Trong bóng đêm, Sở Dịch lao nhanh như qua tiếng gió gào thét. Gió lạnh luồn vào quần áo hắn nhưng vẫn không thể áp được xúc động bị nàng gợi lên.
Bình thường hắn chưa bao giờ thấy con đường này xa, hiện giờ lại thấy như thiên sơn vạn thủy.
Cánh cửa quen thuộc rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt. Binh lính canh cửa nhìn thấy hắn lao tới thì vội vàng mở cửa lớn.
Con ngựa như mũi tên bay nhanh qua cổng tò vò, mà lúc này nó vì miệng vết thương nên rốt cuộc không chống đỡ được trọng lượng hai người mà hí vang rồi ngã xuống.
Sở Dịch ôm chặt người trong lòng lúc này đã không còn bao nhiêu ý thức mà ngã trêи đất, lăn một vòng.
Hắn che chở đầu nàng, mà nàng thì cuộn tròn trong lòng hắn nên hai người càng thêm gắn bó không thể phân.
Hơi thở của nàng chợt phất qua hầu kết của hắn khiến hắn lại giật mình. Dưới cái nhìn chăm chú của binh lính đang hoảng sợ, hắn không nói một lời mà bước nhanh về phòng.
Trong phòng không đốt đèn, hắn đi nghiêng ngả lảo đảo, còn suýt nữa đẩy ngã bình phong.
Xác định được vị trí giường, hắn rốt cuộc cũng thả nàng xuống.
Triệu Nhạc Quân rời khỏi lồng ngực ấm áp thì không nhịn được co rúm lại, sau đó nàng cuộn người, cắn chặt khớp hàm.
Lúc ở trêи lưng ngựa nàng hoảng hốt một lát, lúc hoàn hồn lại thì tay đã vói vào vạt áo hắn, lòng bàn tay là cảm giác kiên cố khiến nàng hoàn hồn.
Nàng nhanh chóng phát hiện ra cơ thể mình có vấn đề. Là người từng trải nên nàng hiểu rõ lúc này mình muốn cái gì. Hơn phân nửa nàng đã hít phải thôi tình dược khi còn ở trong tẩm cung của đế vương.
Sở Dịch cũng nhận ra nàng có gì đó không đúng. Sau khi thả người xuống, hắn đi thắp một ngọn nến sau đó nhanh chóng quay lại mép giường.
Người trêи giường đang rúc lại một góc, đưa lưng về phía hắn. Dưới ánh đèn hắn nhìn thấy thái dương nàng rịn mồ hôi, tóc cũng ướt mồ hôi dán lên má.
Hắn duỗi tay kéo nàng quay người lại, miệng muốn gọi Quân Quân nhưng mãi không nói nên lời. Hắn chỉ thấy khuôn mặt vốn sáng rỡ của nàng có vài phần đỏ ửng không bình thường khiến cả khuôn mặt nàng càng thêm giống đóa hoa đào tháng ba.
Kết hợp tất cả những khác thường lại, Sở Dịch nghĩ mà sợ đến nỗi tay cũng run lên. Hắn duỗi tay muốn đẩy lọn tóc ướt của nàng ra. Đầu ngón tay mới đụng tới nàng thì cả người nàng đã run lên, vội vàng lăn vào trong né tránh.
Tay Sở Dịch ngừng giữa không trung, bỗng nhiên hắn đứng lên, nắm chặt tay nện lên trụ giường.
Tức giận điên cuồng quay quanh lồng ngực hắn khiến cả người hắn kịch liệt run lên.
Trần Hậu làm sao dám?! Làm sao dám làm ra việc vô sỉ tới nhường này?!
Triệu Nhạc Quân nghe được động tĩnh phía sau thì nỗi xấu hổ chật vật và giận dữ vì bị tính kế cứ thế dâng lên. Nàng nhịn không được khóc nức nở.
Lúc ấy nàng hận không thể chết quách đi cho rồi nhưng lại biết rõ không thể chết được. Như vậy thì mưu kế của Trần Hậu chẳng phải sẽ thành công sao. Em trai nàng sẽ vì thế mà không thể nào ngẩng đầu, cũng có thể vì thế mà bỏ mạng. Ông ngoại cũng không có cách nào tự xử, cho nên nàng không dám chết!
Tiếng khóc nức nở của nàng truyền đến trong tai Sở Dịch, hắn lập tức hoàn hồn khỏi cơn phẫn nộ tức giận. Lúc này hắn đau lòng muốn đến ôm nàng.
Triệu Nhạc Quân lại trốn lại tránh khiến lòng hắn càng đau hơn.
“Quân Quân……” Hắn leo lên giường, không cho nàng né tránh mà ôm chặt nàng vào lòng, tự trách nói, “Trách ta không nhận ra bất thường, trách ta để nàng đến đó một mình, đều do ta……”
Bả vai nàng run lên lợi hại hơn, tiếng khóc nức nở càng to hơn. Hắn duỗi tay không ngừng lau nước mắt cho nàng. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, hắn phát hiện người nàng cũng nóng bỏng.
