Cô biết anh, anh cũng biết cô. Ngàn lời cũng không cần nói tiếp, chỉ cần một câu tình thơ ý họa, hóa ra cậu cũng ở đây.
Cố Tây Lương lái xe thẳng vào trong sân mới dừng lại, một tốp năm, bảy người vội vạng chạy ra, trong lòng thầm chắc tới %.
Hòa Tuyết xuống Mạc Bắc cũng xuống theo, nhìn quanh bốn phía: “Đến đây làm gì?”
Cố Tây Lương dẫn theo Hòa Tuyết đi về hướng phòng khách, nghe thấy Mạc Bắc hỏi vậy liền quay đầu lại nửa cười nửa không, giọng điệu châm chọc: “Chẳng phải cậu muốn đại khai sát giới à? Bọn đầu sỏ ở đây đấy! À đúng rồi, có cần dao làm bếp không, tớ gọi người mang tới cho”.
“Ý cậu là…”
Nửa câu sau Mạc Bắc không dám thốt ra miệng, sợ không cẩn thận sẽ bị cái mồm quạ đen của anh ta nói trúng.
Nguyễn Ân mới chỉ được chứng kiến những tình huống thế này trong phim, nữ chính và nam chính phải chịu đủ sự cản trở và phản đối của gia đình. Cô cũng từng nghĩ về chuyện sẽ mặc thế nào, nói những gì, cử chỉ thái độ ra sao khi gặp ông ngoại của Cố Tây Lương, nhưng tình hình hiện tại tương phản quá lớn, cô không chỉ ăn mặc bình thường, hành động chậm chạp mà còn không thể trả lời được những câu hỏi của đối phương.
Rất bất lực.
Đột nhiên ngoài cửa có người hô lên: “Cậu hai”.
Nguyễn Ân quay đầu lại liền trông thấy Cố Tây Lương, phía sau còn có Hòa Tuyết và Mạc Bắc.
Khoảnh khắc ấy, cô thật sự muốn khóc.
Năm Cố Tây Lương mười hai tuổi, cha mẹ anh gặp tai nạn qua đời, chỉ còn lại hai người thân là ông ngoại ít nói không cười, và người anh trai hơn anh ba tuổi.
Ông ngoại Chu Tử Ninh thời trẻ cũng là con cháu nhà quan, tính tình cố chấp, không chịu nghe theo sự sắp đặt của gia đình theo nghiệp làm ăn, mà lẳng lặng tòng quân. Nhờ tài trí hơn người, ông từ tay trắng tiến thẳng trên con đường chính trị, về sau thời cuộc thay đổi, Chu Tử Ninh mới trở về nơi này định cư, kết hôn, sinh con. Vì giao thiệp giỏi, mánh khóe nhiều, chỉ vài năm ngắn ngủi đã có bước nhảy vọt, trở thành nhân tài mới nổi của giới chính trị.
Về phần Cố Nhậm. Nếu không có Hà Diệc Thư, anh ta sẽ là người mà cả đời này Cố Tây Lương sùng bái chỉ sau ông ngoại. Cố Nhậm làm việc bình tĩnh, quyết đoán, chưa đầy một năm sau khi tốt nghiệp ngành tài chính của Đại học Colombia liền cùng bạn bè hùn vốn lập công ty riêng.
Cố Tây Lương từ khi trưởng thành đều sống cùng ông ngoại nên ảnh hưởng khá nhiều tính cách của ông, muốn giải quyết một người thì cần phải học cách che giấu ý nghĩ, nắm chắc cơ hội tìm được điểm yếu của đối phương.
Một là kiêng nể vài phần, hai là diệt cỏ tận gốc.
Cố Tây Lương tiến lên kéo Nguyễn Ân ra sau lưng mình, kính cẩn gọi một tiếng: “Ông ngoại.”
Chu Tử Ninh giận đến tím tái mặt mũi: “Ai là ông ngoại của anh? Chuyện chung thân đại sự của anh mà tôi phải biết qua miệng người khác, anh muốn tôi tức chết phải không? Sao anh không thể khiến tôi bớt lo như anh trai anh thế hả?”
Vội vã tiến hành đám cưới với Nguyễn Ân, sau đó Cố Tây Lương cũng cảm thấy mình bốc đồng, chỉ vì một sự kinh ngạc nhất thời mà không kịp suy nghĩ kỹ càng. Trong lòng vốn có bất an, nhưng giờ nghe Chu Tử Ninh nhắc đến Cố Nhậm, Cố Tây Lương lập tức trầm mặc, khẩu khí cũng trở nên lạnh băng.
