Hôm sau, trời tờ mờ sáng, Trần Lương đã quen dậy sớm làm nông liền tự nhiên tỉnh, nhận ra ở ngực và trên chân gác hai cái tay chân, vội vàng xoay đầu, mới phát hiện là "tân nương" hôm qua vừa thành hôn với mình, a, không, là "lang gả thay".
Ngải Thanh đang ngủ thoải mái, trong mơ mình ôm một cái gối ấm lớn, rất thoải mái, không tự giác lộ ra nụ cười.
Hơi hé miệng nhỏ, không biết trong mơ thấy mộng đẹp gì mà nở nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ không rõ lắm, ở trên mặt nhỏ trắng mịn tương đối đáng yêu, Trần Lương nhìn đẹp đẽ trước mắt, không tự giác dùng tay nhẹ quẹt mũi vểnh của đối phương một cái. Ngải Thanh cảm thấy hơi ngứa, vô thức vung hai tay muốn đuổi tên đáng ghét quấy người ngủ.
Ha, thật là đáng yêu quá, xem ra mình giữ y lại thật là chuyện không thể chính xác hơn. Có điều nhìn Ngải Thanh ngủ ngon lành, Trần Lương cũng không muốn đánh thức y, dẫu sao hai người hôm qua làm hôn sự đều mệt cả ngày, buổi tối lại nói chuyện đến nửa đêm, vẫn nên ngủ thêm lát nữa đi, thế là liền bắt lấy tay nhỏ trước ngực, lại ngủ tiếp.
Mặt trời sớm đã treo cao, ánh nắng sáng rực xuyên qua cửa sổ giấy chiếu vào trong phòng, lộ ra ấm cúng mà lại tốt đẹp.
Trong màn giường, Ngải Thanh chậm rì mở mắt ra, chờ sau khi cảm thấy tỉnh táo, liền nhìn thấy một cảnh khiến người lúng túng thẹn thùng___mình, mình lại ôm Trần Lương ngủ cả đêm, nghĩ đến đây, mặt nhỏ liền đỏ au, thấy đối phương còn ngủ, lúc này mới yên tâm.
Tuy đã tỉnh, nhưng Ngải Thanh lại không muốn dậy, y không muốn đánh thức Trần Lương, chỉ nhìn chằm chằm bên sườn mặt đang ngủ của đối phương. Trần Lương thật sự rất đẹp, nhìn từ sườn mặt, càng lộ ra cằm kiên nghị sâu sắc, rất có vị nam nhân, aizz, nghĩ đến mặt trái xoan của mình, nhìn thế nào cũng âm nhu, lúc nào mình cũng có thể trở nên có vị nam nhân như vậy.
Đột nhiên, Trần Lương mở mắt ra, quay đầu nhìn Ngải Thanh còn đang nhìn mình chằm chằm.
"Soạt", mặt Ngải Thanh lần nữa không cốt khí đỏ lên.
Nhìn thấy vầng đỏ không thường thấy trên mặt Ngải Thanh, Trần Lương lo lắng là đêm qua đắp chăn mỏng bị cảm lạnh, vội vàng vươn một bàn tay ra phủ trên trán đối phương, vừa mở miệng nói, "Mặt sao đỏ như vậy, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Trong ngữ khí lộ ra lo lắng và sốt ruột, phát hiện không có nóng, lại không yên tâm lắm, liền đặt trán mình trên trán Ngải Thanh.
Lúc này, hai người tiếp xúc cực kỳ gần, chóp mũi dán chóp mũi, hô hấp của đối phương đều phả trên mặt nhau, làm người cảm thấy ngưa ngứa; hai đôi mắt nhìn chằm chằm đối phương, nhìn thấy chính mình trong mắt nhau. Tình hình rất mờ ám.
Mắt thấy hai cái miệng ngày càng gần, đột nhiên trên nóc nhà truyền đến một tiếng "meo", như phản ứng lại, hai người lập tức búng ra như lò xo.
"Ách, xem ra hẳn là không có sốt, ngươi còn muốn ngủ nữa không?" Hai người rơi vào lúng túng, không biết mở miệng thế nào, cuối cùng vẫn là Trần Lương chủ động phá vỡ yên tĩnh trong phòng.
"A, không cần đâu, ta có thể dậy rồi." Sờ mũi, Ngải Thanh vội vàng ngồi dậy từ trên giường.
"Ừ, vậy ta thay đồ trước." Nói rồi Trần Lương vén màn giường ra, mang giày, cầm quần áo trên giường xoay lưng với Ngải Thanh mặc vào, "Quần áo của ngươi ở đâu? Ta đi lấy giúp ngươi."
Phản ứng chậm nửa nhịp, Ngải Thanh mới biết "quần áo" trong miệng đối phương là chỉ đồ mình mang đến, liền mở miệng nói, "Đại khái trong rương vú nương thu xếp."
"Ừ, vậy ta đi lấy." Nói xong, liền mở cửa phòng ra ngoài.
Rất nhanh, Trần Lương lại quay lại, trong tay cầm một bộ váy dài thêu hoa màu lam nhạt đưa cho Ngải Thanh, "Hôm nay phải ra ngoài, cho nên phải ủy khuất ngươi mặc nữ trang rồi." Sau khi nói xong, xoay người lại đi ra ngoài.
"Mau đến rửa mặt đi." Thì ra là đi bưng nước, lúc Trần Lương vào, Ngải Thanh đã thay đồ xong, màu lam nhạt rất hợp với làn da trắng nõn của Ngải Thanh, góc áo thêu một đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm tinh tế, làm Ngải Thanh càng thoát trần.
