Hòa Tuyết một mình đến Maldives. Cô đứng dưới khung trời Mal, nơi này hình như là thủ đô nhỏ nhất thế giới. Cô đi từng bước, từng bước trên con đường cát trắng, hai bên đường là những tòa nhà được xây dựng đượm phong cách Anh, rất nhiều người đi xe đẹp lướt qua cô.
Hòa Tuyết ở đây một tuần, sau đó đến Barcelona – nơi cô đã mong muốn đặt chân tới từ lâu, rồi cô lại đi London, qua rất nhiều nơi, hiện tại cô đang có mặt ở Paris. Cô đứng dưới chân tháp Eiffel, ngẩng đầu lên nhìn, nhìn đỉnh tháp, nhìn bầu trời đầy sao. Một mình ngắm cảnh đêm Paris quả nhiên chẳng thích chút nào.
Đến khách sạn, Hòa Tuyết kéo va li hành lý nhỏ của mình đứng trước quầy làm thủ tục. Vừa đặt va li xuống đất, phủi phủi cài cái thì đụng phải người khác. Cô cúi xuống xin lỗi theo phản xạ, lúc ngẩng đầu mới phát hiện hóa ra là người quen. Đối phương đang hí hửng tiến lại gần mình.
“Trùng hợp quá nhỉ!” Hàn Duệ nửa cười nửa không nhìn vào mắt cô.
Cô bỏ đi lâu chưa? Cũng đâu có lâu lắm. Có lẽ là vì đã đi qua nhiều nơi, gặp nhiều người mà không nhìn thấy gương mặt nào quen thuộc. Giờ phút này bắt gặp người quen, vô vàn cảm xúc trào ra, cho dù cô và đối phương chẳng qua chỉ có duyên chạm mặt nhau vài lần, đã vậy còn là duyên chẳng lành, thế nhưng, trong lòng vẫn thật sự có một cảm giác ấm áp.
Hòa Tuyết còn đang ngây người, Hàn Duệ đã quay sang nói với nhân viên lễ tân bằng tiếng Pháp: “Cho tôi một phòng, cảm ơn.”
Vừa mới bỏ quần áo và đồ dùng ra khỏi va li, Hòa Tuyết đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên. Tưởng là nhân viên vệ sinh phòng, nhưng khi mở cửa cô lại thấy Hàn Duệ đang đứng tựa người vào cửa, vẻ mặt thản nhiên.
“Nghe nói câu lạc bộ ở tầng dưới đang có hoạt động, đi không?”
Trực giác mách bảo cô từ chối: “Không, tôi muốn nghỉ ngơi.”
Nói xong, Hòa Tuyết đưa tay ra kéo cửa nhưng bị Hàn Duệ chặn lại. Sức lực của đàn ông mạnh thế nào, Hòa Tuyết đã được lĩnh giáo từ Mạc Bắc. Chỉ có điều, vì đã dùng toàn bộ sức lực của mình, nhưng ở trước mặt Hàn Duệ vẫn chỉ như châu chấu đá voi, nên cô mới càng phẫn nộ.
“Anh muốn gì?”
Hàn Duệ bây giờ mới buông tay khỏi cánh cửa, nhưng lại tóm lấy cổ tay Hòa Tuyết, lôi cô ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức khiến Hòa Tuyết cảm thấy mình sắp mất cánh tay.
“Không muốn gì cả, nhưng tôi không quen bị người khác từ chối.”
Vũ trường vô cùng náo nhiệt, lối vào đã được trang trí diện mạo khác. Hòa Tuyết bị kéo tới đây, lập tức thu hút được cái nhìn của mọi người. Đương nhiên rồi, diện mạo của cô không đến nỗi nào, da trắng môi hồng, trẻ trung phơi phới. Thế nhưng trong khi cô đang âm thầm vui sướng thì lại phát hiện ra ánh mắt đám người kia đều lướt qua cô một cái rồi dừng trên người Hàn Duệ. Có phải mình đã quá tự mình đa tình rồi hay không?
