Lúc Lạc Thành nghênh đón trận tuyết đầu tiên thì đúng là lễ đầy tháng của thiên kim nhà Sở Dịch và Triệu Nhạc Quân. Bọn quan viên sôi nổi đến phủ Tư Mã tham gia tiệc đầy tháng.
Hôm nay là ngày Triệu Nhạc Quân được ra cữ. Y sĩ để nàng không ra khỏi phòng trong vòng ngày. Liên Vân cùng Ngụy Xung từng tới bắt mạch cho nàng và đều cảm thấy không cần phải tuân thủ quy củ xưa cũ này, nên đi lại nhiều mới có lợi cho việc hồi phục thân thể.
Sáng sớm hôm nay Triệu Nhạc Quân lau người, lại ngâm mình hồi lâu và gội đầu mới đi ra. Sở Dịch đang ngồi ở trêи giường trêu chọc con gái, nhẹ nhàng cầm cái chân nàng mà tiểu gia hỏa kia cũng trực tiếp đá đá chân, đá lên mặt cha nàng.
Sở Dịch bị con gái đá thì cười ha ha: “Con ngoan, đúng là khuê nữ của ta, sức lực không nhỏ tí nào.”
Triệu Nhạc Quân ngồi vào bàn trang điểm cạnh giường nghe thấy thế thì giận liếc hắn một cái nói: “Làm gì có người nào vui vẻ khi nữ nhi có sức lực lớn chứ?”
“Cái này gọi là hổ phụ vô khuyển nữ!” hắn còn đắc ý nói, mà chân đứa nhỏ đúng lúc đá một cái trúng miệng hắn.
Triệu Nhạc Quân xì cười ra tiếng: “A Mãn bảo chàng im miệng đi đó.”
Sở Dịch làm bộ tức giận, đôi tay giả móng vuốt lão hổ, miệng ngao một tiếng. Tiểu A Mãn nhìn bộ dạng hung dữ này của nàng thì ha ha cười, hai mắt cong thành trăng non khiến tim Sở Dịch mềm thành một hồ nước. Hắn cúi đầu hôn cái bẹp lên mũ con gái.
Tiểu A Mãn vẫy vẫy tay, tiếp tục cong mắt cười. Bộ dáng hai cha con ở chung khiến đôi mắt Triệu Nhạc Quân tràn đầy ôn nhu.
Ngân Cẩm giúp đỡ nàng lau khô tóc, còn nàng thì quay đầu nhìn nữ tử trong gương đồng. Sau khi sinh con nàng được bồi bổ một tháng, cái cằm vốn nhòn nhọn đều tròn lên, cả người đẫy đà hơn nhiều.
Nàng giơ tay véo véo gương mặt sau đó nhíu mày. Ngân Cẩm ở bên cạnh nhấp miệng cười, thấp giọng nói: “Công chúa không cần lo lắng, ra cữ rồi ngài sẽ chậm rãi gầy xuống. Kỳ thật công chúa như vậy càng đẹp hơn.” Lúc trước nàng quá mức gầy nhỏ, hiện giờ chỉ có mặt tròn hơn một chút chứ thân hình chỉ càng thêm lả lướt. Đặc biệt là đẫy đà trước ngực khiến cổ áo trung y cũng căng lên, có thể tưởng tượng được phong cảnh bên trong như thế nào.
Triệu Nhạc Quân vỗ vỗ mặt, lẩm bẩm một câu rồi nói: “Trang điểm đơn giản thôi.” Tuy phải gặp khách khứa nhưng từ trước đến nay nàng thế nào thì giờ cứ thế. Nàng ôm con nên cũng không muốn trêи tóc cài cắm quá nhiều thứ.
Ngân Cẩm ai một tiếng, đôi tay linh hoạt chải tóc cho nàng.
Bên này vừa mới xong thì tiểu A Mãn đột nhiên òa khóc, Sở Dịch vội vàng sờ tã nhưng không thấy ướt. Triệu Nhạc Quân đứng lên đi tới, mới vừa đến gần tiểu A Mãn đã bắt đầu lộn xộn giống như biết mẹ mình đang tới. Nàng khom lưng bế con lên, nhẹ giọng dỗ dành rồi nghiêng người cho đứa nhỏ bυ".
