Anh nỗ lực cầu mong một kết quả hoàn mỹ, chẳng lẽ sai rồi ư?
Cố Thị hiện giờ từ trên xuống dưới đều bao trùm bởi một bầu không khí căng thẳng vì kế hoạch đánh một đòn hoàn hảo vào thị trường đại lục. Trước đây, Cố Tây Lương lúc vội vàng đi Thụy Sĩ cũng là vì hợp đồng với Dung Tư lần này. Từ sau khi Nguyễn Ân trở về, anh đã cố gắng hạn chế các cuộc họp và tiệc tùng, cái gì có thể hủy bỏ thì sẽ hủy bỏ sạch sẽ, chỉ có điều giai đoạn này cực kỳ quan trọng anh không thể lơ là.
Cuộc hẹn gặp lần này lẽ ra chỉ có Cố Tây Lương và đại diện của công ty Thụy Sĩ, nhưng đối tác lại yêu cầu Ninh Lam Nhân cũng phải có mặt. Suốt bữa ăn, người đàn ông lịch lãm trong bộ comple kia không ngừng mời rượu Ninh Lam Nhân, cô ta uống được mấy ly liền đỏ mặt. Cố Tây Lương không uống đỡ, anh đoán cô trợ lý này của mình tửu lượng tương đối tốt, thông thường những người uống rượu dễ đỏ mặt thì lại lâu say. Hơn nữa, bản thân cô ta cũng không khước từ. Nếu muốn có được vụ hợp tác này, tỏ rõ thành ý là điều cần thiết.
Cuối cùng đã đến lúc phải hạ bút ký hợp đồng, chỉ còn thiếu một con dấu đỏ nhưng đối phương lại mập mờ để lộ ra ý tứ của mình, thứ anh ta muốn không chỉ có vụ hợp tác béo bở này mà còn có người con gái mà trong lòng anh ta ngưỡng mộ.
“Tôi tự nhận mình là một người rất bộc trực, mong giám đốc Cố thứ lỗi. Mọi người đều nói, mặt người dạ thú, tôi không muốn vác cái tội danh này nên xin nói thẳng, tôi rất thích cô Ninh.”
Người đàn ông nói xong, đánh ánh mắt về phía Ninh Lam Nhân, nhìn đến mức khiến cô ta cảm thấy da đầu tê rần.
Anh ta tiếp tục nói: “không biết cô Ninh cảm thấy tôi là người thế nào?”.
Tựa hồ khômg ngờ đối phương lại nói thẳng như vậy, Ninh Lam Nhân vừa ngạc nhiên, vừa khó xử. cô ta suy nghĩ xem phải nói thế nào để không chọc giận đối phương, đồng thời không đánh mất hợp đồng này. Ba người im lặng, Cố Tây Lương đứng dậy, ôn tồn nói với người đàn ông kia: “Nếu anh và cô Ninh đều có tình cảm với nhau, tôi rất vui vẻ góp chút sức vào việc vui này. Nhưng hình như cô ấy không tình nguyện cho lắm nên tôi rất xin lỗi anh Chúc, có lẽ cả hai phía chúng ta đều cần phải suy nghĩ lại về vụ hợp tác này”.
nói xong, Cố Tây Lương lịch sự gật đầu với đối phương, rồi nhìn Ninh Lam Nhân ý bảo cô ta đứng dậy.
Vì từ công ty đến đây nên Ninh Lam Nhân không lái xe riêng, hai người cùng nhau ra khỏi cửa lớn của nhà hàng, thấy vẻ mặt cô ta dường như đang lo lắng chuyện gì. Bên kia con phố, Hà Diệc Thư nhìn chằm chằm vào hai người họ, hàng lông mày nhíu chặt.
Ngồi vào trong xe rồi Cố Tây Lương mới mở miệng: “Nhà cô ở đâu?”.
“Đường Thiên Thủy.”
Đến khi xe đã bắt đầu lăn bánh chầm chậm, Ninh Lam Nhân vẫn không xóa tan được nghi vấn trong lòng.
“Nếu không có công ty Dung Tư, chỉ sợ trong quá trình hợp tác, Cố Thị sẽ gặp vấn đề về quay vòng vốn. hiện giờ không thể tìm được công ty nào thay thế, nhất định sẽ không kịp tiến độ đã đề ra.
Cố Tây Lương gật đầu, không nói gì.