“Đừng so sánh cháu và anh ấy!”
Chu Tử Ninh ngây người, thở dài.
“Chẳng lẽ cháu định đến chết cũng không chịu qua lại với nó? Nói thế nào hai đứa cũng là anh em ruột, vì một đứa con gái mà như thế có đáng không?”
Cố Tây Lương thản nhiên phản bác: “Ngày xưa ông cũng vì một người phụ nữ mà lạnh lùng với bà ngoại cả một đời đấy thôi.” Cố Tây Lương chọc một nhát vào vết thương của Chu Tử Ninh.
Đây chẳng phải do chính ông dạy sao? Một là không ra tay, hai là hạ độc chiêu. Chu Tử Ninh tức giận đến run rẩy, ông bước xuống, chĩa chiếc gậy trong tay về phía Cô Tây Lương.
Cố Tây Lương không tránh, nhắm mắt chịu đòn.
Mạc Bắc muốn ngăn mà không dám, sự lợi hại của ông Chu thế nào, anh ta đã từng được thấy.
Từ sau khi Cố Tây Lương mười chín tuổi, ngoài Hà Diệc Thư, không có ai khiến Cố Tây Lương nếm được mùi vị tình yêu. Lần đầu tiên gặp mặt, cô khẽ cong khóe môi, nói với anh bằng giọng hờ hững: “Cố Tây Lương năm hai? Tôi biết cậu, tài tử khoa Nghệ thuật”.
Cảm giác của Cố Tây Lương đối với Hà Diệc Thư đột ngột dâng trào, giống như đại dương tuổi trẻ đang gầm gào. Cô mang đến cho anh tất cả buồn vui mà một người trẻ nên có,
“Hà Diệc Thư, tân sinh viên có số điểm cao nhất trong lịch sử khoa Trung văn của đại học T. Cậu cũng không kém gì ai.”
Cô biết anh, anh cũng biết cô. Ngàn lời cũng không cần nói tiếp, chỉ cần một câu tình thơ ý họa, hóa ra cậu cũng ở đây. Hai người họ yêu nhau là một lẽ dĩ nhiên như nó vốn phải có.
Cố Tây Lương mãi mãi không bao giờ quên cảnh tượng khiến người ta ghê tởm ấy, Cố Nhậm ôm Hà Diệc Thư lên chiếc Benz màu đen, anh chạy theo ngăn lại, chạy đi hỏi, chạy đến dưới cổng khu chung cư của Cố Nhậm mà đứng đợi nhưng cuối cùng chỉ đổi lại được sự ly biệt.
“Tây Lương, em yêu anh, nhưng tình yêu không phải là sự tín ngưỡng cả đời này của em. Anh có ước mơ của anh, anh muốn làm người nghệ sĩ rong ruổi khắp nơi, chẳng lẽ chúng ta cứ phải lang thang đầu đường góc chợ mà kiếm ăn ư? Em là một đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo khó, chỉ có thể tự lực cánh sinh, sự mê hoặc của những thứ tầm thường trên đời em chống lại không nổi. Anh không hiểu điều này bởi vì anh chưa từng chịu đựng khổ cực, anh không biết nó đáng sợ đến mức nào.”
Tình yêu luôn khởi đầu một cách thuần túy, một khi đã dính đến vật chất, nó sẽ chẳng thể chống đỡ nổi một cú kích động. Nhưng chẳng ai có tư cách đi phê phán hiện thực, quỹ đạo cuộc đời vốn được định sẵn như vậy, tất cả mọi người đều phải dựa vào phương hướng đó mà đi, chỉ là khi ấy Cố Tây Lương còn chưa hiểu rõ.
Anh điên cuồng chạy về nhà, bẻ gãy toàn bộ bút vẽ, ném vung vãi màu nước khắp phòng ngủ, giường chiếu cũng dính màu. Và đó cũng là lần đầu tiên Cố Tây Lương học hút thuốc, Marlboro – Men Always Remember Love, đàn ông không bao giờ quên tình yêu. Từ trong một hốc cây tối đen, từ sặc sụa chảy nước mắt đến cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Nửa tháng yên ắng qua đi, không để ý tới bất cứ ai, Mạc Bắc tới nhà tìm Cố Tây Lương khuyên giải, vừa mở cửa ra liền thấy ngay trước mặt là chiếc ghế bị đập ta tành. Cuối cùng Cố Nhậm vẫn phải gọi điện cho ông ngoại đang ở Thụy Sĩ trở về.
