Hà Hòa cúi đầu cười nhẹ: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”
Hà Côn Minh nghe vậy thì thay đổi sắc mặt ngay, nghiêm khắc nói: “Nếu con còn để người cha này trong mắt thì nghe lời đi. Có phải ngay cả nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của cha con cũng không đáp ứng hay không, muốn cha chết không nhắm mắt sao hả?”
Hà Hòa nhíu mi: “Đâu có đâu, nếu tôi nhớ không lầm thì vừa mới đây thôi cha nói nguyện vọng cuối cùng của cha là mong trước khi cha chết tôi ngoan ngoãn ở yên một chỗ kia mà?”
Hà Côn Minh: “…” Ông ta vỗ vỗ ngực như thể vừa chịu kích thích gì lớn lắm, thở dốc nói: “Con…con nhất định phải đối đầu với cha như vậy sao?!” Từ nhỏ đến lớn cha chưa từng làm việc gì có lỗi với con, còn nữa, nhà họ Hà có để con thua thiệt cái gì chưa?!”
Hà Hòa gọt xong quả táo, lại thong thả ung dung mà bổ thành từng miếng nhỏ: “Đừng nói thế, nghe cứ như là tôi đã làm việc ác nhân thất đức gì vậy đó. Cổ phần không phải tôi khóc lóc cầu xin các người cho tôi, mà là kết quả của bản hiệp nghị giữa các người với nhà họ Hạ.”
“Năm đó hai nhà Hạ, Hà có xích mích nhưng lại vì lợi ích mà không thể không hợp tác với nhau. Thế là các người cắn răng kết làm thông gia. Kết quả thế nào? Tám năm sau ông và bà Hạ li dị, nhưng hợp tác lại không thể đứt đoạn, thế là các người nghĩ ra một cách, xem như làm vừa lòng đẹp ý cả đôi bên. Mỗi bên đòi % cổ phần làm tin, muốn nắm thóp đối phương, để có thể yên lòng mà tiếp tục hợp tác, thế nhưng các người ai cũng lo lắng bên kia trở mặt, bèn lấy cổ phần treo trên danh nghĩa của tôi.”
“Chỉ có thể hưởng thụ hoa hồng, không có quyền xử lý cổ phần, quả là mĩ mãn hoàn hảo, nhỉ?”
“Thế nhưng lòng dạ các người tham lam không đáy, bề ngoài thì muốn vui vui vẻ vẻ mà hợp tác nhưng bên trong thì không ngừng tìm đủ mọi cách lừa gạt tôi để nuốt trọn cổ phần.”
“Đối với tất cả các người, tôi chẳng qua chỉ là một công cụ để lợi dụng, giống như một cái két sắt chứa tiền cho các người thôi, tôi nói đúng chứ?”
Cậu khoan thai từ tốn nói xong, Hà Côn Minh xanh cả mặt: “Nếu đã biết vậy mày còn ấm ức cái gì nữa? Mày cầm số tiền hoa hồng khổng lồ như vậy rồi chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao? Mày nhìn xem mấy anh chị em của mày có ai được như vậy không, cả đám chúng nó đều thèm nhỏ dãi ra kia kìa!”
Hà Hòa khẽ gật đầu: “Đúng vậy, những người gọi là anh chị em ruột thịt của tôi kia chắc chắn rất hâm mộ, ghen tị tôi, thậm chí còn hận tôi nữa.” Hà Hòa nói anh chị em ruột là ám chỉ luôn cả một tá con riêng bên ngoài của Hà Côn Minh, và đôi anh em được mang thai hộ bên nhà họ Hạ kia nữa.
Cậu đã từng gặp thoáng qua vài người trong số đó, sau đó phải công nhận một điều rằng những người lớn trong nhà họ Hà đã che giấu phần lớn ác ý đối với mình rồi, vẫn còn dịu dàng chán. Những kẻ anh chị em kia mới thực sự là thù hận cậu, ước gì cậu chết quách đi cho rồi hòng kế thừa vị trí đó.
Hà Hòa cong môi tiếp tục mỉa mai: “Nhưng mà cha à, có phải cha đãng trí rồi không? Nếu không phải bốn năm trước tôi tự mình mời luật sư đến, nhà họ Hà cũng vậy mà nhà họ Hạ cũng thế, có ai đã từng nghĩ đến việc trả lại tiền hoa hồng cho tôi chăng? Đến nay tôi vẫn còn nhớ rõ lúc bị tôi quậy cho một trận xong, các người ai nấy đều như bị xẻo thịt lột da cơ mà.”
