Hà Hòa run lên một chút, thân thể theo phản xạ lui về phía sau, đôi môi mấp máy nhưng không thành tiếng. Cậu khẽ rũ mắt, trong lòng nghĩ thầm: quả nhiên là thế.
Hà Hòa không phải ngu ngốc, cũng không phải đầu gỗ. Chu Dục đối xử với cậu như thế nào dĩ nhiên cậu biết rõ. Anh chăm sóc cuộc sống hằng ngày của cậu, phối hợp với cậu đóng kịch trước mặt bạn bè, rồi thêm cả những hành động, những cái liếc mắt lén lút gần đây, cùng với những biểu hiện suốt dọc đường đi hôm nay nữa.
Nếu có thể, cậu hi vọng có thể giữ được mối quan hệ đơn giản giữa hàng xóm, bạn bè như vậy mãi là tốt nhất. Ở bên cạnh Chu Dục cậu rất vui vẻ, rất thoải mái, cậu không muốn thay đổi đột ngột như vậy.
Nhưng mà, bây giờ thế này…
Chu Dục buột miệng thốt ra câu nói kia xong trong lòng như đang gắn mô-tơ chạy brừm brừm. Anh thấy Hà Hòa không kháng cự rõ ràng nên lỡ tới rồi cho tới luôn: “A Hòa, anh thật sự thích em. Anh thích cảm giác ở bên cạnh em, thích cảm giác chăm lo cho em, thích em thừa nhận anh là bạn trai trước mặt người khác, thích mỗi ngày nhìn thấy em, trò chuyện cùng em. Anh không muốn tiếp tục làm một người hàng xóm đóng giả làm bạn trai nữa, cho anh một cơ hội đi, được không?”
Được không?
Hà Hòa nhìn vào ánh mắt chân thành tha thiết của Chu Dục, nhìn khuôn mặt khẩn trương gấp gáp của Chu Dục, nhìn anh leo núi vẫn thong thả không chảy một giọt mồ hôi mà giờ phút này hai bên thái dương lại ướt đẫm, nhìn anh vì căng thẳng mà mặt đỏ lựng lên.
Cậu nghĩ rất nhiều, nghĩ đến từng người một trong nhà họ Hà, nghĩ đến Triệu Nhuận Trạch vẻ ngoài đạo mạo bên trong lại đầy bụng dối trá, cuối cùng ký ức dừng lại ở hai tháng bên cạnh Chu Dục, từng chút từng chút một. Bắt đầu từ hình ảnh Chu Dục với phong thái vạn người được một trên sân khấu ngày hôn lễ, cuối cùng dừng lại ở cảnh tượng trong nhà ăn ngày hôm đó, khi Chu Dục mỉm cười nắm tay mình dắt đi.
Chu Dục như muốn ngừng thở, quan sát tỉ mỉ từng nét mặt thay đổi trên khuôn mặt Hà Hòa, mỗi một giây trôi qua đều cảm thấy như thời gian đang kéo dài vô hạn.
Rốt cuộc, Hà Hòa chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn thẳng vào Chu Dục, trong lúc anh hồi hộp mong chờ, phun ra một câu hỏi: “Lần nào anh cũng nói với khách hàng của mình như vậy hở?”
Cái…cái gì khách hàng? Lại còn lần nào?
May mà đầu óc Chu Dục còn chưa đình công, trong phút chốc nhớ ra “thiết lập bối cảnh” của mình.
Trai bao gì gì gì đó…
Mặt anh ngay lập tức biến thành màu gan heo, sắp hộc máu đến nơi.
Phắc, đó không phải là tui, ok? Anh thực sự là một thanh niên ba tốt giữ mình trong sạch đó. Hút thuốc không, bia rượu…rất ít khi uống, chưa bao giờ chơi trò mập mờ với ai, càng chưa từng có mảnh tình vắt vai nào.
Nhưng mà bây giờ anh có thể nói rõ chân tướng được chắc? Nhìn người trong lòng mặt mày vô cảm, ánh mắt tối thui, Chu Dục liền phát hoảng, làm sao mà dám nói ra để mọi việc càng thêm phức tạp nữa?
“Không có, chưa từng có, anh chưa từng yêu ai khác. Những người đó…những người đó đều là vì công việc cả. Không không, thật ra anh rất biết giữ mình, tuy là làm việc ở quán bar nhưng đều là bán thân không bán nghệ, ấy không không, bán nghệ không bán thân.”
