13.
Lúc này, bạn thân của tôi cuối cùng cũng đã tìm thấy tờ giấy của mình ngày xưa.
“Vãn Vãn, cậu xem, hồi đó trong giấy tớ viết là, mong anh chàng mà tớ thầm thích sẽ thích lại tớ. Không ngờ lại thành hiện thực. Cậu nói xem có thần kỳ không?”
Đầu óc tôi trống rỗng, chẳng nghe rõ bạn thân nói gì.
Bạn thân tôi, vốn dĩ luôn chậm chạp, có lẽ toàn bộ gen tốt của nhà họ Bùi đều bị người đó lấy hết rồi. Nếu không thì sao đến bây giờ cô ấy vẫn chưa nhận ra sự khác thường của tôi, lại còn một mực hỏi tôi tờ giấy ghi gì.
Tôi lấy lại tinh thần, cười hiền từ với cô nàng,
dáng vẻ như một bậc trưởng bối.
“Tiểu Ngữ, cậu sắp có dì hai rồi.”
“Ồ, cậu nói là tiểu thư nhà họ Đỗ sao? Đừng nghĩ linh tinh, chú hai tớ chỉ hợp tác dự án với nhà họ thôi. Hơn nữa, tiểu thư nhà họ Đỗ đã có vị hôn phu rồi, ngày mai sẽ kết hôn.”
“...”
“Tất nhiên không phải cô ấy.”
“...”
Trong lúc bạn thân còn đang ngơ ngác, tôi chạy ra ngoài.
Bùi Hành à, anh thật là… khốn nạn!
Không rời không bỏ, âm thầm bảo vệ.
Tôi thật ngốc, thế giới này làm gì có nhiều trùng hợp như vậy, hàng ngàn hàng vạn người, sao mỗi lần đều gặp được anh chứ.
Chạy trong gió, khóe mắt tôi dần đỏ lên, tờ giấy trong lòng bàn tay càng nóng hơn.
Trái tim tôi tràn ngập cảm xúc phấn khích, nhưng khi đến trước cổng tập đoàn Bùi Thị, tâm trạng lại bình tĩnh trở lại.
Tôi ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao vút trước mặt, lặng lẽ lấy điện thoại ra, không chút do dự gửi cho Bùi Hành một tin nhắn.
[Tối nay em đợi anh ở nhà!]
Sau khi gửi đi, tôi nhìn lại tờ giấy trong lòng bàn tay một lần nữa, rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng nó đặt vào trong vỏ điện thoại. Sau đó quay người đi siêu thị, chuẩn bị bữa tối tình yêu cho hôm nay.
Tôi nghĩ, đàn ông trưởng thành cũng cần cảm giác bất ngờ và lãng mạn....
Bùi Hành đến rất sớm, lúc anh về thì tôi đang chiên bò bít tết trong bếp.
“Vãn Vãn, hôm nay có phải là ngày đặc biệt gì mà anh quên không?”
Giọng anh vẫn như thường, như thể tôi chưa từng rời xa anh.
Tay tôi cầm cái xẻng khựng lại, thầm trả lời trong lòng.
Hôm nay lại là một ngày tôi nhận ra con người thật sự của Bùi Hành!
“Anh nghỉ ngơi một lát, xong rồi em gọi anh.”
Lời tôi vừa nói xong, Bùi Hành đã cởi áo khoác đi vào bếp, ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên vai tôi.
“Làm sao bây giờ, anh không muốn nghỉ, đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”
“...”
Ý ngoài lời, Bùi Hành diễn đạt rõ ràng bằng hành động.
Tôi mím môi, giả vờ tức giận đẩy anh ra: “Bùi Hành, em chuẩn bị cả buổi chiều, còn chưa ăn tối nữa.”
Quả nhiên Bùi Hành đã dừng hành động lại, bực bội véo má tôi, giọng khàn khàn: “Ăn xong anh sẽ dọn dẹp giúp em.”
Rồi anh bắt đầu giúp tôi làm bếp.
Như thể chúng tôi đã sống cùng nhau nhiều năm giống như cặp vợ chồng già.
Tôi cười, động tác chiên bò bít tết càng nhanh nhẹn hơn.
Có sự giúp đỡ của Bùi Hành, bữa tối nhanh chóng hoàn thành.