Hai người ngồi xuống vị trí cạnh DJ. Hòa Tuyết trộm nhìn, Hàn Duệ quả nhiên giống như một món hàng thượng hạng.
Ý nghĩa vừa mới xuất hiện, cô đã tự mắng mình: “Hòa Tuyết, mày đúng là không khá lên được!”. Người ta nói, chưa ăn được thịt lợn thì cũng phải thấy lợn chạy, nhưng cô đã ăn thịt lợn rồi cơ mà! Mạc Bắc chính là miếng thịt lợn hảo hạng vừa đẹp mắt vừa ngon miệng đấy thôi. Thế mà giờ này cô còn ngồi đây mà ôm tâm tư thiếu nữ ngấm giai đẹp làm gì chứ. Nghĩ tới việc mình ví Mạc Bắc và Hàn Duệ với thịt lợn, Hòa Tuyết suýt nữa bật cười thành tiếng.
Hàn Duệ quay sang nhìn, thấy biểu cảm trên mặt cô rất phức tạp. Cười? Không giống. Khóc? Cũng không phải. Thế nên, anh đàng tự hiểu theo ý mình, nói: “Đi dọc hành lang, rẽ trái là tới WC.”
Hòa Tuyết dở khóc dở cười. Cô tức giận, chuẩn bị khôi phục bản tính để cãi nhau với Hàn Duệ, nhưng đột nhiên một khuôn mặt châu Á đầy vẻ lưu manh xuất hiện trước mắt, nhìn qua có lẽ là người Hàn. Theo cách nói của Hòa Tuyết thì sẽ là: thứ đặc biệt đã từng thấy, nhưng đặc biệt đến thế này thì chưa thấy bao giờ. Đối phương có vẻ không mấy lịch sự, ông ta đặt tay lên vai Hòa Tuyết, nhả ra thứ tiếng Anh bồi không chuẩn.
“Cô gái, cùng chơi đi!”
Hòa Tuyết lập tức nổi cơn kích động. Đã bảo mà, hễ gặp Hàn Duệ là y như rằng có chuyện không may xảy ra. Nhưng mà, dám ngang nhiên trêu chọc cô ư? Đừng trách bà cô Hòa Tuyết này không nhắc nhở nhà ngươi! Trước kia cô từng hùng hồn nói trước mặt ông ngoại Chu của Cố Tây Lương rằng mình đã từng học võ Nhật Bản, điều này không phải khoác lác. Mặc dù cô chỉ học như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng nếu đánh nhau thật chẳng lẽ Hàn Duệ lại không ra tay giúp? Trông bộ dạng rất đáng bị đập của người đàn ông kia, Hòa Tuyết lại càng thêm to gan lớn mật, thế nên không do dự mà vung tay tặng một quyền lên bả vai lợn của đối phương, khiến hắn ta kinh hãi một phen. Cô nói với giọng vô cùng khiêu khích: “Làm thế nào đây? Tôi không thích chơi với người đàn ông có tướng mạo thô tục”.
Thanh âm đủ lớn để những người xung quanh nghe thấy.
Hàn Duệ vốn ung dung tự tại ngồi một bên xem kịch vui, vừa đưa ly vodka lên uống một ngụm thì nghe được câu nói của Hòa Tuyết, không tránh khỏi bị sặc trong cổ họng.
Cô ta có rõ tình hình không thế? Đây chẳng phải địa bàn của mình mà không biết sợ hay sao? Cô gái này, lúc nào cũng hành động ngoài dự liệu của anh.
Người đàn ông kia sắc mặt hết đỏ rồi lại trắng, hết trắng rồi lại đen, văng ra một câu chửi thề: “Fuck! Bố mày nể mặt mày như thế rồi mà mày còn không muốn hả?”