Còn không phải là cắt thịt sao? Đó là số hoa hồng thu được trong mười năm, cả hai nhà gộp lại phải có đến vài tỷ!
Hai nhà vì số tiền này nên còn gạt hết những bất hòa mà ngồi xuống thương lượng với nhau nữa kìa. Nếu khi đó Hà Hòa không tự tranh thủ quyền lợi cho mình, làm cho bung bét ra thì cậu làm gì có cửa mà lấy lại được số tiền đó.
“Tất cả đều là tôi tự mình giành lấy được, cha đừng có nói như thể nhà họ Hà ban ân huệ cho tôi vậy chứ. Các người đã có bản lĩnh định ra hiệp nghị này thì cũng phải lường trước mọi bất trắc chứ. Dù sao thì so với chuyện hai nhà hợp tác thì chút hoa hồng này có đáng gì đâu mà.”
Hà Côn Minh bị nói đến câm nín, Hà Hòa nói ra mọi chuyện rõ ràng minh bạch như vậy khiến ông ta không còn tư cách lấy vị trí người lớn trong nhà ra để đàn áp cậu nữa.
Hà Côn Minh đột nhiên trầm mặt xuống, không thèm giả bộ nữa: “Rốt cuộc mày muốn thế nào mới bằng lòng chuyển nhượng lại cổ phần?”
Hà Hòa gọt hết quả táo, cầm cái lõi vứt vào thùng rác rồi lấy khăn giấy tỉ mỉ chà xát đôi tay, khuôn mặt mềm mại ôn hòa có vẻ rất dễ nói chuyện: “Đơn giản thôi, nếu muốn đồ trong tay tôi thì cứ đem đồ ngang giá đến mà đổi, vài chục tỷ thì không tới, nhưng vài tỷ chắc được mà.”
Hà Hòa nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của cha mình, tâm tình vô cùng vui sướng mà nói tiếp: “Như vậy đã không thể chấp nhận rồi sao? Đây là quy tắc trao đổi công bằng hiển nhiên đó cha à. Cơ mà tôi cũng rất lấy làm lạ, ngay từ lúc đầu các người lấy đâu ra tự tin mà cho rằng sẽ không cần phải trả bất cứ cái giá nào cho hành vi của mình? Muốn lấy tiền từ trong túi của tôi? Nhìn tôi rất giống một đứa coi tiền như rác sao?”
“Hao hết tâm tư vẽ ra một lời nói dối hoành tráng như vậy, từ trên xuống dưới nhà họ Hà còn diễn xiếc khỉ hơn mười năm với tôi, lại còn tìm được tên Triệu Nhuận Trạch kia chơi trò tình ái với tôi. Hao hết tâm trí tính kế tới tính kế lui, ai không biết còn tưởng cả hai nhà đã sa cơ thất thế đến nơi, phải sống lay lắt nhờ mớ cổ phần đó kia đấy.”
Lời này đủ ác độc, mà ác nhất là thái độ nhàn nhã không thèm để ý cứ như đang xem một trò hề nhàm chán của Hà Hòa.
Hà Côn Minh tức đến muốn tắt thở, nhưng đồng thời cũng dấy lên một nỗi hoang mang trong lòng. Chẳng lẽ thật sự như lời Hà Hòa nói, bao nhiêu năm nay bọn họ mưu tính nhiều như vậy, thậm chí cả cha già cũng phải hạ mình diễn kịch cùng một thằng nhóc chỉ để thuận lợi lấy lại mấy chục tỷ hay sao?
Số tiền này tuy rằng cũng nhiều đấy, nhưng so sánh với giá trị của Hà thị thì thật sự không có bao nhiêu quan trọng, có khi chỉ cần hoàn thành vài dự án là có thể kiếm lại được.
Nghĩ đến đây, Hà Côn Minh tái mét cả mặt mày.
Ông ta rất nhanh bác bỏ ý nghĩ này. Rõ ràng là bọn họ muốn lấy được cả % cổ phần của nhà họ Hạ, đồng thời khống chế không để Hà Hòa chuyển nhượng cổ phần cho người khác, cũng bịt miệng Hà Hòa luôn, không cho cậu khui chuyện này ra bên ngoài.
Mục tiêu cao cả cấp thiết như vậy kia mà!
Nhưng mà nếu cẩn thận nghĩ lại thì thật ra cũng không cần lôi cả cha và nhiều người như vậy vào màn diễn chứ nhỉ.