Sở Dịch nhìn động tác này của nàng thì cũng liếc mắt qua một bên. Nàng kiên trì muốn tự mình cho con ăn, sau khi sinh xong cũng tự làm lấy mọi việc, bà иɦũ ɦσα chỉ thành đồ trang trí. Hiện giờ A Mãn cũng chỉ nhận mỗi mẹ, một khi đói thì mặc cho ai tới nàng cũng khóc đến kinh thiên động địa.
Tiểu A Mãn ăn đến thơm ngọt khiến cha nàng nhịn không được phải liếc mắt qua nhìn. Nào biết Triệu Nhạc Quân giống như phát hiện ra, vừa lúc quay đầu chạm phải hai mắt hắn. Má nàng lập tức đỏ bừng, trong lòng nghĩ thầm cái này có gì đẹp đâu. Sở Dịch cũng bị nhìn đến ngượng ngùng, thấp giọng ho khan một tiếng rồi đứng lên nói: “Ta ra ngoài đón khách khứa trước rồi quay lại đón mẹ con nàng.”
Đại Tư Mã cứ thế chạy mất. Hắn ra ngoài bị băng tuyết thổi qua khiến nhiệt khí trêи người nguội bớt, khuôn mặt trầm ổn đi đón khách khứa.
Trong phủ sớm đã náo nhiệt, mặc dù không có chủ nhân là hắn nhưng mọi người vẫn ngồi trong phòng đốt địa long uống rượu nói chuyện phiếm vô cùng thích ý. Huống chi còn có Ngụy Xung coi mình là nửa chủ nhân, hắn lại là người mồm mép hài hước nên khiến mọi người càng vui tươi hớn hở.
Sở Dịch nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì khuôn mặt tuấn tú càng thêm thối, vỗ vỗ tuyết trêи đầu vai, bước vào sảnh đường. Tiếng cười bên trong đột nhiên im bặt, mọi người sôi nổi buông chén rượu chúc mừng hắn. Nhưng nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn thì mọi người cũng thu lại bớt ý cười.
Ngụy Xung nói với Liên Vân ở bên cạnh: “Ngươi nhìn xem tên mãng phu này làm hỉ yến cái kiểu gì không biết?”
Liên Vân ho khan hai tiếng, ý bảo hắn ít nói lại. Mặc kệ thế nào hôm nay cũng là ngày vui của tiểu A Mãn. Với tính tình của cha nàng thì đám thúc thúc bọn họ khẳng định phải cẩn thận mới được.
Sở Dịch chủ động kính rượu mọi người, lại có Liên Vân cố ý giúp đỡ thì cuối cùng đã hòa hoãn trở lại. Lúc này một nha hoàn đến đây tìm Sở Dịch: “Lang quân, ngài xem công chúa khi nào thì đi qua bên nữ quyến? Lão phu nhân không dám nói bậy nên chỉ ở đó cười làm lành, mắt thấy không khí càng lúc càng xấu hổ rồi.”
Thời thiếu nữ Triệu Nhạc Quân đều trải qua ở quân doanh, mỗi người đều sợ hãi uy nghi của nàng. Trong số những quý nữ nàng căn bản không có bạn bè. Mấy ngày nay Vương Hoàng Hậu lại bị phong hàn không thể ra khỏi cung nên chỉ có thể đưa mẹ già của hắn ra để tiếp đáp khách nữ.
Sở Dịch nhíu mày, thấp giọng nói: “Một lần này thôi vậy.”
Vốn dĩ hắn không đồng ý cho mẹ mình ra mặt nhưng Triệu Nhạc Quân nói đó là bà nội của đứa nhỏ thế nên đây là để lại mặt mũi cho tiểu A Mãn, để nàng có một tiệc đầy tháng viên mãn. Nếu không về sau nàng trưởng thành nghe được người ngoài nói bà nội nàng không xuất hiện trong trường hợp đặc thù này của nàng thì hẳn là tiểu A Mãn sẽ rất thương tâm.
Sở Dịch đương nhiên không tin lý do này, nàng rõ ràng là muốn giữ mặt mũi cho hắn.