“Ta đi tìm lang trung cho nàng!” Thân thể nàng không khỏe, vừa rồi còn suýt nữa bỏ mạng trong tay đế vương!
Dù biết có thể nàng trúng thôi tình dược nhưng lúc này sao hắn có thể cầm thú đến độ muốn làm gì thì làm chứ.
Lần trước nàng đã vì hắn hoang đường mà tuyệt vọng biết bao. Nay Trần Hậu tính kế đã khiến nàng bị tổn thương, hắn làm sao cũng không dám muốn.
Sở Dịch vội vàng muốn xuống giường, lúc hắn buông tay thì Triệu Nhạc Quân vốn luôn tránh né hắn lại nắm lấy vạt áo hắn, run rẩy nói: “Không, muốn.”
Động tác của hắn đột ngột dừng lại. Nàng lúc này đang mở to hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhìn về phía hắn. Nàng chưa từng yếu đuối như thế này trước mặt hắn, mà ngay lúc này nàng cần chàng dũng sĩ của mình.
“Sở Dịch…… Muốn ta.”
Môi nàng nhẹ nhàng dán lên khóe miệng hắn, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống. Sở Dịch nếm được vị chua chát truyền đến từ môi nàng chảy thẳng vào tim hắn gợn lên từng cơn sóng dữ.
Nàng đột nhiên bị hắn đè ở dưới thân, ngón tay thô ráp của hắn đảo qua khóe mắt nàng nói, “Nàng có biết mình đang nói gì không?”
Giọng hắn trầm thấp mang theo khắc chế, Triệu Nhạc Quân nhắm mắt lại, nhịn cảm giác khó chịu do dược vật mang tới. nàng muốn mình thanh tỉnh một chút trước mặt hắn.
“Ta biết, Sở Dịch, chàng không muốn sao?”
Một câu hỏi cuối cùng của nàng giống như bàn tay hung hăng nắm lấy trái tim hắn. Nàng đang miên man suy nghĩ cái gì, cảm thấy hắn sẽ ghét bỏ nàng sao?
“Quân Quân, chúng ta ở chỗ này kết làm vợ chồng.” Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve gương mặt trắng nõn của nàng, lại xẹt qua môi nàng, mang theo kiên định mà dừng bên hông nàng.
Triệu Nhạc Quân nghe được tiếng dải lụa vang bị tháo ra, nàng cắn chặt răng.
Hắn lại ở bên tai nàng nói nhỏ: “Buổi tối hôm đó ta rất khẩn trương, ta sợ nàng không phải tự nguyện. Ở trong lòng ta, nàng là thần nữ trêи bầu trời không thể khinh nhờn. Nhưng ta tham lam muốn kéo nàng xuống trần. Thật vất vả nàng mới tới bên cạnh ta, làm sao ta có thể buông tay.”
“Nàng …… Là thê tử của Sở Dịch ta, cả đời cả kiếp này nàng cũng không thoát được.”
Triệu Nhạc Quân lại rơi nước mắt nhưng đều bị hắn cúi đầu hôn lên. Sau lại, nàng cảm giác được hắn hôn ôn nhu sờ lên cổ đau rát của nàng, bên tai leng keng một tiếng, ngọ đái bên hông hắn rơi trêи mặt đất.
Nàng giống như nằm trong một tầng mây ấm áp, trong cơ thể có chôn dấu thôi tình dược lúc này bị hắn dẫn ra. Cảm giác khao khát như phá qua tầng mây, lan đến tứ chi của nàng khiến cả người nàng bị bao phủ.
Nàng bắt đầu nức nở như thế nào chính nàng cũng không rõ. Nàng chỉ mơ hồ nghe được mình gọi Sở lang, một tiếng lại một tiếng. Trong giọng nói của nàng là kiều mị xa lạ, cũng là ý loạn tình mê hắn chưa từng thấy.
Sở Dịch hóa thành mưa rền gió dữ trong tiếng nàng gọi thất thanh. Thân thể khô cạn đã lâu giống như khao khát đến chết đi.
Nàng đần độn mà dây dưa hắn, giống như hóa thành dây cỏ quấn quanh người hắn, trầm luân trong an ủi hắn mang đến.
Bên trong hoàng thành, cung điện của đế vương bị đóng chặt, bên trong mơ hồ truyền đến tiếng nữ tử khóc thút thít rồi thét chói tai.
Liên Vân đứng trong đình viện nghe những tiếng động khiến người ta buồn nôn kia, mặt hắn như sương lạnh.
Náo loạn trong cung của đế vương rất nhanh đã truyền đến tai Thái Tử. Hắn tức giận công tâm mà há mồm phun ra một ngụm máu.
Nội thị bị hắn dọa sợ tới mức chân mềm nhũn. Ông ta vừa khóc vừa kêu điện hạ, sau đó chạy như bay đi tìm Liên Vân.