Hà Côn Minh bị mấy suy nghĩ này lượn vòng trong đầu đến rối loạn muốn ngất luôn.
Hà Hòa vẫn chưa chịu buông tha cho ông ta, ngước mắt lên từ từ nhả từng chữ: “Đến lúc này mà còn diễn màn bị bệnh nan y. Ông Hà à, ông vì muốn chiếm một chút lợi lại không tiếc tự nguyền rủa chính mình, làm tôi bất ngờ lắm đó.”
Hà Côn Minh thật sắp hộc máu đến nơi: “Hà Hòa! Thằng mất dạy này!”
Hà Hòa cười khẽ đứng lên, ném cả khăn giấy vào sọt rác: “Muốn cổ phần thì thể hiện sao cho có tâm chút, đừng có giở mấy thủ đoạn thấp kém này mãi, chỉ làm tôi càng khinh thường các người mà thôi.”
Nói xong, cậu sải bước ra khỏi phòng bệnh.
Hà Hòa cũng không có đi ngay, cậu đứng lại nghe ngóng tiếng gầm gừ của Hà Côn Minh trong phòng, từng câu từng lời đều là mắng mỏ cậu, xem ra mình đoán đúng rồi, ung thư sắp chết cái gì, là giả cả.
Cậu cười nhạo một tiếng, không thèm để ý đến nữa bỏ đi luôn, bước vào màn đêm thăm thẳm. Chỉ là cậu còn chưa đi xa khỏi bệnh viện thì đột nhiên bị một người chặn lại.
“Cậu ba.”
Người chặn đường cậu là quản gia của nhà họ Hà, lão khom người nói: “Ông chủ mời cậu về nhà.”
Hà Hòa cũng không bất ngờ, Hà Côn Minh ra trận diễn màn khổ nhục kế như vậy, bên kia chắc chắn cũng có người đứng sau màn theo dõi diễn biến. Bây giờ kế sách này thất bại rồi, làm sao bọn họ trơ mắt nhìn mình đi mất được.
Cậu gật đầu không do dự: “Được rồi, nhưng mà tôi muốn dẫn vài người về cùng luôn.”
….
Lúc Chu Dục đến thủ đô là đã nửa đêm. Trước lúc lên máy bay, anh đã nhờ người nghe ngóng tình hình hiện tại của nhà họ Hà rồi. Nhà lớn nhà họ Hà, xí nghiệp nhà họ Hạ, bệnh viện Hà Côn Minh nằm đều có cài người theo dõi hết, vừa xuống máy bay đã nắm được tin tức mới nhất.
“Em ấy bị đưa về nhà họ Hà rồi?” Chu Dục dừng chân, nhíu mày.
Trịnh Chiết nói: “Đúng vậy, nhưng mà cậu Hà có mang theo bốn vệ sĩ, một đầu bếp, một bảo mẫu trở về với mình.”
Quay về nhà mình mà còn phải mang theo vệ sĩ, đầu bếp, bảo mẫu. Đây là trắng trợn phòng ngừa mình bị đánh, bị hạ độc sao? Đám người nhà họ Hà nhìn thấy vụ dàn cảnh này chắc tức chết rồi.
Trở mặt triệt để luôn.
Trịnh Chiết tiếp tục báo cáo: “Người quản lý quỹ tài sản của cậu Hà đang tiến hành tìm kiếm người thu mua cổ phần của Hà thị.”
Mí mắt Chu Dục giật giật, xem ra bé con thật sự nổi giận rồi.
Chỉ là không biết cơn tức này là nhằm vào anh nhiều hơn một chút hay là nhằm vào nhà họ Hà nhiều hơn một chút.
Chu Dục đứng im lặng giữa trời gió lạnh một lát. Anh nghĩ bất kể Hà Hòa muốn làm gì anh cũng sẽ ủng hộ cậu, không biết như vậy cậu có thể xử anh nhẹ tội hơn chút không nhỉ.
Anh nói với Trịnh Chiết: “Tìm khách sạn nghỉ cái đã, đợi trời sáng rồi về nhà chính một chuyến thăm ông nội.”
