Thượng Quận mưa liên tiếp hai ba ngày mới ngừng vì vậy Triệu Nhạc Quân cũng ở rịt trong quân doanh, vội vàng vẽ bản đồ và thương nghị với Sở Dịch việc tìm hiểu binh lực của người Hồ.
Sau khi việc này được thảo luận xong, nàng lại chuẩn bị ở thêm hai ngày nữa rồi về nơi đóng quân của Cơ gia.
Lần này nàng chạy đến chỉ mang theo thân binh, không mang theo quần áo tắm rửa, cũng không cho người mang quần áo tới thế nên đành chấp nhận mặc áo choàng của Sở Dịch.
Sáng sớm hôm nay nàng khoác áo choàng của ông ngoại để che đống quần áo lỏng lẻo trêи người, sau đó đi lên trêи tường thành.
Người Hồ còn canh giữ ở cách đó không xa, không tiến không lùi, giống như hổ rình mồi. Tình hình căng thẳng vô hình khiến người ta cũng cảm thấy bị đè nén.
Triệu Nhạc Quân nhớ tới câu nói kia của Liên Vân: Ta sớm hay muộn cũng muốn người Hồ tấn công Thượng Quận.
Có thể thấy được trong kế hoạch của Liên Vân tất nhiên sẽ đối lập với Sở Dịch.
Nơi này khả năng có ý của đế vương và cả ý của hắn, nhưng hiện tại ngẫm lại thì nàng có một cảm giác kỳ lạ. Nàng cảm giác Liên Vân mưu đồ không phải đơn thuần muốn nâng đỡ Cơ gia hoặc gây bất lợi cho Sở Dịch. Vì dù sao chiến tranh vẫn là chiến tranh, phía sau chính là trăm vạn bá bánh, bọn họ không thể có chút sơ suất nào.
Nàng còn không nắm chắc Cơ gia quân nhất định có thể đánh thắng trận, Liên Vân làm sao có thể chắc chắn nhất định thu phục được bắc địa.
Mưa xuân mới ngừng, Thượng Quận phủ trong sương mù ʍôиɠ lung. Nơi xa quân Hồ như ẩn như hiện, dày đặc trải dài khiến lòng nàng cũng như bị bao phủ, bên trong có nỗi băn khoăn nào đó chậm rãi phình ra.
Sở Dịch và phó tướng bàn luận xong chuyện thám báo thì nhận được tin báo nàng đã lên tường thành. Hắn cũng đi tới.
Nàng đến Thượng Quận rồi thì sắc mặt vẫn quạnh quẽ như ngày thường. Nhưng thật ra nàng không nói lời khó nghe nữa, phần nhiều nàng vẫn việc công làm theo phép công mà nói chuyện với hắn.
Ở chung như vậy khiến hắn như trở lại thời kỳ đầu ở quân doanh với nàng.
“Người Hồ lại di chuyển về phía trước một chút.” Sở Dịch đứng ở bên người nàng, nhìn ra xa.
Triệu Nhạc Quân kinh ngạc: “Sao ngươi biết được?”
Khoảng cách xa như thế, xung quanh lại là phong cảnh giống hệt nhau, nếu chỉ dùng mắt thường thì khó mà phán đoán.
Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt đầy tin tưởng của nàng. Gió thổi đến khiến áo bào của hắn tung bay phần phật. hắn giơ tay ép mảnh áo lại rồi mới nói: “Mỗi một gốc cây ngọn cỏ của Thượng Quận ta đều nhớ rõ, cho dù chỉ là một khoảng cách nhỏ nhưng ta nói bọn họ có động là có động.”
Lời nói chắc nịch khiến Triệu Nhạc Quân nhếch khóe miệng. Được rồi,đây là địa bàn của hắn vậy hắn nói gì cũng đúng.
Sau đó nàng hỏi: “Bọn họ trộm dịch như vậy là muốn làm gì?”
“Khả năng bên trong đã có vấn đề, hoặc nội bộ chia rẽ nên phải phân tách. Nếu một bên không muốn dịch chuyển thì bên còn lại phải dịch về phía trước. Hoặc bọn họ đã chuẩn bị tấn công tiếp vì thế cấp thêm vật tư dự trữ, cần được đặt ở vị trí an toàn.”
Hắn lại hỏi một câu, giống như rất tùy ý: “Nàng hy vọng là loại nào?”
