Giờ đã có Kanchi canh nhà, Renacer thi thoảng sẽ cho tôi thấy dáng hình khi ngủ của mình. Vào một buổi sáng nọ, tôi chủ động làm bữa sáng và thức em ấy dậy, khiến con bé giật thót và rối rít xin lỗi. Nhưng tất cả đều biến thành một chút gia vị tình yêu khi em ấy nở một nụ cười tỏa nắng lúc đang thưởng thức món omurice có phần cháy khét.
Giờ tuyến phân phối cho thuốc hồi phục và tẩy dược đã được thiết lập ổn định, chiếc bồn tắm mà tôi hằng mong ước cũng đã được lắp đặt xong, tất cả đã giúp cải thiện chất lượng cuộc sống của chúng tôi hơn rất nhiều. Tuy muốn tiếp tục, nhưng giờ tôi nhất thiết phải tìm cho ra đuôi Hỏa Phượng, một trong những nguyên liệu quan trọng để tạo ra được lọ thuốc cấp S. Chuyện đang rất khó khăn bởi vì một nhà giả kim chủ ý đi mua những thứ kiểu vậy kiểu gì cũng sẽ bị chú ý.
Thế nên chúng tôi vì để chuẩn bị cho tương lai sẽ dần dần kiếm các trang bị và dần tập luyện đi săn. Kể từ biến cố khi ấy, tôi và Renacer chưa từng rời khỏi thủ đô một lần nào, nhưng hai đứa đều muốn có một chuyến đi thăm các nước khác vào một ngày đẹp trời.
“Tuyệt thật đấy. Kiếm, cung và cả khiên nữa này, ở đây nhiều trang bị quá.”
“Ừ, dù chỉ tới đây có vài lần nhưng anh vẫn mãi thấy choáng ngợp.”
Hai chúng tôi đi đến một tiệm vũ khí. Dù không có ý định trực tiếp đánh bại một con Hỏa Phượng, nhưng thân là một nhà giả kim mà chẳng có lấy một chút kỹ năng chiến đấu nào thì sẽ rất dễ bị nhắm đến. Các trang bị ở trên người sẽ có vai trò phòng chống lại các hiểm họa phát sinh đến từ kẻ khác. Để mà nói, nếu phải chọn để đấu với một gã mang theo một cái rìu lớn và một kẻ trông khá yếu đuối thì đa số mọi người đều nhắm đến mấy kẻ yếu trước. Một kiến thức phổ biến trong giới mạo hiểm giả là mấy thằng giả kim thuật sư thường có sức mạnh thể chất rất yếu, dù trên thực tế điều đó đúng với đại đa số trường hợp, nhưng nếu bạn buông lỏng cảnh giác thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
“Chào anh, hôm nay anh muốn mua gì ạ?”
Thay vì một chàng trai trẻ như tưởng tượng thì người chào đón tôi lại là một cô thiếu nữ. Thế giới này tính ra tồn tại nhiều mỹ nhân phết ấy chứ. Tôi khẽ thở dài nhẹ nhõm rồi nói với cô ấy những gì mình cần.
“Tôi cần một con dao găm và một chiếc nhẫn ma thuật. Chúng không cần phải quá sắc bén hay mạnh mẽ, những cái bền bền là đủ.”
“Đã rõ. Để tôi tìm thử.”
Cô ấy mang ra một vài lựa chọn. Một con dao găm làm từ thép đã luyện đến từ vùng phía tây cùng với một chiếc nhẫn được đồn là không thể bị phá vỡ cho dù có bị một con Orc giẫm lên.
Một cây gậy phép sẽ rất vướng, Renacer sở hữu cho mình một tốc độ khá nhanh, nên nhẫn chính là sự lựa chọn tối ưu nhất. Suy cho cùng thì hai chúng tôi cũng chẳng có ý định muốn trở thành một thợ săn chuyên nghiệp.
Dù số tiền phải bỏ ra đã vượt quá ngân sách, nhưng đổi lại các món hàng đều rất ngon. Con mắt của tôi có khả năng đánh giá chất lượng của những loại vũ khí. Nói rõ hơn, nó cho phép tôi nhìn ra chính xác loại vật liệu sử dụng để tạo nên món đồ cần biết. Sau khi dạo qua một vòng, chúng tôi đã tìm thấy quán này có bán mấy món với mức giá hợp lý nên đã quyết định mua ở đây.
“Cảm ơn anh vì mấy món trang bị ạ.”
“Anh đã nói rồi mà, tất cả là vì bản thân thôi. Nhưng giờ mới là lúc bắt đầu.”
“Vâng, sáng ngày mai em sẽ tham dự buổi đấu giá. Anh có thể nói rõ với em về chi tiết ngân sách của chúng ta không?”
“Tất nhiên rồi. Anh đang cân nhắc chuyện viết nó ra giấy, nhưng có lẽ em sẽ trực tiếp ghi nhớ được tất cả những gì chúng ta đã bàn.”
“Dạ.”
Tôi nhẩm qua hóa đơn ở trong đầu khi quan sát nụ cười của con bé.
Những món đồ có độ bền cao sẽ dễ để tôi cải thiện độ hiệu quả của chúng thông qua giả kim thuật. Tất nhiên tôi chẳng dại mà đi áp dụng ngay với những cái sẽ dùng, thay vào đó sẽ thử nghiệm trước với những mặt hàng có chất lượng tăng dần. Khác với Renacer, tôi yếu nhớt, nhưng lại có khả năng cải tạo vũ khí. Nếu có trong tay đúng nguyên liệu, tôi có thể khiến con dao găm có thêm độc hoặc hiệu ứng tê liệt. Còn tại sao tôi không dựa vào đó để kiếm thêm thu nhập, thì sản xuất thương mại chúng rất có thể đưa chúng tôi vào thế nguy nan. Vậy nên tôi quyết định sẽ từ từ xây dựng cho mình một nền tảng vững chắc để cải thiện cuộc sống. Không có gì phải vội cả.
Có một quy tắc tôi đặt ra cho bản thân mình kể từ khi đặt chân đến thế giới này, chính là
Kiên nhẫn là mẹ thành công.
—------------------
Sau khi trở về nhà, Renacer yêu cầu tôi đưa cho em ấy số vũ khí và bắt đầu làm sạch chúng. Công đoạn vệ sinh rất quan trọng trước khi bước vào giai đoạn thực hiện áp dụng giả kim thuật. Con bé luôn tỉ mỉ ghi nhớ những gì đã được dạy.
“Cảm ơn em, Renacer.”
Tôi mong đợi phản ứng hạnh phúc thường ngày của em ấy, nhưng không, con bé đáp lại với tôi bằng một nụ cười ranh mãnh.
“Em sẽ không để anh phải dùng vũ khí để tấn công những ả con gái khác đâu, Belc-sama.”
Lúc đó, Renacer dành cả đêm để đánh bóng vũ khí.
“Đi ngủ thôi em.”
“Không, vẫn chưa được.”