Nhà họ Cố có gia pháp của mình, Chu Tử Ninh phẫn nộ nhìn bộ dạng chán chường của Cố Tây Lương và một đống bừa bãi trong nhà. Ông sai người trói Cố Tây Lương lên ghế, không cho ăn, không cho uống, còn hạ lệnh không ai được phép tới cầu xin cho anh, nếu không phải tự gánh hậu quả, chuyện này cứ thế kéo dài ba ngày. Mạc Bắc còn nhớ rất rõ, ba ngày sau tới nhà họ Cố, thấy Cố Tây Lương được người ta đưa ra, mặt mày tái nhợt, môi khô nứt nẻ. Lúc đó, Chu Tử Ninh hỏi anh đã biết sai chưa, Cố Tây Lương uể oải cười, vẻ mặt bất cần đang định nói gì đó thì bị Mạc Bắc kịp thời ngăn lại.
“Đương nhiên biết sai.”
Sau đó, Chu Tử Ninh phất tay, ra hiệu cho Mạc Bắc đưa Cố Tây Lương về phòng. Lần đầu tiên Mạc Bắc mềm mỏng với người bạn thân của mình: “Tây Lương, quên đi, cậu quên mọi chuyện đi được không?”
Mạc Bắc còn tưởng sẽ nghe được câu phản đối, nhưng sau sự im lặng thật dài qua đi, ngoài dự liệu nhận được một tiếng: “Ừ”
Chính từ lúc đó, Cố Tây Lương đã thay đổi.
Sau khi quay lại trường học, anh xin chuyển khoa từ Nghệ thuật sang Tài chính. Việc này vốn không được phép nhưng với thế lực của nhà họ Cố, chẳng có gì là không thể. Chu Tử Ninh cũng không ra mặt, để mặc Cố Tây Lương muốn làm gì thì làm, dù sao ông cũng từng trải qua một tuổi trẻ như thế. Mỗi khi màn đêm hạ xuống, khuôn mặt kia đều xuất hiện trước mặt ông.
Mạc Bắc vô thức kéo Hòa Tuyết lùi lại, không muốn để mình và Hòa tuyết bị vạ lây. Chu Tử Ninh vốn là một người nóng nảy, ông cầm gậy khua khua vài cái, tạo ra tiếng gió vù vù. Nguyễn Ân là một cô gái luôn đứng ra giúp người bên cạnh mình lúc nguy nan, ở quán bar ngày đó như thế, hôm nay ở đây cũng vậy, không kịp suy nghĩ gì đã chạy lên chắn trước mặt Cố Tây Lương, hai tay dang rộng, tư thế bảo vệ.
Đầu gậy dừng lại cách người Nguyễn Ân vài xentimét. Nguyễn Ân đợi một lúc thấy cơ thể mình không có chỗ nào đau nhức, mới chậm rãi mở mắt. Điều đầu tiên nhìn thấy là ánh mắt không tỏ rõ thái độ của Chu Tử Ninh. Hòa Tuyết bấy giờ mới có phản ứng, gạt Mạc Bắc sang một bên xông lên kéo Nguyễn Ân về, miệng bắt đầu lộng ngôn: “Sao ông lại đi can thiệp vào chuyện thanh niên chúng cháu làm gì chứ? Cố Tây Lương dù sao cũng là cháu ngoại của ông, hơn nữa Nguyễn ân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra mà ông đã hung dữ với cô ấy như vậy, rõ ràng là muốn bức ép người khác.”
Chu Tử Ninh bị mà đấu võ mồm của Hòa Tuyết lôi về hiện thực, đáy mắt ông thoáng hiện lên một sự khen ngợi, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc: “Cháu nghĩ ta không nên xen vào à? Đang chỉ trích ta sao?”.
“Cháu nói đều là sự thật, chúng cháu mỗi người có suy nghĩ riêng, người lớn các vị không nên nhúng tay vào, mà dù có muốn nhúng cũng chẳng được. Ông cho rằng ông đang làm cách mạng chắc? Nói người khác không nghe liền động tay động chân, làm như cuộc đại tàn sát không bằng.”
Chu Tử Ninh tiếp tục hỏi: “Ơ, thế cháu không sợ ta sao?”
