Cả đời này chỉ phải suy đoán tâm tư của một người là chuyện vô cùng hạnh phúc!
Giữa những thanh âm huyên náo, Cố Tây Lương ngồi ở quầy bar, uống cạn ly brandy trong tay. Lần đầu tiên bước chân vào cái nơi nhốn nháo này, có lẽ, anh chỉ muốn mượn chính cái ồn ào của nó để xua đuổi nỗi phiền muộn trong lòng.
Dù sao brandy cũng là rượu mạnh, Cố Tây Lương một ngụm uống cạn, không tránh khỏi bị sặc. Ninh Lam Nhân nhíu mày, chịu nỗi đau tình trường, nhất định cứ phải chuốc cho mình say mềm mới được ư?
Ninh Lam Nhân giằng lấy ly rượu trong tay Cố Tây Lương, giọng điệu cũng không câu nệ như một cấp dưới nói chuyện với cấp trên: “không muốn nói được nữa phải không?”.
Cố Tây Lương liếc nhìn cô ta, giật lại ly rượu, anh gõ nhẹ lên mặt bàn, nhân viên phục vụ rót rượu vào ly. Ninh Lam Nhân không nói gì, tiếp tục cướp lấy cái ly đầy, vẻ mặt của cô ta lúc này hiện lên vẻ kiên quyết rất giống ai đó.
Cố Tây Lương cũng rất muốn chuốc mình say, nhưng không thể, anh rất tỉnh táo, không hồ đồ đến nỗi nhận nhầm người. Có lẽ, nếu đối phương là Nguyễn Ân, anh thật sự sẽ nghe theo cô.
không uống rượu đã là gì? Anh thậm chí còn có thể vì cô mà mất đi cả lý trí nữa kia mà!
không muốn tiếp tục chơi trò cướp giật với Ninh Lam Nhân, Cố Tây Lương yêu cầu nhân viên phục vị lấy cho mình một cái ly khác. Ninh Lam Nhân đành chịu, cô ta chỉ có hai bàn tay, dù có cướp được ly nữa, nhưng ly tiếp theo thì sao? Đối đầu với người đàn ông này, chắc chắn người chịu thiệt sẽ là cô ta, vì thế Ninh Lam Nhân đặt chiếc ly trở lại chỗ cũ.
Cố Tây Lương uống một ngụm rượu, chậm rãi hỏi: “Sao cô còn chưa đi?”
Có nên nói ra không? Nên không?
Ninh Lam Nhân do dự. Những lời này một khi đã nói ra, có lẽ chờ đợi cô ta ở phía trước sẽ là con đường không lối quay đầu.
Nhưng chẳng phải từng có người nói thế này, tình yêu là tất cả! Vì yêu mà trở nên ngu ngốc nào có đáng gì? Vì yêu mà sẵn sàng lao đầu vào chỗ chết cũng đâu có sao? Nếu đã đi bước đầu tiên thì cho dù có đâm vào bức tường cũng không được phép quay đầu.
“Tôi nghĩ anh cần một người ở bên an ủi.”
Ly rượu vừa đặt bên môi chợt khựng lại. Cố Tây Lương quay đầu, mắt nheo lại, sau đó nở nụ cười. Anh nhìn chằm chằm Ninh Lam Nhân, giọng nói đầy mê hoặc: “cô thích tôi?”.
Giống như biết trước sẽ nhận được câu hỏi này, Ninh Lam Nhân chỉ mất vài giây chần chừ rồi kiên định đáp: “Đúng”.
…
“Em thích anh! Anh đừng hỏi lý do, vì chính em cũng không biết. Thích một người, đôi khi cần rất nhiều thời gian, đôi khi lại là chuyện xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.”
Cố Tây Lương nhếch môi, lại uống một ngụm rượu. Thơm nồng một cách kỳ lạ.
“Tôi không hỏi cô lý do, nhưng tôi có thể hỏi cô, cô thích tôi nhiều đến mức nào được không?”
Thực ra, câu hỏi này vốn là điều mà Cố Tây Lương rất muốn hỏi Nguyễn Ân. Anh cũng tha thiết muốn hỏi cô: rốt cuộc anh có tài đức gì hơn người mà khiến em hết lòng yêu như vậy?
Chỉ có điều, không biết anh có còn cơ hội để hỏi cô nữa hay không.
Ninh Lam Nhân mím môi, rất lâu mới mở miệng: “Anh thử xem chẳng phải sẽ biết ngay sao?”.