Ninh Lam Nhân khó hiểu hỏi: “Nếu đã biết, sao… sao…”.
cô ta muốn hỏi, vì sao anh không thuận nước đẩy thuyền làm ông mai luôn? Thành hay không thành chẳng phải cuối cùng còn phụ thuộc vào cô ta ư? Chuyện này đối với tình hình khẩn cấp trước mắt cũng không tổn thất cái gì.
Dường như đoán được suy nghĩ của Ninh Lam Nhân, Cố Tây Lương nói không chớp mắt: “cô nghĩ dây vào anh ta rồi, muốn vứt bỏ lúc nào cũng được hay sao? Tin tôi đi, chỉ cần cô bước một chân vào thì tuyệt đối không thể nguyên vẹn đi ra”.
Đúng rồi. cô chỉ là một người phụ nữ, suy nghĩ chuyện gì cũng đơn giản. Vòng xoáy này một khi cô đã bước vào thì chắc chắn không thể bước ra mà không có tổn thất.
Thế nhưng, đối với cô ta mà nói, đây là cơ hội duy nhất.
Do dự một lúc lâu, Ninh Lam Nhân hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên nói: “Thực ra, tôi có thể!”.
Câu nói này của Ninh Lam Nhân thành công thu hút cái nhìn của Cố Tây Lương. Qua chiếc gương chiếu hậu, anh có thể nhìn thấy rõ sự kiên định trong đôi mắt cô ta.
“Vì sao cô đồng ý?”
Ninh Lam Nhân hỏi lại: “Chẳng lẽ anh còn không rõ?”.
Thấp thỏm, lo lắng, chờ đợi một câu trả lời, nhưng khi nghe thấy giọng nói của người đàn ông vang lên thì đã là mười phút sau.
“Tới rồi.”
Nhìn theo chiếc xe tiến vào đoàn xe nối đuôi nhau trên đường, Ninh Lam Nhân mím chặt môi. Khi quyết tâm bất chấp tất cả để yêu một người, cô ta đã hiểu rõ, hi sinh là không tránh khỏi.
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ân tỉnh dậy thì Cố Tây Lương đã đi làm. Anh để lại một mảnh giấy với lời dặn dò: “Nhớ ăn sáng”.
sự ấm áp rất đỗi bình thường. Từ sau khi cô trở về, mỗi ngày anh đi làm đều viết giấy nhắc nhở cô, đôi khi là nhắc ăn sáng thế này, đôi khi là dặn cô mặc thêm áo. Nguyễn Ân mỉm cười, cất mảnh giấy cẩn thận sau đó cô nhìn đồng hồ, xuống giường rửa mặt chải đầu.
Hôm nay cô đã hẹn sẽ đến bệnh viện với Cố Nhậm.
Ra khỏi nhà, Nguyễn Ân rất ngạc nhiên khi bắt gặp Hà Diệc Thư. cô lúng túng đứng tại chỗ, không biết chào hỏi như thế nào. nói cho cùng thì, tình địch trở thành bạn chỉ là chuyện trong phim ảnh.
Trái ngược với Nguyễn Ân, Hà Diệc Thư có vẻ rất thản nhiên. cô ta đứng ngoài này đã lâu và đang do dự xem có nên gõ cửa hay không thì Nguyễn Ân đi ra. Hà Diệc Thư tháo chiếc kính râm màu hồng xuống, sắc mặt lạnh lùng không đổi. Mặc dù hai người có diện mạo khá giống nhau nhưng rõ ràng là hai phong cách hoàn toàn khác nhau. Nguyễn Ân luôn tự cho mình là người thông minh nhưng thực ra trước mặt Cố Tây Lương, có lẽ cả đời này cũng chẳng thông minh nổi.
“Tôi đến để nhắc nhở cô, cảnh giác với cô Ninh kia!”
Nguyễn Ân mù mờ khó hiểu, cô Ninh nào?
Trông vẻ mặt ngơ ngác của Nguyễn Ân, Hà Diệc Thư nhụt chí nói: “Nữ trợ lý mới của Cố Tây Lương, chẳng lẽ cô không biết?”.
À, là chuyện này! Cố Tây Lương từng nói qua với cô về chuyện Lục Thành xin thôi việc, nhưng cô cũng không hỏi quá nhiều. hiện giờ lại có người đến nói với cô, cần cảnh giác với trợ lý mới của anh, mà người đó lại là Hà Diệc Thư. Chuyện này…
không để Nguyễn Ân kịp thắc mắc, Hà Diệc Thư đã đeo kính lên rồi dời đi. cô ta làm sao không nhận ra, Nguyễn Ân không được thoải mái trước sự tồn tại của mình?