Hòa Tuyết chột dạ, có sợ nhưng không cam lòng: “Vì sao cháu phải sợ ông? Ông không còn khỏe, muốn đánh nhau cũng không phải đối thủ của cháu. Cháu…cháu từng học võ Nhật Bản đấy!”
Mạc Bắc trong lòng tràn ngập sự hối hận, lẽ ra không nên đưa bà cô này tới đây, họa lớn, họa lớn thật rồi!
Thế nhưng ngay sau đó, cả sảnh lớn vang lên tiếng cười sảng khoái hiếm thấy. Mọi người đều sửng sốt nhìn Chu Tử Ninh.
“Được, được lắm! Rất ít ai dám mạnh miệng trước mặt ta như thế! Cô bé rất có tương lai!”
Không ngờ Hòa Tuyết chẳng những trở thành mèo mù vớ cá rán, còn làm xẹp xuống cơn giận dữ của ông Chu, trái tim đang lửng lơ giữa lồng ngực của Mạc Bắc nhẹ nhàng được hạ về chỗ cũ.
Chu Tử Ninh lúc này đã nhìn thẳng vào Cố Tây Lương: “Đi sang bên kia, đồ mất dạy!”, rồi ông lại đi tới trước mặt Nguyễn Ân, vẻ mặt bất giác trở nên ôn hòa từ khi nào, một lúc lâu mới nói: “Sao? Không định mở miệng gọi ông ngoại một tiếng à?”
Nguyễn Ân kinh ngạc, không biết đây có phải là ông Chu nổi trận tam bành muốn đánh người vừa nãy không, nhưng trong lòng cô thầm mừng rỡ. Như vậy có được coi là mình được chấp nhận rồi hay không? Nguyễn Ân không ngờ bản thân được người khác công nhận lại là một việc kích động đến vậy, có lẽ vì đây là người thân của Cố Tây Lương nên cô mới cảm thấy vui vẻ lạ thường đến vậy chăng?
Đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
Ra khỏi sảnh lớn, Cố Tây Lương nhờ Mạc Bắc lái xe của mình về, một lát sẽ có người khác đưa anh và Nguyễn Ân về sau. Mạc Bắc gật đầu, kéo Hòa Tuyết không biết điều ra sân. Lúc nãy trong nhà Hòa Tuyết đã nghe loáng thoáng vào đầu được chút ít, đại khái là trước đây Cố Tây Lương bị ông anh trai cướp mất bạn gái, bây giờ tình cũ chưa quên, vậy thì Nguyễn Ân phải làm sao? Cố Tây Lương bảo Mạc Bắc đưa cô về trước đúng là vừa ý cô, nhân cơ hội này phải ép anh chàng Mạc Bắc kia nói hết ra mới được.
Xe vừa khởi động, Mạc Bắc đã chạy với vận tốc km/h, Hòa Tuyết còn đang mải suy nghĩ chuyện của đôi vợ chồng nhà kia, nhất thời giật nảy mình, mãi mới ngồi vững được.
“Anh vội vàng đi đầu thai à? Lái xe như lái máy bay!”
Mạc Bắc hoàn toàn phớt lờ Hòa Tuyết, kim tốc độ nhảy thẳng lên lên vạch . Hòa Tuyết chỉ cảm thấy cảnh vật bên ngoài và người đi đường lướt qua trong tích tắc. Thật đáng sợ!
Cô hét lên: “Mạc Bắc! Mạc Bắc!”.
Mạc Bắc đột ngột phanh gấp, tay vẫn nắm chặt vô lăng, quay đầu nhìn Hòa tuyết, nói: “Biết sợ rồi hả? Tôi tưởng cô không sợ trời, không sợ đất? Mẹ kiếp, tôi mà ngày nào cũng bị cô lăn đi lăn lại thế này, nửa cái mạng cũng chẳng còn”.
Hòa Tuyết vừa nghe đã biết Mạc Bắc ám chỉ chuyện vừa rồi trong nhà họ Cố, cô cãi lại: “Tôi nói gì là quyền tự do của tôi, dù có gây ra thiên tai đại họa gì cũng chẳng liên quan quái gì tới anh.”
Mạc Bắc thấy bộ dạng dửng dưng như không của Hòa Tuyết lại cảm thấy cô nói đúng, cô ta xảy ra chuyện gì thì liên quan gì tới anh chứ! Anh ngồi đây lo sốt vó lên làm gì?