Tôi còn đặc biệt nhờ Bùi Hành mở một chai rượu vang, Bùi Hành có chút ngạc nhiên nhìn tôi, nhíu mày: “Vãn Vãn, em chắc chắn muốn uống rượu chứ?”
Tôi gật đầu.
Chiếc ly thủy tinh trước mặt lập tức được rót một nửa chất lỏng màu đỏ tươi.
Bầu không khí rất tốt, Bùi Hành chỉ nhìn tôi, không hỏi gì thêm.
Uống vài ly rượu vang, tôi bắt đầu cảm thấy hơi ngà say, nhìn khuôn mặt điển trai của Bùi Hành, chậm rãi nói: “Bùi Hành, em có từng kể với anh, hồi đó em đã làm một việc cực kỳ ngốc nghếch chưa?”
“Hửm?”
“Là viết điều ước thầm kín của mình lên giấy.”
Tôi nói xong, liền thấy tay Bùi Hành siết chặt ly rượu.
Tôi giả vờ không thấy, đứng dậy bước đến trước mặt Bùi Hành, cúi người, tiếp tục nói: “Bùi Hành, anh có biết điều ước năm đó của em là gì không?”
Bốn mắt nhìn nhau, tôi thấy trong mắt Bùi Hành có tình cảm không thể kìm nén.
Tôi đưa tay lấy tờ giấy từ trong vỏ điện thoại ra sau đó đặt lên bàn.
“Vãn Vãn, em...”
Lần này tôi chủ động hôn anh.
“Bùi Hành, em yêu anh!”
Một cơn gió thổi qua, tờ giấy trên bàn rơi xuống đất, những suy nghĩ của cô gái hiện rõ trên giấy.
“Một đời một kiếp một người... Tô Vãn”
Dưới nét chữ thanh thoát có thêm một dòng phản hồi.
“Tô Vãn, điều em muốn một đời một kiếp một người, anh sẽ cho em!.. Bùi Hành”.
Quá là ngọt ngào rồi đi.
Vậy nên, người đàn ông này tôi quyết định sẽ không bao giờ buông tay.
14. Ngoại truyện:
Ngày trở thành bà Bùi, tôi bị bạn thân cầm con d/ao dài bốn mươi mét đuổi từ cục dân chính ra ngoài.
Cuối cùng vẫn là Bùi Hành đứng chắn trước tôi, lạnh lùng liếc cô nàng một cái, “Gọi dì hai.”
“...”
Bạn thân run sợ, ngoan ngoãn gọi tôi một tiếng “dì hai.”
“Ngoan.”
Nói về lấn lướt thì đúng là tôi, hậu quả là tôi bị bạn thân vặt sạch một bữa, dù quẹt thẻ của chồng nhưng lòng tôi vẫn đau lắm.
Hôm đó, bạn thân mang về đầy cả cốp xe những món đồ phiên bản giới hạn mà cô ấy chọn.
Ha.
Phụ nữ.
Quả thật chẳng có thù hận gì mà một món phiên bản giới hạn không thể giải quyết, nếu có, chỉ có thể nói là bạn chưa mua đủ nhiều phiên bản giới hạn cho cô ấy.
...
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Sau khi kết hôn, tôi luôn muốn từ miệng Bùi Hành biết được rốt cuộc từ khi nào anh bắt đầu thích tôi.
Tôi luôn cảm thấy, có lẽ còn sớm hơn cả tờ giấy đó.
Nhưng miệng Bùi Hành rất kín, dù trên giường hay dưới giường, anh đều không chịu nói.
Tôi đã cố hết sức.
Cuối cùng chỉ nhận lại một câu, đợi đến kỷ niệm 50 năm sẽ tự nhiên nói cho tôi biết.
Tôi sững sờ.
Không ngạc nhiên khi gần đây Bùi tiên sinh luôn chú trọng bảo dưỡng sức khỏe, tôi vuốt v e khuôn mặt điển trai của anh: “Được, vậy thì Bùi tiên sinh phải sống thật tốt, câu trả lời này, em sẽ đợi tiếp đấy.”
“Được, anh sẽ cùng Vãn Vãn già đi., đầu bạv răng long."
Từ đó về sau, tôi không bao giờ hỏi Bùi Hành rốt cuộc từ khi nào anh bắt đầu thích tôi nữa.
Điều đó không hề quan trọng, quan trọng là tôi và Bùi Hành đã không bỏ lỡ nhau.
Cùng nhau già đi, vĩnh viễn không rời!
(Hoàn chính văn).