Hòa Tuyết chưa từng bị ăn chửi như vậy bao giờ, lửa giận bùng lên, tiếng Trung tuôn ra ào ào, bất chấp đối phương có hiểu hay không.
“Mẹ nó! Xưng bố với ai? À đúng rồi, ông đương nhiên là bố già rồi, từ đầu đến chân có chỗ nào trẻ đâu! Dùng ba từ để tổng kết nhé: người năm khúc, mặt già khọm, dáng thô kệch!”
Người đàn ông kia chỉ thấy Hòa Tuyết liến thoắng cái mồm, ngây người ra vì không hiểu mớ lùng bùng vừa nghe được. Hàn Duệ nhún vai nhìn đối phương, hỏi hắn ta có cần mình dịch cho nghe không? Hắn ta đần độn gật đầu. Hàn Duệ thuật lại một lượt bằng tiếng Anh, rõ ràng, từng chữ, quả nhiên đã đổ thêm dầu vào lửa thành công. Người đàn ông vung tay lên định tát Hòa Tuyết nhưng cô đã phản ứng nhanh hơn, gạt tay hắn ra. Đối phương lại càng phẫn nộ.
“Hóa ra ông không chỉ già khọm mà hành động còn chậm chạp đần thối ra!”
Đám bạn bè của người đàn ông kia xúm lại, Hòa Tuyết không ngờ hắn ta còn có đồng bọn, lúc này mới bắt đầu chột dạ. Cô quay đầu nhìn Hàn Duệ, anh vẫn đang nhàn nhã thưởng thức rượu, vẻ mặt dửng dưng như không hề có ý định can dự. Hòa Tuyết không có mặt mũi nào mà xin cứu trợ, đành phải tự mình chống chọi đến cùng.
Nhìn đám người đang tiến lại gần, Hòa Tuyết đứng bật dậy, tiện tay cầm lấy cái ly trên quầy bar ném về phía trước, đối phương nhanh chóng né được. Cô bèn giơ chân đá vào kẻ dẫn đầu, nhưng lực không đủ, căn bản là vô tác dụng. Sau đó, cô vung tay muốn tát đối phương, nhưng cánh tay lập tức bị khống chế. Đối phương dùng tay kia định cho Hòa Tuyết một cái bạt tai. Cô cắn răng, không kêu một tiếng.
Giữa chừng, cánh tay người đàn ông kia bị ai đó giữ lại. Hắn ta ngoảnh sang nhìn Hàn Duệ cao hơn mình nửa cái đầu, nói bằng giọng hách dịch: “Lo cái thân mày đi, đừng có xen vào việc người khác”.
Hàn Duệ buông tay đối phương, vẻ mặt nhâng nháo như không sợ chết.
“Vì sao tôi lại phiên dịch cho anh nghe? Thú vui của tôi chính là xen vào chuyện của người khác đấy!”
Mấy kẻ phía sau định xông lên ra tay với Hàn Duệ, nhưng tên béo kia không cho.
“Để tao với nó một chọi một.”
Hắn ta tỏ vẻ không muốn chơi trò lấy nhiều đấu ít, nhưng lại quên vừa nãy mình bắt nạt một cô gái yếu đuối. Hàn Duệ nghe xong lại dùng một ngón tay mà xua xua: “Rất xin lỗi, tôi đây không thích đụng chân đụng tay, bẩn lắm.”
Tên béo thô bỉ kia lại nói: “Hôm nay mày không đánh thắng được tao thì đừng có mơ tới chuyện đưa nó đi!”
“Thế cơ à?” Hàn Duệ nhếch mép, sau đó rất lịch sự đưa ra một kiến nghị: “Bạn gái tôi đúng là có phần không đúng! Hay là thế này đi, anh cho cô ấy một cái tát, tôi lấy của anh một cái tay, được không?”
Thanh âm của anh không lớn, nhưng rất có khí thế. Hòa Tuyết cũng phải quay sang nhìn, Hàn Duệ cho cô một vẻ mặt nửa cười nửa không khiến cô nổi da gà.