Chu Dục quả thực muốn bổ đầu mình làm đôi quách cho rồi, nói cái gì vậy trời?
Hà Hòa lại chớp mắt, chầm chậm hỏi: “Vậy anh và người yêu cũ là thế nào nữa?”
Người yêu cũ? Người yêu cũ nào cơ?
Chu Dục ngơ ngác.
Hà Hòa thong thả ung dung nhắc anh nhớ: “Là cái người lừa anh, đá anh, xong rồi còn gạt tiền anh đó.”
Chu Dục: “…”
Nhớ tới mình vì làm bộ đáng thương mà giả nghèo giả khổ nói xạo, Chu Dục muốn ngất xỉu, nhưng bây giờ chỉ có thể nuốt máu vào trong, cắn răng nói: “Cái đó…chỉ là nhất thời nông nổi, tình cỡ gặp gỡ, thử làm quen một thời gian rồi sau đó thấy tính cách không hợp nên chia tay. Thật ra qua lại nhau không bao lâu anh đã nhìn rõ được bản chất của gã, thấy không ổn nên chia tay.”
Hà Hòa yên lặng nhìn anh như muốn nói: vậy mà anh còn bị lừa cõng một đống nợ?
Chu Dục đưa tay lau mồ hôi, mẹ kiếp, cứ như một thằng ngu, này thì nói dối, này thì giả vờ, bây giờ thấy cảnh chưa?
Anh lấy lòng nhìn Hà Hòa: “Đó chẳng phải là do anh chân thành với người khác sao? Lúc đó quen nhau nên anh nào có đề phòng người ta. Sau này tiền anh kiếm được đều giao hết cho em giữ được không?” Chợt Chu Dục nhớ ra, vội vàng bổ sung: “Tiền nợ anh trả gần hết rồi, sẽ có tiền tiết kiệm đưa cho em nhanh thôi.”
Ây dà, lịch sử đen tối đã qua cả rồi, xem anh nè! Anh đẹp trai, có tài, bây giờ còn trở thành người đàn ông thành đạt lương cao, rất có tương lai, điều kiện vật chất ổn định, sinh hoạt lành mạnh, không phải dạng sở khanh, vừa hiền lành vừa biết quan tâm người khác, giới thiệu với ai cũng được nở mày nở mặt, tuyệt đối là mẫu bạn trai lý tưởng đó!
Anh bỗng nhớ đến việc gia đình, tiếp tục trình bày: “Đúng rồi, nhà anh chỉ còn mẹ anh. Mẹ đã biết xu hướng tình dục của anh từ lâu, vả lại cũng đã đồng ý, không hề có yêu cầu phải có con nối dõi, ở bên anh sẽ không gặp phải cản trở gì. Bây giờ chỉ chờ anh mang bạn trai về giới thiệu là có thể kết hôn ngay.”
Nghe đến đây Hà Hòa có phần bất ngờ, ánh mắt cậu nhìn Chu Dục liên tục thay đổi. Cả người Chu Dục cứng còng, giống như nhân viên đang trong đợt kiểm định công ty vậy.
Cuối cùng, Hà Hòa thở một hơi thật dài: “Tôi vẫn chưa nghĩ kĩ, anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ có được không?”
“Được được được chứ!” Chu Dục có thể nói không sao? “Em cứ từ từ xem xét, anh chờ câu trả lời của em.”
Nhưng mà nghĩ cho kĩ thì Hà Hòa không có từ chối mình, đây đã là câu trả lời khả quan lắm rồi, mình tiếp tục cố gắng thêm nữa còn sợ em ấy không đổ hay sao? Nghĩ như vậy, anh lại lấy lại vẻ tự tin tràn trề.
Đúng lúc này, ông mặt trời hồng rực ló ra từ chân trời xa xa, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, chiếu rõ cả bộ dáng ngốc nghếch lúc này của Chu Dục. Hà Hòa cảm thấy buồn cười, mình còn chưa đồng ý đâu, ảnh vui cái gì chứ.
Hai người lại ở trên núi ngắm nhìn chốc lát rồi đi xuống, về đến nhà mới hơn giờ sáng. Thật ra Chu Dục còn muốn ở bên Hà Hòa thêm nữa, nhưng anh còn phải đi làm, liền bị Hà Hòa đuổi đi mất.
