Một ngọn đèn dầu cô độc để trêи bàn trang điểm, ngọn đèn dầu kia chiếu ánh sáng mờ ảo khiến không khí trong căn phòng vấn trầm mặc càng có thêm vài tia quỷ dị.
Sở Dịch đứng tại chỗ, trong tay nắm lá thư kia, mu bàn tay nổi gân xanh. Mà Triệu Nhạc Quân thì nghiêng người đứng ở cửa, ý đồ rõ ràng không muốn giữ hắn lại.
Hai người yên lặng giằng co. Thật lâu sau, Sở Dịch rốt cuộc nhấc chân bước đi, nhưng không phải ra cửa mà là đi về phía nàng.
Hắn vốn muốn tới nói rõ ràng với nàng, nếu nàng đã thấy bức thư này thì hắn cũng mặc kệ vì sao bức thư nay lại được gửi đến, hắn phải nói cho hết những gì mình muốn.
Triệu Nhạc Quân thấy hắn đi về phía mình thì cảnh giác mà lùi về sau, có điều Sở Dịch đã nhanh chóng duỗi tay.
Hắn sinh ra cao lớn, tay chân thon dài lại có tính toán trước nên sẽ không để nàng tránh được.
Cứ thế nàng đã bị hắn túm vào trong ngực, trêи mặt là thần sắc cả kinh, muốn giãy dụa đẩy hắn ra. Nàng cả giận nói: “Buông ra! Ngươi lại muốn thẹn quá thành giận phải không?”
Hắn không nghe, chỉ càng siết chặt cánh tay, trầm giọng nói ở bên tai nàng: “Gia Ninh, ta chính là thẹn quá thành giận! Nhưng nàng có biết tại sao ta lại chỉ không tin tưởng nàng khi có chuyện liên quan đến Liên Vân hay không? Bởi vì…… Ta đố kỵ hắn!”
Sở Dịch cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra một câu cuối cùng này. Lời nói ra khiến Triệu Nhạc Quân sửng sốt.
Một câu đố kỵ này hắn nói ra cực kỳ tức giận, làm như nếu Liên Vân ở trước mặt hắn thì hắn sẽ lập tức nhào lên cắn cho tên kia hai miếng vậy.
Sở Dịch nói xong lời này thì cũng không cảm thấy quá khó khăn. Hắn hung hăng mà nghiến răng nói, “Ta chẳng những đố kỵ hắn, ta còn biết ta không bằng hắn! Ở trong lòng nàng ta không thể bằng hắn được!”
Hắn không so được với vị quý công tử xuất thân thế gia kia. Liên Vân là kẻ tài mạo song toàn, ai cũng phải công nhận!
Giữa bọn họ còn có một đoạn thời gian hắn vĩnh viễn cũng không thể chen chân! Mặc dù nàng ở bên người hắn nhưng sau khi Liên Vân nghe đến việc hôn sự của họ mà chạy về thì hắn luôn có dự cảm nàng sẽ bỏ rơi hắn.
Hắn chẳng qua chỉ là một kẻ mãng phu, ở nông thôn đi theo phụ thân săn thú làm ruộng mà sống. Mặc dù hiện giờ hắn là tướng quân nhưng vẫn không thể sóng vai cùng nàng.
Hắn không đuổi theo nàng được…… Kết quả cũng chỉ có thể giống hôm nay, hai người đường ai nấy đi!
Đây là khúc mắc lớn nhất trong lòng Sở Dịch. Nó từ từ tích lũy thành tâm ma, vừa phát tác thì chẳng còn lý trí gì nữa.
Triệu Nhạc Quân nghe xong thì sửng sốt, trong lúc nhất thời không thể động đậy. Nàng quả thật không nghĩ tới Sở Dịch sẽ nghĩ như thế, bởi vì nàng chưa từng so sánh hắn với Liên Vân.
Hắn là hắn, Liên Vân là Liên Vân, cần gì phải so sánh!
Sở Dịch ôm lấy nàng, bởi vì vạch trần một mặt hèn mọn nhất của mình nên đến hơi thở của hắn cũng không khống chế được mà nặng nề hơn. Cũng vào lúc này hắn mới buông lỏng tay ra, lùi về sau hai bước.