Nhận được một lời mời mọc trực tiếp như vậy, lại là của một cô gái có tài, có sắc, có cá tính, thử hỏi mấy người đàn ông sẽ từ chối?
Cố Tây Lương chớp mắt một cái, nói: “cô chắc chắn?”.
“Chắc chắn!”
Trong một căn phòng ở khách sạn Khải Duyệt.
Cố Tây Lương đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn làn xe cộ lao đi dưới ánh đèn vàng vọt. một người đàn ông đang vộ vã chạy về phương hướng nào đó, anh ta đang đuổi theo điều gì? Ai đang đợi anh ta sao? Người yêu? Con gái? Hay là vợ?
Danh từ cuối cùng trong chuỗi suy đoán kia khiến bụi gai trong ngực Cố Tây Lương nhanh chóng mọc lên um tùm.
cô sẽ chờ anh? Giống như tối nay anh ở nhà chờ cô, thấp thỏm, và tuyệt vọng…
Cảm nhận được một vòng tay ôm lấy mình từ phía sau, mức độ lỏng chặt không phải là của cái ôm anh đã quen thuộc kia. Cố Tây Lương bất giác nhíu mày, không hề do dự gạt tay đối phương ra, sau đó quay đầu lại.
Ninh Lam Nhân mới tắm xong, trên người quấn một chiếc khăn bông thật to. cô ta không ngây thơ cho rằng đến khách sạn cùng một người đàn ông chỉ để tán gẫu, cô ta đã chuẩn bị sẵn tinh thần. Cố Tây Lương nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, mí mắt đóng lại chốc lát rồi mở ra.
“Hỏi lần cuối cùng, cô xác định?”
thật nực cười. cô ta đã đi tới bờ vực rồi, chẳng lẽ còn muốn quay đầu ư? Ninh Lam Nhân không đáp, mà hỏi ngược lại: “Nếu không xác định thì em theo anh tới đây làm gì?”.
Sau đó, Ninh Lam Nhân cảm nhận được gương mặt kia mỗi lúc một gần sát lại, cô ta lần nữa chủ động ôm lấy bờ vai anh.
Ánh đèn trong mỗi ô cửa lần lượt tắt lịm, cả thành phố chìm vào cái ảm đạm của đèn đường.
Do dự, phản bội, ngoài ý muốn. Chỉ cần một lần, cũng đủ để khiến tình yêu tàn lụi.
Taxi dừng trước cửa nhà, Nguyễn Ân trả tiền rồi xuống xe, vội vàng chạy vào nhà, nôn nóng muốn tìm bóng dáng kia.
Vừa đứng trước cửa lớn, cô sững người.
Có lẽ từ lúc chào đời đến nay, đây chính là cảnh tượng tuyệt vời nhất mà cô từng chứng kiến.
Con đường nhỏ dẫn lối vào cửa biệt thự được trải đầy cánh hoa hồng bạch, tầng tầng lớp lớp chống chất lên nhau, rất dày, đến nỗi không nhìn thấy mặt đường, chỉ có một màu trắng tươi đẹp ngập trong mắt.
Hai bên là những khóm cây nhỏ xếp so le, tất cả đầu là đèn ngũ sắc, bên này mờ thì bên kia sáng, đổi đi đổi lại liên tục. rõ ràng chỉ là một đoạn đường đi mất mười giây, nhưng Nguyễn Ân lại tốn những mười phút mới đi hết.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, điều cô hi vọng chính là được nhìn thấy Cố Tây Lương đứng ở ngay cửa, anh tươi cười nói với cô: “Nguyễn Nguyễn, thực ra anh không hề giận em, vừa nãy bị anh dọa sợ lắm phải không?”.
Thế nhưng, không có. Cả căn nhà đều được bật đèn sáng trưng, tiếc rằng không có bóng dáng thân thuộc cô đang tìm kiếm.
không có vòng tay ôm ấp.
không có giảng hòa.
Thay dép, vào trong nhà, Nguyễn Ân mới phát hiện phòng khách, bếp, khắp mọi ngõ ngách đều được trải cánh hoa hồng bạch, cơ hồ những đóa hoa trắng thanh cao kia đều vì ai đó mà nở rộ trong một đêm.
Thời tiết đang rất lạnh, cho dù có đi khắp các cửa hàng hoa tươi trong thành phố cũng chỉ thấy lác đác vài bông hoa hồng, hơn nữa còn nhỏ chúm chím như quả cà, làm gì được tươi đẹp như trong mùa.
Mặt đất đầy hoa tươi thế này, rốt cuộc là ai làm và đã phải tốn bao nhiêu công sức để hoàn thành?