Người đàn ông ấy, cả hai cô đều từng yêu sâu đậm.
Thấy đối phương đột ngột xuất hiện, rồi đột ngột biến mất, bao nhiêu câu hỏi của Nguyễn Ân đều chưa kịp nói ra. Bỗng, Hà Diệc Thư dừng chân, quay đầu lại. Vì cách một lớp kính mắt nên Nguyễn Ân không thấy rõ vẻ mặt của cô ta.
Hà Diệc Thư lên tiếng: “Thực ra, tôi còn nợ cô một câu cảm ơn”.
…
“Nguyễn Ân, cảm ơn cô, cho dù xuất phát từ lý do gì đi chăng nữa thì sự thật vẫn là cô đã cứu tôi.”
Cảm giác lúc này có phải chính là một nụ cười xóa tan thù hận hay không? Tuy hai người không đến mức là kẻ thù, cùng lắm chỉ là đối thủ trong một ván cờ tình yêu mà thôi. Nhưng dẫu sao Nguyễn Ân vẫn cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
“không cần đâu.”
Quên, cũng chính là một loại tự do.
Gần trưa, Cố Tây Lương lái xe về nhà vì quên một tập tài liệu quan trọng, nhưng không thấy bóng hình quen thuộc của ai kia giống như mọi ngày, đang ngồi xem phim hoặc viết tiểu thuyết. Lúc xuống xe anh thậm chí còn nghĩ sẽ dọa cô giật mình một cái, rồi trách móc cô vài câu: có phải đã bỏ bữa rồi không?
Nhưng không có ai trong nhà, Cố Tây Lương chợt thấy hụt hẫng. Anh lấy đi động gọi điện cho Nguyễn Ân, nhưng ngẫm nghĩ một lúc lại thôi.
Anh nên cho cô tự do và sự tin tưởng.
Cầm theo tập tài liệu ra khỏi nhà, xe chạy trên con đường giữa hai dãy biệt thự, bỗng Cố Tây Lương thấy một chiếc xe màu đen quen thuộc chạy qua. Trực giác của anh luôn chính xác, ánh mắt cũng tinh tường nhận ra cô gái ngồi ở vị trí ghế phụ kia.
Đó chẳng phải người mà trái tim anh luôn nhớ nhung đấy ư?
sự trùng hợp này thật sự không khiến người ta vui chút nào.
Lái xe sát vào lề đường, đôi mắt Cố Tây Lương tối tăm lại, rốt cuộc anh không kiềm chế được mà lấy di động ra gọi vào dãy số đã thuộc nằm lòng kia.
Ảnh đại diện của số liên lạc kia hiện lên trên màn hình điện thoại, đôi môi chu lên vẻ giận dỗi. Đó là một lần giành thắng lợi trong cuộc đấu khẩu với Nguyễn Ân, Cố Tây Lương ngồi bên cạnh chụp trộm được vẻ mặt tức giận của cô.
Di động rung nhẹ báo hiệu cuộc gọi đã kết nối thành công, giọng nữ mềm mại truyền tới tai anh: “Có chuyện gì thế? Sao tự dưng gọi điện cho em…”.
Giọng điệu của cô tràn ngập sự dè dặt.
cô đang thăm dò anh. Người vợ bé nhỏ của anh đang thăm dò anh.
Cố Tây Lương đột nhiên rất muốn cười.
Bỏ qua câu hỏi của Nguyễn Ân, anh nói: “đang làm gì thế? Ăn cơm chưa?”.
Nghe thấy khẩu khí bình thường của Cố Tây Lương, Nguyễn Ân mới thả lỏng một chút, chắc là không có việc gì đâu.
“À, em đang xem phim, lát nữa ăn. Anh ăn chưa?”
Đây là lần thứ hai nói dối anh, nhưng Nguyễn Ân cảm thấy như mình đã nói dối hàng nghìn hàng vạn lần rồi. Trái tim đập thình thịch, cảm giác toàn thân bị đẩy xuống vực sâu không đáy.
sự tự vệ của Cố Tây Lương càng chồng chất càng thêm dày, đáy lòng cũng trở nên lạnh lẽo.
Anh nỗ lực cầu mong một kết quả hoàn mỹ, chẳng lẽ sai rồi ư?
Anh chiều chuộng cô, để cô tự ý làm những việc cô muốn, hi vọng bù đắp những thương tổn trước kia mình gây ra cho cô, chẳng lẽ là sai rồi ư?