Tên béo trừng mắt, lúc sau bật cười ha hả. Đồng bọn của hắn ta a dua cười theo, cứ như cả lũ vừa được nghe một câu chuyện vô cùng hài hước. Rốt cuộc tên béo cũng ngừng cười, gõ ngón tay lên áo vest của Hàn Duệ.
“Mày dựa vào đâu mà đòi một cánh tay của tao?”
Vừa dứt lời, hắn ta liền nghe tiếng bước chân dồn dập sau lưng mình, tiếp đó, bị người khác lôi lại và nhận một cú đấm cực kỳ mạnh.
“Mày dựa vào đâu mà đòi động chạm tới anh ấy?”
Một đám người xông lên, thoáng cái đã khống chế được tên béo và đồng bọn. Thủ lĩnh là một người đàn ông Pháp, à, nói là cậu bé thì chuẩn hơn. Cậu ta thả lỏng bàn tay trái vừa dùng sức, tiến lại ôm lấy Hàn Duệ, sau đó nói bằng tiếng Trung lưu loát, trên gương mặt lạnh lùng đã xuất hiện vài nét trẻ con.
“Vừa nãy có người báo cáo với em trông thấy anh ở đây, không ngờ đúng là anh thật. Nhưng mà sao nhị ca về mà không báo cho chúng em biết thế?”
Hàn Duệ khoác vai đối phương, giọng điệu trở nên mềm mỏng: “Reynolds, anh sang đây công tác thôi, chắc hai hôm nữa lại đi, đừng nói với đại ca, nếu không anh không thoát thân nổi.”
Người thanh niên tên Reynolds có vẻ mất hứng, mặt méo xệch chỉ tay vào Hòa Tuyết đang đứng phía sau Hàn Duệ, chất vấn: “Còn lâu em mới tin là anh đi công tác, xưa nay anh đi công tác có bao giờ mang phụ nữ theo đâu.”
Nói xong, cậu ta lướt qua Hàn Duệ, tới trước mặt Hòa Tuyết, quan sát từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, cuối cùng quay đầu lại tổng kết một câu.
“Thôi em nhận sai! Cô ta từ đầu đến chân ngoài bộ tóc ra thì thật sự không có điểm bào xứng gọi là phụ nữ cả.”
Toàn hiện trường im lặng.
Nhưng Hòa Tuyết lại bật cười vô tư: “Oa! Thế là đã bị cậu phát hiện ra rồi! Chính xác, tôi là đàn ông!”. Cô không ngốc, thừa biết người này có địa vị đặc biệt, cô không muốn vừa mới thoát khỏi hang hùm lại rơi ngay vào miệng cọp.
Reynolds cứ tưởng cô gái này sẽ giận dữ xoay người bỏ chạy, để mình có cơ hội lừa nhị ca về tổng bộ một chuyến, không ngờ cô ta lại trả lời thản nhiên như thế. Reynolds đã cụt hứng lại càng cụt hứng thêm, bắt đầu nổi tính tranh chấp của trẻ con, lời qua tiếng lại với Hòa Tuyết.
“Này!”
“Có việc gì sao?”
“Nhị ca tôi sao lại phải lòng cái loại dở ngô dở khoai như cô thế không biết! Chẳng khác nào đồ hộp sắp quá hạn sử dụng, phát ngán!”
“Xem ra cậu không biết rồi, khẩu vị của nhị ca cậu chính là như vậy đấy. Nếu không thì làm sao một “mỹ nam” như anh ấy lại trở thành bộ dạng như vậy chứ.”
“Cô…”
“Tôi làm sao?”
….
Thật nực cười, một Hòa tuyết nhanh mồm nhanh miệng, ngay cả Mạc Bắc cũng phải chịu lép vế, hôm nay đã gặp được một đối thủ ngang sức ngang tài. Đó chính là Hàn Duệ. Những người khác lúc đấu khẩu với Hòa Tuyết đều không dễ dàng gì đánh bại cô, huống hồ Reynolds là một người Pháp chính cống, tiếng Trung dù có tốt đến đâu cũng không thể lanh lợi như Hòa Tuyết được.