Giẫm lên tấm thảm hoa hồng mà đi, Nguyễn Ân bước vào phòng ngủ. Cửa khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy, một màn kim tuyến vàng óng ánh ào ạt rơi xuống, vương trên tóc cô, trên vai cô. đi tiếp vào trong, Nguyễn Ân chợt muốn bóp chết mình.
cô đã quên, quên mất hôm này là kỉ niệm ngày kết hôn của hai người.
Bức ảnh đi du lịch của hai người treo phía trên đầu giường đã được thay bằng ảnh cưới. Gương mặt cô dâu tràn ngập hạnh phúc, mặc dù chú rể hơi cứng ngắc, không hề có lấy một chút vui vẻ, nhưng giờ phút này Nguyễn Ân lại cảm thấy nó rất đáng trân trọng. Quan trọng hơn là, xung quanh khung ảnh được bao bọc bởi những bông hoa hồng bạch xếp thành hình trái tim cực lớn.
Bất chấp tất cả, Nguyễn Ân lấy di động, gọi tới số điện thoại của người đàn ông duy nhất được phân nhóm trong danh bạ, thầm muốn nói xin lỗi, xin lỗi. Ấn nút gọi đi, Nguyễn Ân hấp tấp kề di động bên tai, dường như sợ nghe sót mất chữ nào, miệng cô lẩm nhẩm: “Nhận đi… nhận đi…”.
một lần lại một lần, giọng nữ thánh thót vang lên trong điện thoại: “Xin lỗi, thuê bao quý khách đang gọi đã tắt máy”.
Bao nhiêu kiềm chế suốt buổi tối cuối cùng cũng không chịu yên phận. Nguyễn Ân quẳng di động sang một bên, ngã nhào xuống chiếc giường mềm mại mà gào khóc.
“Là ai đã nói sẽ yêu thương, sẽ chiều chuộng em, là ai đã nói sẽ bù đắp gấp trăm lần những tổn thương mà em đã phải chịu đựng? Là ai nhân lúc em không phòng thủ mà cho em hi vọng, khiến em tin rằng anh vĩnh viễn không bao giờ rời xa em? Là anh, tất cả đều do anh làm. Anh biến em trở thành đứa trẻ được cưng chiều, nắng mưa không sợ, tất cả đều đã có anh lo liệu ổn thỏa. Anh khiến em ngộ nhận rằng, dù ngày tận thế có đến thật, anh cũng sẽ ôm chặt lấy em. Anh khiến em tin rằng, chỉ cần có anh, em đã có cả thế giới.”
…
“Là anh là anh là anh!... Nhưng hiện tại thì sao? Anh đang ở đâu?”
…
“Nếu khi em ở Mỹ, anh không xuất hiện trước mặt em, có phải lúc này em đã có một cuộc sống yên ổn rồi hay không? Ít nhất, ít nhất thì em sẽ không phải hi vọng rồi lại thất vọng… Nếu anh không xuất hiện, có lẽ em đã học được từ anh cái vẻ mặt hờ hững mà đem tất cả đau thương vùi sâu dưới đáy lòng, em cũng có thể tự mình búi tóc, tự mình lo liệu ngày ba bữa cơm, tự mình đến giờ đi ngủ.”
Nguyễn Ân kích động, là bởi vì cô sợ hãi, sợ rằng đoạn đường về sau thực sự chỉ còn lại mình cô độc bước. cô biết anh không phải là không yêu cô, mà chỉ đang thất vọng về cô thôi. cô biết người như Cố Tây Lương, để có thể yêu thương, nhượng bộ một người con gái, chắc chắn đã cần rất nhiều quyết tâm. Nguyễn Nguyễn bỗng nhớ đến câu nói của Hòa Tuyết: Anh ấy phức tạp, là bởi vì cậu chưa thực sự nếm trải những đấu đá, cạnh tranh, những lừa lọc, gian trá trong xã hội này. Nếu anh ấy không phức tạp như thế, làm sao có thể đẩy lùi dông tố ra xa cậu?, cô ấy còn nói: Nguyễn Nguyễn, đến một ngày cậu sẽ biết, cả đời này chỉ phải suy đoán tâm tư của một người là chuyện vô cùng hạnh phúc!
không thể nhớ, lại càng nhớ. Tâm trạng mất kiểm soát, nước mắt Nguyễn Ân trào ra, cơ hồ kéo dài mãi không dứt.
hiện giờ, ngay cả việc suy đoán nỗi lòng của anh, em cũng chẳng còn tư cách nữa rồi.