Nàng hy vọng là loại nào ư? Triệu Nhạc Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Thân là hoàng nữ ta hy vọng tứ hải thái bình, hy vọng bọn họ không liên hợp, đường ai nấy đi để trận chiến này có thể kết thúc. Nhưng thân là tỷ tỷ và vãn bối thì ta lại mâu thuẩn hy vọng là cái sau —— rằng bọn họ đang chuẩn bị chiến tranh.”
“Vậy đánh thôi.” Hắn nói xong thì xoay người, “Nếu thắng ta sẽ trở về tự tay lấy đầu Liên Vân xuống tế cho những binh lính đã mất.”
Cả người hắn đều là sát khí, đến bóng dáng cũng lạnh lẽo. Triệu Nhạc Quân bỗng thấy đau đầu, nàng đứng đó nhìn hắn dần rời xa thì cũng nâng bước đi xuống.
Lúc này Tạ Tinh đang kêu một đống binh lính tới đây không biết làm gì. Hắn nhìn thấy nàng thì cực kỳ vui vẻ gọi a tẩu: “Từ hôm nay, không có lệnh của a huynh thì người bình thường không thể lên tường thành. A tẩu muốn tới nữa thì sợ là phải nói với a huynh một tiếng.”
Vừa rồi Sở Dịch đã hạ lệnh chuẩn bị chiến tranh, cũng đã bắt đầu chỉnh quân. Triệu Nhạc Quân lập tức hiểu ý hắn, vội vàng đi tìm Sở Dịch.
Hắn nhường doanh trước cho nàng. Tuy thế ban ngày hắn vẫn ở đó xem công văn, xử lý quân vụ vì thế lúc nàng quay về quả nhiên thấy hắn đang ôm một đống bản đồ, nằm bò lên bàn mà ngắm nghía.
Nàng mắt sắc nên lập tức phát hiện có vài tấm bản đồ là mang từ tướng quân phủ đến. Triệu Nhạc Quân chậm rãi đi lên phía trước, tùy tay cầm lấy một tấm để xác nhận. Mới nhìn thoáng qua nàng đã bị hắn giật mất. Hắn để tấm bản đồ sang một bên, giống như đây là đồ của hắn nàng không nên động vào vậy.
Nàng hơi nhíu mày lại. Nếu hắn không cho xem thì nàng cũng không thèm. Nàng cởi áo choàng để lộ ra cái áo rộng thùng thình bên trong, chỉ có tay áo là được chiết vài chỗ cho nhỏ lại.
Lúc này Sở Dịch ngẩng đầu nhìn, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu tiếp tục xem bản đồ. Hắn vẽ thêm vài chiến thuật dự phòng nữa trêи cung đường xuất binh lần trước nàng đã vẽ.
Triệu Nhạc Quân ngồi xuống đối diện hắn, cúi đầu nhìn thấy đôi tất trêи chân mình lại nghĩ đến việc hắn cũng đang thiếu lương thảo.
“Sở Dịch, ta thu hồi lời nói lúc trước.”
Hắn nghi hoặc quét mắt nhìn nàng một cái.
Nàng nói: “Ta thu hồi lời nói để ngươi lấy lương thực trả nợ. Món tiền kia vốn ta cũng không muốn so đo.”
Chiếc bút trong tay hắn tạm ngừng lại, sau đó hắn giống như phát cáu mà ném bút đi.
“Triệu Nhạc Quân, nếu đã nói đến chuyện đó thì ta cũng nói rõ ràng với nàng.” Hắn ngồi đó trầm mặt nói, “Ta mắng nàng là do ta quá mức lỗ mãng, hiểu lầm nàng cũng là ta sai. Trước kia ta để nàng phải chịu thiệt, phải tủi thân, cũng đều do ta không đúng. Nhưng Sở Dịch ta ở trong mắt nàng nhỏ bé không đáng kể đến mức nào thì cũng sẽ không nợ tiền. Ta đã nói trả thì nhất định sẽ trả đủ.”
Chờ đến lúc thu hoạch vụ thu thì hắn hẳn sẽ có số tiền kia.
Triệu Nhạc Quân vừa nghe đã biết nàng lại chọc vào chỗ đau của hắn. Sở Dịch cho rằng nàng đang bố thí, bôi nhọ cốt khí nam tử của hắn. Nàng thở sâu, nói: “Sở Dịch, sao ngưoi lại không hiểu ta là có ý tốt hay ý xấu chứ?”
Hắn không nói, ánh mắt chỉ nặng nề nhìn nàng.
“Ta không có ý khác. Vài lần ngươi đều vì Thái Tử và Cơ gia mà tính toán, ta cũng không phải người không hiểu báo ân. Mặc kệ lúc trước có hiểu lầm gì, nợ nần gì thì cũng xóa bỏ hết thôi.”