Mạc Bắc nắm chặt vô lăng, nhìn Hòa Tuyết mắng một câu: “Chết tiệt!”
Hòa Tuyết vênh mặt khiêu khích, nhưng đột nhiên môi bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, toàn thân cứng đờ, đầu óc quay cuồng. Mạc Bắc sau khi ý thức được hành động của mình cũng ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Hòa Tuyết, bốn mắt nhìn nhau.
Sau đó, Mạc Bắc dứt khoát quay đầu nhìn về phía trước, mấp máy môi nói: “Nãy giờ cứ ngửi thấy mùi gì thơm, hóa ra là son môi của cô hả? Được đấy, lần sau tặng quà cho phụ nữ, tôi sẽ chọn loại này”.
Hòa Tuyết đáp lại một câu: “Tôi không dùng son môi”.
Mạc Bắc nghe vậy, xấu hổ “khụ” một tiếng: “Thế…”.
Hòa Tuyết tiếp tục: “Là sáp môi Lancome”.
Nói xong, Hòa Tuyết xách túi mở cửa xuống xe, vẫy một chiếc taxi rồi biến mất không vết tích. Mạc Bắc đổ người vào vô lăng, chẳng hiểu sao có cảm giác mê man, đây không phải lần đầu tiên hôn, nhưng lại là lần đầu tiên trái tim đập kịch liệt như thế. Mạc Bắc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp, anh lấy di động ra tùy tiện gọi một cuộc điện thoai: “Tối nay chờ tôi”.
Sau đó biến mất trong biển người.
Có lẽ thời gian trôi đi, chúng ta sẽ lại gặp được một người khiến trái tim mình đập rộn ràng, cũng có thể chẳng bao giờ có dũng khí vứt bỏ tất cả để yêu nữa. Vì vậy, Mạc Bắc à, mày có xác định không?
Cố Tây Lương và Nguyễn Ân ngồi trong chiếc Lincoln, dọc đường không ai mở miệng. Mãi đến khi xe dừng lại trước cửa tòa nhà Tiểu Dương, Nguyễn Ân lẽo đẽo theo anh vào nhà, lại thấy anh đứng sững trước cửa, khoanh tay hỏi: “Em mắc hội chứng cứu người?”.
Nhận thấy khẩu khí của anh không tốt, cô cúi gằm mặt hệt như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.
“Em sợ anh bị thương.”
Bị thương? Ở trên cơ thể? Hay trong tâm hồn? Có loại thương tích nào mà anh chưa bị đây? Càng nhiều vết thương càng giúp anh thêm mạnh mẽ, thế nên anh mới trở nên trơ lỳ, mới không biết sợ hãi.
Thấy anh không trả lời, Nguyễn Ân đánh bạo hỏi: “Anh vẫn còn rất yêu cô ấy phải không?”
Nghe cô hỏi vậy, Cố Tây Lương bất giác nổi lên sự bài xích đối với chủ đề này, anh xoay người muốn đi vào trong nhưng lại bị Nguyễn Ân ôm lấy từ sau lưng. Anh có thể cảm nhận được vòng tay run rẩy nhưng kiên định của cô gái bé nhỏ này.
Cô lên tiếng, hơi thở ấm áp xuyên thấu qua lớp áo tiến thẳng vào làn da của anh: “Anh có biết em thích anh ở điểm gì không?”
Cố Tây Lương im lặng, Nguyễn Ân dường như cũng không cần anh trả lời, cô nói tiếp: “Là sự quyết tâm. Em muốn anh biết, anh là người đầu tiên em yêu. Cho dù anh không quan tâm tới em, cho dù em biết anh còn rất nhiều thứ khó quên, em vẫn muốn được ở bên anh mỗi ngày, cùng anh ngồi thẫn thờ, cùng anh làm những chuyện tẻ nhạt, cho dù mỗi ngày chạm mặt, chúng ta chẳng có gì để nói với nhau, để cãi vã, cho dù anh không làm gì hết, cũng không sao! Cố Tây Lương, em cũng có quyết tâm. Em có thể chờ, chỉ cần anh không gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh hiểu không?”
Quyết tâm ư, anh cũng từng có, chỉ có điều nó đã nhanh chóng nguội lạnh. Lúc này nghe Nguyễn Ân nói như vậy, Cố Tây Lương không tránh khỏi xúc động, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, mềm mại, lạnh lẽo. Anh gỡ hai bàn tay ấy ra, quay lại nhìn thẳng cô.