Ở một mình trong nhà, Hà Hòa suy nghĩ hồi lâu vẫn không biết quyết định thế nào, thế là không thèm nghĩ nữa, lấy giấy bút ra vẽ tranh.
Trước đó cậu cũng không hề lừa Chu Dục, phòng làm việc của cậu vừa nhận một đơn hàng mới, là tiểu thuyết liên quan đến game online cho nên phải thiết kế hình tượng nhân vật theo hướng game online cổ trang.
Số lượng tranh minh họa cho quyển tiểu thuyết này rất lớn, có đến hơn ba mươi nhân vật cần thiết kế tạo hình. Không những vậy, yêu cầu của bên tác giả cũng nhiều nên họa sĩ chuyên vẽ tranh cổ phong trong văn phòng của cậu, là người có bút danh “Bỉ Lâu Cao” kia, làm không xuể, vì thế ông chủ gọi Hà Hòa và Đinh Phi Vũ sang hỗ trợ anh ta.
Hà Hòa được phân công bảy nhân vật, toàn bộ đều là nam, có công tử hào hoa phong nhã, có hiệp khách phóng khoảng hào sảng, có sát thủ lạnh lùng thị huyết, có đế vương uy nghiêm khí khái, có thành chủ ngạo nghễ tiêu dao, có thiếu niên lanh lợi tinh nghịch, còn có tiên nhân phiêu diêu thoát tục.
Hà Hòa vốn khá am hiểu cách vẽ cổ phong, vì đây cũng là phong cách chính của văn phòng bọn họ, nếu không cũng không đặt tên văn phòng là “Huyền An”, mang hơi hướm cổ phong. Lúc cậu vừa bị Đinh Phi Vũ dụ vào team, mấy tác phẩm đầu tay đều là tranh minh họa cho truyện ngắn đam mỹ cổ trang. Nội dung thì có loại quang minh lỗi lạc, trời xanh trăng sáng, cũng có loại diễm tình mỹ mà không tục.
Kỹ thuật vẽ từ đó mà luyện thành. Hà Hòa đọc kĩ yêu cầu của bên nguyên tác, vẽ phác thảo, sau đó hoàn thiện, tô màu.
Sau đó nữa, Hà Hòa bỗng phát hiện ra, tất cả tranh mình vẽ đều là mặt của Chu Dục. Cậu ngây người mất một lúc, lắc đầu cười thành tiếng, thì ra mình đã rơi vào hố từ bao giờ rồi sao?
Mỉm cười nhẹ nhàng cũng là anh, kiên cường bất khuất cũng là anh, nhìn xa nhìn gần đều là anh.
Hà Hòa lúc lắc đầu, đúng là tẩu hỏa nhập ma rồi mà, đến mức như thế rồi sao? Cậu bất chợt nhìn lên cửa sổ sát đất nhìn ra ban công, trên mặt kính phảng chiếu nét mặt của cậu, nét mặt mỉm cười bất đắc dĩ. Cậu im lặng trong chốc lát. Xem ra mình vui vẻ vì Chu Dục thổ lộ nhiều hơn mình nghĩ.
Cậu buông bút, ngồi ngẩn người, cầm lấy di động muốn tìm người tâm sự cùng, thế nhưng lướt hết một vòng danh bạ lại chẳng biết phải gọi ai.
Trong điện thoại nhiều nhất là số của bạn học, đương nhiên không thể gọi rồi. Hà Kỳ Đa? Cho next liền. Đinh Phi Vũ? Tên miệng rộng, cậu không nghĩ đó là ý hay. Ông chủ? Biên tập viên? Không thân thiết đến mức đó. Ngón tay Hà hòa trượt đến tên đàn anh Văn, cuối cùng vẫn cho qua, hai người họ chủ yếu là bàn bạc công việc mà thôi, cuối cùng là số của thầy cô, số của luật sư, bỏ qua luôn.
Đi hết một vòng danh bạ thế mà ngay cả một người để trút hết nỗi lòng cũng không có, sống hai mươi mấy năm rồi, hình như như vậy có hơi thất bại.
Hà Hòa suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ rất nhiều thứ, rốt cuộc vẫn không tài nào tĩnh tâm được, bèn cầm chìa khóa, ra khỏi nhà thẳng tiến đến công ty Chu Dục. Cậu muốn xem cảm giác cùng nhau tan làm có thật sự thích như Chu Dục nói không.