“Xóa bỏ hết ư?” Sở Dịch khẽ phun một câu từ kẽ răng.
Triệu Nhạc Quân nhấp môi nghĩ mình chính là có ý này. Giữa bọn họ chẳng ai nợ ai, hoặc phải nói là nàng thua thiệt hắn mới đúng. Những binh lính kia nàng có trả cả đời cũng không đền bù lại được.
Sở Dịch thấy nàng cam chịu không nói lời nào thì nhếch khóe miệng cười cười: “Gia Ninh, giữa chúng ta không xóa sạch được đâu!”
Hắn lùi về sau, đem bản kế hoạch của mình túm thành một đống. Nàng muốn xóa sạch sao? Không thể nữa rồi!
Nàng sửng sốt, không hiểu ý hắn là gì nhưng hắn không muốn nhiều lời chỉ ôm đống bản đồ, trực tiếp đi ra khỏi lều.
Có điều bản đồ quá nhiều nên hắn đi được hai bước thì có vài tấm rơi xuống. Hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống mà nhặt lên. Có điều khi hắn cúi người thì đống bản đồ đang ôm trêи tay cũng lăn xuống theo.
Triệu Nhạc Quân thấy bộ dáng hắn tay vụng về thì tiến lên giúp đỡ nhặt vài tờ, cuối cùng vẫn nói ra lời đã nghĩ lúc trước: “Sao ngươi lại đem đống bản đồ ở tướng quân phủ tới đây.”
Động tác thu dọn của Sở Dịch tạm dừng một lát, sau đó hắn lập tức tăng tốc rồi ôm đồ đi mất. Nàng bị ném lại, nhíu mày vuốt đống bụi dính trêи đầu ngón tay.
Người này thật là, ngày đó hắn còn khâu tất cho nàng, thế mà một lúc sau nói cáu là cáu. Nàng cúi đầu nhìn nhìn mặt giày của mình, nghĩ hắn xuất thân cơ hàn, đối với vài việc cực kỳ mẫn cảm. Trong lòng nàng nhẹ thở dài một tiếng.
Cũng thế, chỉ một hai ngày nữa là nàng lại về Ung Châu cùng ông ngoại bàn chuyện chuẩn bị chiến tranh.
Tạ Tinh đi từ trêи tường thành xuống, đang định về chỗ mình thì lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang bận rộn bên cạnh giếng nước.
Hắn chạy đến gọi: “A huynh đang giặt quần áo sao?”
Sở Dịch bị hắn dọa nhảy dựng, vội đem quần áo cầm trong tay ném vào trong nước, lại lôi một cái áo của mình lên chậm rãi vò vò.
“Hai ngày trước trời mưa, bây giờ ta muốn giặt sạch để phơi khô.”
Tạ Tinh chớp chớp mắt, ‘A’ một tiếng rồi xoay người không biết đi đâu. Sở Dịch thấy người đã đi thì cũng không hỏi nhiều mà ném áo của mình xuống, móc bộ quần áo vừa rồi đang giặt dở lên giặt tiếp
Triệu Nhạc Quân bị Tạ Tinh thần thần bí bí lôi kéo đi thì thấy kỳ quái nên hỏi: “Nhị Lang có gì thì nói thẳng đi.”
“A tẩu tới rồi sẽ biết.” Tạ Tinh nhấp khóe miệng cười.
A huynh hắn từ trước đến nay đều tự tay làm việc khâu vá, giặt quần áo, nấu cơm. Hôm nay hắn muốn a tẩu tận mắt nhìn thấy a huynh ưu tú của hắn.
Rất nhanh Triệu Nhạc Quân đã thấy Sở Dịch đang ngồi xổm giặt quần áo. Nam tử hán cao lớn nên dù ngồi vẫn vô cùng khí thế. Chẳng qua trong lòng nàng vẫn không hiểu rõ ý của Tạ Tinh. Lúc nàng đang muốn hỏi thì đột nhiên phát hiện đồ Sở Dịch cầm trong tay có màu sắc quen quen……
Nàng nghĩ đến cái gì đó rồi lập tức tiến lên. Sở Dịch nghe được tiếng bước chân thì vội muốn giấu quần áo đi như vừa rồi. Nhưng Triệu Nhạc Quân đã duỗi tay túm lấy, và ngay lập tức có tiếng vải bị xé rách vang lên.
Sở Dịch: “……”
Triệu Nhạc Quân: Quần áo của nàng……