Vài tia nắng vụng trộm chiếu vào khuôn mặt Cố Tây Lương, Nguyễn Ân thấy khóe miệng anh như mơ hồ cong lên, giọng nói không còn lạnh lùng như trước.
“Có bị thương ở đâu không?”
Giây phút này quá đỗi dịu dàng. Nguyễn Ân không thể kìm nén niềm hạnh phúc dâng trào trong lòng mình, cô lắc đầu liên tục.
“Không, em đâu có yếu đuối đến thế chứ.”
Cố Tây Lương vẫn muốn trêu cô: “Thật không? Anh vẫn lo, hay để anh kiểm tra cơ thể giúp em?”
Nguyễn Ân không thể đợi được nữa, ngay cả giày cũng quên cởi, mặt đỏ ửng chạy một mạch lên tầng.
Mối quan hệ giữa hai người càng ngày càng có chuyển biến tốt đẹp, Nguyễn Ân cảm nhận rõ ràng được điều này. Thỉnh thoảng Cố Tây Lương sẽ như có như không nhắc cô mình có về nhà ăn cơm hay không, báo trước khi nào trở về, những lúc đi dự tiệc, anh cũng sẽ hỏi cô có muốn đi hay không.
“Bản hợp đồng tối qua anh đang đọc dở để đâu rồi ấy nhỉ?”
“Em để lại chỗ cũ trong phòng làm việc ấy.”
“Đang đọc sách gì chăm chú thế?”
“Hai trăm câu chuyện cười.”
“Cả ngày ở trong nhà không chán à? Không có việc gì thì hẹn Hòa tuyết ra ngoài đi chơi cho thoải mái, không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu.”
Nguyễn Ân ngẩng đầu: “Thật hả? Hôm qua em thấy trên tạp chí có một chiếc nhẫn kim cương hiếm có màu lam nhạt . cara, Cố thiếu gia tính thế nào?”.
Cố Tây Lương ngây người, không phải vì chuyện chiếc nhẫn, mà vì Nguyễn Ân rất ít khi trêu chọc anh như thế. Thật sự là khiến người ta không kìm được muốn lao đến cắn cô ấy một cái! Đương nhiên, Cố Tây Lương đã làm thế thật. Nguyễn Ân kinh ngạc một phen.
Trước khi ra khỏi nhà, Cố Tây Lương đưa cho cô một chiếc thẻ tín dụng, Nguyễn Ân cuống quýt giải thích: “Không, em không có ý đó, em nói đùa thôi,”
Cố Tây Lương nghiêng đầu, tỏ ra hiểu rõ: “Anh biết, anh chỉ nhờ em giữ hộ cái này thôi, em tưởng là gì?”.
Nhìn bộ dạng đắc ý của anh, Nguyễn Ân đành phải nuốt hận.
Thế nhưng, cô tình nguyện nuốt hận như vậy cả đời.
Sau đó, một ngày nọ, Hòa Tuyết gọi điện hẹn Nguyễn Ân ra ngoài chơi.
Nguyễn Ân dễ dàng nhận ra biểu hiện của Hòa Tuyết có phần kỳ lạ, mỗi khi có chuyện buồn bực, nếu không uống đến say mềm thì nhất định cô ấy sẽ đi mua sắm điên cuồng. Hòa Tuyết không nói, Nguyễn Ân cũng không hỏi, đây là điểm vô cùng ăn ý giữa hai người. Cuối cùng khi đã ngồi bên cạnh cửa sổ trong một quá Starbuck, gọi hai tách Capuchino, Hòa Tuyết mới bắt đầu tâm sự.
“Nguyễn Nguyễn, thích một người cảm giác thế nào?”
Nguyễn Ân kinh ngạc: “Ai?”
Hòa Tuyết có phần ủ rũ đáp: “Mạc Bắc”.
Không ngạc nhiên!
Ngay từ đầu thấy hai người họ liên tục đấu khẩu Nguyễn Ân đã nghĩ, nếu như đôi oan gia này yêu nhau thì đúng là chuyện rất thú vị. Không ngờ Hòa Tuyết quả nhiên đã động lòng.
“Tớ còn tưởng cậu bị kẻ xấu nào lừa tình, Mạc Bắc thì tốt rồi.”
