầu tiến lên bẩm báo.
Liên Vân nghe nói đế vương triệu kiến mình thì suy nghĩ lúc này cửa cung sắp đóng, vậy hơn phân nửa là ông ta không khỏe. Nếu như có thể hắn quả thật hy vọng đế vương cứ thế băng hà đi cho rồi.
Hắn cố nén phiền chán, thần sắc nhàn nhạt ra khỏi phủ tiến cung. Màn đêm buông xuống, trong Đông Cung đèn đuốc sáng trưng.
Thái Tử ngồi ở trước án xem tin tức không biết nơi nào gửi tới, Vương Tư Tẩm từ bên ngoài tiến vào nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn sau đó giơ tay rút trâm bạc trêи tóc để khêu bấc đèn.
Một tiếng đùng vang lên, bấc đèn nổ tách một cái khiến Thái Tử hoàn hồn. Hắn nghiêng đầu nhìn thấy nữ tử dịu dàng kia đang đứng trước đèn. Lúc thấy hắn nhìn qua thì nàng cũng ôn nhu cười.
Tươi cười của nàng vẫn ngượng ngùng như khi còn thiếu nữ, mang theo chút ái mộ với hắn. Nàng ở trước mặt hắn nhiều năm nhưng thời gian tựa hồ chẳng thay đổi điều gì ở nàng. Nàng vẫn giống như năm đó mới được đưa vào cung, chỉ biết dùng cảm xúc chân thành nóng bỏng của mình mà cho rằng người khác đối xử tốt với mình chính là toàn tâm toàn ý. Nếu không phải hắn thì nàng vừa đến Đông Cung đã đi đời nhà ma rồi, chuyện gì cũng bị người ta bắt nạt.
Có lẽ cũng vì nàng như vậy nên hắn mới có thể để nàng lại bên cạnh, thậm chí…… Tầm mắt Thái Tử lướt qua bụng nàng sau đó quay đầu tiếp tục đọc tin.
Vương Tư Tẩm thấy hắn không muốn để ý đến mình thì có chút mất mát nhưng rất nhanh nàng đã cười đi xem phòng bếp có mang bữa ăn khuya đến không.
Gần đây Thái Tử luôn đọc sách hoặc tin ban đêm, đã thế còn viết hồi âm, ngày nào cũng ngồi bên án một lúc lâu. Nàng lo lắng cho thân thể Thái Tử nhưng nàng mới vừa nhấc chân đi ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng hắn nhàn nhạt truyền đến từ phía sau: “Nghỉ ngơi.”
Hôm nay hắn thật hiếm có không xử lý thư mà đi ngủ sớm. Vương Tư Tẩm lập tức dừng chân sau đó cười đáp lời, trêи mặt lộ ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Thái Tử cất kỹ thư kia, chờ nằm xuống rồi cả đầu óc hắn đều là những tin tức trong thư ông ngoại gửi tới. Bên tai hắn truyền đến tiếng hít thở đều đặn, hắn nghiêng đầu nhìn người bên gối đã ngủ ngon lành.
Gần đây nàng luôn thích ngủ nhưng vẫn cố thức chờ hắn. Hơn nữa từ trước đến nay hắn có thói quen tự mình ngủ chẳng qua hiện giờ nàng có thai, hắn sợ nàng bị ám hại nên mới phá lệ để nàng ngủ lại.
Kỳ thật mỗi đêm bên gối có thêm một người đều khiến hắn bừng tỉnh. Thái Tử lặng yên không một tiếng động ngồi dậy vén mành nhẹ nhàng đi ra ngoài. Nội thị nhìn thấy hắn khoác áo ngoài đi ra thì cơn buồn ngủ cũng bay mất vội tiến lên hỏi hắn có gì dặn dò.
“Đi nâng án tới đây, còn cả bút mực nữa.”
Ông ngoại gởi thư nói muốn âm thầm điều binh, phân ra một bộ phận tinh binh lẻn vào Lạc Thành. Việc này không thể trì hoãn được, hắn phải nhanh chóng trả lời mới được.
Đêm lạnh sao thưa, Thượng Quận lúc này cũng là bóng đêm nồng đậm.
Sau khi huynh trưởng rời đi Tạ Tinh lập tức mời Cơ lão gia vào doanh trại để lão gia tử chỉ điểm bọn họ việc thao luyện binh lính.
Hôm nay đến phiên hắn gác đêm nên chạy lên tường thành hóng gió đêm cho tỉnh ngủ. Đột nhiên một ánh đuốc xuất hiện trong mắt hắn, chậm rãi di chuyển đến cửa thành.
Hắn lập tức cảnh giác cho người thắp sáng thêm đuốc mà người từ xa chạy đến cũng bắt đầu cao giọng báo tên họ của mình. Hắn hô lên với người trêи tường thành: “Ta là người tướng quân lưu lại bên cạnh lão phu nhân. Tướng quân nói nếu có việc gấp thì tới bẩm báo Tạ lang quân!”
Tạ Tinh nghe tiếng thì cũng đã nhận ra người, quả thật không giả.
Hắn lập tức chạy xuống tường thành, trái tim khẩn trương như muốn nhảy khỏi lồng ngực —— vì sao người a huynh để lại bảo vệ nghĩa mẫu lại đến đây chứ!