…
Nhà họ Hà đúng là rất có tiền, nhưng ở đất thủ đô ra cửa là gặp được nhà có tiền, lại tấc đất tấc vàng này thì nhà lớn của nhà họ chẳng qua cũng chỉ là một căn biệt thự lớn nằm giữa sườn núi thanh tịnh kèm theo vài khu đất quanh đó mà thôi. Loại một gia tộc độc chiếm hẳn một đỉnh núi, xung quanh có đầy đủ siêu thị, bệnh viện, rạp chiếu phim, thẩm mỹ viện chỉ để phục vụ nhu cầu của người trong nhà như trên phim là hoàn toàn không thể nào. Vì thế lần này Hà Hòa trở về phải ở cùng với cả gia đình ba thế hệ trong căn biệt thự lớn kia, chắc chắn ngẩng đầu cúi đầu đều không tránh khỏi chạm mặt.
Lúc cậu trở về đã hơn nửa đêm, trong biệt thự rất yên tĩnh, rõ ràng là đêm hôm khuya khoắt gọi cậu trở về cho bằng được, nhưng đến khi về tới lại chẳng có ma nào ra đón ngoài người làm, định ra oai phủ đầu à?
Hà Hòa cũng chẳng thèm để bụng làm gì, càng tốt, khỏi quấy rầy đến ai hết. Cậu nghênh ngang dẫn theo vệ sĩ và bảo mẫu trở về phòng cũ của mình, bắt tay vào kiểm tra, dọn dẹp ầm ĩ, thay hết tất cả đồ đạc trong phòng bằng đồ dùng sinh hoạt mình mang đến.
Việc dọn dẹp gây ra động tĩnh không nhỏ, đương nhiên làm người ở ngay bên cạnh phải chú ý.
“Cái quái gì vậy? Đã nửa đêm rồi mà nhao nhao hết cả lên thế này?!” Một thanh niên mặc áo ngủ xộc xệch đầu còn nguyên ổ gà vọt ra khỏi phòng, chợt nhìn thấy Hà Hòa đứng ngay cửa phòng bên cạnh thì lập tức stop lại.
“Ôi dào, còn tưởng là chuyện gì, thì ra là em họ về nhà. Không phải mày sống chết không chịu về sao? Mấy năm nay mỗi dịp lễ tết trong nhà gọi mãi mà mày không thèm đếm xỉa tới, làm sao mà hôm nay lại về thế này?”
Hà Hòa liếc nhìn người vừa xông ra, đã bốn năm rồi mà tên này chẳng có gì thay đổi, có khác chăng thì là lúc trước gã còn ra vẻ lấy lòng cho có lệ, chỉ mỗi tội không che giấu được vẻ ghen ghét trong mắt, còn bây giờ thì gây hấn trần trụi luôn rồi.
Người này là anh họ thứ hai trên danh nghĩa của Hà Hòa, tên Hà Kỳ Hâm, là con trai của vị bác hai xởi lởi kia.
Hà Hòa không thèm để ý đến gã ta, nhưng Hà Kỳ Hâm không kìm được tính khí nóng nảy của mình, như người không xương đứng tựa vào khung cửa móc mỉa: “Bao nhiêu năm nay cầm một đống tiền chơi bời sung sướng lắm hả? Chỉ đáng tiếc không phải của mình thì vĩnh viễn không phải của mình. Mày ngoan cố được bao lâu, cuối cùng chẳng phải cũng quay về sao? Tao khuyên mày một câu, nhìn cho rõ tình thế của mình bây giờ đi, đừng tưởng rằng có trong tay cổ phần rồi muốn làm gì thì làm, chống mắt lên mà xem người lớn trừng trị mày thế nào!”
Hà Hòa bỗng bật cười: “Trong nhà dùng cách gì đối phó với tôi thì tôi không biết, nhưng đối phó với anh thì đúng là tôi có cách đó.”
Chỉ chốc lát sau, một tiếng kêu rên thảm thiết vang lên khắp biệt thự. Hà Kỳ Hâm trên người còn mặc áo ngủ bị ném xoạch xuống lầu, bị ném theo còn có cả những đồ đạc trong phòng của gã. Hà Hòa thản nhiên nói với mấy vệ sĩ của mình: “Phòng tôi không đủ chỗ cho tất cả mọi người, các anh ở tạm bên phòng này đi.”
Sau đó Hà Hòa đóng cửa phòng lại không thương tiếc, mặc kệ Hà Kỳ Hâm tru tréo như quỷ kêu sói gào dưới lầu. Cậu bơ luôn những động tĩnh khác trong biệt thự, xem như không thấy không biết. Ngoài cửa đã có vệ sĩ đứng canh, đừng có ai hòng lên đây làm phiền cậu được.
Dám ép cậu trở về thì phải chuẩn bị tinh thần bị hành đi đã.
____________