Triệu Nhạc Quân không động, chỉ bình tĩnh nhìn hắn. Ngược lại Sở Dịch lại chuyển tầm mắt trước, sau đó lạnh mặt mà quay đầu đi ra ngoài.
Những gì nên nói thì hắn đã nói, hà tất phải ở lại trước mặt nàng để bị ghét, khiến bản thân càng thêm hèn mọn, giống một kẻ theo đuôi đáng thương!
Tiếng bước chân của hắn càng ngày càng xa, lúc này Triệu Nhạc Quân mới xoay người, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng cô đơn của hắn. Nàng mím chặt môi, chợt tức giận đến cười thành tiếng.
—— hắn đố kỵ Liên Vân, cảm thấy không bằng Liên Vân thì có thể cho rằng trong lòng nàng cũng nghĩ thế sao?! Cho nên hắn mới đem tự ti, hối tiếc đều phát tiết ở trêи người nàng hả?!
Hoá ra một tấm chân tình của nàng mấy năm nay là cho chó ăn rồi chắc?! Hắn bị mù mắt sao?!
Hắn đâu chỉ không tín nhiệm nàng, hắn còn không tin tưởng cả bản thân mình.
Triệu Nhạc Quân tức giận đến tay cũng run lên, mắt nhắm lại.
Ngân Cẩm nhìn thấy Sở Dịch đi ra thì lập tức chạy vào cửa, lại thấy chủ tử giống như vừa mới giơ tay lau nước mắt.
“Hắn đi rồi sao?”
Lúc Triệu Nhạc Quân mở miệng thì mặt nàng đã khôi phục thần sắc bình thường. Ngân Cẩm không nhìn ra manh mối gì vì thế chỉ nghĩ mình đã nhìn lầm. Nàng ta gật gật đầu, khóe mắt lại quét đến một tờ giấy dúm dó phía sau nàng.
Ngân Cẩm khom lưng muốn đi đến nhặt lên thì bị Triệu Nhạc Quân nhanh tay hơn nhặt lên, sau đó cẩn thận gấp lại.
Lúc này tiếng bước chân biến mất lúc nãy lại vội vàng trở về, mang theo vội vã xông vào phòng nàng.
Triệu Nhạc Quân mắt lạnh nhìn Sở Dịch lại chạy về, còn tầm mắt của hắn thì nhìn tờ giấy trong tay nàng, xanh mặt tiến lên muốn đoạt lại.
Lúc này Triệu Nhạc Quân lại giấu tay đi, để hắn không tóm được gì. Dưới ánh mắt nặng nề của hắn, nàng nói: “Sở Dịch, đồ đã vào tay ta thì không dễ mà lấy về đâu. Muốn lấy thì ngưoi mang bạc đến chuộc…… Trước trung thu phải đến chuộc. Nếu ngươi có rảnh thì mau về thu gom bạc đi.”
Lại là bạc……
Sở Dịch không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình thua bởi một chữ tiền này, sắc mắt cũng cực kỳ đặc sắc.
“Triệu Nhạc Quân, nàng nói đạo lý chút đi.” Hắn hít sâu một hơi, muốn cùng nói đạo lý với nàng.
Nàng nhìn tờ giấy trong tay, hơi hơi mỉm cười, nâng cằm lên nói: “Ta không nói đạo lý với ngươi.” Cùng cái tên mãng phu này giảng đạo lý là không được. Trước khi hắn còn không nghĩ rõ thì phải lấy bạo chế bạo!
Sở Dịch thật sự là bị nàng làm cho tức đến không còn biết gì, nắm tay hắn siết chặt lại run lên dữ dội. Lý ra hắn không nên trở về thì hơn!
Cuối cùng Sở Dịch cũng tay không rời đi, suốt đêm ra khỏi thành, tìm con ngựa ở khu rừng nhỏ sau đó phóng về Thượng Quận.
Lúc Sở Dịch bình yên ra khỏi thành rồi Đậu Chính Húc cũng trở lại công chúa phủ, bẩm báo với Triệu Nhạc Quân đang ngồi thần người trước án: “Công chúa, Sở Dịch đã ra khỏi thành, không phát hiện có người khác đi theo.”