Lúc Liên Vân vội vàng đi vào thì khóe miệng thiếu niên vẫn còn dính máu, khuôn mặt dưới ánh nến dữ tợn như Tu La địa ngục.
“A Tấn! Không thể động khí!” Liên Vân sợ tới mức sắc mặt cũng biến, lấy tay muốn xem mạch cho hắn.
Ai ngờ hắn lại tránh, đôi mắt đen quét qua người Liên Vân không hề có độ ấm.
“Huynh ở bên người ông ta lâu như vậy, kỳ thật không gì không thể động thủ. Hiện giờ ông ta đã như vậy, huynh còn muốn phí tâm tư vì bản thân,mặc kệ ông ta tàn hại a tỷ sao?! Liên Vân! Nếu như không phải huynh bỏ a tỷ trước thì sao nàng phải chịu thống khổ nhường này?!”
Liên Vân đột nhiên bị Thái Tử mở miệng đả thương thì kinh ngạc đến mức cứng đờ, ánh mắt nặng nền nhìn thẳng hắn.
Thái Tử nhìn mắt hắn sau đó cười nhạo một tiếng: “Ta biết huynh còn yêu thích a tỷ của ta, muốn lợi dụng phụ hoàng làm áp lực để a tỷ đến bên huynh. Ta có thể chịu đựng tư tâm của huynh vì ta cảm thấy ít nhất huynh còn thật lòng với tỷ ấy. Nhưng ta sai rồi, tư tâm của huynh vĩnh viễn sẽ không có thỏa mãn! Mặc dù a tỷ của ta trở lại bên cạnh huynh thì huynh vẫn sẽ không từ bỏ bất kỳ việc gì có lợi với mình.”
“A huynh, ước định giữa chúng ta bỏ đi. A tỷ của ta, ta sẽ tự bảo hộ nàng chu toàn……”
“A Tấn! Lúc này đệ không thể tức giận nói lời này! Hơn nữa đệ biết hiện tại căn bản không phải thờicơ, ta không thể động thủ ngay lúc này được!”
Thái Tử vẫn cười với hắn như cũ, nhưng tươi cười lại cô vớ khiến người ta cảm thấy bi thương.
“Ta biết, mặc kệ như thế nào, a huynh, ước định giữa chúng ta cũng dừng ở đây. Về sau ta phải làm thế nào sẽ không thông báo với huynh. Huynh mưu đồ việc của huynh, ta mưu đồ thiên hạ của mình!”
Thiếu niên quật cường vô cùng, Liên Vân gấp đến độ muốn dậm chân nhưng lúc này hắn không dám nhiều lời. Thân thể Thái Tử không chống đỡ được nhiều kϊƈɦ thích như thế. Hắn cố gắng áp nôn nóng trong lòng xuống mà lùi một bước sau đó nhanh chóng viết phương thuốc để nội thị đi lấy thuốc sắc cho hắn.
Cảm xúc của Thái Tử giống như dần dần bình phục. Lúc hắn đón lấy thuốc thì thần sắc đã hơi hòa hoãn. Liên Vân nhẹ thở ra một hơi, dặn nội thị phải chăm sóc Thái Tử cho tốt còn mình thì vội vã quay lại ngoài cung điện của đế vương.
Chuyện đêm nay còn chưa được giải quyết, nếu phải canh đến bình minh thì hắn cũng phải canh!
Sau khi hắn rời đi, Thái Tử gọi một thị vệ tới. Hắn nhìn ánh nến lay động mà hơi hơi mỉm cười: “Ngày mai ta muốn đưa lên cho Trần Hậu một phần quà.”
Lúc Sở Dịch tỉnh lại thì trời đã sáng. Hắn cúi đầu thấy Triệu Nhạc Quân đang cuộn tròn ngủ ngon lành trong ngực mình. Khóe mắt nàng vẫn vương nước mắt lưu lại do nàng khóc kêu trong lúc hai người hoang đường.
Hình ảnh một đêm kiều diễm hiện lên trong đầu hắn khiến hắn cong môi cười cười, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng.
Hắn tham lam cảm giác hai người gắn bó hiện tại, nhưng hôm nay người Hồ sẽ nghị hòa trêи triều hội, mà hắn lúc này khẳng định đã bị muộn. Tinh huống trong cung không biết Liên Vân đã xử lý đến đâu rồi. Hắn không muốn đi cũng phải tiến cung một chuyến.
Hơn nữa, thê tử của hắn sao có thể cứ thế bị người khác tính kế chứ!
Sở Dịch nhẹ tay nhẹ chân buông nàng ra, sau đó nắm lấy áo ngoài vứt một bên choàng lên người. Lúc hắn chuẩn bị đứng lên thì dưới chân lại mềm nhũn, cả người lung lay một lúc mới đứng vững.
Hậu quả của phóng túng quá độ khiến hắn phải đỡ cột giường mới đứng thẳng được, mặt thì đen sì.