Hàn Duệ cuối cùng cũng chịu lên tiếng chấm dứt cuộc tranh cãi ấu trĩ của hai người họ: “Anh phải thanh minh mới được, cô ấy là phụ nữ. Còn anh giới tính không có vấn đề.”
Reynolds kinh ngạc nhìn Hàn Duệ: “Nhị ca, ý anh là…anh thật sự thích cô ta hả?”.
Hàn Duệ không chối cũng chẳng nhận, chỉ nói: “Cậu về trước đi, lần sau anh về tụ tập với mọi người.”
Sau đó, mặc kệ người ở phía sau gọi, Hàn Duệ nhấc chân đi ra cửa. Lúc qua người Hòa Tuyết, thấy cô ngây ra như phỗng, anh nói: “Sao thế? Không nỡ đi? Muốn ở lại à?”.
Hòa Tuyết giật mình, vội vàng chạy theo Hàn Duệ.
Dọc đường, hai người không nói với nhau một câu, chỉ có tiếng bước chân loẹt quẹt vang kên, sau đó đứng đợi thang máy. Hòa Tuyết rốt cuộc không nhịn được, tò mò hỏi: “Những người đó là ai thế?”
Thang mát “ting” một tiếng, Hàn Duệ đi vào trước, Hòa Tuyết lẽo đẽo theo sau, ấn vào số chín, đợi rất lâu mới nghe thấy câu trả lời.
“Từ năm mười sáu tuổi đến hai mươi hai tuổi, tôi sống ở Pháp.”
“Nhưng chưa thấy anh kể bao giờ.”
Hàn Duệ quay đầu: “Tôi nghĩ chúng ta chưa thân thiết đến mức phải biết rõ gốc rễ của nhau.”
Sau đó, anh không nói thêm gì. Hòa Tuyết nhận ra đối phương không có ý muốn đi sâu vào vấn đề nên quyết định từ bỏ câu hỏi này. Một lúc sau, Hàn Duệ quét ánh mắt qua người cô, mở miệng thăm dò.
“Không bị thương ở đâu chứ?”
Hòa Tuyết đột nhiên đỏ bừng mặt, đầu óc đặc kịt, nhất thời quên trả lời. Cửa thang máy mở ra ở tầng chín, không khí bên ngoài xộc vào mới khiến cô bớt căng thẳng.
Hòa Tuyết ở phòng , bây giờ mới biết Hàn Duệ ở phòng đối diện. Sao lại trùng hợp như thế được? Chẳng lẽ anh ta cố ý?
Câu nói của Reynolds lại vang lên bên tai Hòa Tuyết.
Nhị ca, ý anh là…anh thật sự thích cô ta hả?
Khi ấy, Hàn Duệ không phủ nhận. Chẳng lẽ…là thật?
Cũng có thể lắm chứ? Vì sao anh ta lại đi công tác vào đúng lúc này, vì sao lại xuất hiện ở khách sạn này? Vì sao cô lại gặp phải anh ta?
Trên đời này, ừ thì có nhiều chuyện trùng hợp thật đấy, nhưng cô không tin lại trùng hợp đến từng chi tiết vụn vặt như thế.
Hòa Tuyết cảm nhận được mặt mình càng lúc càng nóng. Là một cô gái thẳng thắn, có cái gì đều phải nói ra, để trong lòng sẽ vô cùng khó chịu. Thế nên, cô trực tiếp dùng một câu để giải quyết tấ cả nghi vấn.
Cô quay lưng lại, Hàn Duệ đang lấy thẻ từ để mở khóa cửa phòng.
“Anh đang theo đuổi tôi đúng không?”
Toàn thân bỗng dưng run lên, Hàn Duệ kinh ngạc quay đầu, chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh của Hòa Tuyết.