Triệu Nhạc Quân nghe tiếng thì chậm rãi ngẩng đầu, nói một tiếng vất vả rồi bảo hắn sớm đi nghỉ ngơi.
Ngân Cẩm đi theo bên người nàng gần mười năm, lúc thấy nàng phân phó người âm thầm đi theo Sở Dịch thì đoán được nàng không yên tâm. Lúc này nàng ta do dự nói: “Công chúa, nếu ngài không yên tâm thì vừa rồi cần gì phải khiến Sở tướng quân tức giận như vậy?”
Tuy nàng ta cũng dần dần không thích Sở Dịch nhưng là công chúa cẩn thận như thế khiến nàng ta thấy thực nghẹn khuất.
Triệu Nhạc Quân trầm mặc một lát mới nói: “Cũng là vì tốt cho chính ta thôi. Nếu không khiến hắn tức giận chạy đi, nếu chuyện hắn không có ở quân doanh bị người Hồ biết được thì Thượng Quận và Hà Tây sẽ loạn. Nếu có người phát hiện hắn tới phủ công chúa thì ta cũng không có chỗ tốt nào.”Đêm trầm như nước, sau khi Liên Vân hồi phủ thì vẫn ở trong phòng không ra ngoài, trong tay hắn thưởng thức một hạt trân châu mượt mà.
Đây là hắn tìm được bên ngoài trà thất ở Mẫu Đơn Viên, là hạt châu mà Triệu Nhạc Quân nói không thấy.
Hạt châu đã tìm được nhưng hắn lại không tin Ngân Cẩm ở bên ngoài vì cái này. Người của hắn sau đó báo lại thấy thiếu một thị vệ của Sở gia, không thấy kẻ đó rời đi.
Người thiếu kia đã đi đâu, và hắn là ai? Kỳ thật không cần nói cũng biết, đó chính là Sở Dịch.
Hắn trở về Lạc Thành, ngay dưới mí mắt của hắn mà trộm gặp Triệu Nhạc Quân, mà Triệu Nhạc Quân cũng giúp hắn che lấp.
Liên Vân cúi đầu, ánh mắt nhìn chăm chú vào hạt châu trêи đầu ngón tay, đột nhiên cười. Hắn cho rằng trong lòng Triệu Nhạc Quân không có tên mãng phu kia.
“Phương Lục.” Một tay hắn nắm chặt hạt châu kia, miệng thì gọi người, sau đó phân phó, “Đem phong thư này đến phía bắc cho ta, lập tức xuất phát không được trì hoãn.” Phải đuổi đến trước khi Sở Dịch trở lại Thượng Quận.
Phương Lục tiếp nhận phong thư, cung kính đáo lời rồi lập tức xoay người rời đi.
Mà ngày hôm sau, sự kiện Nhữ Nam và Nam Dương tích tụ lâu ngày rốt cuộc bùng nổ.
Trong lúc ngủ mơ màng, Triệu Nhạc Quân bị đánh thức dậy, Ngân Cẩm nôn nóng mà nói với nàng: “Công chúa, Thái Tử truyền tin từ trong cung đến, không biết làm sao lại có người góp lời với thánh thượng, muốn Cơ gia quân đi trấn áp Nam Dương! Hôm nay lâm triều đang bàn luận việc này.”
Đêm qua Triệu Nhạc Quân gần như không ngủ, lúc này thoáng chốc đã tỉnh táo.
Không nói đến Nam Dương Vương không có tâm làm phản, mặc dù có thì Cơ gia quân ở Ung Châu, cách Lạc Dương rất xa, chứ đừng nói đến Nam Dương ở ngoài ngàn dặm. Vì sao lại phải khiến Cơ gia quân dùng nước xa để cứu lửa gần chứ?
Lúc Triệu Nhạc Quân nhận được tin thì Liên Vân cũng khϊế͙p͙ sợ chuyện Nam Dương tự nhiên bị khơi mào vào lúc này, vì thế hắn vội vàng tiến cung.