Vì thế Sở Dịch vừa đến chỗ khách khứa đã vội thỉnh tội rồi trở lại hậu viện đón hai mẹ con. Tiểu A Mãn đã rúc trong lòng Triệu Nhạc Quân ngủ. Triệu Nhạc Quân nghe thấy tiếng bước chân của hắn thì kỳ quái hỏi: “Sao chàng đã trở lại rồi?”
Sở Dịch kể lại sự tình cho nàng thì nàng mỉm cười giơ tay vuốt phẳng nếp nhăn trêи trán hắn, lại sai Ngân Cẩm mang áo lông chồn tới. Nàng bọc đứa nhỏ trong áo, Sở Dịch thì bung dù đỡ nàng chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Đã lâu không thấy không trung nên dù gió lạnh thổi tới Triệu Nhạc Quân vẫn lộ ra nụ cười thư thái, hít một hơi thật sâu mới dựa gần hắn đi về phía nơi dành cho nữ quyến.
Vị trưởng công chúa hồi lâu chưa xuất hiện khiến các vị phu nhân đều sáng mắt. Nữ tử vừa mới sinh con này không hề có bộ dạng mệt mỏi, cũng không có suy sụp như bọn họ nghĩ mà khuôn mặt kia càng ngày càng diễm lệ. Cái này thật khiến người ta đố kỵ
Sở Dịch đưa người tới, nhìn nàng ôm đứa nhỏ chào hỏi mọi người thì vẫn đứng đó không rời đi. Triệu Nhạc Quân quay đầu lại mới phát hiện hắn còn đứng ở cạnh cửa, ánh mắt không xê dịch nhìn chằm chằm mình. Nàng ngẩn người sau đó ôn nhu cười với hắn, ánh mắt ra hiệu ý bảo mọi việc đều ổn thì hắn mới cười rồi sải bước ra ngoài.
Động tác nhỏ giữa hai người lọt hết vào mắt những người khác. Sở lão phu nhân tự nhiên cũng nhìn thấy và biết con trai mình coi trọng đứa con dâu này thế nào. Bà ta nhịn chua xót đứng phía sau những vị phu nhân kia, thỉnh thoảng thăm dò nhìn cháu gái trong ngực Triệu Nhạc Quân.
Tiểu A Mãn sớm đã không còn bộ dáng nhăn dúm dó đỏ hỏn như khí mới sinh. Nàng được bao trong tã lót đỏ thẫm, da thì càng bị tôn lên trắng như tuyết. Trong lúc ngủ mơ đôi môi phấn nộn còn bẹp bẹp hai cái, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu khiến các vị phu nhân ở đây quên mất cả ghen tị với trưởng công chúa.
Sở lão phu nhân nhìn đứa nhỏ xinh đẹp đáng yêu thì không biết sao hốc mắt nóng lên. Bà ta vội vàng quay người âm thầm nâng tay áo lau nước mắt. Lúc quay lại thì trêи mặt bà ta đều là tươi cười.
Tiệc đầy tháng của tiểu A Mãn thì người là cậu như Triệu Tấn tự nhiên không thể bỏ qua, hắn còn mang theo cả con trai mình cùng đến.
Mọi người biết thiên tử ôm con tới thì đều cả kinh. Hoàng Thái Tử ngủ một đường, lúc được bế đến bên cạnh biểu muội thì cũng tỉnh. Triệu Tấn bắt lấy tay nhỏ của hắn đi sờ sờ mũ Tiểu Mãn sau đó nhỏ giọng nói bên tai con trai: “Về sau con là ca ca, phải bảo vệ muội muội nhé!”
Tiểu Thái Tử duỗi tay đến thì tiểu A Mãn cũng mở mắt ra vung tay nhỏ lên hất tay hắn ra. Tiểu Thái Tử không biết là bị sợ hay cho rằng mình bị cự tuyệt mà oa một tiếng khóc lớn. Triệu Tấn luống cuống tay chân muốn dỗ con trai, tiểu A Mãn nghe tiếng biểu ca khóc thì há miệng cười.