“Sao cô lại có cảm giác là tôi đang theo đuổi cô?”
Hòa Tuyết ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu: “Nói là có nhưng hình như không có, chỉ thấy rất kỳ lạ”.
“Thế nếu đúng là tôi đang theo đuổi cô, câu trả lời của cô là?”
Hòa Tuyết không ngờ đối phương còn nói toạc móng heo hơn cả mình. Cô ngẩng đầu, bấy giờ mới phát hiện Hàn Duệ đã tới gần mình, chóp mũi cô suýt nữa chạm phải áo vest của anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh đèn màu cam ấm áp ôm lấy khuôn mặt hai người. Bầu không khí bỗng ngập mùi mờ ám.
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Giống như nằm trong nồi nước đang đun, ban đầu không có cảm giác gì, ấm dần ấm dần, cuối cùng trở thành một quả trứng gà bị luộc chín trong nước sôi.
Nhìn khuôn mặt kề sát, đầu óc Hòa Tuyết đột nhiên hỗn loạn. Bộ dạng giơ nanh giơ vuốt đã bị quẳng lên chín tầng mây.
“Tôi…tôi suy nghĩ đã…”
Hàn Duệ đột nhiên đứng thẳng người, trên mặt để lộ ra vẻ mơ màng.
“Cô nói gì? Vừa nãy trong thang máy tôi hỏi cô có bị thương không? Cô còn chưa trả lời. Sao thế, bị thương hay không mà cũng phải suy nghĩ mới biết à?”
Thượng Đế của con, mau ban cho con một cây búa đi! Con muốn chém chết anh ta, nếu có thể…nếu có thể đánh thắng!
Thế nhưng không thể..
Vì thế, Hòa Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận, xoay người quét thẻ mở cửa phòng. Cô hừ một tiếng, rồi đóng sầm cửa lại.
Hòa Tuyết vừa vào phòng liền lao lên giường nằm, hai tay ôm má.
“Mất mặt quá! Sao lại để mất mặt thế được chứ! Đây rõ ràng là chuyện ngốc nghếch nhất mà mình làm cả đời này.”
Hàn Duệ vẫn đứng ngoài cửa phòng Hòa Tuyết, khóe môi khẽ cong lên.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, những tấm kính tam giác khổng lồ của bảo tàng Louvre càng trở nên tráng lệ. Trong câu cầu hành lang của Khải Hoàn Môn, những con người tài ba đang nhỏ giọng ngâm nga hát. Buổi tối trên con đường bằng phẳng, tiếng còi từ xa xăm vọng lại. Nhưng cảnh vật lại giống như nỗi lòng con người, tựa hồ vĩnh viễn xem không hết, đi không đến tận cùng.
Tôi từng nhìn thấy một chữ rất tàn nhẫn: kiếp[].
[] chữ “kiếp” mang nhiều nghĩa tiêu cực: Cướp giật, uy hiếp, tai nạn.
Rất nhiều chữ cái đều có một mặt nghĩa xấu, nhưng chữ “kiếp” dường như chỉ toàn đau khổ và bi kịch.
Nếu Mạc Bắc là dấu vết mà Hòa Tuyết khó có thể xóa mờ, là năm tháng thanh xuân tươi đẹp của cô ấy, là người mang đến tổn thương và đau đớn cho cô ấy. Vậy thì Hàn Duệ, nhất định là “kiếp của kiếp” – trong sinh mệnh của Hòa Tuyết.
Thế nhưng, liệu có ai biết rằng cô ấy sẽ vô cùng đau khổ hay không? Sẽ khóc hay không? Có ai biết cô ấy không hề mạnh mẽ như vẻ bề ngoài hay không? Những lưỡi dao sắc nhọn dày đặc cũng sẽ khiến cô ấy đau đớn như ngàn vạn mũi tên xuyên trái tim, lòng can đảm đều đã bị đánh vỡ.