"À, cảm ơn." Ngải Thanh thẹn đỏ mặt đáp, cái này hình như phải là mình làm mới đúng, sao có thể phiền người khác.
Chờ rau khi rửa mặt xong, Ngải Thanh lại khó xử, tóc mình làm sao đây, lúc trước ở nhà đều là vú nương lo liệu, mình đến bây giờ đều vẫn cảm thấy không biết làm sao với đầu tóc dài này.
"Ta không biết chải đầu." Hết cách, đành phải cầu người tiếp thôi.
"Ha hả, ngươi lúc trước đều chưa từng chải qua đi." Trần Lương nhìn Ngải Thanh mở mắt to bất lực trước mắt, vừa nói vừa cầm lược sừng trâu trên bàn trang điểm lên cẩn thận chải.
Tóc Ngải Thanh dài mượt, xúc cảm tốt bất ngờ, Trần Lương cảm thấy mình rất vui lòng chải đầu giúp Ngải Thanh, dù là chải cả đời.
Tóc rất nhanh được xử lý xong, không có búi tóc phức tạp, chỉ đơn giản dùng một cọng dây màu lam, bó tóc dư bên tai Ngải Thanh lại cột ở sau lưng.
Mà Ngải Thanh trước bàn trang điểm căn bản không dám ngẩng đầu, sợ nhìn thấy quẫn bách và hai má thẹn đỏ của mình trong gương đồng.
Chờ sau khi thu xếp thỏa đáng hết thảy, hai người liền cùng ra khỏi phòng.
"Ta đã chuẩn bị xong đồ cúng bái, lát nữa ngươi đi cùng ta đi." Đi trên đường, Trần Lương nói với Ngải Thanh bên cạnh.
"Vì sao phải cúng bái lúc này?" Ngải Thanh rất là nghi hoặc, đó không phải lễ tết mới sẽ làm sao?
"Ừ, vốn ngày thứ hai phu phụ tân hôn phải cùng bái kiến cha mẹ, con dâu phải kính trà, nhưng cha mẹ ta.....cho nên chúng ta phải đi quét mộ cúng bái, có điều, ha hả, ly "trà con dâu" của ngươi vẫn là phải kính." Trần Lương bình tĩnh giải thích, không bởi vì Ngải Thanh hỏi mà cảm thấy phẫn nộ và bi thương, dẫu sao cha mẹ vẫn hi vọng mình sống vui vẻ.
Ngải Thanh cảm thấy rất có lỗi, mình đã nhắc đến chuyện thương tâm của hắn, liền thuận miệng nói, "Ừm, ta biết rồi."
Hai người cầm đồ vật thờ cúng Trần Lương sớm đã chuẩn bị xong, liền ra cửa đi đến mộ của cha mẹ Trần Lương.
Mộ cách nhà Trần Lương không quá xa, không bao lâu liền đến. Bỏ đồ trong tay xuống, Trần Lương liền đi tới dọn dẹp cỏ dại quanh mộ, Ngải Thanh thì cầm khăn ướt lên lau bia mộ, lại lấy đồ cúng bái ra bày, thấy cỏ dại nhổ không sai biệt lắm, Trần Lương lại đến bên cạnh Ngải Thanh, cầm lấy nhang và nến trên tay y, đốt lửa cắm trước mộ, kéo Ngải Thanh cùng quỳ xuống.
"Cha, mẹ, hài nhi hôm qua đã thành thân, người bên cạnh chính là tân nương của hài nhi, y tên Tô Ngải Thanh, người rất đẹp, cũng rất khôn ngoan; cha, mẹ, hai người dưới đó có linh, an tâm đi, hài nhi nhất định sẽ chăm sóc tốt mình và nương tử." Trần Lương vừa nói, vừa rót hai ly trà, sau khi kính cha mẹ, liền đổ ly trà ở đất phía trước.
Nghe thấy lời của Trần Lương, Ngải Thanh thì quẫn bách không biết làm sao, Trần Lương nói với cha mẹ hắn mình là "tân nương", nhưng mình và hắn không phải chỉ là ước định sao, lẽ nào Trần Lương hắn.....nghĩ rồi, Ngải Thanh liền xoay đầu nhìn Trần Lương bên cạnh đang nghiêm túc kính trà.
"Ngươi cũng đến kính trà cha mẹ." Nói rồi liền lại rót vào ly trà mới đưa cho Ngải Thanh, Trần Lương trong mắt đầy chân thành.
Nhìn đôi mắt chờ đợi của Trần Lương, Ngải Thanh cảm thấy mình không cách nào từ chối đề nghị của hắn, liền bưng ly trà cũng bắt chước Trần Lương kính trà.
"Cha, mẹ, uống trà con dâu rồi, Ngải Thanh liền là con dâu chính thức của Trần gia, hai người ở dưới phải phù hộ con dâu của hai người, con cũng sẽ luôn đối xử tốt với y, hai phu thê bọn con sẽ sống rất tốt, rất hạnh phúc!" Trong khẩu khí của Trần Lương lộ ra kiên định, bắt lấy tay phải của Ngải Thanh nắm chặt.
Như bị mê hoặc, Ngải Thanh cũng nắm chặt lại tay trái của đối phương, hướng bia mộ của cha mẹ Trần Lương, chậm rãi nói, "Cha, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định cũng sẽ chăm sóc tốt Trần Lương, bọn con sẽ luôn tốt."
Nói xong, hai người liền lạy ba cái với bia mộ.
Hai bàn tay luôn nắm chặt, chưa từng buông ra!