Triệu Nhạc Quân cúi đầu nhìn con gái rồi lại nhìn cháu trai đang oa oa khóc, trong lòng chợt lo lắng. Tiểu A Mãn của nàng tính tình có lẽ giống cha nàng, về sau có biến thành một Hỗn Thế Ma Vương không biết chừng.
Chờ đến khi khách khứa đều tan, Triệu Nhạc Quân mới đem lo lắng của chính mình nói với Sở Dịch khiến hắn vui vẻ cười to: “Nữ nhi có quyết đoán giống nàng thì chúng ta mới càng yên tâm phải không?”
Triệu Nhạc Quân cúi đầu nhìn con gái chơi mệt lăn ra ngủ thì tỏ vẻ hoài nghi. Nàng thật sự có thể yên tâm sao?
Sở Dịch thấy nàng ưu tư quá sớm thì kéo nàng ngồi xuống trước bàn, ôm lấy nàng rồi nắm tay nàng đi qua cầm cái tất nhỏ lên tiếp tục khâu.
“Còn chưa khâu xong đâu, A Mãn lớn nhanh nên nàng còn đang chờ mặc tất do mẫu thân tự tay khâu đó.”
Triệu Nhạc Quân nghe vậy thì lập tức quên hết những phiền não kia mà bắt đầu cùng kim chỉ phân cao thấp.
Quần áo, giày tất của con gái, thậm chí cả mũ nhỏ cũng do người làm cha là hắn khâu từng đường kim mũi chỉ. Ngược lại người làm mẹ như nàng lại không khâu nổi một cái quần áo cho ra hồn.
Hắn lại luôn lấy cớ không cho nàng làm. Lúc nàng đang mang thai hắn nói không thể làm sẽ hỏng mắt, chờ sinh xong nàng ở cữ hắn cũng nói vậy. Cứ thế kéo tới gần đây hắn mới cho nàng chạm vào kim chỉ.
Cuối cùng Sở Dịch cũng dời được lực chú ý của nàng, khóe miệng cười nhẹ, chỉ điểm mũi kim cho nàng. Hai người kề sát chứng kiến cái tất nhỏ kia ra đời.
Sau khi khâu xong một kim cuối cùng Triệu Nhạc Quân nhìn cái tất nhỏ trong lòng bàn tay, trong lòng có cảm giác thành tựu không nói nên lời. Nàng quay đầu hôn lên má Sở Dịch.
Kết quả vừa hôn đã khiến người nào đó như sói như hổ đáp lại. Triệu Nhạc Quân mềm người rúc trong ngực hắn, ngực căng lên khó chịu. Sở Dịch bị nàng đẩy ra thì thấy vạt áo trước của nàng ướt một mảnh. Hô hấp của hắn trầm trọng, cứ thế cúi đầu.
Triệu Nhạc Quân bị hành động của hắn làm cho kĩnh hãi, bên tai truyền đến tiếng hắn nuốt khiến nàng xấu hổ đến hộ tai đỏ lên như nhuộm máu. Nháo đến cuối cùng tiểu A Mãn tỉnh lại phát hiện đồ ăn của mình không còn thì oa oa khóc hồi lâu. Triệu Nhạc Quân đau lòng đến dậm chân đá người nào đó vài cái.
Trước khi ăn cơm chiều Sở Dịch lại đi ra ngoài một chuyến, hắn nghĩ đến một vấn đề quan trọng nên chạy đến Liên phủ. Liên Vân đút tay vào tay áo chiêu đãi vị khách không mời mà tới này.
Sở Dịch đứng trước mặt Liên Vân hồi lâu mới gian nan mở miệng hỏi: “Có thuốc nào có thể tránh thai không?”
Liên Vân trừng mắt thật lớn, lập tức chỉ tay vào mũi hắn mắng: “Ngươi cư nhiên muốn Quân Quân ăn loại thuốc gây tổn lại thân thể hả?!” Những thứ thuốc đó dù ôn hòa cũng vẫn có độc dược có hại cho nữ tử!
“Không, không phải.” Sở Dịch nhắm mắt, cố cắn răng nói, “Là…… cho ta.”
Triệu Nhạc Quân mới ra cữ, hắn không cầm thú đến mức bây giờ đã không nhịn được nhưng về sau……
Liên Vân kinh ngạc, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.