Nghe Nguyễn Ân nói thế, Hòa Tuyết bĩu môi: “Tớ cảm nhận được anh ta cũng thích tớ, nhưng anh ta không chịu thay đổi bản tính, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài. Bà nó chứ, tớ chỉ muốn cho anh ta hai nhát dao!”.
Nguyễn Ân ngồi đối diện nhoài người ra vỗ vỗ vai Hòa Tuyết: “Đừng kích động quá, người ta không xấu, chẳng qua chưa biết hồi tâm chuyển ý, dần dần sẽ tốt thôi”.
Hòa Tuyết cãi: “Cố Tây Lương nhà cậu dạo này mới ngoan ngoãn.”
Nguyễn Ân nghe vậy, không khỏi mừng thầm, tự đắc một chút: “Đương nhiên, Tây Lương nhà tớ có một không hai mà.”
Hòa Tuyết sợ run cả người: “Đủ rồi đấy bà chị Nguyễn Nguyễn của tôi.”
Nguyễn Ân phớt lờ, tiếp tục nói: “Thế cậu định thế nào? Có nói với Mạc Bắc không?”
“Hơ! Thế để anh ta đắc ý chết đi à? Về sau trước mặt anh ta tớ làm sao dám ngẩng cao đầu đây? Bắt tớ thể nghiệm cái tình huống đó thà rằng chuyện yêu đương của tớ không liên quan gì tới anh ta còn hơn.”
Nguyễn Ân vỗ tay tán thưởng: “Đúng là Tiểu Tuyết nhà ta vẫn có tư tưởng thoáng nhất.”
Đối với Cố Tây Lương, Nguyễn Ân luôn có những chuyện dường như nói không hết. Chuyện vui chuyện buồn gì, đi đường gặp ai, thấy gì, cô đều muốn chia sẻ với Cố Tây Lương. Vì thế buổi tối hôm ấy, Nguyễn Ân không nhịn được kể cho Cố Tây Lương nghe chuyện về người chị em tốt của mình. Đương nhiên cô đã tự động lược bỏ sự kiện “Tây Lương nhà tớ” đi.
Cố Tây Lương từ phòng tắm đi ra, ngồi trên đầu giường dựa lưng vào gối. Vốn đang căng thẳng vì việc ở công ty, trông thấy vẻ mặt hưng phấn của Nguyễn Ân, tâm trạng anh cũng tốt lên trông thấy. Anh vươn tay ra, Nguyễn Ân vui vẻ nhảy từ bàn trang điểm vào trong lòng anh.
Từ sau khi đi hưởng tuần trăng mật về, Cố Tây Lương dường như đã quen dần với sự tồn tại của cô, quen với việc vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt kiên định của cô.
Nguyễn Ân cũng có cảm nhận như thế, cô vui mừng chỉ vì một chút thay đổi của anh. Cô chẳng cầu mong gì lớn lao hơn thế, mỗi ngày mở mắt ra dưới ánh bình minh đều được nhìn thấy anh, đó chính là tương lai mà cô muốn.
Điều chỉnh lại tư thế ôm, Cố Tây Lương bắt đầu mở miệng hỏi với vẻ tò mò hiếm thấy.
“Em muốn giúp hai người họ à?”
Nguyễn Ân gật đầu: “Đương nhiên, nhưng mà em không hiểu rõ con người Mạc Bắc thế nào, chỉ bằng trực giác cảm thấy anh ta cũng rất tốt.”
Cố Tây Lương hoàn toàn không nhận ra bản thân có phần không vui: “Play boy.”
Ai ngờ Nguyễn Ân đáp lại: “Đấy là vì anh ta chưa tìm thấy đúng người mình muốn, anh trước kia chẳng phải cũng dính bao nhiêu tin đồn không hay đấy ư?”
Cố Tây Lương không ngờ cô lại nói như thế, bỗng nổi hứng muốn chọc ghẹo: “Ý em là em chính là người đó của anh à?”
Nguyễn Ân bấy giờ mới phát hiện ra mình nói hớ, có điều mấy ngày nay đã bị Cố Tây Lương trêu mãi thành quen, lúc này, cô hung hăng nói: “Đúng thế đấy! Sao nào? Sao nào?”.
Nói xong, chính mình không nhịn được mà che mặt lại cười.
Cố Tây Lương cũng cười rộ lên, tỳ cằm lên đầu cô, tay vuốt tóc cô: “Cuối tuần này tụ tập đi, cũng mấy ngày rồi anh chưa gặp cậu ấy”.